← Ch.3137 | Ch.3139 → |
Thiên băng địa liệt, nhật nguyệt vô quang, không gian phạm vi mấy trăm dặm không gian bị một kích này cuốn vào.
Cảnh tượng giống như tận thế, tất cả mọi người dốc sức liều mạng vận chuyển nguyên công, chống cự dư âm khủng bố còn sót lại.
- Phi Dương!
Dưới tình thế cấp bách, Khúc Hồng Nhan thừa nhận một kích tuyệt cường, sử dụng kiếm mang bổ trạng thái chân không, muốn kéo lấy Lý Vân Tiêu.
Toàn thân Lý Vân Tiêu bị xé nứt, mất rất nhiều máu tươi, sắc mặt tái nhợt dọa người, nhưng trong mắt mang theo tàn khốc nhìn qua Khúc Hồng Nhan, nói:
- Mặc kệ ta, cứu Phi Nghê!
Khúc Hồng Nhan che miệng, khóc ròng, nàng biết rõ chính mình phải đi cứu Phi Nghê, nếu không trận chiến này sẽ uổng phí, Lý Vân Tiêu thà rằng bỏ mạng cũng phải cứu Phi Nghê.
Loong coong!
Nàng cầm Tử Tiêu kiếm chọc vào mặt đất, đánh ra mấy đạo bí quyết, lúc này kiếm giới sinh ra, nó ảo hộ Lý Vân Tiêu vào trong, lúc này mới quay người hóa thành độn quang nhảy vào vòng xoáy khôn cùng.
Huynh đệ Chiến gia cũng không dễ chịu trước một kích này, chiến y trên người vỡ vụn, lục phủ ngũ tạng hai người quay cuồng, không ngừng phun máu tươi.
- Đại ca, đi mau!
Chiến Phách bay tới bên cạnh Chiến Du, phát hiện Chiến Du sắc mặt cực kỳ tái nhợt, không thể định trụ thân thể, đang phất phơ theo gió mạnh.
Một kích vừa rồi Phiên Thiên Phúc Địa Ấn bị chiến kích đánh nát, Chiến Du dùng toàn lực bảo hộ trước người Chiến Phách, hơn nữa hắn còn lâm vào trọng thương, sau đó hai người bị cuốn vào trong vòng xoáy.
Chiến Phách bắt lấy Chiến Du, liền muốn hóa thành độn quang rời đi.
- Muốn đi, đều đi chết đi!
Khúc Hồng Nhan quát to lên, Chiến Phách giật mình phát hiện phía trước xuất hiện kiếm quang, có trên trăm đạo ánh sáng ngăn cản trước mặt.
- Vạn Kiếm Quyết!
Khúc Hồng Nhan hai tay hóa kiếm chỉ, vạn kiếm bay theo vòng xoáy truy kích kẻ địch.
Nội tâm Chiến Phách âm thầm kêu khổ, Phúc Địa Ấn đã triệt để mất đi uy lực, mình bị thương, còn phải chiếu ứng Chiến Du.
Hắn cầm lấy Chiến Du, một tay bắt lấy Phi Nghê, hắn nhanh chóng thi triển Đạo Bộ né tránh kiếm khí.
Mặc dù thân pháp huyền diệu cũng khó ngăn cản vạn kiếm, thỉnh thoảng có kiếm quang xuyên thẳng qua, hắn chỉ có thể phiền muộn giơ chân đá ra, đá nát kiếm khí.
Khúc Hồng Nhan lạnh lùng nhìn qua hắn, không ngừng thi triển kiếm quyết.
Chiến Phách cảm thấy toàn thân phát lạnh, vội vàng đạp mạnh, đồng thời đá tan kiếm khí bắn tới, lại bay lên cao.
Bành!
Không khí bị đá nổ tung, mũi chân Chiến Phách xuất hiện khe hở, hiển nhiên là rất kiệt lực.
Tàn ảnh Khúc Hồng Nhan biến mất, sau khi xuất hiện đã xuất một chưởng chém vào cổ Chiến Phách.
Chi!
Chiến Phách cảm thấy cổ lạnh toát, kinh hoảng lấy Phi Nghê làm tấm chắn, ngăn cản trước mặt của mình.
Khúc Hồng Nhan cả kinh, vội vàng biến chưởng thành trảo, bắt lấy đầu vai Phi Nghê, muốn kéo nàng đi.
Chiến Phách đâu chịu thả người, trong mắt mang theo tàn khốc, đá ra một cước vào tim Khúc Hồng Nhan.
Khúc Hồng Nhan đảo tay, ngưng ra một đạo kiếm ý, hai ngón tay bắn vào chân đối thủ.
Bành!
Hai lực lượng va chạm nhau, linh áp tỏa ra chung quanh.
Bốn người bị cắt chảy máu.
Khúc Hồng Nhan cùng Chiến Phách vô cùng kinh hãi, lo lắng mình không chịu nổi sẽ bị chém giết.
- Buông tay!
Khúc Hồng Nhan giận dữ quát một tiếng, Phi Nghê bị đối phương bắt, nàng không thể dùng sức.
Chiến Phách tung hoành thiên hạ nhiều năm, sợ rằng chưa bao giờ nếm qua thiệt thòi lớn như hôm nay, trước mắt Mạch cùng Cố Thanh Thanh lao tới, nội tâm trầm xuống.
Trong lòng biết hôm nay muốn mang thiên phượng niết thể đi là không thể nào.
Ý niệm trong đầu đảo qua như điện, quyết định thật nhanh, hắn buông Phi Nghê ra, mang theo Chiến Du xoay người rời đi.
Hắn thi triển Đạo Bộ, người ta khó nắm lấy tung tích, mấy lách vài lần đã biến mất ở phương xa.
Khúc Hồng Nhan giao Phi Nghê cho Cố Thanh Thanh, lúc này mới vội vàng bay xuống.
Chỉ thấy kiếm giới của hắn bị phá, Lý Vân Tiêu không có bóng dáng, chỉ còn Tử Tiêu kiếm nằm ở đó.
- A? Phi Dương!
Khúc Hồng Nhan thấy không có người, thiếu chút nữa ngất đi, cả kinh kêu một tiếng.
Chỉ thấy Bố Tử ba người đang ngồi điều tức, đều trợn tròn mắt nhìn qua nàng.
- Phi Dương di đâu?
Sắc mặt Khúc Hồng Nhan trở nên dữ tợn, sát khí dạt dào nhìn chằm chằm vào ba người, trong nội tâm thầm nghĩ: ba người này cách gần như thế, lại thờ ơ, nếu Phi Dương gặp chuyện không may, ta sẽ giết ba người này trước.
Ba người đều giật mình, cảm nhận được sát khí trên người Khúc Hồng Nhan, toàn bộ nơm nớp lo sợ.
Bố Tử chỉ vào sơn cốc, nói:
- Vừa rồi có người đi ra, mang hắn vào trong.
Bọn họ lúc trước vây công Chiến Phách, bị đối phương đánh bị thương, hoàn toàn không có bất kỳ sức chống cự gì, đành phải ngồi đây điều tức.
Vừa rồi bị dư âm ảnh hưởng chấn động thổ huyết, thương thế tăng gấp đôi, làm gì còn chút lực lượng nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn qua người xa lạ mang Lý Vân Tiêu đi.
Sơn cốc đã không thành bộ dáng, ngọn núi nhỏ hóa thành đất bằng, có thể nhìn thấy bên trong.
Loong coong!
Khúc Hồng Nhan cầm Tử Tiêu kiếm sau đó nhìn qua hướng Bố Tử ba người vừa chỉ, đi vào sơn cốc.
Cố Thanh Thanh, Mục Tinh và Mạch cũng đáp xuống, nghe thấy hai người nói chuyện với nhau, Cố Thanh Thanh cả kinh, ba người nhìn nhau, lại nhìn ra phía sau.
- Khặc khặc kiệt!
Đột nhiên có tiếng cười quái dị vang lên, âm thanh không ngớt không dứt, qua lại nhộn nhạo, cả bầu trời bị sóng âm bao phủ.
Bốn người dừng lại nhìn qua không trung.
Vừa xong một lớp, lại tới một lớp, vừa rồi kịch chiến quá mức thảm thiết, chấn động phạm vi quá lớn, kinh động lão quái vật ở gần.
- Là ai, cút ra đây cho ta!
Tâm tình Khúc Hồng Nhan cực kỳ không xong, nói chuyện cũng không khách khí, hai mắt lăng lệ nhìn qua tời cao.
- Ân, cô nàng thật xinh đẹp. Đáng tiếc lệ khí quá nặng, nhưng mà thực lực rất khá, chậc chậc, thật đẹp mà.
Giọng nói kia tán thưởng vài câu, trên không trung xuất hiện hư ảnh, toàn thân ẩn trong áo đen, giống như khảm vào tinh không.
Khúc Hồng Nhan lạnh lùng nói:
- Bổn cung như thế nào, há tới phiên đạo chích như ngươi bình xét, xuống đi tìm chết đi.
Cố Thanh Thanh biết rõ tâm tình của nàng, âm thầm thở dài, cũng không biết Lý Vân Tiêu như thế nào, nếu bị người trong cốc mang đi thì đó là Bách Luân Kết Y, chuyện này làm cho nàng yên tâm không ít.
- Ta sẽ không tìm chết rồi, nếu không lão phu làm gì nguyện tham sống sợ chết sống đến bây giờ, tự nhiên là sợ chết. Chậc chậc, vừa rồi nơi này là người nào đánh nhau, lực lượng mạnh tới mức làm lão phu tỉnh lại.
Người áo đen chậm rãi nói ra.
Khúc Hồng Nhan chỉ kiếm lên trời, sát khí trùng thiên, quát:
- Bổn cung không rảnh nghe ngươi nói nhảm, là chiến là lưu, cứ nói đi.
- Hắc hắc.
Hắc bào nhân không có sợ hãi, nói:
- Cô gái nhỏ kia chính là thiên phượng niết thể? Giao thiên phượng niết thể ra đây, lão phu vỗ vỗ bờ mông rời đi. Vừa rồi ta mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy các ngươi hao tổn nguyên lực thật lớn, chắc chắn không phải đối thủ của ta.
Khúc Hồng Nhan lạnh giọng nói:
- Ngươi có thể thử xem!
Tử Tiêu kiếm chấn động, kiếm quang ngập trời.
← Ch. 3137 | Ch. 3139 → |