← Ch.1252 | Ch.1254 → |
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Vậy Từ huynh cũng dự định tham dự hay sao?
Từ Thanh vội vàng nói:
– Vân Tiêu huynh nói đùa. Có lẽ lúc trước ta còn có nghĩ này. Nhưng sau khi gặp huynh...
Hắn cười khổ một cái, nói:
– Sau khi gặp phải Vân Tiêu huynh, ta mới hiểu được lúc trước mình nông cạn và thiển cận đến mức nào. Nhận thức được mình thật sự tầm thường. Trước kia chẳng qua là ếch ngồi đáy giếng. Lần này tuy rằng mất đi khá nhièu, nhưng thu hoạch cũng tương đối phong phú. Ta dự định sẽ quay về Thính Triều Các bế quan tu luyện. Nếu không đạt được Cửu Thiên Vũ Đế tuyệt đối không xuất quan.
Mọi người thấy ý hắn đã quyết, cũng không tiện ép hắn ở lại, rót rượu cùng uống một chén. Sau đó Từ Thanh liền rời đi.
Lúc này lão bản của tửu điếm đã sai người sửa sang, quét dọn lại những thứ đã bị Bùi Cửu Sí phá hỏng. Năm người Lý Vân Tiêu lại ngồi xung quanh một cái bàn.
Lão bản của tửu điếm kia khá có thâm ý, liếc mắt nhìn Khương Nhược Băng, nói:
– Chuyện vừa rồi công tử đã từng thấy chưa? Xem ra công tử phải kìm chế tính tình của mình. Ở thành Hồng Nguyệt nên tuân thủ quy định của thành Hồng Nguyệt, bằng không sẽ phải đi địa lao khiến hoa cúc tàn phế.
Vẻ mặt Khương Nhược Băng thiên chân vô tà, kinh ngạc nói:
– Hoa cúc tàn? Hoa cúc nào tàn vậy?
Lão bản của tửu điếm cười to nói:
– Ha ha, công tử thật biết cách giả vờ. Công tử hiểu mà.
Khương Nhược Băng sửng sốt một chút, vội vàng nói:
– Ta không hiểu.
Nhưng lão bản kia đã bỏ đi. Nàng không thể làm gì khác hơn là hỏi mọi người:
– Lão bản kia nói thật là kỳ quái. La đại ca, Chỉ Tuyền tỷ tỷ, hoa cúc tàn là có ý gì?
La Thanh Vân và Nạp Lan Chỉ Tuyền đều đổ mồ hôi lạnh, liên tục lắc đầu nói không hiểu.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Một say lại bồi hồi, không phụ hoa cúc mở. Ý tức của lão bản là bảo ngươi tốt nhất nên uống rượu, không nên phụ cảnh đẹp ngày lành, lại ngụ ý vì thời điểm tốt, phải tận hưởng lạc thú trước mắt, không nên đợi cho sau khi hoa cúc tàn, ly rượu đã lạnh, không nên phụ thời gian.
Nạp Lan Chỉ Tuyền oán giận trừng mắt nhìn Lý Vân Tiêu, ý tứ nói:
– Sao có thể xuyên tạc sự thật của từ ngữ như vậy được? Sẽ làm hư Binh đệ đệ.
– Thì ra là thế.
Khương Nhược Băng rên một tiếng nói:
– Hoa nở sẽ có lúc héo tàn. Không đợi thu tới hoa cúc tàn. Vân Tiêu đại ca, có đúng là ý này hay không?
Lý Vân Tiêu cảm thấy đầu choáng váng. Hắn thật sự không ngờ được Khương Nhược Băng có thể từ một suy ra ba như thế. Hắn lau mồ hôi lạnh, ngượng ngùng nói:
– Đại khái là vậy. Ta đọc sách không nhiều lắm. Hãy để cho La huynh và Nạp Lan tiểu thư giải thích cặn kẽ hơn.
Nạp Lan Chỉ Tuyền gằn giọng nói:
– Đừng cùng Vân Tiêu công tử chuyện phiếm nữa. Đây là lời mắng chửi người.
Nàng đột nhiên nghiêm mặt nói:
– Đúng rồi, La đại ca. Đại ca nói muốn dẫn Binh đệ đệ tìm đến Vân Tiêu công tử. Đại ca nói toàn bộ thành Hồng Nguyệt chỉ có Vân Tiêu công tử có thể giúp một tay. Chỉ Tuyền có chút không hiểu. Vân tiêu công tử tuy rằng thực lực sâu không lường được, nhưng...
Vẻ mặt nàng đầy nghi hoặc. Mặc dù biết Lý Vân Tiêu không đơn giản, nhưng muốn nói Lý Vân Tiêu có thể làm được chuyện đó, nàng vẫn cảm thấy rất nghi ngờ.
– Thật là, hóa ra ngươi mắng ta.
Mặt Khương Nhược Băng đỏ lên, cảm thấy bị người ta đùa bỡn. Nàng tức giận. Sau khi nghe được Nạp Lan Chỉ Tuyền nói như vậy, nàng cũng vội vàng trở nên thân thiết.
La Thanh Vân liếc mắt nhìn mấy người, cười nói:
– Thực lực Lý Vân Tiêu ở thành Hồng Nguyệt hoàn toàn chính xác không tính là gì cả. Nhưng hắn có chỗ mà không người nào có thể sánh kịp. Đó chính là can đảm. Ta nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có hắn dám làm chuyện này
Thoáng cái ánh mắt bốn người đều tập trung ở trên người Lý Vân Tiêu. Hắn thấy vậy, da đầu có phần tê dại, nói:
– Các ngươi nói chuyện gì vậy? Ta đọc sách không nhiều lắm, không nên tính kế với ta.
La Thanh Vân cười nói:
– Ngươi nói cái gì vậy. Chuyện thật ra rất đơn giản. Chỉ cần ngươi dẫn Binh đệ đệ rời khỏi thành Hồng Nguyệt là được. Về phần thù lao, tùy ngươi đưa ra.
Khương Nhược Băng thoáng cái trở nên khẩn trương, vẻ mặt đầy vẻ chờ mong.
La Thanh Vân và Nạp Lan Chỉ Tuyền cũng không nói ra thân phận của Khương Nhược Băng. bọn họ đã đoán được trong lòng Lý Vân Tiêu biết rõ từ lâu.
Lý Vân Tiêu có chút sửng sốt, thầm nghĩ tiểu nha đầu này thật sự muốn trốn hôn sao? Nếu nàng chạy, thành Hồng Nguyệt làm sao ăn nói với mọi người trong thiên hạ được. Nhưng vừa suy nghĩ một chút, hắn lại cảm thấy chuyện giúp nàng đào hôn như vậy thật sự chỉ có mình dám làm. Đổi thành người khác, cho dù là Vũ Đế đỉnh phong, sợ cũng phải kiêng kỵ.
Dù sao cục diện giữa mình và thành Hồng Nguyệt từ lâu đã là thế bất lưỡng lập. Đời này hắn cũng không có ý định muốn làm dịu mối quan hệ này. Nếu thật sự phải giúp một tay, giấu Khương Nhược Băng ở trong Giới Thần Bi, thì cho dù là thần tiên cũng không tìm ra được.
Hắn mỉm cười, nói:
– Đây chính là chuyện phải liều mạng. Còn nói không phải là hãm hại ta. Chỉ có điều nếu như có thể cho ta mười tám hạt Đông Hải Nguyệt Minh Châu có trong đồ cưới của nhị tiểu thư Khương gia, ta thật ra có thể liều mình thử một lần.
Trong lòng bốn người đều thầm rùng mình. Khương Nhược Băng vội la lên:
– Ngươi muốn hạt châu này làm gì. Nó ngoại trừ đẹp ra, cũng không có tác dụng gì khác. Nếu như ngươi chịu giúp ta, sau khi chuyện thành công, ta nhất định trả thù lao cho bằng một thứ có giá trị hơn nhiều so với hạt châu đó.
La Thanh Vân cũng trầm giọng nói:
– Mười tám hạt Đông Hải Nguyệt Minh Châu này đã ở Khương nhị tiểu thư trong danh sách đồ cưới. Muốn lấy ra khó tránh vô cùng. Lý Vân Tiêu, không biết có phải ngươi không muốn hỗ trợ chỉ muốn kiếm cớ hay không?
– Ha hả, tùy ngươi nói thế nào cũng được.
Lý Vân Tiêu thản nhiên nói:
– Nếu như ta muốn cố ý kiếm cớ, vậy trực tiếp đưa ra điều kiện để ta nhận được danh hiệu đệ nhất lôi đài chiến. Cứ như vậy, số đồ cưới tuyệt vời kia chẳng lẽ không phải sẽ rơi hết vào tay ta hay sao. Nghe nói Khương Nhược Băng này cũng là mỹ nữ tuyệt sắc. Chà chà.
– Hừ, không muốn an phận.
Khương Nhược Băng nói:
– Trẻ tuổi tuấn kiệt trong thiên hạ đều tề tụ. Đông Vực Thất Tinh, Tây Vực Ngũ Kiệt, Bắc Vực Tứ Tú, còn có vô số con cháu thế gia đều tới đây. Chỉ dựa vào ngươi cũng muốn đánh bại tất cả anh hào trong thiên hạ, cướp đoạt vị trí đệ nhất hay sao?
Nghe Khương Nhược Băng nói với giọng điệu khinh thường như vậy, Lý Vân Tiêu cũng không tức giận, cười nói:
– Không dám nghĩ, không dám nghĩ.
Nạp Lan Chỉ Tuyền cười khổ nói:
– Đáng tiếc Khương nhị tiểu thư này ở trong phúc lại không biết phúc. Cơ hội tốt như vậy, nam tử ưu tú nhất trong toàn thiên hạ đều hội tụ ở thành Hồng Nguyệt cho nàng chọn, thật làm ta hâm mộ đố kị muốn chết.
Trong ánh mắt nàng lộ ra một tia si mê và khát vọng. Cũng không biết là thật sự động tâm hay trêu chọc, nàng nói:
← Ch. 1252 | Ch. 1254 → |