← Ch.1837 | Ch.1839 → |
Lý Vân Tiêu con ngươi đột nhiên lui, kinh hãi nhìn những hư ảnh binh khí kia, một cái trong đó cái chai cánh cùng mình thi triển Pháp Tướng là giống nhau như đúc
Con ngươi của Tiểu Hồng cũng ngưng tụ lại, tựa hồ cảm nhận được vô biên áp lực.
Trong tay trái của nàng đi trước trên thân Bất Công Kiếm vỗ xuống, "Đang" một tiếng đem kiếm bản to lớn đánh văng ra, cả người từ dưới ma uy của Đế Dạ thoát đi, cấp tốc lui về phía sau.
Đế Dạ này công kích thất bại, trên ba cái đầu đều lộ ra cười nhạt, từng bước một hướng phía trước bước ra, đuổi thẳng đi.
Mỗi một bước của hắn đều dẫm nát không gian quy tắc, ngay lập tức mà lên, tùy ý tiểu Hồng lùi lại thế nào, đều ở trong phạm vi mấy trượng của hắn.
– Ta ngươi vốn là nhất thể, cần gì phải trốn tránh đây?
Trên mặt Đế Dạ hiện ra châm chọc, yêu dị cười nói:
– Mau chóng trở về đi, nghê hồng chi khu!
Phía sau hắn hai tay kết xuất một đạo ấn ký, lăng không hướng phá tiểu Hồng hạ xuống, vô biên thiên địa đều bao phủ ở dưới một ấn này, tránh cũng không thể tránh
Trên mặt của Tiểu Hồng lần đầu tiên lộ ra thần sắc kinh hoảng.
– Khi dễ một cô bé thì tính là bản lãnh gì đây?
Trong mắt Trác Thanh Phàm lóe lên một đạo quang mang, trên mặt hiện ra vẻ hài hước.
Hắn đưa tay chộp một cái, biển cả như ở trước mắt trong nháy mắt xuất hiện ở tay phải, trực tiếp một đạo quang mang chém đi tới
Chiến kích ánh sáng chia cắt bầu trời, đem ma uy vô biên chém ra một đạo lỗ hổng to lớn, từ đó mở ra.
Đế Dạ giận dữ hét:
– Trác Thanh Phàm có giỏi đợi ta hấp thu cỗ thân thể này, trở lại công bình đánh một trận!
Lời vừa nói ra, trên biển rộng mọi người đều là sắc mặt đại biến, ai nấy lộ ra vẻ hoảng sợ.
Người này đúng là trong truyền thuyết phong hào Vũ Đế.
Trong lúc nhất thời người người trong lòng giật mình, cũng không biết là suy nghĩ gì, có chút ngây dại ra.
Chuyện phát triển vượt ra khỏi mọi người tưởng tượng, hơn nữa bây giờ người còn sống đã không nhiều lắm, đồng thời đều là trọng thương trong người, ở hôm nay mấy đại cường giả này, cùng với con kiến hôi không chút nào khác biệt.
Trác Thanh Phàm kinh ngạc nói:
– Nhiệm vụ của ta là giết ngươi, vì sao phải công bình đánh một trận?
Đế Dạ tức giận choáng váng, cả giận nói:
– Ngươi thân là nhân loại đỉnh phong cường giả, lẽ nào ngay cả một chút tâm cương giả cũng không có sao?
Trác Thanh Phàm vẫn như cũ không hiểu hỏi:
– Ta có tâm cường giả hay không, liên quan gì tới ngươi?
– Ngươi...
Đế Dạ tức giận đến không nhẹ, ở trên trời cao liên tục rống to hơn.
Sắc mặt của Tiểu Hồng khôi phục bình tĩnh, nắm một đường thời cơ, dấy lên Băng Sát Tâm Diễm, đem hư không đốt ra một cái động lớn.
Nàng cả người trên không trung vừa chuyển, hóa thành một đóa băng diễm lóe lên, tản mát ra hàn ý vô biên, sẽ phá không đi.
– Chớ chạy!
Trong tròng mắt Đế Dạ hàn quang lóe lên, ma uy ngập trời xuống, trực tiếp đem hư không đánh nát, truy kích đóa băng diễm.
Ánh mắt Trác Thanh Phàm khẽ ngưng tụ, đột nhiên trong lòng khẽ động, hướng phía bầu trời xa xa nhìn lại.
Chỉ thấy một đạo thanh quang hiện ra, toàn bộ trên biển gió nổi lên vân long, điềm lành lăng không đánh xuống, chẳng biết lúc nào, trên bầu trời bắt đầu phi hoa bay lả tả.
Tất cả mọi người đều ngẩn ra, bị dị tượng trước mắt đột nhiên kinh trụ.
Tiểu Hồng phá vỡ lỗ hổng hư không, bị một cổ vô hình lực ràng buộc, nhưng lại không có cách nào thông hành.
Băng Sát Tâm Diễm chi hoa toát ra liên tục, lần thứ hai ngưng ra bộ dáng của tiểu Hồng, giật mình nhìn trên bầu trời.
Đế Dạ cũng đồng dạng cảm nhận được một cổ uy áp không hiểu mà đến, thân hình ngừng lại, cảnh giác nhìn chằm chằm trên trời cao.
Một đạo thanh âm trong sáng từ xa đến gần.
– Nhất trần nịch thủy, vô bổ cao thâm, hoặc khứ đạo thượng viễn. Rừng quan thiên hạ, đắc thất thị phi, duy tự trữ vĩ luận.
Theo tiếng thơ vang lên, một đạo thanh quang từ từ bay tới, hóa thành bóng người xuất hiện ở trên trời cao.
Người này khuôn mặt từ thiện, trang nghiêm tường hòa, cả người phục trang đẹp đẽ, bội hiển phú quý.
Trong tay hắn nâng một vật, đúng là một đôi giày lưu quang dật thải, linh khí bức người, chớp động liên tục, chính là Ngẫu Ti Bộ Vân Lý trước đó bị đánh bay đi.
Mí mắt Lý Vân Tiêu bỗng nhiên nhảy lên một cái, trong lòng thầm kêu muốn hỏng bét.
Người nọ xoay chuyển ánh mắt, lạnh lùng nhìn xuống, lạnh giọng nói:
– Chư vị ở Đông Hải của ta náo loạn, có nhận được ta đồng ý sao?
Thanh âm mang theo uy áp vô biên xuống, chấn động ở trong lòng mỗi người, như cự thạch đặt ở trong ngực, khó có thể hô hấp, ai nấy sắc mặt đại biến.
Thủy Tiên còn lại là biểu tình tuyệt nhiên bất đồng, mừng rỡ huy tay lên, hét lớn:
– Nghiễm Hiền đại nhân!
Mọi người bỗng nhiên tâm thần đại chấn, từng người lộ ra vẻ hoảng sợ và kinh ngạc.
Người này lại chính là Đông Hải chi chủ, chấp chưởng long cung vương tọa Nghiễm Hiền.
Không thấy rõ người này xuất hiện, cũng là cả kinh, vội vàng hóa thành quang mang phi thân mà lên, tiến hành tham kiến.
Nghiễm Hiền khẽ gật đầu, híp mắt nhìn ở phía dưới, khẽ cười nói:
– Nguyên lai là Thủy Tiên công chúa, ở Đông Hải của ta khiến cho chật vật như vậy, lão phu có tội a.
Thủy Tiên vui sướng kêu lên:
– Nghiễm Hiền đại nhân, mau giúp ta đem thanh kiếm kia giành lại lai, đó là hải thần chí bảo!
Nàng một tay chỉ xa xa Đế Dạ.
Đế Dạ biến sắc, vội vàng đem Đại Xảo Bất Công Kiếm giấu ở sau lưng, quang mang lóe lên đã tiêu thất, hừ lạnh nói:
– Cái gì hải thần chí bảo, đó là hỗn độn vô cực kiếm của ta, các ngươi nhìn lầm rồi.
Kiếm này hắn tuy rằng không biết lai lịch, nhưng dĩ nhiên có thể chống lại Trác Thanh Phàm biển cả như ở trước mắt, vậy đối với hắn sẽ có trọng dụng, đâu chịu đơn giản giao ra.
Khóe miệng Nghiễm Hiền hiện lên một tia cười nhạt, ngược lại nhìn phía Trác Thanh Phàm, ánh mắt lộ ra vẻ kiêng kỵ, hừ nói:
– Nguyên lai là phong hào Hư Không Vũ Đế Trác Thanh Phàm, ta đúng là nói người nào dám ở Đông Hải của ta làm càn như vậy.
Trác Thanh Phàm cười, thu hồi chiến kích, khẽ cười nói:
– Nguyên lai là Đông Hải chi chủ, thất kính.
– Hừm!
Nghiễm Hiền hừ lạnh một tiếng, ánh mắt từ trên người toàn bộ võ giả quét tới, ngay khi trông thấy Bạc Vũ Kình, rõ ràng con ngươi co rụt lại, rất nhanh liền khôi phục như thường.
– Các ngươi rất lớn gan nha, dám coi Đông Hải ta như chỗ không người. Đã như vậy, liền vĩnh viễn lưu lại trên phiến biển rộng nơi này đi.
Hắn vung tay lên, một đạo kim quang rơi ra, toàn bộ trên trời cao hóa ra vô cùng kiếm vũ sắc bén, đều chém xuống
Toàn bộ biển rộng ở dưới phiến kim mang này lần thứ hai gầm hét lên, tựa hồ nghênh tiếp vương giả đến, phối hợp hướng phía mọi người cuốn theo tất cả đi.
Đồng thời một đạo hoa quang hạ xuống, đem Thủy Tiên bao phủ vào trong đó, để tránh khỏi đả thương đến nàng.
Thủy Tiên kinh hô:
– Nghiễm Hiền đại nhân, không nên a!
Khắp bầu trời kiếm vũ xuyên thấu sóng biển, phi chém xuống, muốn lấy tánh mạng mọi người.
← Ch. 1837 | Ch. 1839 → |