← Ch.1155 | Ch.1157 → |
Lý Vân Tiêu híp mắt, lộ ra ánh mắt hòa ái và biểu tình như ánh mặt trời, nhẹ giọng nói:
– Ác linh huynh, ngươi không nên kích động, ngươi đã cự tuyệt khí linh chi lộ, ta tự nhiên cũng sẽ không miễn cưỡng ngươi, ta người này ghét nhất là bị ép buộc. Chính như lời ngươi nói, đạt thành chung nhận thức mới là con đường để giải quyết vấn đề.
Vẻ mặt ác linh nghi hoặc nói:
– Vậy vì sao ta từ trong ánh mắt của ngươi thấy được vẻ bất thiện và tâm tình điên cuồng?
-...khụ, ho khan một cái...
Lý Vân Tiêu có chút lúng túng nói:
– Linh thể nhận biết quả nhiên rất nhạy cảm a, đó là bởi vì ta nghĩ tới một cách giải quyết tốt cho cả hai bên, chỉ là không biết ngươi có chịu thử một lần hay không?
Hắn theo tay vung lên, cảnh tượng trước mắt lập tức biến hóa mất đi, hai người đều hiện lên ở trên bầu trời, phía dưới một đoàn ảnh tử màu đỏ đang từ từ di động, Lý Vân Tiêu chỉ vào hồng ảnh nói:
– Nếu là ngươi có thể thay ta đem vật kia đoạt xá đến đây, ta tuyệt không đả thương tới một cọng lông của ngươi, hơn nữa còn có thể giúp linh thể chi lực của ngươi nâng cao một bước!
Ác linh nghi ngờ nhìn phía dưới, cả kinh nói:
– Lực lượng trên người vật kia thật mạnh thật tà nha!
Lý Vân Tiêu đang chỉ chính là huyết thú, nếu là ác linh có thể đoạt xá huyết thú, đem nó tiến hành khống chế, như vậy chính mình sẽ có thể đạt được đại địa tức nhưỡng, thậm chí huyền khí bên trong huyết thú cũng có thể lấy ra toàn bộ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Thứ này tuy rằng lực lượng rất mạnh, nhưng chỉ số thông minh rất thấp, lấy trí tuệ của ngươi nhất định không có vấn đề. Chỉ cần ngươi có thể đoạt xá nó trong nháy mắt, ta liền có thể xuất thủ đem nó trấn áp, ngươi có thể đúng lúc đi ra. Đến lúc đó ta có thể giúp ngươi tìm một khối thân thể tốt.
Ác linh tựa hồ có chút tâm động, nói:
– Thực sự chỉ cần trong nháy mắt? Ngươi cấp cơ thể cho ta không thể kém hơn so với khối thân thể hiện tại này.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu kéo dài ra, không hài lòng nói:
– Không thể kém hơn so với khối này? Ngươi cũng biết Tiểu Xuyên là tứ tinh Vũ Đế, ngươi để ta đi đâu mà tìm một khối mạnh hơn, ngươi khó tránh khỏi cũng quá coi trọng ta đi.
Ác linh trầm mặc không nói, nói:
– Vậy cũng ít nhất phải là Vũ Đế chi thân, đồng thời phải giúp ta tiến hành đoạt xá. Ngươi có thần kỹ công kích linh hồn, có thể giúp ta triệt để đánh nát hồn phách của chủ nhân ban đầu, để ta trăm phần trăm thành công.
Lý Vân Tiêu nói:
– Yêu cầu này có thể đáp ứng ngươi, nhưng mặc dù là Vũ Đế cũng không phải dễ dàng tìm được như vậy, còn phải chờ cơ duyên.
– Cái này ta hiểu.
Ác linh tựa hồ đồng ý, nhưng trong mắt vẫn là sầu lo sâu đậm, cũng không biết là sợ Lý Vân Tiêu đổi ý, hay là khiếp sợ khí thế của huyết thú, để nó có chút sợ hãi.
Lý Vân Tiêu nói:
– Đoạt xá huyết thú, chuyện này hoàn toàn dựa vào bản thân ngươi, ta là không giúp được gì.
Thân thể ác linh bắt đầu dần dần từ trong cơ thể Mạc Tiểu Xuyên tràn ra, trong thất khổng của Mạc Tiểu Xuyên đều chảy ra loại đạm hồng sắc linh thể này, cuối cùng ở trên không trung chậm rãi dung hợp.
Lý Vân Tiêu đem Mạc Tiểu Xuyên truyền tống đến dưới Phương Thốn Sơn, Viên Cao Hàn còn đang miệt mài gõ búa giúp hắn rèn thanh kiếm thứ tư, không tiện quấy rầy, vì vậy truyền âm dặn dò Cố Nguyệt Sinh vài câu.
Lúc này ác linh dung hợp đã hoàn tất, hóa thành thân thể hoàn chỉnh, trên trán còn dài ra hai cái sừng, hoàn toàn là bộ dáng của một yêu tộc.
– Cái này...
Lý Vân Tiêu cả kinh, lộ ra vẻ hoảng sợ, nói:
– Bộ dáng này của ngươi, đây là lấy người nào làm bản gốc mô phỏng biến hóa ra?
Ác linh sửng sốt một chút, nói:
– Thế nào? Có gì không đúng sao? Ta cũng không có cố ý lấy ai làm bản gốc, chỉ là trong lúc ngưng tụ là bộ dáng như vậy, lâu dài tới nay vẫn như vậy a.
Lý Vân Tiêu nghi ngờ trong lòng càng sâu, nói:
– Ngươi cũng biết vị nữ tử đắp tượng sản sinh ra ngươi là người phương nào không?
– Ngươi nói vị kia?
Ác linh lắc đầu nói:
– Không biết, ta chích hiểu được ta vừa được sinh ra, chính là bộ dáng hiện tại này, đồng thời trong đầu có một ý niệm cực mạnh, nhất định phải bảo hộ nàng kia...
Hắn mạnh mẽ lộ ra ác tướng, quát:
– Bức tượng chính là bị ngươi phá hư hết a a a, chết tiệt!
Ác linh tựa hồ trong lúc bất chợt cứ như vậy trở nên phẫn nộ, hướng phía Lý Vân Tiêu dương nanh múa vuốt, tựa hồ muốn thôn phệ hắn.
Hàn khí trên người Lý Vân Tiêu tản mát ra, lạnh lùng nói:
– Đầu óc ngươi lại bắt đầu nóng lên rồi!
Ác linh cả kinh, lúc này mới đột nhiên nhớ tới tình thế bây giờ, nó đã hoàn toàn từ trong thân thể Mạc Tiểu Xuyên đi ra, đã hoàn toàn mất đi lợi thế cùng đối phương gọi nhịp, lập tức đổ ra một thân mồ hôi lạnh, khôi phục nguyên hình, hoảng sợ nói:
– Ta, ta mới vừa rồi là không tự chủ được tâm tình, loại tâm tình này vào lúc ta vừa mới sinh ra đã có, chính là không tiếc hết thảy phải bảo vệ nàng kia.
– Ừm, ta đại khái hiểu được.
Lý Vân Tiêu dừng ở trên trời cao, rơi vào trầm tư, sau đó chậm rãi suy đoán nói:
– Câu Xá Luân kia chính là vật của yêu tộc, mặt trên có thể hiển hóa ra nữ tử, chứng minh cô gái này tất nhiên là người trong yêu tộc. Mà ngươi lúc này hiển hóa đi ra bộ dáng của nàng, cùng với bộ dáng của đại yêu Vũ khi lộ ra bản thể đúng là giống nhau như đúc, chứng minh bức tượng nữ tử kia nhất định là một vị tổ tiên trong tộc của Vũ làm, đồng thời ở trong đó rót vào quyết tâm bảo hộ không gì sán được đối với nữ tử đó. Lúc này mới có thể khiến ngươi vừa mới sinh ra, đã truyền thừa ý chí của tên kia đại yêu.
Ác linh không ngừng gật đầu nói:
– Nguyên lai là như vậy, tuy rằng ta nghe không hiểu cho lắm, nhưng hình như có vẻ rất lợi hại.
Lý Vân Tiêu nói:
– Trong não ngươi ngoại trừ tín niệm phải bảo vệ cô gái kia ra, nhưng còn có tin tức gì khác không?
Ác linh suy nghĩ sau một lúc, liền bất chợt lắc đầu.
– Quên đi, chuyện từ thời viễn cổ, từ lâu đã theo thời gian tiêu vong, hiện tại truy cứu cũng không có ý nghĩa.
Lý Vân Tiêu thở dài một tiếng, trong đầu vẫn hiện ra bên trong địa cung, một ánh mắt thoáng qua của yêu tộc nữ tử kia, đã cả đời khó quên.
Tâm tư của ác linh đã đặt tất cả trên người huyết thú, nói:
– Không nói chuyện tào lao nữa, bắt đầu chính sự đi. Ta hi vọng ngươi có thể đem nó chọc tức, như vậy ta đoạt xá nắm chặt sẽ lớn hơn nữa. Bởi vì linh hồn trong lúc tức giận là thời khắc yếu ớt nhất.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Cái này đơn giản, ngươi đến trong tay ta đi.
Ác linh hóa thành một đạo quang mang, liền rơi vào trong tay phải của Lý Vân Tiêu, tay trái của hắn tùy ý một chiêu, một đạo thiểm điện đã lâm không bắn rơi, không có dấu hiệu nào bổ về phía huyết thú.
– Ầm ầm!
Huyết thú đã nhận ra nguy hiểm, mạnh mẽ nhảy ra, trong đôi mắt phun lửa hướng phía không trung nhìn lại, trên mặt đất bị lôi điện đập ra một cái hố to.
← Ch. 1155 | Ch. 1157 → |