← Ch.1623 | Ch.1625 → |
Lương Nguyên Cơ nói:
– Tự nhiên là không phải, nhưng chỗ tốt của huynh đệ ta đạt được là bằng vào trí tuệ cùng thực lực chính hắn đạt được, cũng bốc lên phong hiểm thật lớn, thử hỏi loại tình huống đó ai dám tiến lên đi giết Quỷ Man thống lĩnh?
Tất cả mọi người đều khẽ gật đầu tán thành, lúc đó cơ hội đánh chết Quỷ Man thống lĩnh đều thuộc về mọi người nhưng không người nào dám ra tay.
Vu Vũ Khâm khẽ nói:
– Nói như vậy, chẳng lẽ huynh đệ của ta đã chết vô ích?
Lúc này rốt cục Lý Vân Tiêu cũng mở hai mắt ra, lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi lại:
– Nói nhiều như vậy nhưng rốt cuộc ta vẫn không hiểu, huynh đệ ngươi chết có quan hệ gì đến ta, còn nữa, cho dù muốn đền bù tổn thất cũng phải đền bù tổn thất cho gia quyến thân nhân của huynh đệ ngươi, tại sao lại phải đền bù tổn thất cho các ngươi?
– "Đúng vậy a, làm gì có chuyện đền bù tổn thất cho các ngươi? Cho dù có cút lợi ích cũng không đến phần các ngươi a?
Những người chung quanh đều là tạm tụ tập thành một đội ngũ, ban đầu không thân cũng chẳng quen, làm gì có chuyện mới gặp đã thân như huynh đệ được.
Vu Vũ Khâm đỏ mặt lên tức giận hừ nói:
– Chúng ta đều tình như thủ túc huynh đệ, cũng giống như người nhà, gia quyến của nhau.
Lý Vân Tiêu cũng không phản bác, gật đầu nói:
– Đã hiểu, nhưng đúng ra các ngươi phải tìm đại nhân Hồng Nguyệt thành đề nghị đền bù tổn thất a, sao lại đến tìm ta? Ta tin tưởng đại nhân Hồng Nguyệt thành nhất định sẽ đền bù tổn thất phong phú.
– Ta nhổ vào, trông cậy vào bọn hắn? Trong lòng mọi người đều hiểu rõ là đang lợi dụng lẫn nhau, tất cả bọn chúng đều là đồ keo kiệt, cũng chỉ là thuê người thay bọn họ bán mạng mà thôi.
Vu Vũ Khâm tức giận mắng một câu, hắn cũng đã trải qua chiến đấu mấy lần, đối với Hồng Nguyệt thành đã thành lửa giận trong bụng.
– Chuyện gì, tại sao lại vây quanh chỗ này?
Đột nhiên một tiếng hét lớn truyền đến, một cổ đế khí Cửu Thiên lăng không xuống, ép lên tất cả những người đang tụ tập, tất cả mọi người đều biến đổi sắc mặt, không dám trả lời.
Một gã nam tử mặc trường bào chẳng biết lúc nào xuất hiện trước mặt mọi người, ánh mắt lạnh như băng thoáng cái đảo qua tất cả mọi người, lạnh giọng nói:
– Tại sao các ngươi lại gây sự?
– Không, không có, chúng ta tuyệt đối không gây sự.
Vu Vũ Khâm giật mình, vội vàng lắc đầu phủ nhận.
Nam tử mới đến hừ một tiếng nói:
– Ngàn vạn đừng làm cho ta phát hiện các ngươi nháo sự, nếu không hậu quả các ngươi không thể nào chịu nổi.
– Tuyệt đối không, tuyệt đối không.
Vu Vũ Khâm lộ ra một bộ dáng tươi cười nhưng cực kỳ khó coi, mồ hôi lạnh trên trán chảy ròng ròng.
– Đại nhân yên tâm, chúng ta ngồi một chỗ cũng chỉ để thảo luận vài sự tình, cũng không phải nháo sự.
Lý Vân Tiêu đột nhiên nói ra, thanh âm cực kỳ thành khẩn.
Nam tử liếc hắn một cái, ánh mắt đảo qua mặt nạ hình thú, tự nhiên nhận ra người này chính là kẻ đã đánh chết Quỷ Man thống lĩnh, hắn nhẹ nhàng "ah" một tiếng, tùy ý hỏi:
– Thảo luận chuyện gì?
Lý Vân Tiêu nói:
– Thảo luận sự tình Hồng Nguyệt thành, vị Vu Vũ Khâm đại nhân này mới vừa nói tất cả chư vị đại nhân Hồng Nguyệt thành đều là đồ keo kiệt, chỉ biết lừa dối người khác thay bọn hắn bán mạng, ta là người mới đến, không biết điều đó có đúng hay không? Tóm lại ta vừa mới nghe điều đó xong, sĩ khí đã tụt xuống dưới đáy cốc.
Yên lặng, lập tức đám người đứng ngoài xem đều yên lặng.
Vu Vũ Khâm cuồng nộ nói:
– Nói nhảm, đại nhân ngàn vạn lần đừng tin lời hắn, đây đều là lời nói dối trắng trợn.
Từng giọt mồ hôi to như hạt đậu tuôn ra ướt đãm trán hắn, không chỉ có hắn mà tất cả đội viên đều toàn thân rét run, thoáng cái đã bị mồ hôi thấm ướt đẫm toàn thân.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc nói:
– Ồ? Không phải Vũ Khâm đại nhân vừa nói sao? Nơi này có hơn trăm người đều nghe thấy.
Nam tử ngẩng đầu liếc nhìn qua bốn phía, tất cả mọi người khi hắn liếc qua đếu không ngừng gật đầu, chứng minh Lý Vân Tiêu không nói ngoa.
Toàn thân lông tơ Vu Vũ Khâm đều dựng thẳng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, thân thể bắt đầu phát run, run rẩy nói:
– Hiểu lầm, tuyệt đối là một hồi hiểu lầm, đại nhân, ngài nghe, nghe ta giải thích.
Nam tử lạnh lùng liếc hắn một cái lạnh giọng nói:
– Theo ta đi một chuyến, đến lầu chính giải thích với chư vị đại nhân.
– A!!!
Vu Vũ Khâm triệt để ngây ngốc, sợ tới mức cơ hồ đứng không vững, mang theo tiếng khóc nức nở nói:
– Đại nhân, xin thương xót, thật sự là hiểu lầm, tuyệt đối sẽ không còn có lần sau.
Hắn vội vàng xuất ra một túi trữ vật nhét vào người nam tử kia.
Nam tử biến sắc, cả giận nói:
– Ngươi nghĩ ta là người như thế nào? Hay ngươi nghĩ ta đúng là kẻ keo kiệt chỉ biết ăn hối lộ thôi sao?
Hắn gầm lên một chưởng đập đi qua, trực tiếp đánh bay Vu Vũ Khâm, một ngụm máu tươi phun ra ngay đương trường.
Sau đó thân ảnh nam tử lóe lên, trực tiếp bắt lấy Vu Vũ Khâm trên không trung không rơi xuống rồi hướng chủ thành lâu lao đến.
Tất cả mọi người dưới tường thành đều toát mồ hôi lạnh, lần này Vu Vũ Khâm không chết cũng phải lột da.
Bọn họ đều liếc nhìn Lý Vân Tiêu đầy kiêng kị, thầm nghì người này thật độc a, giết người không thấy máu.
– "Haha, ha ha.
Nam tử tóc đỏ cười lớn, hướng phía tiểu đội Vu Vũ Khâm giơ ngón tay cái lên:
– Lợi hại, đội trưởng các ngươi thiệt tình lợi hại, ngay cả người Hồng Nguyệt thành cũng dám mắng, bội phục.
Tiểu đội Vu Vũ Khâm vẻ mặt trắng bệch, trợn mắt nhìn.
Lục Kiểm Nam cười khẩy nói:
– Hi vọng Vu Vũ Khâm đại nhân còn giữ được phong độ khi vào trong chủ thành, lại tiếp tục mắng khi thấy mặt Ninh Hoài Thụ đại nhân, ha ha.
– Các ngươi thật đọc, chờ đó.
Đội phó tiểu đội Vu Vũ Khâm cũng mang theo vẻ mặt băng hàn, duỗi ngón tay chỉ vào tiểu đội Chiến Nhận, giạn dữ hét lên rồi xoay người rời đi.
Một hồi trò khôi hài cứ như vậy tán, chỉ có điều tất cả mọi người đều sinh lòng lòng kiêng kỵ đối với Lý Vân Tiêu, người này hữu dũng hữu mưu, tốt nhất là không nên trêu chọc.
Sau khi mọi người rời đi, Lý Vân Tiêu tiếp tục nhắm hai mắt lại điều tức, phảng phất như không xảy ra chuyện gì.
Lương Nguyên Cơ cùng đội viên Chiến Nhận đều bội phục hắn đến mức đầu rạp xuống đất, cũng vây quanh hắn bắt đầu tu luyện.
Bên trong Giới Thần Bi, một đạo hồn phách xuất hiện.
Thi thể Quỷ Man thống lĩnh phiêu phù ở không trung, mặc dù không có sinh khí, nhưng bên trên vẫn có Lôi Điện lưu động, xuyên thấu qua da thịt màu đen, Lý Vân Tiêu tinh tường nhìn rõ từng trận pháp vận chuyển trên khiếu huyệt, từng đạo Hắc Sắc Lôi Điện từ trong đó xuyên thẳng qua.
Cả thân thể này giống như một phương trận khí, có thể tự hành vận chuyển, cung cấp năng lượng Lôi Điện cường đại.
Ban đầu Lý Vân Tiêu ghi nhớ trận đồ trận pháp vận chuyển vào trong đầu, mỗi một chủng trời sinh trận thể đều là kết quả của Thiên Địa quy tắc, có thể sử dụng trận đồ đơn giản nhất để tạo ra lực lượng mạnh nhất, đây chính là tiếp cận gần trận đạo nhất.
← Ch. 1623 | Ch. 1625 → |