← Ch.2861 | Ch.2863 → |
- Một kiếm trảm hồng, nhất thương rời người!
- Kiếm Trảm Tinh Thần!
Hư ảnh A Hàm đao của Chân Ma Cự Linh mới vừa chạm tới Hạo Dương nhất chỉ, trong vòng mấy cái hít thở liền vỡ nát, toàn bộ Chân Ma Cự Linh cũng bắt đầu vỡ nát, cùng đao ảnh kia hóa đi.
Hạo Dương Đãng Ma, trên bầu trời nhất thời mây đen tản ra, khôi phục tinh không lang lảnh.
Nhưng ngay khi Lạc Xuân Nhu mừng như điên, lại có một đạo bạch quang kinh khủng phóng lên cao, xen lẫn Ma Uy vô biên cùng Liệt Diễm đốt cháy hết thảy.
Ầm ầm!
Hắc mang Bạch diễm trực tiếp nhảy vào trong Hạo Dương nhất chỉ, hai cổ lực lượng vô cùng bá đạo va chạm, hạ xuống trên đỉnh núi, tất cả Băng Tuyết trong nháy mắt tan rã, như mặt trời chói chang nổ trên không trung, lực lượng Hủy Thiên Diệt Địa bao trùm toàn bộ núi non, ở trên bầu trời Vân Mộng Trạch kích động.
Chín tên trưởng lão đều là cả người cự chiến, lực lượng kinh khủng kia nhảy vào trong cơ thể các nàng, từng cái trọng thương, Cửu Nguyệt Chiêu Thiên Trận trong nháy mắt bị phá.
Chín người đều thổ huyết, từ trên bầu trời bay ra ngoài.
Trên đỉnh núi chỉ còn một mảnh hiu quạnh, cung điện màu tím kia chẳng biết do vật gì tạo thành, lại ở dưới trùng kích hoàn hảo không tổn hao gì, như Tuyên Cổ trường tồn, không ngừng ngắm nhìn đại địa của Vân Mộng Trạch.
- Đã chết rồi sao? Lý Vân Tiêu đã chết rồi sao?
Trong lòng đệ tử Thần Tiêu Cung vẫn chưa thoát đi đều chấn động mãnh liệt, kinh hồn táng đảm nhìn lại mọi nơi, hy vọng có thể tìm được thi thể của Lý Vân Tiêu, đáng tiếc toàn bộ không như mong muốn.
Lực lượng mới vừa trùng kích kia quá mạnh mẽ, không chỉ không mở mắt nổi, ngay cả Thần thức cũng bị dư ba thôn phệ, cái gì cũng không thể cảm giác, ở trong nháy mắt đó tất cả mọi người cảm giác mình nhỏ bé, như muối bỏ biển.
Sắc mặt đám người Từ Lôi đều trắng bệch, hai người nhìn nhau, nội tâm dâng lên sợ hãi vô tận.
Một kích vừa rồi kia, có thể khẳng định là Lý Vân Tiêu chưa chết, có trọng thương hay không các nàng cũng vô pháp xác định.
Nhưng lấy lực một người đánh chết chín tên trưởng lão, hơn nữa còn ở dưới tình huống bày Cửu Nguyệt Chiêu Thiên Trận, loại thực lực này đã kinh khủng tới cực điểm.
- Hắn đã trở về, Cổ Phi Dương kinh khủng kia hắn đã trở về.
Từ Lôi dùng thanh âm chỉ có mình mới có thể nghe thì thào nói, trong đầu cơ hồ trống rỗng.
Nhưng Huyền Nữ ở bên người, lại nghe được nhất thanh nhị sở, cả người không nhịn được run rẩy nói:
- Hôm nay toàn bộ Thần Tiêu Cung, chỉ có cung chủ mới có thể đánh một trận. Cách hai mươi năm, sẽ phải lặp lại sao?
Từ Lôi mê mang nói:
- Đánh một trận nếu lại bại thì sao?
Vấn đề này khó giải, người nào cũng không thể trả lời nàng, Huyền Nữ cũng trầm mặc không nói.
Đột nhiên vài đạo quang mang bay lên đỉnh núi, chính là các trưởng lão bị đánh bay, chín người toàn bộ trở về, không người tử vong, chỉ là trọng thương, có mấy người đứng không vững, hầu như bị thương căn cơ vũ đạo.
Khuôn mặt dử tợn của Lạc Xuân Nhu trực tiếp đổi hình, gào thét nói:
- Ra, Cổ Phi Dương, ngươi đi ra cho ta, quyết nhất tử chiến! Trốn trốn tránh tránh như vậy, ngươi còn muốn mặt sao, ngươi còn là Phá Quân Vũ Đế không sợ trời không sợ đất sao, lăn ra đây cho ta!
Nhưng mặc kệ nàng gọi làm sao, trước tử điện một mảnh vắng vẻ.
- Không cần hô, hắn đã đi rồi.
Đột nhiên một giọng già nua từ trong tử điện truyền ra, sau đó một bóng người đỏ tươi xuất hiện ở trước mắt mọi người.
- Đó là...
Đám người Từ Lôi sửng sốt, nhăn mi đến xem thân ảnh màu đỏ, phía sau lưng hơi khòm, khuôn mặt già nua, tóc trắng phau, trong tay chống một cây ba toong, đứng thẳng trong gió, như tùy thời sẽ Vũ Hóa Đăng Tiên.
- A?
Hai người đồng thời kinh hô, tựa hồ nhớ ra cái gì đó, biểu tình trên mặt khiếp sợ, lại dị thường phong phú.
Chín người Lạc Xuân Nhu cũng đại biến, vội vàng xoay người hướng Lão Ẩu kia bái hạ, hô:
- Gặp qua Chỉ Hàn Thái Thượng Trưởng Lão!
- A! Quả nhiên là nàng!
Huyền Nữ nhịn không được kinh hô, lập tức che miệng, tựa hồ ý thức được bản thân không ổn, vội vàng quỳ xuống.
Từ Lôi cũng không dám khinh thường, nội tâm kinh hãi không thể hình dung, càng nhiều hơn là mừng rỡ, có người này ở đây, thực lực của Thần Tiêu Cung có khả năng lại lên một tầng thứ.
Cũng không ít đệ tử mặt lộ vẻ nghi hoặc, hiển nhiên đối với Lão Ẩu này phi thường xa lạ, nhưng thấy chín vị trưởng lão cung kính như vậy, hơn nữa từ mấy chữ Thái Thượng Trưởng Lão này cũng đoán được chút gì, không dám lỗ mãng, vội vàng bái hạ.
Hồng Y Lão Ẩu bình thản nói:
- Cổ Phi Dương đã đi rồi, không cần la ó.
Lạc Xuân Nhu vừa sợ vừa phẫn nói:
- Cổ Phi Dương khinh người quá đáng, quả thật là tử địch của Thần Tiêu Cung ta, mong Thái Thượng Trưởng Lão xuất thủ đánh chết!
Nhị Chỉ Hàn nhìn nàng một cái, nhàn nhạt nói:
- Nếu ta không ra, ngươi cho là Cổ Phi Dương sẽ đi sao?
Trong lòng chín người đều chấn động mãnh liệt, giờ mới hiểu được chút tình huống, nếu không có Thái Thượng Trưởng Lão ở đây, tử điện này sợ là sẽ phá hủy, hơn nữa Lý Vân Tiêu cũng là bị uy thế của nàng nhiếp đi, nếu không như vậy, những người mình hơn phân nửa liền gặp nguy hiểm.
Lạc Xuân Nhu cả kinh nói không ra lời, ấp úng nửa ngày.
Nhị Chỉ Hàn phất tay nói:
- Tất cả đi xuống đi, các ngươi không chọc hắn, hắn là sẽ không đến gây chuyện các ngươi. Ta cũng lớn tuổi, không muốn nhúng tay vào việc của những hậu bối các ngươi, nếu không nguy hiểm đến Lạc Tuyết phong, ta là sẽ không xuất thủ, đi thôi.
Lạc Xuân Nhu tựa hồ còn muốn nói điều gì, màu đỏ trước mắt đã không gặp, trước tử điện một mảnh vắng vẻ.
- Đại Trưởng Lão, cái này nên làm thế nào cho phải?
Mấy người khác cũng xông tới, thương lượng đối sách.
Lạc Xuân Nhu cũng là một trận phiền táo, lấy chỉ số thông minh của nàng, nơi nào biết nên làm thế nào cho phải, chỉ phải quát:
- Còn có thể làm sao? Thái Thượng Đại Trưởng Lão đã nói lui xuống liền lui xuống, phái người tìm hiểu chung quanh, có tin tức của Cổ Phi Dương liền trước tiên quay về báo cáo!
- Dạ!
Mấy người còn lại ứng tiếng nói, nhưng trên mặt đều là ngưng trọng.
Cô San San không nhịn được nói:
- Hồi báo tin tức thì như thế nào? Hợp lực chín người chúng ta, chiếm hết địa thế Vân Mộng Trạch, Lạc Tuyết phong vẫn như cũ không thể thắng hắn, lẽ nào biết được chỗ của hắn còn có thể đi bao vây tiễu trừ sao?
Lời nói này vừa ra, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Tuy rằng thập phần khó nghe, mấy người khác đều nhíu mày không hài lòng, nhưng là lời thật, không thể phản bác.
Lạc Xuân Nhu nói:
- Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, hiện tại hỏi nhiều như vậy làm chi? Trước tìm chỗ hạ lạc của hắn, lại tính tiếp!
- Dạ, nói rất đúng.
Tất cả mọi người cùng kêu lên phụ họa.
Rất nhanh trên Lạc Tuyết phong liền khôi phục yên lặng, mọi người đều xuống núi.
Chỉ là chung linh thần tú, tạo hóa Vân Hải, suốt năm tuyết đọng bị quét sạch, làm cho có chút hư không, mất đi ánh sáng cùng linh khí vốn có.
← Ch. 2861 | Ch. 2863 → |