← Ch.1138 | Ch.1140 → |
Hai người đều co rụt đồng tử, Lý Vân Tiêu nói quả thật có đạo lý, nhìn bộ dạng khí định thần nhàn của hắn cũng không giống như nguyên khí đã tiêu hao hết, không khỏi có chút hồ nghi
Hỏa Âm nói:
– Chẳng lẽ ngươi đột nhiên nghĩ thông suốt, định đầu nhập vào chúng ta sao?
– Ha ha, có lẽ thế, có cơ hội, nhưng không phải hiện giờ.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Hai vị có cảm thấy sơn cốc này có gì đó không đúng không/
Hai người sững sờ, không tự chủ nhìn khắp mọi nơi ..., hiện giờ thần thức vô dụng, hoàn toàn dựa vào mắt, khiến những cao thủ này đều cảm thấy thập phần không quen.
– Bất quá chỉ là một sơn cốc bình thường, có thể có gì kỳ quái chứ?
Úy Trì Kim khinh thường hừ lạnh nói:
– Ngươi đừng nói với ta, ngươi chính vì thấy sơn cốc này rất có ý tứ cho nên mới dừng lại không chạy tiếp đấy nhé.
– Thật giỏi, ngươi lại đoán đúng rồi.
Lý Vân Tiêu vươn tay ra, chỉ vào một ngọn núi cao nhất phía trước, ngưng thanh nói:
– Các ngươi nhìn ngọn núi kia xem giống cái gì?
– Giống cái gì?
Hai người theo ánh mắt của hắn nhìn qua, Hỏa Âm đột nhiên nói:
– Hình như là một thanh đại kiếm cắm trên đại địa.
Đồng tử Úy Trì Kim chấn động, trong giây lát liền quét ánh mắt khắp bốn phương tám hướng, rơi vào trên một vách đá khác, cả kinh nói:
– Cái này... ta cảm giác vách đá dựng đứng này, hình như là mặc một kiện chiến y vậy.
Hỏa Âm cũng cả kinh, nhìn khắp bốn phía, phát hiện nơi này quả thật có rất nhiều hình thái chân thật, không ít đều giống với các loại huyền khí.
Úy Trì Kim sợ hãi nói:
– Sao lại vậy? Đây là nơi nào thế?
Lý Vân Tiêu cũng lộ vẻ ngưng trọng nói:
– Cái này còn cần hai vị thay ta giải tỏa nghi vấn rồi, mai cốt chi địa này là lần đầu ta vào, khôn phải có thể phán đoán ra được từ bốn chữ "mai cốt chi địa" sao? Nơi này có lẽ từ rất lâu trước kia là một chiến trường, mà thứ nhìn thấy trước mắt chính là trang bị còn sót lại của võ giả biến thành?
– Cái này... Cái này không khỏi cũng quá không tưởng đi, mặc dù là chiến trường vào thật lâu trước kia, nhưng sao lại lớn như thế? Chẳng lẽ lúc ấy đối chiến đều là cự nhân sao?
Úy Trì Kim cả kinh nói:
– Sở dĩ gọi mai cốt chi địa, là bởi vì nơi này thường xuyên sẽ phát hiện ra một ít hài cốt huyền khí, thi cốt chí cường giả gì dód. Từ điểm đó mà xem nơi này trước kia là chiến trường không sai, nhưng vì sao chỉ riêng nơi này lại có hiện tượng dị hoá biến lớn như thế?
– Ah? Còn có thi cốt cường giả sao?
Lý Vân Tiêu vội hỏi nói:
– Mạnh bao nhiêu?
Úy Trì Kim cổ quái nhìn hắn một cái, nói:
– Đương nhiên mạnh nhất cũng chỉ là Võ Đế rồi, nên biết rằng thành tựu Võ Đế, mặc dù sau khi chết thân thể cũng bất hủ hàng trăm hàng ngàn năm, cốt cách dưới tình huống không có ngoại lực cường đại bảo tồn được vài vạn năm không thành vấn đề. Ngươi đây là ánh mắt gì? Sẽ không phải cho rằng có thi cốt càng mạnh hơn nữa đấy chứ?
Úy Trì Kim đột nhiên bị lời của mình dọa sợ, vội vàng lắc đầu nói:
– Nói đùa, nói đùa, Thần Cảnh chẳng qua chỉ là truyền thuyết mà thôi, từ xưa đến nay, ngoại trừ những Chân Linh trong thần thoại kia, có ai thật sự thấy được rõ ràng, hoặc là dám khẳng định có người từng đạt tới cấp độ đó chứ? Ít nhất ta cũng chưa nghe qua bao giờ cả.
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng gật đầu nói:
– Quả thật không có ghi lại, có cũng cũng chỉ là một ít suy đoán thôi. Nhưng phong ấn cấm chế của mai cốt chi địa, đương thời có ai có được đại thủ bút thế này? Trực tiếp phong ấn địa bàn mấy vạn dặm, loại trận pháp kinh thế hãi tục này có lẽ tập hợp Vương Tọa Đằng Quang và lực lượng Thánh Vực cũng có thể bố trí xuống, nhưng khiến nó duy trì vận chuyển vô số năm mà không chút nào yếu bớt, sợ rằng dù là Vương Tọa và Thánh Vực cũng không có cách nào. Nếu trước kia đã có người làm được, vậy thì võ đạo đã vượt xa cấp độ hiện giờ, chuyện đó cũng rất có khả năng.
Úy Trì Kim và Hỏa Âm nghe được im lặng không nói, Lý Vân Tiêu nói quả thật có đạo lý, bọn hắn thoáng cái lâm vào trong khiếp sợ và trầm tư không thể tự thoát ra được.
Sau một lúc, Úy Trì Kim mới lộ ra vẻ cổ quái, hồ nghi cao thấp đánh giá Lý Vân Tiêu nói:
– Ngươi rốt cuộc là người phương nào? Vậy mà biết được nhiều như thế. Còn có, ngươi nói với chúng ta những thứ này mục đích là gì? Không phải là cầu khẩn chúng ta thả ngươi đấy chứ?
Hắn cười "Hắc hắc" nói:
– Những thứ này mặc dù đã từng tồn tại thì sao, sớm đã chôn vùi trong quang âm, không còn tồn tại nữa. Còn nữa, chúng ta vốn cũng không định lấy tính mệnh của ngươi, chỉ hi vọng ngươi thành thật một chút lấy bảo bối ra thôi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Bảo bối trước tiên không nói, nếu như các ngươi đã đồng ý là thật lâu trước kia từng có cường giả Thần Cảnh, mà nơi này rất có khả năng là đại thủ bút mà cường giả Thần Cảnh bố trí xuống, vậy các ngươi có hưng thú xem xét qua nơi mà cường giả Thần Cảnh từng ở không?
Hai người đều đột nhiên chấn động, hai người bước vào Cửu Thiên cảnh đã mấy chục năm rồi, cả đời sở cầu chính là võ đạo đỉnh phong, thậm chí còn cao hơn nữa, tuy rằng cách đỉnh phong vẫn còn kém nghìn vạn dặm xa, nhưng đã tới cấp độ này rồi, ai không muốn biết trên võ đạo đỉnh phong có còn tồn tại càng mạnh hơn nữa không chứ?
Trong lúc nhất thời, hiếu kỳ thật lớn lan tràn trong lòng hai người, Úy Trì Kim cười khổ nói:
– Đề nghị này thật sự hấp dẫn người, chỉ bất quá chúng ta vì sao phải cùng tìm kiếm với ngươi? Ngươi không cảm thấy mình sẽ trở thành gánh nặng cho chúng ta sao?
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Mai cốt chi địa này nguy cơ trùng trùng, có một pháo hôi dò đường cho ngươi không phải tốt hơn sao? Gặp phải nguy hiểm thì cứ vứt bỏ ta là được rồi. Còn nữa, có hai người các ngươi đề phòng taa, còn sợ ta chạy sao?
Hắn cười tủm tỉm nhìn hai người, kỳ thật cách nghĩ trong nội tâm lại hoàn toàn trái lại, có hai tên Võ Đế cường đại này ở đây, gặp được nguy hiểm cũng an toàn hơn nhiều.
Úy Trì Kim trầm tư một lát, nói:
– Ân, không thể không nói đề nghị này của ngươi rất không tồi. Không tệ, ta phải hạ một đạo phong ấn lên người ngươi mới được, bằng không thì mọi chuyện đều không cần nói nữa.
– Đi, thành giao.
Thái độ thản nhiên của Lý Vân Tiêu khiến hai người đều ngạc nhiên, một khi bị thủ pháp độc môn của đối phương phong ấn cũng tương đương với hoàn toàn bị đối phương khống chế, loại đề nghị này vô luận là ai đều sẽ không đáp ứng.
Úy Trì Kim kinh ngạc nói:
– Ta nói là muốn hạ một đạo cấm chế lên người ngươi đấy.
Hắn cho rằng Lý Vân Tiêu nghe lầm ý của hắn.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ta biết rõ, ta làm ra hy sinh lớn như vậy cũng là vì mọi người có thể nhận đồng, hi vọng hai vị cũng có thể yên tâm hơn một chút.
Lời này khiến mặt hai vị Võ Đế hơi đỏ lên, nhưng bọn hắn cũng sẽ không vì xấu hổ mà làm ra nhượng bộ.
← Ch. 1138 | Ch. 1140 → |