← Ch.1716 | Ch.1718 → |
– Hừ, mất mặt
Bắc Minh Lai Phong tức giận mắng một câu, chuyển hướng Thủy Tiên, sắc mặt lập tức nhu hòa nói:
– Thủy Tiên công chúa đừng để ý tới những dế nhũi này, đều là đám không lên được mặt bàn cả thôi.
Tất cả mọi người đều lộ vẻ tức giận, ở trước mặt mỹ nhân lại nói mình là dế nhũi, bất luận là nam nhân nào cũng đều khó mà chịu đợc, nguyên một đám hai mắt phóng hỏa, chỉ là ở trước mặt Bắc Minh Lai Phong chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
– Ha ha, Lai Phong huynh nói gì vậy? Miệng lớn hấp thụ linh khí chính là dế nhũi rồi sao? Chẳng lẽ lúc ngươi tu luyện không phải là thô nạp được nhiều chừng nào hay chừng đó sao?
Lý Vân Tiêu không quen nhìn gương mặt 'trang Bức' kia của hắn, liền mỉa mai vài câu, sau đó bắt đầu thổ nạp từng ngụm linh khí, còn lộ ra bộ dạng vô cùng thoải mái, say mê trong linh khí đầy trời nữa.
– Ha ha, Vân thiếu thật là hào sảng, khó trách trẻ tuổi như vậy đã có tu vị thông thiên.
– Chẳng lẽ không phải sai, đây mới thực sự là nhân tài mới xuất hiện đệ nhất nhân, những người khác đều chỉ có tiếng không có miếng.
– Những người khác? Ai thế? Trong trẻ tuổi ta chỉ nghe qua đại danh Lý Vân Tiêu, như sấm bên tai, như mặt trời chói chang, trong trẻ tuổi còn ai có thể tranh phong sao?
– Ha ha, không có, ngược lại có mấy thứ chuột nhắt mèo bệnh, không lên được mặt bàn a!
– Ha ha, không lên được mặt bàn cũng đừng nói nữa, nếu không sẽ khiến Hải tộc cho rằng Nhân tộc ta không người đấy.
Những võ giả sau lưng nguyên một đám đều mở miệng mỉa mai, tất cả đều rất có hảo cảm với Lý Vân Tiêu, đối với Bắc Minh Lai Phong lại cùng chung mối thù, nguyên một đám quắc mắt nhìn trừng trừng.
Bắc Minh Kháng Thiên âm thầm lắc đầu, Bắc Minh Lai Phong trong tuổi trẻ quả thật rất ưu tú, nhưng nếu so với Lý Vân Tiêu và Nhuận Tường, vô luận là tâm tính hay là thực lực, thâm chí là thiên phú đều kém quá lớn.
Sắc mặt Bắc Minh Lai Phong đại biến, hai con ngươi phóng lửa, đang muốn tức giận, lại thấy ánh mắt lạnh như băng kia của Bắc Minh Kháng Thiên quét qua, lập tức cực kỳ hoảng sợ, ngậm miệng không dám nói gì nữa.
Triệu Văn Chiến thu hết vào mắt, chỉ mỉm cười, nói:
– Thủy Tiên công chúa quá lo lắng, sao có thể có cấm chế được gì? Nơi đây không khí trong lành, rất nhiều bằng hữu hẳn là quá mức sợ hãi thán phục nên mới thế thôi.
– Đúng, đúng, lần đầu tiên đi đến Đông Hải, thật sự khiến chúng ta rất kinh ngạc.
Tất cả mọi người liền nhao nhao đồng ý, che dấu vẻ bối rối của mình.
– Thì ra là thế.
Thủy Tiên gật đầu nói:
– Cảnh đẹp trên tứ hải còn khá nhiều loại, các ngươi nhìn nhiều một ít đi, bớt cho cả ngày đều ở trên đại lục nhỏ bé hẻo lánh không biết gì cả.
Tất cả mọi người mặt lộ hắc tuyến, đại lục Thiên Võ rộng lớn vô biên vậy mà lại trở thành nơi nhỏ bé hẻo lánh, nhưng từ trong miệng Thủy Tiên nói ra, bọn hắn lại khong hề thấy tức giận chút nào cả.
Triệu Văn Chiến nhìn qua Lý Vân Tiêu nói:
– Vân Tiêu công tử tựa hồ không phải lần đầu đến tứ hải a? Ta thấy ngươi không hề để ý đến cảnh đẹp trước mắt, tựa hồ đã nhìn quen rồi thì phải?
Lý Vân Tiêu nhàn nhạt nói:
– Cảnh đẹp trên đại lục Thiên Võ còn hơn chỗ này gấp trăm lần, cái hoang đảo trụi lủi này của ngươi có gì để xem chứ?
Triệu Văn Chiến lập tức lộ vẻ xấu hổ, cười khổ không thôi, hắn cũng biết Lý Vân Tiêu là gián tiếp châm chọc Thủy Tiên, cảm thấy người trẻ tuổi bọn hắn dù sao tâm tính cũng không thành thục, ưa thích khóe miệng cũng chỉ là chuyện bình thường, lập tức liên tục lắc đầu.
Thủy Tiên lại cảm thấy kinh ngạc, giật mình nói:
– Thật vậy chăng? Đại lục Thiên Võ không ngờ lại có cảnh đẹp hơn sao?
Nàng tuy rằng làm việc lăng liệt, nhưng tâm tính đơn thuần, hơn nữa từ nhỏ đến lớn nào từng có ai dám nói xéo hay lừa gạt nàng đâu chứ, cho nên Lý Vân Tiêu nói thế, nàng liền tin tưởng ngay, mặt mũi tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Lý Vân Tiêu đổ mồ hôi, đột nhiên cảm giác mình thật nhỏ mọn, đi đấu miệng lưỡi với một tiểu cô nương như vậy làm gì chứ, thật sự là thẹn trong lòng, nhưng lời đã nói há có thể thay đổi, liền cười nói:
– Tự nhiên là thật, Thiên Địa to lớn, kỳ cảnh kỳ vật không thể đếm hết, có cơ hội có thể mang ngươi nhìn xung quanh."
– Ân, nếu thật sự có cảnh đẹp nhưvậy, ta nhất định phải đi xem.
Thủy Tiên vẻ mặt nghiêm mặt nói:
– Bất quá... Bất quá phải đợi sau này mới được.
Trên mặt nàng hiện lên thần sắc cô đơn.
Bắc Minh Lai Phong nghe hai người chuyện trò vui vẻ, lập tức ghen ghét dữ dội, cưỡng ép ngăn chặn lửa giận, ôn nhu nói:
– Đại lục Thiên Võ dù là nơi nào cũng phải cho Bắc Minh Huyền Cung ta vài phần mặt mũi, Thủy Tiên công chúa khi nào muốn đi đại lục một chuyến thì Lai Phong rất nguyện ý bồi tiếp.
Thủy Tiên lắc đầu nói:
– Đó là chuyện sau này, đến lúc đó rồi nói sau.
Một đoàn hơn trăm người dưới sự dẫn dắt của Triệu Văn Chiến xâm nhập vào trong đảo Hãm Không. Ở trên đảo tuy rằng không có kỳ quan dị cảnh gì, nhưng cũng tuyệt không phải trụi lủi như Lý Vân Tiêu nói. Khắp nơi nở đầy kỳ hoa dị thảo, tản mát ra linh khí kinh người, thậm chí có chút ít thảo dược cao giai mọc ngay ở ven đường, hơn nữa cũng đã được rất nhiều năm tuổi.
Triệu Văn Chiến đột nhiên thanh âm lạnh lẽo, lạnh giọng nói:
– Trên đảo này có lệnh cấm, đó là không được ngắt hái bất cứ linh thảo, bắt giết bất luận linh thú nào cả, nếu không — chết!
Một chữ "Chết" nhổ ra, lập tức khiến tất cả mọi người trong lòng phát lạnh, có mấy người quả thật muốn vươn tay ra hái linh hoa, nhưng tay đã vươn ra chợt giật mình một cái, lại vội vàng rụt về.
Bởi vì một đường đến nay Triệu Văn Chiến đều lộ ra vẻ mặt ôn hòa, bỗng nhiên lại biến thành lạnh như băng, khiến tất cả mọi người đều có chút khó có thể thích ứng.
Triệu Văn Chiến lạnh lùng nói:
– Chư vị lần đầu tiên lên đảo, tại hạ tất nhiên phải nhắc nhở một chút, khách từ xa tới chúng ta rất hoan nghênh, nhưng trái với ở quy định trên đảo, ha ha, quản ngươi có thân phận bối cảnh gì, đều rất phiền toái đấy.
Bắc Minh Kháng Thiên nói:
– Tuân thủ quy củ trên đảo, đây là nên làm.
Lý Vân Tiêu đột nhiên mở miệng nói:
– Văn Chiến đại nhân thân là Nhân tộc, sao lại ở trên đảo này, hơn nữa còn trở thành đảo chủ nữa?
Triệu Văn Chiến khôi phục thần sắc trước kia, lạnh nhạt cười nói:
– Trong đó nói ra rất đài, chức đảo chủ này của ta chẳng qua chỉ là hư vị mà thôi, chính là do đại đảo chủ thấy Thuật đạo của ta cũng tạm, cho nên mới để ta ở địa vị cao thôi.
Lý Vân Tiêu cũng không hỏi thăm nữa, dùng thực lực thuật đạo của Triệu Văn Chiến nổi tiếng trong Hải tộc cũng là chuyện rất bình thường.
Phi Minh đột nhiên nói:
– Đảo Hãm Không ở toàn bộ Đông Hải cũng có thanh danh rất lớn, nhưng thân phận năm vị đảo chủ vẫn là một câu hỏi, Vương cung Đông Hải cũng mấy lần phái người muốn đến quý đảo những khó tìm ra phương hướng, hôm nay ta đã bước vào đảo này, liền muốn hỏi Văn Chiến tiên sinh một câu, mấy vị đảo chủ đại nhân đối với Vương cung Đông Hải có thái độ ra sao?
← Ch. 1716 | Ch. 1718 → |