← Ch.1045 | Ch.1047 → |
- Ha ha, Trương Sùng, ngươi đây là muốn để thuật quyết ngày hôm nay không cách nào cử hành ngươi mới vui vẻ sao?
Trong đám người đi ra một đôi nhân mã, cầm đầu là một vị lão đầu áo tím, tinh thần phấn chấn, thân thể hơi mập, hai gò má có chút hồng hào, trong mắt mang theo từng tia từng tia ý cười.
Trương Sùng nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, khẽ cười nói:
- Mẫn Thành Tương, xem khí sắc không tệ a, chẳng lẽ có chuyện tốt gì hay sao? Ta làm sao luôn cảm thấy lần này Lôi Phong thương hội các ngươi sẽ lót đáy a.
Ánh mắt hắn ở trên người nhân mã của Lôi Phong thương hội đảo qua, rơi vào trên người một thanh niên màu da Cổ Đồng, sắc mặt người này có chút ngơ ngác, hiển nhiên là trường kỳ không cùng người giao lưu mà có vẻ hơi không hợp quần, thế nhưng sóng tinh thần lực trên người lại cực cường, hẳn chính là người dự thi.
Lôi Phong thương hội xuất hiện, để không khí sốt sắng lập tức giảm bớt, đem ánh mắt của mọi người hấp dẫn tới. Đặc biệt những thương hội đã phát triển ra quy mô nhất định, mỗi cái muốn mượn cơ hội này thượng vị, Lôi Phong thương hội tựa hồ trở thành cơ hội duy nhất của bọn họ.
Mẫn Thành Tương nhìn Trương Sùng khiêu khích không chút phật lòng, cười nói:
- Mặc kệ so làm sao, quyết làm sao, đều phải có người lót đáy.
Trương Sùng hơi sững sờ, lập tức nhẹ nhàng hừ lạnh một tiếng, không tiếp tục nói nữa. Mẫn Thành Tương này không phải Tu Đan Hà, cũng là cáo già từ đầu đến đuôi, hơn nữa mình vừa nói như thế, ngược lại có vẻ khí lượng nhỏ hẹp.
Thôi Bác khẽ cười nói:
- Khí độ của Mẫn trưởng lão xác thực không phải một ít tiểu nhân có thể so sánh. Mọi người không coi trọng Lôi Phong thương hội ngươi, nhưng ta biết lai lịch của tiểu tử bên cạnh ngươi, sợ là đủ để làm tất cả mọi người giật nảy mình, đến thời điểm lót đáy bị đào thải sợ sẽ là những thương hội tự dưng sinh sự tẻ nhạt kia.
Hắn ném đá giấu tay, cũng không biết là nhằm vào Thiên Nhất Các hay là Kim Tiền Bang, hoặc là bên Lý Vân Tiêu, chỉ bất quá loại thái độ không hữu hảo kia đã hiển lộ hết không thể nghi ngờ.
Mọi người nghe hắn nói như thế, càng là hiếu kỳ, lượng lớn ánh mắt nhìn nam tử màu da Cổ Đồng, tựa hồ xác thực có chút khác với tất cả mọi người.
Mẫn Thành Tương cười nói:
- Thôi đại nhân nói giỡn. Làm sao còn có hai nhà không thấy tăm hơi? Ta còn tưởng rằng Lão đầu tử ta chậm nhất, xem ra vẫn là đến sớm a.
Đột nhiên không trung truyền đến tiếng cười sáng sủa, một câu thơ êm tai vang lên nói:
- Thế sự biến ảo như kỳ, Càn Khôn huyền ảo khó dò, Thất Hùng dương thành tập hợp, một lần cười tận anh hùng.
Một đạo hào quang màu tím từ thiên khung mà đến, hàng ở chỗ ngồi của Tứ Cực môn, hơn mười người đồng thời từ trong ánh sáng đi ra, La Anh mặt mỉm cười, cất cao giọng nói:
- Chư vị xin lỗi, xử lý chút việc nên tới chậm.
Mẫn Thành Tương cười nói:
- Là chuyện gì dĩ nhiên có thể so với thuật quyết còn trọng yếu hơn, để La đại nhân khoan thai đến muộn đây.
La Anh cười nhạt nói:
- Việc đau đầu trong môn phái, bất tiện nói tỉ mỉ, may là ta cũng không phải trễ nhất.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu nhìn tới, Đường Kiếp cùng Đường Tâm đều ở trong hàng ngũ, chỉ bất quá chia làm hai trận, lẫn nhau không phản ứng. Bên người Đường Kiếp là một tên Vũ Đế cường giả đi cùng, cũng không nhìn thấy bóng người Đại Yêu.
La Anh cái gọi là việc đau đầu, có thể chính là tranh cãi trong tông môn. Chuyện như vậy bất kỳ một phái đều sẽ có, chỉ bất quá nội bộ Tứ Cực môn đã sắp đến trình độ như nước với lửa.
- Hừ, ngươi cái tên sai vặt chỉ biết dùng mánh lới, vốn là chúng ta tới trước, nhưng ngươi hết lần này tới lần khác lâm không bay tới, nên tới trước chúng ta.
Một tiếng hừ lạnh truyền đến, người của Mạn Đa thương hội rốt cục chậm rãi xuất hiện, ánh mắt mọi người hội tụ tới, toàn bộ rơi vào trên người Thủy Lạc Yên, còn có tìm kiếm bóng dáng của người Đao Kiếm Tông.
Nhiều năm qua Thương Minh song quyết, nói thế nào cũng là việc trong nhà mình. Lần này Mạn Đa thương hội kéo Đao Kiếm Tông vào, để nội tâm không ít người sản sinh mâu thuẫn rất lớn, có loại cảm giác bài ngoại. Đặc biệt ngoại viện là thông qua sắc đẹp thông gia đi vào, càng làm cho mọi người cảm thấy có chút trơ trẽn.
La Anh rất có thâm ý cười nói:
- Các ngươi muốn nghênh quý khách, chậm một chút là bình thường.
Trong lời nói của hắn tràn đầy châm chọc, ai cũng có thể nghe ra, tất cả mọi người là xem thường cùng sỉ nhục.
Người đầu lĩnh của Mạn Đa thương hội là Quyền Dân, trên mặt lướt qua vẻ lúng túng cùng tức giận, lạnh lùng nói:
- La Anh, ngươi lúc nào trở nên bao đồng như vậy?
Hắn tầng tầng hừ một tiếng, liền dẫn mọi người đi tới ghế lô của thương hội mình.
Ở trong đội ngũ, ánh mắt một tên nam tử lạnh lùng nghiêm nghị, trên mặt trước sau là một dáng dấp cao cao tại thượng, từ khi Mạn Đa thương hội vào sân bắt đầu, liền một bộ giống như tất cả mọi người nợ tiền hắn, đến khi La Anh mở miệng, ánh mắt bén nhọn liền trực tiếp bắn tới, tràn đầy cừu hận.
Thủy Lạc Yên vẫn lãnh diễm không nói đột nhiên mở miệng nhẹ giọng nói:
- Tiêu công tử không cần sinh khí, sở dĩ bọn họ ngôn ngữ tương kích, bất quá là sợ thực lực của công tử mà thôi.
Tiêu Cảnh Minh lộ ra vẻ đắc ý, ánh mắt ở trên mặt Thủy Lạc Yên lưu luyến, mang theo tham lam cùng ái mộ không hề che giấu chút nào, khẽ cười nói:
- Vẫn là Yên nhi muội muội thông minh, chỉ là những người kia quá ngu, cho rằng như vậy là có thể ngăn cản Mạn Đa thương hội ta quật khởi sao? Đợi lát nữa ta sẽ dùng thực lực giáo huấn bọn họ, để bọn họ nhận rõ thực tế trước mắt tàn khốc.
Thủy Lạc Yên lãnh diễm khẽ cười, xem mà Tiêu Cảnh Minh có chút ngơ ngác si mê, nói:
- Thực lực của Tiêu công tử ta tự nhiên tin tưởng.
Hai người đối thoại dĩ nhiên không hề che giấu thanh âm của mình chút nào, âm thanh của Tiêu Cảnh Minh trái lại có chút cố ý phóng to, để mỗi người trong sân đều nghe thanh thanh sở sở, đều đồng thời nhíu mày.
Lý Vân Tiêu cũng không biết chuyện đám hỏi của Mạn Đa thương hội cùng Đao Kiếm Tông, chỉ nghe vô cùng khó chịu, kinh ngạc nói:
- Cái tên chỉ lo người khác không biết hắn ngốc là ai? Lẽ nào là người ngày hôm nay muốn tham gia thuật quyết?
Bảy đại Thương Minh cũng không phải dạng hiền lành gì, nghe Tiêu Cảnh Minh nói đã sớm nổi giận trong bụng, nếu không phải mỗi cái tâm có lo lắng, không muốn trực diện Đao Kiếm Tông, sợ là sớm đã có người lao ra khiêu chiến.
Thời điểm từng cái từng cái tức giận, nghe được Lý Vân Tiêu lộ đầu, nhất thời từng cái từng cái mặt mày hớn hở, tiểu quỷ kia cũng là cái không dễ chọc a, tốt nhất là bọn họ xung đột, lại đấu cái lưỡng bại câu thương.
- Ha ha, Vân thiếu có chỗ không biết. Người này là con rể tốt của Mạn Đa thương hội, tuổi trẻ tuấn ngạn cảu Đao Kiếm Tông, không phải là đại ngốc gì đó mà ngươi nói a.
Đường Tâm mỉm cười giải thích.
← Ch. 1045 | Ch. 1047 → |