← Ch.1201 | Ch.1203 → |
Sau đó Đế Dạ hét lớn một tiếng, hiển hóa ra Chân Ma Pháp Tướng ba đầu sáu tay, thân thể cũng đột nhiên tăng lớn, trong sáu tay từng cái từng cái ma văn đánh vào vòng tròn trong không trung, phát sinh từng đạo từng đạo hoa văn quái lạ, theo những ma văn kia xuất hiện, một luồng thiên địa uy thế khó có thể dùng lời diễn tả được đột nhiên xuất hiện, lâm không đè ép xuống.
Tất cả mọi người biến sắc, ngơ ngác nhìn qua, không biết người này đến cùng muốn làm gì.
Đế Dạ không ngừng đánh pháp quyết vào trong đó, không ngừng hừ lạnh, tự nhủ:
– Các ngươi những nhân loại cùng phân thân ngu xuẩn kia, ở thời điểm các ngươi bắt đầu đánh chủ ý tới ta, ta từ lâu đã phát hiện, đem sức mạnh toàn thân hóa thành mười bộ phận tự mình tản ra, ngưng tụ thành chín viên chân nguyên quả cùng Ma vân kết giới.
– Ta lúc đầu ý nghĩ rất đơn giản, dầu gì cũng có thể chạy thoát một hai phân thân, nhưng không nghĩ tới xuất hiện kết quả tốt nhất, tiếc nuối duy nhất là có một bộ phân thân chạy trốn.
– Bất quá không liên quan, chỉ cần ta lại luyện hóa Ma vân cùng tất cả trong đó, viên Ma Nguyên quả kia cùng một bộ phân thân khác cũng sẽ bị ta hấp thu. Vì lẽ đó bất luận các ngươi trốn đến nơi đâu, bất luận đem Ma Nguyên quả tàng tới chỗ nào, đều vô dụng, ha ha ha ha.
Hắn nói tới cuối cùng, không tự chủ được cười to, một luồng ma uy vô biên ở trên không trung ngưng tụ, lan ra, để nội tâm mỗi người đều dâng lên một tầng bóng tối.
Hắn dĩ nhiên muốn luyện hóa Ma vân cùng cả đại địa.
Nếu thật sự là như thế, không khác nào luyện hóa không gian, như vậy ai cũng đừng nghĩ sống.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu cũng đột biến, giờ phút này thực lực của Ma Chủ đến cùng đạt đến mức độ kinh khủng nào, trong lòng ai cũng không biết. Nếu như có thể so với Vũ Đế đỉnh cao, vậy hắn trốn vào trong Giới Thần Bi cũng chưa chắc có thể thuận lợi chạy trốn.
Ma vân bốn phía bắt đầu hướng về bầu trời lao đi, bao quát toàn bộ không gian cũng đang nhanh chóng thu nhỏ lại, tựa hồ là thiên địa nhỏ đi.
Mọi người đang tuyệt vọng, Lý Vân Tiêu cũng dự định lấy ra Giới Thần Bi, đột nhiên một âm thanh hờ hững thanh nhã vang lên trên bầu trời, khoan thai ngâm vang.
– Khách đến không cần trong lồng vũ, xưa nay vạn sự như thủy lưu. Nhất thế thương tùng tài thập lý, ngũ thông còn thấy phục linh sinh.
– Người nào?
Đế Dạ bỗng nhiên cả kinh, ngơ ngác hướng về nơi âm thanh khởi nguồn nhìn tới, khuôn mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Mọi người trên mặt đất giật mình, lúc này đột nhiên sinh ra biến cố, là bọn họ muốn nhìn nhất.
Lý Vân Tiêu cùng Hứa Diễm đều hơi nhướng mày, trong giây lát tựa hồ nghe ra chủ nhân của thanh âm kia, con ngươi đột nhiên mở lớn, lộ ra vẻ kinh sợ.
Hứa Diễm không nhịn được cười to.
– Ha ha, dĩ nhiên là hắn, chúng ta có cứu.
Người còn lại cũng là một mặt ngạc nhiên, tuy rằng không rõ vì sao, nhưng nội tâm cũng đồng dạng hài lòng, có thể làm cho Hứa Diễm thất thố mừng như điên như thế, hiển nhiên người đến thực lực phi phàm, chí ít ở trong mắt Hứa Diễm là chắc chắn có thể cứu bọn họ.
Hạ Dụ Nam không nhịn được hỏi:
– Đại nhân, hắn là ai a?
Hứa Diễm mang trên mặt ý cười nói:
– Ha ha, đừng hỏi nhiều như vậy, nói chung có cứu là được.
Hắn thập phần vui vẻ tán thưởng nói:
– Ngươi làm không tệ, đem tình huống nơi này trước tiên truyền quay lại Thánh Vực, quả nhiên phái cao thủ tới, trở lại lập tức thăng chức cho ngươi.
Hạ Dụ Nam sửng sốt một chút, cổ quái nói:
– Thánh Vực đến sao? Nhưng mà... Ta mới vừa truyền ra không lâu, làm sao có khả năng đúng lúc chạy tới như vậy.
Hứa Diễm cười to mấy tiếng không nói, hiển nhiên tâm tình rất tốt.
Lý Vân Tiêu híp mắt hướng về hư không nhìn tới, nhẹ giọng tự nói:
– Cũng chỉ có hắn, mới có thể xuất hiện vào lúc này.
Chỉ thấy chỗ thanh âm kia khởi nguồn, không gặp bất kỳ ánh sáng, không chút dấu hiệu Ma vân bị phá tan, nhưng dần dần hiển hóa ra một bóng người.
Người đến mặc một bộ kim y màu đen, bên hông cột một đai lưng màu vàng, mái tóc thanh tú, hai mắt thâm thúy sắc bén, như Tinh Nguyệt lâm không, một bộ thanh tân tuấn dật, phong độ phiên phiên.
Chỉ bất quá hiện tại người này là một mặt khổ não, thở dài nói:
– Ta đang cùng Nam Khâu Thiên đánh cờ, lại bị Công Dương Chính Kỳ triệu lại đây.
Hắn đột nhiên hơi nhướng mày nói:
– Thập lục chi tứ? Nước đi ảo diệu vô cùng a, ta trước tiên đi một nước hạ thập bát sinh a.
Nói xong, người đến không để ý mọi người ngạc nhiên, bóng người liền dần dần biến mất ở trên trời cao, không có bất kỳ vết tích.
– A?
Tất cả mọi người đều há to mồm, một mặt dại ra. Hứa Diễm cũng không nghĩ ra sẽ là như vậy, một mặt ngất xỉu, chỉ vào trên bầu trời không ngừng mắng:
– Ngươi, ngươi, ngươi...
Hắn không cách nào nói thêm gì nữa, bởi vì trên bầu trời đã không có bóng người.
Hạ Dụ Nam một mặt bạo hãn, ngượng ngùng nói:
– Đại nhân, này, người này đến cùng là ai? Có đáng tin không?
Hứa Diễm liếc mắt nhìn hắn, nhàn nhạt nói:
– Hắn gọi Trác Thanh Phàm, có thể, khả năng, đại khái, nói không chắc, không làm được, có thể dựa vào đi.
Ở một chỗ vách đá cheo leo, dưới thác nước khí thế bàng bạc, từ trên lạch trời vạn dặm bay xuống, tiên ngọc vỡ bàn. Ở cách thác nước mấy chục thước, phong thanh Tùng Đào, cùng tiếng nước đan xen vào nhau, hình thành âm thanh của tự nhiên khí thế bàng bạc.
Bờ bên kia cô phong, ở trong yên vụ mông lung, một đình nghỉ mát lục giác mơ hồ trong đó, âm thanh đọc thơ từ chòi nghỉ mát mơ hồ truyền ra.
Một lão giả trường bào màu nâu ngồi đó, nấu rượu uống trà, tinh tế thưởng thức ván cờ trước người, không ngừng lộ ra nét mừng, nhẹ giọng ngâm nói:
– Nhàn gõ quân cờ lạc hoa đăng, phiến để khinh phong hữu nguyệt tà. Cười nhìn thiên hạ lên phong hỏa, nấu rượu tự tiêu thổi khúc âm.
Lão giả tự rót một chén rượu uống cạn, hai ngón tay cắp lên một viên cờ đen, hướng về trên bàn cờ rơi đi, gõ ra tiếng vang lanh lảnh dễ nghe.
– Tiêu sầu nỗi lòng bằng chén rượu, xem trọng thiều quang lạch thiên nhai.
Theo lão giả kia hạ quân cờ xuống, một bài thơ đáp lại, không gian đối diện hơi xoay chuyển, bóng người của Trác Thanh Phàm dần dần hiển lộ ra, hờ hững cười nói:
– Đằng Quang thiên địa chi cục, lại bị ngươi đánh ra ba loại xu thế, nếu bị hắn biết được, không biết sẽ có cảm tưởng gì?
Trác Thanh Phàm nhẹ nhàng vê lại một viên cờ trắng, gõ xuống trong đó, toàn bộ ván cờ biến đổi, tựa hồ có loại cảm giác kỳ dị ở trên thế cờ tản mát ra.
– Ồ?
Lão giả sáng mắt lên, trong con ngươi lập loè tinh quang, ngâm khẽ một tiếng nói:
– Thần tích, dĩ nhiên mở ra loại thế cuộc thứ tư. Thiên địa chi cục quả nhiên vi diệu, chẳng lẽ muốn hòa vào hết thảy trận đạo trong thiên hạ, xem ra chơi rất vui a.
Trác Thanh Phàm cười nói:
– Vốn chỉ là nhàn rỗi chơi một thoáng, ai biết sẽ như vậy, không bằng ngày nào đó để Đằng Quang đến chỗ ngươi, cùng ngươi luận bàn một phen?
Hắn cũng nhấc lên bầu rượu bên người, một mình tự uống.
← Ch. 1201 | Ch. 1203 → |