← Ch.1320 | Ch.1322 → |
Nguyễn Nguyên Tư cười nói:
– Đúng vậy, ta thích bộ dáng tự tin này của ngươi. Nhiều khi thực lực cũng không thể quyết định tất cả, nếu Lý Vân Tiêu kia đột nhiên xuất hiện, ngươi có nắm chắc chiến thắng không?
Nguyễn Tử Mậu nghe cái tên đó, trong mắt hiện lên một tia vẻ lo lắng, lạnh lùng nói:
– Đương nhiên, miếng sắt trong tay ta là thứ hắn bức thiết đạt được, lúc ấy hắn cũng đồng ý giết Lí Dật, không dự thi để trao đổi, có thể thấy lực hấp dẫn của miếng sắt này đối với hắn rất lớn.
Ánh mắt hắn lộ vẻ nghi hoặc, dừng đàn lại, lấy ra miếng sắt kia nói:
– Cha, thứ này rốt cuộc là cái gì, Cửu di kia cũng không chịu nói, nhưng nhất định là vật khó lường.
Nguyễn Nguyên Tư cau mày nói:
– Tuy rằng không cách nào kết luận, nhưng ta suy đoán hẳn là công pháp truyền thừa nào đó, chỉ là chúng ta không tìm thấy mấu chốt trong đó, giữ lại cũng chỉ uổng công. Nếu Lý Vân Tiêu không thể tỉnh lại trước khi lôi đài bắt đầu, vậy thì tác dụng của miếng sắt này cũng càng lớn.
Nguyễn Tử Mậu sững sờ, nói:
– Cha ngươi nói là công pháp truyền thừa trên vương tọa kia sao?
Nguyễn Nguyên Tư cười nói:
– Không tệ một đời thành chủ phong ấn vương tọa được xưng là một đời mạnh nhất trong lịch đại thành chủ thành Hồng Nguyệt, công pháp hắn lưu lại há có thể bình thường.
Nguyễn Tử Mậu khẽ gật đầu, tiếp tục gảy dây đàn, khiến nội tâm gợn sóng của hắn bình tĩnh trở lại.
Nguyễn Nguyên Tư nói:
– Tử Lăng, từ đầu bộ dáng ngươi đã có chút không yên lòng, nhiều lần muốn nói lại thôi, đến cùng có chuyện gì? Đây cũng không giống tính cách của ngươi a!
Nguyễn Tử Lăng một mực yên lặng ở bên toàn thân run rẩy thoáng một phát, mồ hôi lạnh chảy xuôi xuống.
Nguyễn Nguyên Tư và Nguyễn Tử Mậu đều nhíu mày lại, tựa hồ có dự cảm bất hảo.
Nguyễn Tử Lăng không cách nào giấu diếm nữa, lập tức nói ra chuyện Nghê Hồng Kiều từ đầu chí cuối, trong đó cũng không dám có nửa phần khuyếch đại, sau khi nói xong phát hiện người mình đã bị mồ hôi lạnh làm ướt sũng.
"BA~"
Một bạt tai trực tiếp tát bay hắn, tuy rằng hắn vô cùng đau đớn, nhưng trong lòng ngược lại cũng dễ chịu hơn một chút.
Nguyễn Nguyên Tư sắc mặt tái nhợt, nổi giận nói:
– Phá gia chi tử, tức chết ta rồi.
Hắn lập tức hóa thành một đạo quang mang, bay ra bên ngoài thành.
Nguyễn Tử Mậu cũng lộ vẻ ngưng trọng, nói:
– Tử Lăng, lần này ngươi đã gây ra chuyện lớn, Nghê Thạch tuy rằng bị đặt ở bên ngoài, nhưng tầm quan trọng không cần nói cũng biết, thậm chí còn quan hệ đến nơi hạ lạc của lão thành chủ, ngươi làm việc quá không biết nặng nhẹ rồi.
Nguyễn Tử Lăng sợ tới mức run rẩy một hồi, cơ hồ muốn khóc lên, nói:
– Ca, ta nào biết được Lý Vân Tiêu kia vậy mà có thể đánh bại ba gã cường giả Võ Đế, hơn nữa huynh đệ Câu gia cũng không phải Võ Đế bình thường ah, huống chi còn có trận pháp, đây..., vốn là ván cục tất thắng a!
Nguyễn Tử Mậu nói:
– Dựa vào một mình Lý Vân Tiêu tất nhiên không có khả năng, trong khoảng thời gian ngươi rời khỏi khẳng định đã xảy ra chuyện khác. Tình hình trong đó cũng chỉ có Lý Vân Tiêu biết, may mắn hắn vẫn còn trong Thanh Phong Minh Nguyệt Viện, chuyện có lẽ còn có chuyển cơ. Trong khoảng thời gian này ngươi cứ ở lại Nguyễn gia không nên đi ra ngoài, việc này đều có phụ thân đại nhân định đoạt.
Hắn trầm tư một hồi, liền lao về phía Thanh Phong Minh Nguyệt Viên.
Ngày thứ hai, muôn người đều đổ xô ra đường, tất cả mọi người chen chúc trong quảng trưởng lớn nhất thành, chờ đợi luận võ chọn rễ.
Khương gia gả nữ, toàn thành trang trí màu đỏ, khắp nơi đều là đầu người di động, lại ngay ngắn trật tự. Hai bên đường đã sớm bày đầy vô số hoa hồng, gió nhẹ vòng quanh cánh hoa, trong lúc nhất thời toàn thành phiêu hương.
Cửa hàng, phòng ốc, cây cối trong thành, tất cả đều treo lên lụa đỏ, tất cả cấm quấn trong thành Hồng Nguyệt cũng đều được xuất động, bắt đầu khởi động đám người nối liền không dứt, đông nghịt, mỗi người đều vui vẻ chờ xem luận võ chọn rễ kia.
Trong sân rộng, lôi đài trận đấu chính là một kiện huyền khí tạm thời biến thành, trên tứ giác đều có đầu thú diện mục dữ tợn, vì thừa theo khống khí náo nhiệt hôm nay nên chúng cũng đều bị thay đổi hình dạng, hóa thành bốn em bé cười hì hì, trong tay từng người bưng lấy một món đồ chơi, không có chút không khí sát phạt nào cả.
Ở phía sau lôi đài, trên khán đài dùng bạch ngọc dựng lên Khương Nhược Băng một thân phục sức đỏ phủ lấy vải che trước mặt đang ngồi ngay ngắn ở góc trên bên phải, hai bên đứng lấy ba ả nha hoàn.
Ghế trên khán đài chỉ có hạn, ngoại trừ cao tầng thành Hồng Nguyệt ra, liền chỉ có một its người cực kỳ có thân phận địa vị mới có tư cách nhập tọa, đồng thời cũng với tư cách là người chứng kiến.
Ở bên dưới lôi đài bài trí lấy một mặt trống trận cực lớn cao đến hai người, một đạo quang mang từ trời rơi xuống, ở trước trống trận hiển hóa ra một gã lực sĩ, , trong tay khiêng dùi trống, sau khi hướng lên trên ý báo cáo t hì đột nhiên đánh xuống một cái.
"Đông"
Một cổ sóng âm rất mạnh từ trên trống lan ra, truyền khắp cả thành trì rộng lớn, mỗi người đều cảm thấy như tim nhảy lên, toàn thân run lên, lập tức đình chỉ thanh âm ầm ĩ.
Trong thành cực kỳ đông đúc vậy mà thoáng cái đều yên tĩnh lại.
Tiếng trống kia không chủ dừng mọi âm thanh, mà tựa hồ còn có một loại ảnh hưởng, khiến mọi người ở đây cảm thấy một cổ nhiệt huyết dần bành trướng trong người..., tựa hồ như thiêu đốt lên vậy, muốn liều mạng lên lôi đài đánh một lần.
Đặc biệt là những thanh niên tuấn ngạn ở tương đối gần phía trước, nguyên một đám hô hấp trầm trọng. Bọn họ cũng đều biết xác xuất chiến đấu của mình rất nhỏ, nhưng đây tuyệt đối là thời cơ tốt nhất để luận bàn với người cùng thế hệ trong thiên hạ, bọn họ đều xoa tay chờ đợi ra trận, nói không chừng ông trời giật dây, sẽ có một kinh hỉ lớn cũng không chừng.
"Đông"
Tiếng trống lần nữa vang lên tiếng thứ hai, không gian trên khán đài có chút vặn vẹo, lắc lư, Khương Sở Nhiênvà Nguyễn Hồng Ngọc dắt tay nhau xuất hiện, lập tức dẫn tới bạo động và tiếng hét ầm vang.
Thành chủ thành Hồng Nguyệt gần đây rất ít xuất hiện, mặc dù là người trong thành cũng rất ít khi nhìn thấy, nhưng bởi vì trong thành pháp luật cực nghiêm, bảo hộ thế lực khắp nơi và thương nhân vô cùng tốt, cho nên rất được nhân tâm.
Khương Sở Nhiên một thân trường bào, bên hông cột một cây thương tử sắc bức vân giác mang, một đầu tóc mai như mây, lãng mục như nguyệt, có cảm giác giống như một đại tông sư, phong độ khí vũ phi phàm!
Hắn gật đầu ý bảo một cái với các vị cao tầng cùng với khách quý trong thành, lúc này mới từ từ đi đến trước sân khấu, cười nói:
– Cảm tạ chư vị không ngại xa vạn dặm tới tham gia luận võ chọn rể của tiểu nữ, Sở Nhiên cảm thấy cực kỳ vinh hạnh. Đồng thời có thể thấy được phong thái kiệt xuất của hậu bối trong thiên hạ cũng là một chuyện thú vị trong đời. Quy tắc sớm đã chiêu cáo thiên hạ, ta cũng không nói nhiều nữa, như vậy bắt đầu đi.
← Ch. 1320 | Ch. 1322 → |