← Ch.1512 | Ch.1514 → |
Giờ phút này trên Tử Vân Phong, toàn thân Dương Nguyên Thư đều toát ra mồ hôi lạnh ra, sau khi ba mươi sáu cỗ thi thể kia bị hủy, hắn mới thoáng đau lòng đã bắt đầu cảm nhận được sát ý băng hàn thấu xương ập đến.
Sát khí trong mắt Ninh Khả Nguyệt cơ hồ biến thành thực chất, trên dung nhan tuyệt mỹ kia lộ ra phẫn nộ và băng hàn trước nay chưa từng có.
– Khả, Khả Nguyệt đại nhân, chuyện này ta chỉ là đồng lõa thôi, không phải chủ mưu, kính xin Khả Nguyệt đại nhân tha ta một mạng
Dương Nguyên Thư sắc mặt trắng bệch, thân thể không ngừng run rẩy lấy lui về phía sau. Hắn chỉ là Thuật Luyện Sư bí pháp mà thôi, bí pháp một khi mất đi hiệu lực, ở trước mặt cường giả như Ninh Khả Nguyệt chẳng khác nào cặn bã cả.
Ninh Khả Nguyệt lạnh lùng nói:
– Là ai, ngươi người sau lưng là ai?
Dương Nguyên Thư run rẩy nói:
– Không, ta không thể nói. Dùng năng lực của Khả Nguyệt đại nhân sẽ rất dễ dàng điều tra ra thôi, bỏ qua cho ta đi.
Sắc mặt Ninh Khả Nguyệt lạnh như băng, cũng chẳng muốn hỏi nữa, trực tiếp bước lên một bước định bắt lấy hắn để sưu hồn. Tuy rằng giờ phút này nguyên lực nàng đã hao phí rất nhiều, nhưng đối phó với Dương Nguyên Thư đã không còn thi khôi cũng chỉ như giết gà thôi.
Đột nhiên một cổ lực lượng tuyệt cường lan khắp mặt đất, một đạo hào quang phóng lên trời, phảng phất có bảo vật xuất thế, cả tòa sơn thể dưới ánh sáng này vậy mà lại nứt ra
Hai người đều giật mình, hoảng sợ nhìn lại bầu trời
"Rống"
Lại mộ tiếng rống kinh thiên từ trong sơn thể truỳen đến, vô số hào quang bắn ra, dần dần hội tụ trên đỉnh núi một đạo nhân ảnh, hình thể cực lớn, diện mục biểu lộ ngốc trệ, thân thể lại giống như lực sĩ, tràn đầy cơ bắp cuồn cuộn, không ngừng rống to về phía Ninh Khả Nguyệt.
Mỗi lần hắn gầm rú đều như cự chùy chấn xuống, khiến khí huyết trong cơ thể Ninh Khả Nguyệt quay cuồng, mà càng khiến nàng kinh hãi không thôi là đạo hào quang vừa rồi lao ra khỏi sơn thể đang dần hội tụ trên không trung, ngưng tụ thành một bộ quyển trục, phát ra vạn đạo kim quang, lâm không triển khai.
Trên đó có vẽ hoa trùng chim thú, còn có đại địa sông núi, giang sông biển hồ, bầu trời vạn dặm, một cổ linh khí bành trướng từ trong họa trục kia tản mát ra.
Tâm thần Ninh Khả Nguyệt đại chấn, lập tức nhận ra lai lịch quyển trục kia, nghẹn ngào kêu lên:
– Giang Sơn Như Họa
Bốn phía họa trục kia tinh mang đại thịnh, từ trên không trung từ từ bay xuống, mang theo lực lượng uy áp vô biên, như ngôi sao rơi xuống, mà ngay cả toàn bộ Tử Vân Phong dưới cổ lực lượng này cũng bắt đầu sụp đổ xuống.
Sắc mặt Ninh Khả Nguyệt tái nhợt, trong lòng lập tức sáng tỏ, cự nhân trước mắt này đúng là Côn Nô, mà họa trục kia cũng là huyền khí đỉnh phong đến từ Thánh Vực, nàng kinh sợ nói:
– Thì ra người giật dây ngươi chính là Vi Thanh, Vi Thanh chết tiệt.
Hiện giờ nguyên khí trong cơ thể nàng không còn lại mấy, tuy rằng đã uống vào đại lượng đan dược, nhưng khôi phục vẫn cực kỳ chậm chạp, lực lượng Giang Sơn Như Họa đang ép tới khiến nàng không thở nổi.
Còn có từng tiếng rống to của Côn Nô cũng khiến khí huyết trong người nàng quay cuồng không thôi.
– Thử khứ kinh niên, ứng thị lương thần hảo cảnh hư thiết. tiện túng hữu thiên chủng phong tình, canh dữ hà nhân thuyết
Ninh Khả Nguyệt lạnh nhạt ngâm thơ, trên chiến y hiện ra từng đạo phù văn cổ quái, lập tức bắn ra tất cả lực lượng sóng âm, trên kim kiếm cũng xuất hiện các loại đường vân, huyền khí chi lực nhộn nhạo ra, hư ảnh một con chim bồ câu ngẩng đầu đứng thẳng ngưng tụ thành trên không, tựa hồ muốn phá không mà đi.
Kim mang trên chiến y chấn tan tất cả sóng âm chi lực, Côn Nô kêu to vài tiếng NGAO NGAO, lập tức hóa thành vô số hào quang tản ra, bay vào không trung lần nữa ngưng tụ.
Chẳng qua hình thái ngưng tụ lần này đã xảy ra biến hóa cực lớn, khí tức trên thân cũng biến đổi, một đạo khí tức lạnh như băng lăng lệ ác liệt phảng phất xuyên thấu qua hai mắt Côn Nô, từ xa xôi vô tận nhìn qua.
Ninh Khả Nguyệt trong lòng phát lạnh, tức giận quát ầm lên:
– Vi Thanh, ngươi là Vi Thanh
Côn Nô không nói một lời, lạnh lùng nhìn lấy, mà Giang Sơn Như Họa kia cũng lập tức rơi vào trong tay hắn, giống như một thư sinh đang cầm sách cúi đầu nghiên cứu.
Ninh Khả Nguyệt giận dữ, nói:
– Người tính toán thành Hồng Nguyệt ta dĩ nhiên là ngươi
Kiếm trong tay nàng bốc lên khí thế ngập trời, cả người theo đạo hư ảnh kia vọt lên, lực lượng trảm phá tất cả tuôn ra từ kiếm quang.
Côn Nô cầm họa quyển trong tay phẩm đọc, thấy kiếm khí kia vọt tới, trên mặt vẫn không chút biểu tình, trực tiếp ném Giang Sơn Như Họa kia ra ngoài, một bộ vạn dặm giang sơn đồ lập tức hiện ra trước mắt, áp chế kim khí kia xuống.
Hai cổ lực lượng đối kháng lẫn nhau trên Tử Vân Phong, vậy mà bất phân thắng bại.
Sắc mặt Ninh Khả Nguyệt đột biến, mở ra kiếm quyết, cắn răng lần nữa tăng lên vài phần lực lượng, kiếm quang muốn ẩn ẩn phá tan áp chế kia.
Côn Nô tựa hồ không sợ hãi, chậm rãi giơ tay lên, đầu ngón tay kim quang chói mắt, từng đạo quyết ấn đánh vào trong họa quyển kia, lại đè ép lực lượng kiếm khí xuống
Lòng Ninh Khả Nguyệt lập tức trầm xuống, chỉ một chiêu này thôi nàng đã hiểu rõ, đối phương đã nhìn ra nhược điểm của mình, đó chính là nguyên lực hao tổn quá nhiều, đã sắp không chống đỡ nổi nữa, chỉ cần không ngừng đè ép, dùng vạn dặm giang sơn chi lực áp chế mình thì thời gian trôi qua tất nhiên sẽ thẳng không thể nghi ngờ.
Ninh Khả Nguyệt cảm thấy lo lắng, nhưng lại không biết làm gì, cách này của đối phương tuy rằng khiến người khinh thường, nhưng lại là cách hữu hiệu nhất.
Một trận chiến này, hoàn toàn chính là so đấu lực lượng. Lực lượng Vi Thanh không ngừng từ trong đại điện ở xa vạn dặm thông qua trận pháp rót vào trên người Côn Nô, duy trì lấy trạng thái vừa vặn ngăn chặn được Ninh Khả Nguyệt.
Đây cũng là do Ninh Khả Nguyệt trong cơn phẫn nộ đã trúng mưu kế đối phương, nếu không dùng thực lực của nàng mặc dù tiêu hao có lớn hơn nữa, cũng không có khả năng bị đối phương ngăn chặn như khốn thú thế này.
Lực lượng dần trôi qua, sau khi tiếp được một ngón tay kia của Lăng Bạch Y chân nguyên bản thân nàng đã hao phí còn không đến một nửa, bây giờ dưới lực lượng bàng bạc không ngừng ép tới kia, nguyên lực trong cơ thể nàng đang bắt đầu dần dần sụp đổ.
Giang Sơn Như Họa chậm rãi lâm không mà xuống.
Phải chết rồi sao?
Trong đầu Ninh Khả Nguyệt tuôn ra ý nghĩ này, bản thân liền thấy tức cười.
Qua nhiều năm như vậy mỗi ngày đều trải qua như xác không hồn, vừa mới phấn chấn tinh thần không được vài ngày, tựu thật sự phải nghênh đón tử vong rồi, cái này không khỏi quá mức châm chọc đi.
Bất quá, chết cũng thế, cũng không cần phải nghĩ quá nhiều chuyện nữa, có lẽ còn có thể gặp được hắn nữa.
Ninh Khả Nguyệt cười nhạt một tiếng, nhớ tới hình bóng trong lòng, trong mắt có chút lóe ra nước mắt, nàng ngẩng đầu nhìn lên trời cao, trong tuyết bay vô tận kia, tựa hồ có một đạo thân ảnh tuấn lãng đang lâm không mà xuống, đi về phía nàng.
← Ch. 1512 | Ch. 1514 → |