← Ch.1002 | Ch.1004 → |
Cổ Phi Dương hừ lạnh một tiếng, mỉa mai nói:
- Ngươi phế vật này, ngay cả cục đờm của ta còn không bằng, có khác gì rác rưởi? Ngươi nói ngươi muốn giết ta, ta sợ quá.
Mạc Tiểu Xuyên tức giận nghiến răng nghiến lợi, hắn bắt được thứ gì cũng nện qua, hung hăng nói:
- Tuy ta không giết được ngươi, nhưng ta tuyệt đối không bị ngươi đánh bại, ít nhất ta có thể thống hận ngươi, có cơ hội ta nhất định sẽ giết ngươi.
Ánh mắt Cổ Phi Dương lạnh lẽo, nói:
- Dạng cặn bã như ngươi, vĩnh viễn cũng sẽ không có cơ hội. Đừng nói là ngươi, cho dù là phụ thân của ngươi cũng đừng hòng. Nhưng mà cũng tốt, ngươi sắp đi gặp phụ thân ngươi, đến hoàng tuyền khóc lóc cầu phụ thân ngươi bảo vệ đi.
Trong lòng Mạc Tiểu Xuyên cả kinh, thầm nghĩ: không được, ta không thể chết được. Ta còn muốn báo thù cho phụ thân, ta còn muốn bảo hộ Hoa Nguyên đệ đệ. Tuy người trước mặt là kẻ xấu, nhưng lại thực lực cực cao, ngay cả tổ lão cũng không phải đối thủ của hắn, ta nhất định không thể bị hắn giết chết, hơn nữa phải học được bản lĩnh.
- Ta cầu ngươi dẫn ta đi ra, là cầu ngươi thu ta làm đồ đệ, mà không phải ngươi giết ta.
Mạc Tiểu Xuyên lớn tiếng chất vấn:
- Ngươi là bằng hữu của phụ thân ta, ngươi không thể đối xử với ta như thế.
Cổ Phi Dương đá một cước, mũi chân đá vào tảng đá bay sát qua trán của Mạc Tiểu Xuyên, hắn đau tới mức hét to lên, lập tức sinh ra vết rách, máu tươi chảy ròng.
- Ngươi muốn làm cái gì? Ngươi là biến thái, ngươi muốn hành hạ ta chết đúng không?
Hai mắt Mạc Tiểu Xuyên phóng hỏa, hàm răng cắn quá chặt chẽ.
Nghe đồn không ít cường giả trên Thiên Võ Giới đều có đủ loại biến tháo, có kẻ háo sắc quái rỡ, có yêu mến loli, có yêu mến ngược đãi nam đồng, hắn nghĩ tới kẻ này chắc chắn là dạng thứ hai.
Cổ Phi Dương lạnh lùng khẽ hừ, nói:
- Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, lời nói của kẻ yếu không có trọng lượng. Đừng nói là quyền nói chuyện, cho dù tư cách nắm giữ sinh tử của mình cũng không có, cũng như hiện tại, sinh tử của ngươi là do ta.
Hắn ném một bình nhỏ ra, ném tới bên người Mạc Tiểu Xuyên, nói:
- Bôi thuốc lên vết thương của ngươi, sau đó đi vào trong động này cho ta.
Ánh mắt Mạc Tiểu Xuyên lộ ra một tia kinh ngạc, cả kinh nói:
- Ngươi, ngươi không hành hạ ta tới chết? Ta chết trong động này, ngươi nhìn không thấy, chẳng lẽ không có khoái cảm sao?
Cổ Phi Dương cả kinh há to miệng, nhìn qua bộ dáng Mạc Tiểu Xuyên ngày đó, trong lúc này phát hiện mình có chút hung ác, hắn cười khổ một tiếng, mắng:
- Phế vật lại thích nói nhảm, trong một ném hương không đi vào động, ta sẽ cắt từng khối thịt của ngươi, sau đó đập nát xương cốt, sau đó thoa mật ong lên toàn thân của ngươi, hấp dẫn con kiến tới.
Mạc Tiểu Xuyên nghe xong thân thể chấn động, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, ngay cả cột sống không còn cảm giác cũng sinh ra hàn ý, hắn sợ tới mức hàm răng cắn chặt, run rẩy nói:
- Ngươi, ngươi, thật, thật ác độc, độc ah.
Cổ Phi Dương cầm một nén nhang ra, khói xanh lượn lờ, nói:
- Đã đốt xong!
- A?
Mạc Tiểu Xuyên mở to mắt lên, vội la lên:
- Cái này... Cái này... , ngươi... Ngươi ăn gian ah, làm gì có thắp nhang như thế?
Cổ Phi Dương lấy ra cây nhang kia, cũng không phải là đốt từ đầu, mà là ngón tay của hắn có một đám hỏa diễm đốt cả cây nhang, đốt sắp tàn.
Cổ Phi Dương thương cảm nhìn hắn một cái, lạnh như băng nói:
- Tóm lại thời gian một nén nhang qua đi, mặc kệ thương thế của ngươi có khỏe hay không, ta cũng ném ngươi vào.
- Ngươi là ác ma!
Toàn thân Mạc Tiểu Xuyên run lên, vội vàng nhặt chai thuốc lên, đổ thuốc bên trong ra, mặc kệ mọi việc thoa lên sống lưng, còn có hai đầu gối.
Hắn không nhìn thấy lưng, nhưng hai đầu gối đã sớm lộ ra xương trắng ra ngoài, tay của hắn chạm vào xương trắng, nội tâm cũng hơi sợ hãi, nhưng may mắn nửa người dưới đã không còn tri giác, mặc dù hai tay chạm vào xương cốt cũng không thấy đau.
- Ồ?
Đột nhiên hắn kêu lên một tiếng, sau khi xoa thuốc lên, nơi gãy xương dần có tri giác, ngay cả hai đầu gối cũng nhìn thấy da thịt mọc dài ra, rõ ràng cũng sắp phục hồi như cũ.
- Linh dược, đây nhất định là linh dược.
Mạc Tiểu Xuyên đại hỉ, thoáng cái nhảy dựng lên, hết sức cao hứng.
Nhưng rất nhanh hắn cả kinh, cả thân thể lạnh buốt tận cùng xương tủy, bởi vì hắn nhìn thấy ánh mắt trêu tức của Cổ Phi Dương, cùng với nén nhang vừa vặn đã tắt.
- Ọt ọt!
Mạc Tiểu Xuyên nuốt nước miếng, kinh ngạc nói:
- Có thể cho ta ăn ít đồ, ta không có chút khí lực nào cả.
Cổ Phi Dương lạnh lùng nói:
- Ta không có quá nhiều thời gian với phế vật như ngươi, ngươi vào động đi, nhìn xem bên trong có nấm độc các loại ăn cho đỡ đói, nói không chừng có độc xà và dơi dấy, ngược lại có thể bắt ăn.
Ánh mắt Mạc Tiểu Xuyên lộ ra vẻ tuyệt vọng, cầu khẩn nói:
- Van cầu ngươi đừng cho ta đi vào, nơi này là tử địa của Mạc gia, chưa từng có người nào còn sống đi ra. Một ít tộc nhân bị phán tử hình bị đưa vào động này, nếu có thể đi ra liễn có thể miễn toàn bộ tội ác, đạt được khoan dung. Nhưng mà ta cả đời này chưa từng nghe qua có ai đi ra cả.
Cổ Phi Dương khinh miệt nói:
- Cả đời của ngươi? Mới vài năm? Lại dong dài thì ta cắt thịt của ngươi.
Mạc Tiểu Xuyên sợ tới mức lui về sau, khổ sở nói:
- Được rồi, nhưng ngươi ít nhất cũng cho ta một thanh kiếm a, gặp được độc xà các loại ta cũng có thể tự bảo vệ mình.
- Ân.
Cổ Phi Dương lúc này rất sảng khoái đáp ứng, hắn tiện tay lăng không một trảo, mấy chục tảng đá ở phía xa xa nổ "Rầm rầm rầm", hơn mười đạo quang mang hội tụ vào tay của hắn.
Mạc Tiểu Xuyên mở to hai mắt ra nhìn, chỉ thấy một đám chất lỏng màu trắng đang ngưng luyện trên ngón tay của đối phương, rất nhanh càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng ít, cuối cùng hình thành một thanh kiếm.
Cổ Phi Dương khu chỉ bắn ra, chuôi kiếm này trực tiếp cắm dưới chân Mạc Tiểu Xuyên, hắn sợ tới mức lui ra phía sau.
Mạc Tiểu Xuyên bình tĩnh lại, chỉ vào thanh kiếm kia nói:
- Cái này... ngươi tạm thời luyện chế ra sao? Đây chỉ là sắt thường chi kiếm ah, ngay cả huyền khí cũng không phải, ta làm sao có thể dùng giết địch.
Cổ Phi Dương lạnh như băng nói:
- Loại người rác rưởi như ngươi chỉ xứng với kiếm rác rưởi, lại nói nhảm thì chuôi kiếm này cũng không cho ngươi.
Mạc Tiểu Xuyên biết rõ người trước mặt là biến thái, vội vàng che miệng, tay kia phí khí lực thật lớn rút thanh kiếm lên, cầm trong tay lại phát hiện không có nặng như trong tưởng tượng, âm thầm tự định giá nói: hắn sẽ không ăn bớt vật liệu trong kiếm a, nếu không thì sao nhẹ thế? Bỏ đi bỏ đi, có còn hơn không.
Vết thương trên người Mạc Tiểu Xuyên sau khi bôi thuốc lên, phát hiện khí lực cũng bắt đầu dần dần khôi phục, hắn cầm kiếm vung vẩy vài cái, nói:
- Đã như vầy, ta đi vào. Ngươi có thể hay đi theo sau bảo hộ ta hay không?
Cổ Phi Dương nhướng mày, lạnh lùng nhìn hắn, mỉa mai nói:
- Ngươi cảm thấy thế nào?
← Ch. 1002 | Ch. 1004 → |