← Ch.1964 | Ch.1966 → |
Hải Hoàng hữu ý vô ý nhìn hắn một cái, cười nói:
– Chủ nhân Nặc Á chi chu Diệp Phàm, năm đó lệnh tổ Diệp Nam Thiên đã từng đến Hải chi sâm lâm, ở trong điển tịch cũng có ghi lại, ngươi có muốn xem một chút không?
Diệp Phàm nghe xong, giật mình nói:
– Lại có việc này? Tốt lắm, nhanh mang ta đi xem thử?
Hải Hoàng cười cười, hai người lần nữa hóa thành hào quang, biến mất tại chỗ.
Ở một chỗ trong Hải chi sâm lâm, dưới cự lâm thấp thoáng, trên một khối sườn núi nhô lên.
Hóa Tu đang ngồi xếp bằng lấy, từng đạo hào quang óng ánh như đom đóm từng chút bay lên từ trên người hắn.
Hắn đang vận chuyển thần quyết, thôn nạp linh khí chữa trị vết thương trên người mình.
– Hóa Tu...
Đột nhiên một đạo thanh âm khẽ vang lên, nhưng mọi nơi lại không có bóng người.
Hóa Tu đột nhiên trợn to hai mắt, tựa hồ nghe ra chủ nhân thanh âm là ai, cả người đều chấn động trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ:
– Đại, Đại sư huynh...
Đạo thanh âm kia khoan thai nói:
– Bế quan quá lâu, ngươi còn nhớ rõ có một Đại sư huynh như ta sao?
– Ta, ta...
Sắc mặt Hóa Tu thoáng cái trắng bệch, mồ hôi lạnh to như hạt đậu chảy xuống, cố cưỡng ép nặn ra vẻ tươi cười, nhưng còn khó coi hơn cả khóc:
– Đại sư huynh cớ gì nói ra lời ấy? Hóa Tu chúc mừng Đại sư huynh xuất quan.
– Hừ, chính ngươi lòng dạ biết rõ
Thanh âm kia truyền đến bất mãn cực độ, lạnh lùng nói:
– Nếu còn không xuất quan thì Thủy Tiên sư muội sợ rằng đã trực tiếp rơi vào trong tay ngươi rồi a?
Sắc mặt Hóa Tu tái nhợt, vội vàng vẫy tay nói:
– Không, không có, sao thế được chứ, ta làm sao dám tranh giành với Đại sư huynh...
Trên toàn bộ sườn núi chỉ có mình hắn đang phất tay, như lầm bầm lầu bầu vậy.
– Còn dám nói xạo.
Thanh âm kia quát lạnh một tiếng, trận trận sát khí truyền đến.
– Ah.
Hóa Tu kêu thảm một tiếng, trực tiếp lui ra phía sau, hai tay không ngừng vuốt trên người, tựa hồ như có thứ gì đó đang cắn xé toàn thân vậy.
– Đại sư huynh, Đại sư huynh tha mạng ah, ta biết sai rồi, Đại sư huynh tha mạng ah!
Hóa Tu dốc sức liều mạng cầu xin tha thứ, vội quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, trong miệng kêu rên:
– Không dám, ta về sau cũng không dám nữa, cầu Đại sư huynh tha mạng.
Thanh âm kia lạnh lùng nói:
– Ta trước khi bế quan đã dặn dò các ngươi thế nào hả? Người nào dám đánh chủ ý vào Thủy Tiên sư muội, giết không tha. Không thể tưởng được ngươi lại dám làm thế.
– Không có, ta không có ah. Hóa Tu không dám quên Đại sư huynh dạy bảo, dù có cho ta một ngàn lá gan, ta cũng không dám đánh chủ ý vào Thủy Tiên sư muội a!
Hóa Tu không ngừng dập đầu, thân hình như run rẩy. Thân thể của hắn đã sớm yêu hóa, lân phiến trải rộng toàn thân, tản mát ra vô số thanh âm "Bột bột", giống như đang bị thứ gì đó cắn xé vậy.
– Hừ, xem ở phân thương huyết mạch và tư chất của ngươi cũng là nhân tuyển tốt nhất, sư tôn chọn một đồ đệ không dễ dàng nên lần này tha cho ngươi, nếu có lần sau...
– Sẽ không sẽ không đâu, tuyệt sẽ không có lần sau đâu.
Hóa Tu cuống quít dập đầu, trong miệng không ngừng thì thầm:
– Đa tạ Đại sư huynh hạ thủ lưu tình, đa tạ Đại sư huynh hạ thủ lưu tình
Trên người của hắn ẩn ẩn bay lên vô số hào quang như tơ mỏng, bồng bềnh đung đưa trên không trung, những thanh âm "Bột bột" kia trên lân phiến mới dần dần ngưng lại
Không gian phía trước đất trống một hồi lắc lư, chậm rãi đi ra một gã nam tử áo trắng, đứng chắp tay.
Hắn mặt không biểu tình nâng tay phải lên, những hào quang như sợi tóc kia quấn lấy, chậm rãi hội tụ đến lòng bàn tay hắn, cuối cùng nhất hóa thành một khối ngọc thô chưa mài dũa, bị hắn thu vào.
– Tốt rồi, đứng lên nói chuyện đi. Đường đường nam nhi bảy thuớc, động một chút lại quỳ xuống đất dập đầu, trong những đồ đệ mà sư tôn thu, không có một tên có cốt khí.
– Đa tạ Đại sư huynh.
Hóa Tu lúc này mới lau mồ hôi lạnh, phục hồi lại thân người từ trạng thái yêu hóa, cẩn thận đứng lên.
Cốt Hồng nói:
– Nói đi, hai tên tiểu tử đi về cùng Thủy Tiên sư muội là người nào, có quan hệ gì với sư muội?
Hóa Tu vội nói:
– Thủy Tiên sư muội không nói với ta câu nào cả.
– Ân?
Sắc mặt Cốt Hồng trầm xuống, trong hai tròng mắt lóe lên hàn quang.
Toàn thân Hóa Tu bắt đầu run rẩy, nơm nớp lo sợ nói:
– Không, bất quá, bất quá ta cảm giác, cảm giác... , cảm giác Thủy Tiên sư muội và tiểu tử gọi là Lý Vân Tiêu kia, tựa hồ, tựa hồ quan hệ không tầm thường.
Nói ra cuối cùng, thanh âm hắn đã như muỗi kê, thân thể run rẩy lợi hại, sợ Đại sư huynh trước mắt này thoáng cái giận chó đánh mèo lên người mình.
Trên sườn núi yên tĩnh giống như chết, không có bất kỳ thanh âm nào cả, Hóa Tu chỉ cảm giác mình giống như đang phơi năng dưới mặt trời chói chang, có chút đầu váng mắt hoa, nhưng lại không dám ngất đi, cưỡng ép chống thân thể.
– Ha ha.
Sau một lúc, gương mặt Cốt Hồng không có bất kỳ biểu lộ, đột nhiên khóe miệng có chút nhêhcs lên.
Hóa Tu thấy hắn không tức giận cũng phục hồi tinh thần lại, nói:
– Thực lực Lý Vân Tiêu kia không đơn giản, nhìn như chỉ có Võ Đế lục tinh, nhưng rõ ràng có thể đánh ngang tay với ta.
– Ờ? Ngang tay?
Cốt Hồng xoay người lại, hai mắt như đao, lạnh lùng nhìn hắn, du du nói:
– Ngươi xác định là ngang tay?
Hóa Tu bị hắn nhìn chằm chằm vào như vác trên lưng, toàn thân cực độ không được tự nhiên, lúc này mới đỏ mặt lên:
– Ta, ta hơi kém nửa trù.
– Hừ, nếu chỉ bất phân thắng bại với loại phế vật như ngươi, vậy ta ra mặt còn có ý nghĩa gì? Không chịu nổi một kích.
Cốt Hồng khinh miệt hừ một tiếng, quay người bước về phía trước một bước, cả người lập tức hóa thành vô số tóc xanh, thoáng cái biến mất ở trước mắt.
Hóa Tu vội cúi đầu cung kính, không dám lên tiếng.
Đợi rất lâu sau, xác định Cốt Hồng đã đi xa, hắn mới dám chậm rãi ngẩng đầu lên, chỉ có điều trên mặt tràn đầy dữ tợn và vặn vẹo cực độ, trong hai tròng mắt một mảnh oán độc và phẫn hận.
"BA~ BA~"
Hai tay của hắn xiết chặt lấy, lạnh giọng nói:
– Lý Vân Tiêu, ta không chiếm được Thủy Tiên sư muội, ngươi cũng đừng nghĩ đến, ha ha ha, đồ biến thái kia đã xuất quan, ta xem ngươi lần này chết kiểu gì đây.
Gương mặt hắn vặn vẹo, lộ ra nụ cười tàn nhẫn, giống như đã thấy được kết quả bi thảm của Lý Vân Tiêu vậy, nhịn không được cười lên như điên.
Lý Vân Tiêu sau khi nhảy vào hỏa hải, liền không ngừng bơi xuống dưới.
Toàn bộ hải vực một mảnh tĩnh mịch, không có bất kỳ sinh vật, hiển nhiên không cách nào sinh tồn trong loại hoàn cảnh ác liệt này.
Sau khi trầm xuống khoảng chừng mấy ngàn thước, loại cảm giác nóng rực càng ngày càng mạnh kia đột nhiên biến đổi, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống.
Hắn ngưng tụ hai mắt, nhìn xuống dưới, trong mơ hồ có hào quang xanh thẳm như bảo thạch, ôn nhuận tỏa ánh sáng.
– Đó hẳn là Vạn Niên Hàn Băng rồi, Thiên Địa Dong Lô có lẽ đang ở ngay dưới Hàn Băng.
← Ch. 1964 | Ch. 1966 → |