← Ch.1265 | Ch.1267 → |
– Gào,
Trong mắt con khỉ kia lóe lên sát khí, đập về phía Lý Vân Tiêu. Mặt đất ở dưới hai chân hắn run rẩy lay động không dừng. Hơn nữa còn khiến bụi bặm bay lên ngập trời, nhanh chóng bao trùm lên thân thể của con khỉ, ngưng tụ thành một áo giáp đất.
Một nắm đấm cát của con khỉ lướt qua khoảng không công kích đến.
Lý Vân Tiêu không kinh sợ hoảng hốt. Đối với loại công kích hạng nặng này biện pháp cuối cùng chính là né tránh. Không nên cứng đối cứng. Nhưng trên thân thể kia của đối phương có một khí tức uy áp không kể xiết, trực tiếp chấn áp không gian. Bá vương khí so với Cửu Thiên Đế Khí hoàn toàn khác nhau. Hiệu quả lại hoàn toàn không yếu hơn so với đế khí.
– Phiền phức.
Trong mắt Lý Vân Tiêu lóe lên một tia kinh dị. Trong tay hắn hiện ra một cây búa. Phía trên có lôi điện lóe lên không ngừng. Hắn khẽ quát một tiếng, đem thân thể mình cũng hóa thành sấm sét, không ngừng tăng lên. Hắn biến thành một khổng lồ lơ lửng ngang trên bầu trời, kích cỡ tương đương với con khỉ kia. Hắn giơ chiến búa lên thật cao rồi đánh xuống.
Ùng ùng.
Chiến búa ở dưới phát động cả hắn biến thành kích thước lớn bằng nắm đấm, bí mật mang theo lôi quang vô cùng vô tận đánh xuống, trực tiếp nện ở trên nắm tay của con khỉ, bắn ra ra lôi quang cường đại. Trong nháy mắt một mảnh bầu trời nhất thời hóa thành lôi ngục.
– A a a.
Bên trong nắm đấm của con khỉ truyền đến tiếng xương gãy. Hiển nhiên là bị cây búa đánh bị thương, đau đớn không dừng. Hơn nữa khắp bầu trời lôi điện điên cuồng lào đến, không ngừng công kích thân thể hắn, xuất hiện từng đợt khói xanh, gầm lên giận dữ không ngừng.
Lý Vân Tiêu sau một đòn này, cây búa liền biến mất ở trong thân thể. Cả người hắn từ trong không trung hạ xuống, không ngừng điều khiển các loại huyền khí cửu giai. Lúc này nguyên khí toàn thân hắn cũng đã tiêu hao không còn, sắc mặt trắng bệch, miệng há lớn, thở hổn hển.
– Con khỉ này rốt cuộc làm sao vậy? Cực kỳ giống yêu hóa.
Trong lòng Lý Vân Tiêu hồ nghi không thôi. Nhìn con khỉ từ trong lôi ngục dần dần giãy dụa đi ra, hai mắt vẫn đặc biệt đỏ bừng.
Con khỉ lộ ra vẻ oán hận, hung hăng nhìn hắn chằm chằm. Hình như hắn muốn ghi nhớ khuôn mặt này. Sau đó nó gào thét vươn hai tay ra, ở trước người mãnh liệt xé rách. Thật không ngờ hắn trực tiếp làm bầu trời vỡ ra. Toàn bộ thân thể to lớn trong nháy mắt đã lại không tiến vào, biến mất không thấy bóng dáng.
– Cái này...
Trán Lý Vân Tiêu thoáng xuất hiện một lớp mồ hôi lạnh. Không ngờ Văn Lâm lại chạy thoát như vậy. Trừ khi phóng ra hai đồ đệ hoặc hồ lô tiểu kim cương ra, bằng không thật sự không có biện pháp nào tốt có thể giữ hắn lại. Nhưng La Thanh Vân ở đây, hắn không muốn để lộ quá nhiều.
Con khỉ kia bị thương, hơn nữa nhìn hình dáng thần trí cũng trở thành hoang dã, hoàn toàn không phải là dáng vẻ của Văn Lâm. Muốn khôi phục lại cũng không phải là chuyện một chốc một lát được. Hơn nữa Văn Lâm cũng đã nói chiêu này đối với hắn sẽ có tổn hại cực lớn. Chắc hẳn trong khoảng thời gian ngắn, hắn không có cách nào tìm mình gây phiền toái.
Lúc này, một cuộc chiến đấu khác, cuộc chiến của La Thanh Vân và Thô Bỉ, công kích khó phân thắng bại. Nhưng mắt thấy Bắc Minh Quân Cẩm và Sửu Lậu bỏ mạng, Văn Lâm cũng hóa thân khỉ trốn thoát, đã cho Thô Bỉ kinh hãi cực lớn. Hơn nữa lại có Lý Vân Tiêu ở một bên lạnh lùng quan sát trận đấu, trong lòng hắn biết hôm nay mình khó thoát khỏi cái chết.
Trong lúc nhất thời, hắn nản lòng thoái chí, vạn niệm đều diệt. Kình khí trong tay cũng dần dần yếu đi, bị một thương của La Thanh Vân đánh trúng trái tim, trực tiếp phun ra một đám huyết vụ lớn, bay ra ngoài mấy chục thước, hoàn toàn bỏ mình.
Miệng La Thanh Vân mở to thở hổn hển, trên mặt cũng lấm tâm mồ hôi. Lúc này hắn vẫn có chút không dám tin tưởng về chuyện mình bất ngờ chiến thắng một Vũ Đế. Hắn nâng chiến thương đứng yên kinh ngạc sững sờ.
Lý Vân Tiêu bấm ngón tay bắn ra. Một hỏa diễm bắn ra ngoài, trực tiếp thiêu đốt tất cả những thi thể đang nằm trên mặt đất thành tro bụi. Ngay cả binh khí trong nháy mắt cũng chảy ra. Sau đó hắn mới lên tiếng:
– Lập tức rời khỏi nơi đây. Vừa rồi động tĩnh thật sự quá lớn, ta sợ người của thành Hồng Nguyệt đang trên đường chạy tới.
Thần sắc hắn khẽ động, cười nói:
– Quả nhiên. Không đi nữa sẽ không kịp.
Lúc này La Thanh Vân mới hồi phục tinh thần lại, thu liễm tâm thần, nói:
– Đi đâu?
Lý Vân Tiêu con ngươi hơi co lại, nói:
– Tùy tiện. Ngươi đi trước. Hai ngày sau gặp lại ở Thanh Phong Minh Nguyệt Lâu là được. Bọn họ đã đến, ta ngăn cản một hồi.
La Thanh Vân hình như còn muốn nói gì nữa. Nhưng nghĩ tới thực lực mà Lý Vân Tiêu biểu hiện ra, đã hơn mình rất nhiều. Cảm giác sung sướng vì chiến thắng một cường giả Vũ Đế vừa rồi, trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất. Hắn than thở một tiếng, nói:
– Bảo trọng.
Nói xong, hắn liền hóa thành một con rồng dài màu xanh phá không rời đi.
– Hừ, gây ra chuyện náo loạn còn muốn chạy sao?
Đột nhiên một tiếng hừ lạnh từ trên trời cao truyền đến. Một ánh sáng sắc bén đến cực điểm đuổi theo về hướng La Thanh Vân.
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu bình tĩnh, trong tay giơ Đại Bi Mộ Vân Kính lên chiếu một cái. Ánh sáng của kính nhất thời đuổi theo luồn ánh sáng kia, trực tiếp tập trung vào phía trên không trung, lộ ra thân ảnh của một lão già.
– Cái gì? Đây là ánh sáng gì vậy?
Lão già kia kinh ngạc không hiểu nhìn ánh sáng quanh thân. Nguyên lực vận chuyển bị ngăn cản. Trong nháy mắt La Thanh Vân đã biến mất trong khoảng không.
– Hắn chạy thoát rồi. Ngươi phải lưu lại cho ta.
Lão già kia tuy rằng bị kính quang chiếu vào, nguyên lực vận chuyển bị dừng lại, nhưng vẫn xông xuống cực nhanh. Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu. Khí tức trên người ngưng tụ ép tới. Tu vi của hắn hiển nhiên mạnh hơn cả Thô Bỉ Sửu Lậu.
Lý Vân Tiêu khẽ cười, lập tức lật ngược cái kính xuống, chiếu lên trên người mình một cái, lập tức biến mất ngay tại chỗ. Sau một khắc, hắn đã xuất hiện ở cách đó trăm thước. Sau đó hắn vận dụng tinh thần lực lại thuấn di một cái. Thân thể hắn hóa thành sấm sét, trực tiếp bỏ chạy.
– Này...
Lão già kia sửng sốt, không ngờ đối phương lại ung dung như vậy từ trong tay hắn chạy trốn như vậy. Trong mắt hắn lộ vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm:
– Cái gương kia thật thần kỳ. Không biết có lai lịch thế nào. Thời điểm cuối cùng khi tiểu tử này chạy trốn, độn thuật dường như là thân hóa sấm sét. Nhưng... người của Khương gia, nếu không phải là con cháu dòng chính, nhất định phải có thực lực Vũ Tôn cửu tinh mới có thể thu được tư cách tu luyện. Thiếu niên kia hiển nhiên là không quen biết. Có lẽ là độn thuật tương tự với thân hóa sấm sét.
Một lát sau, mấy luồng ánh sáng vừa rơi xuống, bắt đầu tụ lại.
Một người trong đó nói:
– Thiệu Nguyên trưởng lão, ở đây đã phát sinh chuyện gì?
Khương Thiệu Nguyên lạnh lùng hừ một tiếng nói:
– Có người đánh nhau. Từ biểu hiện dấu vết chiến đấu ở đây chắc là quần đấu, hơn nữa tu vi rất cao. Các ngươi điều tra xung quanh, xem có không có manh mối gì hay không?
← Ch. 1265 | Ch. 1267 → |