← Ch.1778 | Ch.1780 → |
Tất cả mọi người đều toát ra mồ hôi lạnh, tuy nói nhà đế vương không tình thân, nhưng tiểu tử này cũng quá độc ác đi.
Qua đó có thể thấy được năm đó hắn nhận lấy bao nhiêu trùng kích tâm lý, mới có thể có tâm địa độc ác như vậy.
Quảng Nguyên trầm mặt, cũng nhắm mắt lại, tựa hồ tại cảm thụ được loại tâm tính của Nhuận Tường. Hắn chẳng phải cũng bị huynh đệ của mình đả thương, đuổi giết thiếu chút nữa bỏ mạng sao?
– Những người mắng ta, mắng mẫu thân của ta, ta đều đã dùng nắm đấm trả lại cho bọn hắn. Có lần Thất đệ ở trước mặt mắng ta là tạp chủng, ta liền đánh nát đầu hắn tại chỗ, trực tiếp treo thi thể hắn trước Vương cung ba ngày, nhưng không một người dám tới nhặt xác cho hắn.
Trên mặt Nhuận Tường lộ ra nụ cười tàn nhẫn ra, cười nói:
– Sau khi ta giết hai mươi hai nhi tử của phụ vương, cũng thuận tiện giết hết nhà mẹ bọn hắn, còn có người lúc trước giết mẫu thân ta, cũng bị ta trực tiếp cắt xuống từng khối thịt.
Hàn quang trong mắt của hắn càng ngày càng lạnh, nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu nói:
– Mười người còn lại không chết, cũng không phải là bọn hắn không mắng ta, mà là năm đó ta đánh không lại bọn họ. Đợi sau khi lần này giết người thì ta phải trở về Bắc Hải giết hết bọn chúng.
Tất cả mọi người đều hiện lên hắc tuyến.
– Không ít người âm thầm muốn giết ta, đều bị ta tránh khỏ, hơn nữa dùng thủ đoạn gấp 10 lần trả lại cho bọn hắn.
– Từ đó về sau thiên phú và hung danh của ta liền truyền khắp toàn bộ Bắc Hải, tất cả mọi người nghe tin đã sợ mất mật.
– Kỳ thật thiên phú của ta thật sự rất rác rưởi, nhưng ta có một trái tim nhất định phải thắng, vô luận đối phương cường đại bao nhiêu, ta nhất định phải thắng hắn, nhất định phải là ta, đây là võ đạo chi tâm của Bắc Hải Nhuận Tường ta!
Trong mắt của hắn tuôn ra một cổ lực lượng kiên định dị thường, dừng ở biển cả vô biên vô hạn kia, phảng phất xuyên qua không gian vô tận, nhìn tới điểm chung cực của võ đạo kia.
– Vì đánh bại mười vị huynh đệ kia, vì đánh bại anh hùng trong suy nghĩ ta, Bắc Hải chi Vương phụ thân của ta, ta bước chân vào đại lục Thiên Võ, để truy cầu võ đạo cao hơn nữa.
– Ngay khi ta tràn đầy tự tin, cho rằng có thể quét ngang thiên hạ, tung hoành tứ hải, đánh khắp trẻ tuổi vô địch thủ thì Lý Vân Tiêu ngươi lại xuất hiện.
Trong mắt Nhuận Tường bao hàm lấy thần sắc vô cùng phức tạp, nhưng đa số là lạnh như băng và sát ý, hắn hung dữ nói:
– Là ngươi đánh nát giấc mộngcủa ta, chưa từng có hình ảnh người nào lại giống như ngươi vậy, nó cứ như bức tường cao sừng sững ở trước mặt của ta, vô luận ta có cố gắng phát triển thế nào, cũng khó có thể vược qua, mỗi lần ta cảm thấy đã đủ để giết ngươi, lại phát hiện ngươi đã trở nên mạnh hơn, chênh lệch giữa chúng ta không chỉ không giảm bớt, ngược lại càng lúc càng lớn.
– Lý Vân Tiêu, ta nên cảm kích ngươi, hay là căm hận ngươi đây?
Nhuận Tường hỏi một vấn đề mâu thuẫn của mình, cười to nói:
– Cũng chính vì có ngươi, ta mới có thể từng bước một đi đến bây giờ, có được Hóa long chi lực như vậy, ta có lẽ nên cảm tạ ngươi mới đúng a, từ khi bại trận ở thành Hồng Nguyệt, chưa có một khắc nào như bây giờ, khiến ta cảm thấy cách ngươi gần như thế cả.
– Hôm nay, ta sẽ dùng thi cốt của ngươi làm môt bậc thang dưới chân ta, để cho ta bước thêm một bước tới võ đạo chung cực a.
Nhuận Tường xiết chặt tay, trên cánh tay tuôn ra một cổ lực lượng mênh mông, một đạo Long ngâm kinh thiên chợt xông lên trời.
Long khí trên người Nhuận Tường cực mạnh, trực tiếp chấn động bát phương, toàn bộ đảo Hãm Không dưới cổ lực lượng này cũng bắt đầu run rẩy.
Hào quang trên Như Thị Ngã Văn càng thêm sáng lạn, như một đạo kết giới thủ hộ lấy đảo Hãm Không, lúc này mới khiến cho đại địa dần dần yên tĩnh lại.
Giờ phút này rung động lớn nhất chính là Bắc Minh Lai Phong, hắn cùng với Nhuận Tường tâm tình thật sự quá tương tự a.
Hai người bọn họ đều là bất thế thiên tài vạn năm khó gặp, vốn hẳn nên tung hoành thiên hạ, đứng ở đỉnh phong một đời trẻ tuổi, phong vân một cõi.
Nhưng đều là vì Lý Vân Tiêu
Sự xuất hiện của Lý Vân Tiêu giống như sao chổi xẹt qua trời cao vậy, khiến cho tất cả cường giả cùng thời đại với hắn đều phải ảm đạm thất sắc
Cùng thời đại với một thiên tài như vậy, nên vui hay nên buồn đây?
Nhuận Tường không biết, Bắc Minh Lai Phong cũng không biết.
Tiếng Long ngâm kia truyền khắp toàn bộ hòn đảo, vang vọng Thiên Địa
– Lục Đoạn – Thiên Tung!
Nhuận Tường hét lớn một tiếng, không trung phát ra một tiếng nổ vang, cả người hắn liền xuất hiện ở phía trên Lý Vân Tiêu, một tay cầm lấy Tam Tiêm Lưỡng Nhận Thương chém xuống
Sắc mặt Lý Vân Tiêu một mực bình tĩnh như thường, giờ phút này trong con ngươi thâm thúy của hắn chậm rãi hiện ra vẻ lăng lệ ác liệt, âm thanh hung dữ nói:
– Không cách nào như ngươi mong rồi, dùng Chân Long chi thân của ngươi để làm đá kê chân cho ta, ta ngược lại rất thích đấy.
Trên Lãnh Kiếm Băng Sương tuôn ra một đạo hàn mang chói mắt, Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng trực tiếp quét ngang một kiếm.
Thân thể của hắn không ngừng hóa thành màu vàng, thúc dục Bất Diệt Kim Thân đến mạnh nhất.
Nhuận Tường mặc dù chỉ là bộ phận Long hóa, nhưng từ mấy món Long chi bí bảo trong thân thể hắn, Lý Vân Tiêu lại thật sự cảm nhận được rõ ràng Chân Long chi uy phảng phất đến từ Viễn Cổ
Giờ phút này cường độ thân thể của Nhuận Tường so với hắn chỉ có cao hơn chứ không thấp.
"Phanh"
Hai kiện thần binh chạm vào nhau trên không trung, tách ra hai đạo quang mang màu vàng và màu xanh da trời, không ngừng trùng kích lấy bầu trời mặt đất.
"Bang bang"
Hai người cứ như vậy lăng không đối chiến với nhau, không ngừng bắn ra ra kiếm khí thương mang, cực kỳ chói mắt.
– Lục Đoạn — Thẩm Phán!
Nhuận Tường hét lớn một tiếng, trên thân thương tuôn ra một cổ dị lực, những nơi đi qua, bầu trời bị kim mang trên thương bốc cháy lên, thoáng cái giống như biển lửa màu vàng vậy.
"Phanh"
Lý Vân Tiêu giơ kiếm ngăn trở, bị chấn cho phải liên tiếp lui về sau.
Nhuận Tường cười lớn giẫm chận tại chỗ, cuồng thanh nói:
– Trong cơ thể ta có lực lượng vô cùng vô tận, chiến đấu vừa mới bắt đầu, ngươi đã không chịu được sao?
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, trường kiếm chỉ thiên, hoàn vũ ở trong kiếm ý lan khắp, một đạo Kiếm Phù vọt lên. Hắn một thân như kiếm, Lãnh Kiếm Băng Sương trong tay đâm ra một đạo lãnh mang, đánh tan biển lửa màu vàng vô biên, phi trảm trên xuống.
Đồng thời hắn thân hóa lôi đình, tay trái cầm lấy đại chùy tử, một đạo tinh hoàn tản ra trên người hắn, dẫn động Thiên Địa Phong Lôi
– Lôi Quyết.
Lý Vân Tiêu hét lớn một tiếng, tinh hoàn quanh thân tản ra, hắn giơ tay trái lên, một cổ lôi đình từ không trung rơi xuống, hội tụ vào trong cái búa.
Dưới điện quang sáng lạn, hông ngừng có lôi điện màu tím mảnh như sợi tóc bắn ra.
Ma Ha cổ văn màu vàng lóng lánh trên không cái búa, lực lượng càng tụ càng mạnh.
← Ch. 1778 | Ch. 1780 → |