← Ch.1395 | Ch.1397 → |
Lý Vân Tiêu cười ha hả, trên mặt lộ ra vẻ giật mình, nói:
– Lẽ nào Liêu thành chủ chút chân thành ấy cũng không có, nếu nói 'Chân thành, chỉ là để cho người khác chân thành đối với ngươi thôi sao?
Liêu Dương Băng đỏ mặt lên, cắn răng, nói:
– Dĩ nhiên không phải văn tự tin tức này mặc dù Vân thiếu không nói, ta cũng đã dự định đợi lát nữa sẽ đưa cho ngươi, ngươi đã nói tới trước, vậy bây giờ đưa cũng không sao.
Trong tay hắn đánh ra một đạo ngọc phù, hóa thành một đạo thanh quang hướng phía Lý Vân Tiêu vọt tới.
Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ nhúc nhích, xem ra Bắc Minh thế gia cường đại tham gia, đã khiến con lão hồ ly này cũng sinh ra cảm giác bất an cực lớn, do đó không tiếc nhịn đau cắt thịt tìm kiếm đồng minh.
Lý Vân Tiêu đem ngọc phù nắm trong tay, một đạo thần thức trực tiếp xâm nhập đi vào, bắt đầu tìm đọc tin tức bên trong.
Lúc sau con ngươi hơi co lại, lập tức hóa thành bình thường, trên mặt nhìn không ra bất luận thần sắc gì, nhưng tựa hồ đang trầm tư.
Liêu Dương Băng vẫn luôn quan tâm thần sắc của Lý Vân Tiêu, thấy hắn dĩ nhiên bình tĩnh như thế, nội tâm không khỏi đối với hắn coi trọng vài phần, hắn ngược lại cũng không vội, lẳng lặng chờ, đối phương tự nhiên có thể phán đoán thực giả của nội dung.
Một lát sau, Lý Vân Tiêu mới nói:
– Tin tức này là thật, Liêu thành chủ chân thành quả nhiên cũng không phải đọng ở bên mép nói nhảm, khiến bản thiếu hết sức cảm động.
– Ha hả, cảm động thì không cần, hi vọng ở trong hành động có chiếu cố lẫn nhau, đừng cho Bắc Minh thế gia ăn chắc chúng ta là được.
Liêu Dương Băng vui vẻ cười nói, nhìn ra được cũng là thở phào nhẹ nhõm, nói:
– Được rồi, sau nửa tháng ta cũng sẽ đến Hồng Nguyệt thành, hy vọng có thể tiến Địa Lão Thiên Hoang xem có thể đạt được một ít cơ duyên hay không, Vân thiếu và Hồng Nguyệt thành quan hệ vô cùng tốt, đến lúc đó mong rằng chiếu cố nhiều hơn.
Lý Vân Tiêu cười nhàn nhạt một tiếng, nói hắn cùng với Hồng Nguyệt thành quan hệ tốt, vậy thì thật là hiểu lầm lớn bằng trời rồi.
Nhưng xem ở trong mắt Liêu Dương Băng, lại cho rằng đối phương đã đồng ý, nhất thời tâm tình thật tốt. Hắn tuy rằng nhất phương bá chủ, là vương của Hải Thiên Trấn, nhưng đến loại địa phương như Hồng Nguyệt thành, cũng chỉ là một lâu la không đáng để mắt mà thôi, có người quen dựa vào, cũng có chút yên tâm.
Liêu Dương Băng ném ra một cái túi đựng đồ cho Lý Vân Tiêu, nói:
– Bên trong này là một ít cực phẩm nguyên thạch, vừa trước khi ta triệu Vân thiếu đi ra, bị hủy không ít nguyên thạch, chỗ này đủ bồi thường chứ.
Lý Vân Tiêu nhìn thoáng qua, chỉ nhiều không ít, cười nói:
– Liêu thành chủ chân thành, ta càng cảm nhận được rõ ràng hơn.
Hai người nhìn nhau cười, lại nói thêm vài câu không quan hệ, lúc này mới hóa thành lưỡng đạo quang mang rời khỏi.
Ngay sau khi hai người rời đi một lát, cây cột nước biển nghịch thiên vọt lên mới dần dần biến nhỏ, từ trên mặt biển tiêu thất, thế nhưng vòng xoáy trong biển lại vẫn như cũ cuồn cuộn liên tục, giảo động bốn phía hải vực.
Ở dưới vòng xoáy địa phương không biết sâu bao nhiêu, một đám đầu hải tộc chiến sĩ râu dài, trên người mặt một tầng giáp xác trong suốt đang hoảng sợ làm thành một vòng, ai nấy trên mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ, trong tay nắm cương xoa, cảnh giác như lâm đại địch, tròng mắt trợn lên như muốn lồi ra tất cả đều gắt gao nhìn chằm chằm phía trên vòng xoáy.
Có chừng mấy trăm người, cũng không biết là chủng tộc nào, cứ như vậy ở trong kinh hãi vượt qua hồi lâu, vẫn như cũ không dám nhúc nhích.
Một tên trong đó vóc người hơi chút khôi ngô, tựa hồ là tộc trưởng quần tộc àny, tu vi ở khoảng đê giai Vũ Tôn, sắc mặt một mảnh trắng bệch, thần tình khẩn trương không nói ra lời.
Một lúc lâu, hắn mới động đậy yết hầu, mở miệng nói:
– Tựa hồ không có động tĩnh, Minh Bố, ngươi đi tới trinh thám một chút hai gã cường giả có đúng là đã đi rồi hay không?
Một gã hải tộc thân thể người thân hình hơi dài run rảy, tròng mắt lồi thật lớn lộ ra vẻ sợ hãi, nội tâm hắn cực không muốn đi, nhưng mệnh lệnh của tộc trưởng không thể làm trái, vẫn là dũng cảm đi lên chậm rãi bơi đi.
Qua hồi lâu, dường như đêm tối dài dằng dặc, Minh Bố xuất hiện lần nữa ở trước mắt mọi người, vội vàng hoan hô nói:
– Đi cả rồi, bên ngoài không có cường giả!
– Rầm..
Chúng nhân trong tộc thở phào nhẹ nhõm, khí thế nghiêm chỉnh mà đợi đột nhiên tiêu tán, cả đám khom người, bơi ra đáy biển.
Tộc trưởng cũng là nặng nề thở ra một hơi, trong mắt còn có một tia kinh hãi, nói:
– Một tên nhân tộc nam tử trong đó chí ít cũng là tu vi cửu thiên cảnh, quá kinh khủng tuy rằng gần biển bình thường có nhân loại đi ra bắt giết động vật biển, nhưng cực ít gặp phải cường giả kinh khủng như vậy!
Minh Bố cũng là nghĩ mà sợ nói:
– Tộc trưởng, chúng ta coi như là cao cấp hải tộc, thống lĩnh vạn dặm phụ cận hải vực, vì sao không chọn địa phương thâm nhập một chút định cư, cả ngày tại gần biển lo lắng hãi hùng, thỉnh thoảng đều sẽ có tộc nhân gặp phải đám nhân loại cường giả mà chết.
Minh Bố nói lập tức đạt được đa số người tán thành, nhưng cũng có chút lão giả thở dài lắc đầu, tựa hồ có ẩn tình nào đó.
Tộc trưởng cũng là than thở:
– Ai, ta làm sao thường không muốn đây. Nhưng trong vòng biển sâu tộc quần đấu tranh càng thêm thảm liệt, chúng ta mặc dù ở gần biển, nhưng ít ra trôi qua an an ổn ổn, hơn nữa gần biển cùng nhân loại bàn bạc, chủng tộc chúng ta còn gánh vác mệnh lệnh của vương tộc– giám thị nhân loại, cùng với cấu tạo một đạo phòng ngự tuyến gần biển.
Minh Bố và đông đảo Thiên Dã Hà Tộc tộc nhân trẻ tuổi đều là thất kinh, Minh Bố nói:
– Giám thị nhân loại và cấu tạo thành một đạo phòng ngự tuyến? Trọng trách nặng nề như vậy chúng ta làm sao đảm đương nổi? Hơn nữa vô duyên vô cớ thủ hộ hải vực, vương tộc ngay cả một điểm chỗ tốt cũng không cấp.
Tộc trưởng sắc mặt đại biến, nổi giận nói:
– Câm miệng dám nói thẳng vương tộc, ngươi muốn chết sao!
Khí thế trên người hắn vừa để xuống, lập tức đem Minh Bố chấn tới phun ra một búng máu, trở mình bay ra ngoài.
Tộc trưởng nhìn Minh Bố kinh khủng không ngớt, lạnh lùng nói:
– Cẩn thận họa là từ miệng mà ra, chính ngươi muốn chết không sao, chớ liên lụy đến tộc quần chúng ta.
Minh Bố liên tục gật đầu xưng vâng, thân thể run rẩy lợi hại.
Tộc trưởng lúc này mới chậm rãi hạ giọng nói, nói:
– Chỗ tốt kỳ thực cũng là có. Bất kỳ một hải tộc nào thống lĩnh bên trong hải vực, ít nhiều đều sẽ tao ngộ tộc quần dưới trướng bất mãn và phản kháng, bình thường phát sinh sự tình tranh giành lật đổ. Mà ở gần biển vạn dặm hải vực, hải tộc có cùng thực lực với chúng ta chỉ có hai ba cái, nhưng cho tới bây giờ không dám chống lại mệnh lệnh của tộcta, đều là bảo sao làm vậy, ngươi cho là thực lực của tộc quần chúng ta để cho bọn họ đảm chiến sao?
← Ch. 1395 | Ch. 1397 → |