← Ch.1000 | Ch.1002 → |
- Không tìm đường chết sẽ không phải chết ah!
Nhâm Quang Nhiễm nhìn qua ngươi Thiên Nguyên thương hội chẳng khác gì cừu non bị làm thịt, cảm khái nói.
Nếu nói dùng thực lực của Lý Vân Tiêu có thể đánh chết Võ Tôn, hắn rất khó tin tưởng, ở trong đó tất nhiên có nguyên nhân không ai biết. Nhưng mà giờ phút này thời điểm người Thiên Nhất Các xông lên, hắn lại không nhìn thấy chút sợ hãi nào trên mặt Lý Vân Tiêu, đừng nói sợ hãi, ngay cả bối rối cũng không có.
- Xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ hắn có kế sách ứng phó?
Lệ Phi Vũ cảm thấy nghi hoặc, trừ vài tên Võ Đế ra, những người còn lại đều khủng hoảng và sợ hãi, không hề giống như nắm chắc bài.
- Thiên Nguyên thương hội cặn bã, nạp mạng cho chúng ta.
- Hôm nay đừng trách gia lạt thủ tồi hoa, muốn hái một trong hai nữ thần của thương minh.
- Dám đối với kháng Thiên Nhất Các, nên có giác ngộ phải chết.
Một đám võ giả gào thét lớn, một ý chí chiến đấu sôi sục, thực lực cao nhất cũng chỉ có hai gã Võ Đế mà thôi. Trong những người này có chủ lực của Thiên Nhất Các, tất cả là võ giả dựa vào thương hội mà tới, dùng để khảo nghiệm trung thành, tiết kiệm thời gian huấn luyện..
Loại tử đấu giữa ban phái cỡ lớn này, đều phái lâu la cùng pháo hôi lên trước. Cũng chỉ có tên cầm huyền khí lập phương của Thiên Nhất Các xem như là người mình, đây là nguyên nhân Tu Đan Hà giận tím mặt.
Trong mắt mọi người cảm thấy, những lâu la pháo hôi đủ giếtThiên Nguyên thương hội. Thậm chí đám lâu la này còn cho rằng như thế.
- Tu đại trưởng lão tha mạng cho ba người chúng ta, chúng ta là người La Khúc thương hội bị Thiên Nguyên thương hội bắt mà thôi, không thể không nghe lệnh bọn chúng, mong rằng Tu trưởng lão cứu ba người chúng ta ra khỏi nước lửa.
Ba tên Võ Đế của La Khúc thương hội nhảy ra, trong lúc đó tập thể bay lên trời, bay về phía Thiên Nhất Các.
- Ân, chuyện ba người các ngươi ta có nghe qua.
Trên mặt Tu Đan Hà sinh ra vui vẻ, nói:
- Có thể bỏ gian tà theo chính nghĩa, Thiên Nhất Các ta sẽ không bạc đĩa các ngươi. Nhưng hiện tại các ngươi phải xuất ra một chút quyết tâm và hành động cho chúng ta xem.
Sắc mặt ba người biến hóa, biết rõ Tu Đan Hà nói nếu bọn họ không lập danh trạng thì không được, trên mặt đầy kiên quyết, cao giọng nói:
- Đa tạ Tu trưởng lão bỏ qua hiềm khích lúc trước, hiện ta ba người chúng ta toàn tâm toàn ý đầu nhập Thiên Nhất Các, chờ ba người chúng ta mang đầu Đinh Linh Nhi hiến qua.
Ba người phi hành trên không trung, lập tức thay đổi hướng, tập trung lực lượng của bọn họ, quay người xung phong liều chết, trên mặt mang theo hưng phấn.
Chỉ cần cầu được sinh cơ, còn có thể lập làm công tích, ba người đều âm thầm may mắn không dứt.
Lần này người Thiên Nguyên thương hội càng tuyệt vọng, còn có đám người La Khúc thương khác làm sao có tâm tư chịu chết, đều nhao nhao la hét muốn bỏ gian tà theo chính nghĩa.
Nhưng Tu Đan Hà nói một câu làm bọn họ chấn động.
- Cửu Thiên Võ Đế dựa vào ta còn miễn cưỡng nhận lấy, các ngươi là đám cặn bã, đứng sai đội, chỉ có con đường chết, giết sạch, không lưu tên nào cả.
Thiên Nguyên thương hội và thế lực phụ thuộc cùng đám võ giả còn lại của La Khúc thương hội đi ra, dưới mệnh lệnh tàn khốc của Tu Đan Hà thì khiếp sợ dừng chiến, trong mắt mang theo kiên quyết.
Sát ý Lý Vân Tiêu bốc cháy, ba tên Võ Đế làm phản trước trận, hắn cũng không có bao nhiêu biểu lộ, cũng đã sớm biết được, nhưng mà nghe được ba người nói muốn lấy đầu Đinh Linh Nhi thì khó có thể ức chế sinh ra sát khí, hóa thành tử khí quanh người, dường như muốn hóa thành thực chất.
Ngay cả Mạc Tiểu Xuyên cùng Hác Liên Thiếu Hoàng cũng cả kinh, bị sát khí của Lý Vân Tiêu làm hoảng sợ, cả hai âm thầm tắc luỡi, biết rõ ba người kia đã xúc động nghịch lân của Lý Vân Tiêu..
- Tiểu Xuyên, năm đó ngươi rời khỏi ta, cho tới bây giờ, thực lực tiến bộ thế nào?
Đột nhiên Lý Vân Tiêu mở miệng, đạm mạc nói:
- Hy vọng ngươi sẽ không làm ta thất vọng.
Trong lòng Mạc Tiểu Xuyên chấn động, chiến ý bốc lên, thân thể giống như lọi kiếm ra khỏi vỏ, trong giây lát đã làm người ta giật mình.
- Ân?
Đám Võ Đế khẽ động, ánh mắt nhìn về phía Mạc Tiểu Xuyên, trong nháy mắt vừa rồi hắn bạo lộ chiến ý tuyệt cường, dẫn động võ ý trong lòng mọi người.
Mạc Tiểu Xuyên mỉm cười, nhẹ nhàng ứng một tiếng, nói:
- Vân thiếu, ngài xem là được.
Trừ Hác Liên Thiếu Hoàng ra, không có ai đáng cho hắn dùng kính ngữ, tôn hô Lý Vân Tiêu.
- Nhiều năm tu hành như thế, ta nhất định sẽ không để sư phó thất vọng.
Giọng nói vang lên trong đáy lòng Mạc Tiểu Xuyên, hắn ngửa mặt lên trời thét dài, ngóng nhìn trời xanh vô hạn, đối với chém giết của lâu la hắn làm như không thấy, sau đó nhẹ nhàng tiến len phía trước một bước.
Phanh!
Tuy chỉ là một bước nhẹ nhàng, không thu hút chút nào cả, chẳng khác gì bước chân của người bình thường, lại giống như giẫm lên quy tắc, làm cho tất cả cường giả Cửu Thiên cảnh nội tâm chấn động, giống như một bước này không bước vào hư không, mà là giẫm lên trái tim bọn họ.
Lúc này ai cũng kinh ngạc và khó hiểu.
Một bước kia quá mức bình thường, bình thường tới mức không đúng
Trong lòng Hác Liên Thiếu Hoàng cả kinh, trong con mắt tinh mang co rút lại, nhìn hành động của Mạc Tiểu Xuyên.
- Kiếm!
Mạc Tiểu Xuyên giơ tay phải lên, nhẹ nhàng quát một tiếng, ngay sau đó kiếm khí yếu ớt hiện ra trên người của hắn, hơi xoay tròn, sau đó càng ngày càng mạnh, tay phải của hắn cầm trường kiếm trong suốt, vận luật huyền khí lắc lư, ngưng tụ thành một vòng xoáy, chậm rãi mở rộng.
Đồng tử Tu Đan Hà đột nhiên co lại, nhìn bàn lòng bàn tay kia, một mũi tên màu xanh giống như măng chọc thủng tầng đất vươn lên, dần dần ló ra, chậm rãi ngưng tụ kiếm hình
- Đây là kiếm gì?
Cùng một thời gian, mấy tên Võ Đế ở đây chấn động, hoảng sợ ngóng nhìn qua, từ khi kiếm kia càng lúc càng dài, vòng xoáy kiếm khí càng ngày càng mãnh liệt, mọi người có cảm giác nó có thể ngăn cản thiên quân vạn mã.
Loong coong!
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, một thanh trường kiếm hiện ra trong tay phải Mạc Tiểu Xuyên. Thân kiếm có hào quang lưu động, phù văn tiêu tan.
Tay phải Mạc Tiểu Xuyên hiện kiếm chỉ, dẫn đạo vài đạo kiếm quang trong vòng xoáy, tiếng kiếm minh vang vọng, lực lượng bành trướng lấy thân kiếm làm trung tâm, nhấc lên vòng xoáy to lớn phá tan mây mù.
Đám cường giả xông lên trước hoảng hót, cảm thấy dưới vòng khí xoáy này sinh ra sợ hãi với tử vong. một loại cảm giác không thể địch nổi sinh ra, lại không thể ức chế mà bắt đầu lan tràn.
Đặc biệt là ba gã Võ Đế kia, sắc mặt càng tái nhợt, dưới kiếm khí như biển này, xông lên cũng không phải, không xông lên cũng không phải, đây hoàn toàn là muốn chết, không xông cũng không phải, Tu Đan Hà còn đang ở sau lưng nhìn đấy, chuyện làm không tốt cũng chết.
- Kiếm khí có linh!
Nhâm Quang Nhiễm hoảng sợ la thất thanh:
- Dĩ nhiên là truyền thừa khí linh huyền khí, hắn chỉ là Võ Đế tam tinh, vì sao đạt tới trình độ này? Tu trưởng lão, bảo mọi người lui ra phía sau, tránh làm hy sinh vô vị, người này phải do trưởng lão ra tay mới có thể chế trụ.
← Ch. 1000 | Ch. 1002 → |