← Ch.1619 | Ch.1621 → |
Quỷ Man thống lĩnh chậm rãi mở miệng nói:
– Là phương pháp khích tướng của nhân loại, chính là cố ý chửi mắng, sau đó dẫn dụ các ngươi xông lên chịu chết.
Vũ Loa thống lĩnh tức sùi bọt mép, nói:
– Mặc dù là chết, ta cũng muốn đi xé rách miệng của bọn chúng!
Quỷ Man thống lĩnh nhếch mí mắt lên, nhàn nhạt nhìn hắn một cái, nói:
– Dũng Giả có thể không sợ, trí giả nên ung dung, các ngươi chính là thiếu khuyết phần thong dong bình tĩnh kia, phàm là đều cần dùng thêm chút đầu óc mới được, không thể trên...
– Man Ngư quái đầu đen kia, thật bội phục mẹ ngươi, trước đây làm sao lại sinh ra ngươi được chứ? Làm sao không mới vừa sinh ra cái đầu liền hai chân khép lại, kẹp chết tên ngu xuẩn ngươi, bớt để cho ngươi tới đây hại người?
Một tiếng mắng chửi rõ ràng sang sảng ở trên trời cao nổ vang, người nọ hiển nhiên là dùng Âm Ba vũ kỹ, thanh chấn vạn lý, tất cả mọi người nghe được rõ rõ ràng ràng.
Trên tường thành trong lúc nhất thời câm lặng, tất cả mọi người đều bị một tiếng mắng chửi tuyệt đỉnh này kinh ngạc tới ngây ngốc, đều xoay đầu lại nhìn thiếu niên thanh tú kia. Lương Nguyên Cơ cũng là sợ ngây người, ngạc nhiên nhìn Lý Vân Tiêu, nghĩ không ra hắn dĩ nhiên mắng chửi ác độc như thế.
Trên chủ lầu tất cả Vũ Đế cường giả cũng toàn bộ trong nháy mắt ngây dại ra, sau đó toàn bộ Ma Thiên Cự Thành phát sinh tiếng cười to vang trời.
– Ha ha ha ha hắc
– Ha ha ha ha
Khắp bầu trời đều là tiếng cười vô tận châm chọc, Quỷ Man thống lĩnh khuôn mặt xanh đen lập tức làm cho tái đi, ngũ quan toàn bộ vặn vẹo cùng một chỗ, trên người lôi điện màu đen trực tiếp phóng lên cao, giận dữ hét:
– Giết giết giết đem đám cặn bã nhân loại này toàn bộ giết cho ta không chừa mảnh giáp!
– Giết a xông lên!
Người của Hải Quỳ cùng Vũ Loa hai tộc nhất thời sĩ khí dâng cao, lửa giận ngút trời, toàn bộ phi vọt lên, đen kịt một mảnh giống như đàn châu chấu, hướng Thành Lâu đánh tới.
Trên lầu chính La Thiên vẻ mặt mang mỉm cười, khen:
– Mắng thật hay, ta thấy Quỷ Man thống lĩnh tựa hồ bất vi sở động, đang lo lắng phương pháp kích tướng không linh vậy. Tất cả mọi người chú ý ba gã Cửu Thiên Vũ Đế là được, ngoài ra lâu la để võ giả của chúng ta hảo hảo phát tiết một chút hậm hực đi.
Ninh Hoài Thụ cũng là vuốt chòm râu cười nói:
– Đám tiểu tử này, thực lực không được, mắng chửi người lại cũng đủ mạnh mẽ a.
Gương mặt của Liêu Dương Băng co quắp một chút, vừa rồi tiếng mắng chửi kia tuy rằng cố ý cải biến âm tần ôn tồn sắc, nhưng hắn vẫn như cũ có khả năng phân biệt ra được là do Lý Vân Tiêu mắng ra, xem ra Lý Vân Tiêu đích xác ở trên Thành Lâu, trong lòng hắn không khỏi đại hỉ đứng lên.
– Bên trong thành tất cả võ giả đều chuẩn bị cho tốt, người của Hải Tộc đã binh lâm dưới thành, cùng nhau giết ra khỏi thành đi!
Thanh âm của Ninh Hoài Thụ ở trên toàn bộ Ma Thiên Cự Thành truyền ra, trống trận trực tiếp gõ ba tiếng, thanh, hoàng, hồng ba đạo quang mang từng cái trán phóng ra.
Tất cả đội trưởng cấp bậc đều ở trên tường thành thủ vững, do đội phó mang theo các tiểu đội ra khỏi thành giết địch.
Lý Vân Tiêu thoáng cái liền bay trở về bên trong tiểu đội, nói:
– Theo ta đi ra thành giết địch!
Người của tiểu đội Chiến Nhận tất cả giật mình, Trần Trọng Uy càng cả người run lên, lộ ra vẻ hoảng sợ, kinh hãi nói:
– Bọn họ, bọn họ liền đánh tới?
Những người còn lại cũng đều sợ hãi, dù sao nghe xong tình hình chiến đấu, căn bản là lũ chiến lũ bại, lao ra chiến đấu hẳn phải chết không thể ngờ.
Lý Vân Tiêu mỉm cười, nói:
– Yên tâm, lần này chỉ là món ăn khai vị mà thôi.
– Cái gì là món ăn khai vị?
Trần Trọng Uy lòng còn sợ hãi, thân thể vẫn lạnh lẽo run rẩy.
Lý Vân Tiêu nhìn mọi người một cái, nói:
– Yên tâm đi, ta sẽ không hại mọi người, nhưng nếu đã tới, nhất định phải làm ra cống hiến vì chiến sự hai tộc.
Hắn nhìn đầy trời võ giả vọt lên, nói:
– Chậm mà nói, đã có thể không còn địch có thể giết.
Trần Trọng Uy châm chọc khiêu khích nói:
– Hừ, bọn họ đó là người không biết không sợ. Bất quá cũng tốt, đã chết liền không cần sợ hãi.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu chợt biến, hai quang mang lăng lệ từ trong ánh mắt bắn ra, bức thẳng tới Trần Trọng Uy, sợ đến hắn liên tiếp lui về phía sau, trực tiếp đụng vào trên tường thành.
Phảng phất như bị một con Hồng Hoang mãnh thú nhìn chằm chằm, tùy thời có khả năng đơn giản lấy tính mệnh của hắn, cả người đều run rẩy, hắn sợ nói:
– Ngươi, ngươi muốn làm gì? Ở đây cấm động thủ, bằng không người nào cũng không thể nào cứu được ngươi!
Lý Vân Tiêu gằn từng chữ nói:
– Trong tiểu đội Chiến Nhận không cần phế vật, nếu là ngươi lưu lại nơi này, có lẽ có thể lưu lại tánh mạng. Nhưng mà ngươi mất đi là võ của ngươi, cường giả chi tâm của ngươi!
– Không phải là phế vật thì đi theo ta!
Lý Vân Tiêu khẽ quát một tiếng, liền hóa thành quang mang vọt lên, hướng phía ngoài thành đi.
Người của tiểu đội Chiến Nhận đều biến sắc, tựa hồ xúc động cái gì, vài tên tổ trưởng liếc nhìn nhau, đều kiên định gật đầu.
Quan Hưng Dương quát dẹp đường:
– Tổ năm đi theo ta!
Nam tử tóc đỏ cũng là theo sát mà lên, quát dẹp đường:
– Tổ sáu đi theo ta!
Tiểu tổ còn lại cũng đều đi theo, Yên lão nhìn Trần Trọng Uy một cái, miễn cưỡng duỗi cái thắt lưng, thu hồi cái tẩu cũng bay thẳng lên.
Lập tức mười tám người toàn bộ đi sạch, đồng thời toàn bộ bên trong thành hầu như trống trơn, còn lại mấy người tựa hồ không hề động đậy, ở trong thành lắc lư, cũng là trải qua cùng Hải tộc chiến đấu, sợ không dám đi ra ngoài.
Trần Trọng Uy sắc mặt trắng bệch, nhìn mấy người đồng bạn khác cùng hắn một bộ dáng lão giang hồ, sợ hãi ở trong thành né tránh, thân thể run rẩy lợi hại.
Lý Vân Tiêu không ngừng ghé vào lỗ tai hắn vang lên, giống như chui vào sâu thẳm trái tim, nội tâm khó có thể bình phục.
– Võ đạo của ta, Cường Giả Chi Tâm của ta, nếu là không có Cường Giả Chi Tâm, cho dù giữ lại tính mệnh thì có ích lợi gì?
Hắn bỗng nhiên hét lớn một tiếng, nói:
– Phi Dương đại nhân chờ ta một chút!
Liền hóa thành một đạo quang mang đuổi theo.
Bên ngoài Ma Thiên Cự Thành vang lên tiếng chém giết rung trời, hai tộc nhanh chóng lao vào nhau, trên trời dưới đất đều là một mảnh hỗn loạn, khắp nơi vang lên tiếng chém giết, la hét.
Trận chiến quá mức rung động, tuyệt đại đa số mọi người đều chưa có kinh nghiệm với những trận chiến thảm khốc đến mức này, hơn nữa lại còn thêm tiếng trống trận trên tường thành như sấm sét thúc giục, đất núi rung chuyển, khiến cho tất cả như bị thiêu đốt huyết dịch.
Cả bầu trời đều là xúc tu của Hải Quỳ Nhất Tộc, từng đoàn nối đuôi nhau lao đến rồi kéo căng ra bốn phía, từ xa nhìn lại giống như một đoàn bông kéo dài, rất nhiều xúc tu bị chém đứt vẫn còn phiêu tán trên bầu trời tạo thành một mảnh mịt mờ.
Lý Vân Tiêu lấy ra một cái mặt nạ làm bằng đồng đeo lên mặt, sau đó khống chế thực lực hạ xuống bát tinh Vũ Tôn, đồng thời lấy ra một thanh chiến đao bát giai, đi bên cạnh Lương Nguyên Cơ cùng nhau chém giết.
← Ch. 1619 | Ch. 1621 → |