← Ch.1983 | Ch.1985 → |
Chấp Pháp Sử vội vã hưng phấn nói:
– Chủ nhân chỉ cần đem ta ăn, là có thể biết toàn bộ những điều ta biết.
– Ừ.
Thanh niên nam tử một chưởng hướng đầu hắn đè xuống, Chấp Pháp Sử nhất thời hóa thành một đạo hắc viêm, bị hắn đều hút vào trong cơ thể.
Thanh niên nam tử sắc mặt bắt đầu biến hóa, như là một tầng mây đen ở phía trên phất qua, rất nhanh trở nên dần dần rõ ràng.
– Thánh Vực cửa vào, nguyên lai ở chổ đó.
Thanh niên nam tử trong mắt sáng ngời, tựa hồ chiếm được đáp án mình muốn.
Định Thiên Thành thành chủ sầu thảm nói:
– Ngươi điên rồi, ngươi điên thật rồi, còn muốn đến Thánh Vực tự tìm đường chết ha ha, cũng được, rất nhanh thì sẽ có người thay ta báo thù, ha ha
Hắn cười ha hả, nhìn thi thể đầy đất, lúc này toàn bộ phủ thành chủ trừ hắn ra, tất cả mọi người đều đã chết sạch.
Thanh niên nam tử nhìn hắn một cái, nói:
– Cũng được, thực lực của ngươi cũng khá, làm lương thực cho ta cũng coi như không có bôi nhọ ngươi.
Hắn giơ tay lên lai, đang muốn kết thúc tính mệnh của Định Thiên Thành thành chủ, trong lúc bất chợt sắc mặt đại biến, khiếp sợ hướng phía biển rộng nhìn lại:
– Cổ lực lượng này...
Định Thiên Thành thành chủ cũng tựa hồ đã nhận ra cái gì, từ hải phương hướng truyền đến lực lượng ba động nhàn nhạt, hiển nhiên là chỗ cực xa có cường giả đang thi triển vũ lực.
– Sưu
Trong đại điện hắc mang lóe lên, thanh niên nam tử trước mắt trong nháy mắt đã biến mất.
Định Thiên Thành thành chủ ngốc trệ một chút, ngạc nhiên nhìn đầy đất thi thể, tựa hồ không tin mình vẫn còn sống.
Sau một lúc lâu, hắn mới dần dần lấy lại tinh thần, trong mắt tràn đầy bi thống và phẫn nộ, cũng hóa thành một đạo quang mang rời đi đại điện.
Lúc này, cách Định Thiên Thành mấy ngàn dặm xa trên biển rộng.
Đao kiếm cùng sáng thiên địa rơi vào đổ nát, trong hải thiên, ngoại trừ ánh sáng, cũng chỉ còn lại có bóng tối.
Ở trong quang cùng ảnh này, một đôi con ngươi sắc bén ở hướng chung quanh ngóng nhìn, lộ ra hung quang tàn nhẫn.
– Có thể bức ra ta chân linh biến thân, ngươi cũng đủ để kiêu ngạo ở dưới loại lực lượng kinh khủng này, ngươi thân thể loài người rác rưởi, có thể chống cự được bao lâu đây? Nhưng ta cũng không hy vọng ngươi cứ như vậy dễ dàng đã chết đi!
Cốt Hồng màu đỏ lông cánh một cánh, trên bầu trời một đạo hồng quang chớp động, cả người hắn tựu tiêu thất ở trên trời.
– Thấy ngươi ở dưới lửa giận của ta bị xé thành mảnh nhỏ đi!
Sau một khắc hắn trực tiếp xuất hiện ở lau một cái không có sáng trong bóng tối, cánh tay trực tiếp hóa thành xích đao, lăng không chém tới, chia cắt bầu trời đêm
Ngay trong nháy mắt hắn xuất thủ, trong đêm tối đột nhiên hiện lên một đôi mắt quỷ dị, làm cho hắn cả người đại chấn, hoảng sợ thất thanh nói:
– Ngươi...
Trong đêm tối truyền đến thanh âm lạnh nhạt của Lý Vân Tiêu:
– Chân linh biến thân chính là đem cái mồm trở nên lớn hơn sao? Quả nhiên là tuyệt kỹ rất giỏi.
Cặp mắt kia trong bóng đêm lóe lên rồi biến mất, sau đó đó là hiện ra một mảnh tinh thần, lóng lánh như bầu trời đêm hoa mỹ.
– Làm sao có thể? Ở dưới loại uy lực này chấn động, ngươi làm sao có thể vẫn bình yên vô sự?
Trong lòng của Cốt Hồng rất là kinh hãi, cả người đều không dễ chịu, khó lại bình tĩnh được nữa.
Hơn nữa trong đêm tối, vô số ngôi sao sáng đều hội tụ thành một điểm, sau đó một thanh kiếm thông thấu trắng noãn nổi lên, không ngừng ở trong con ngươi của hắn phóng đại.
– Kiếm Quyết — Tinh Diệt.
Thanh âm của Lý Vân Tiêu thản nhiên vang lên, đã không có trước đó loại rít gào và phẫn nộ bữa, cũng không có loại áp lực và băng lãnh nữa. Cốt Hồng có thể cảm thụ được tâm tình của hắn khôi phục được bình tĩnh, hơn nữa còn là loại cực hạn bình tĩnh này, tựa hồ toàn bộ lửa giận đều ở dưới một kiếm lúc trước trút xuống cả ra.
Nhưng loại an tĩnh này, so với phẫn nộ càng thêm làm hắn trong lòng sợ hãi, một trái tim không ngừng đi trầm xuống.
– Phanh
Cánh tay của Cốt Hồng hóa thành một đao, ở một kiếm này hoàn toàn bị đánh nát, lạnh như băng kiếm ý một có bất kỳ ôn độ, lăng không xuống, đâm về phía lồng ngực của hắn.
– Hoắc hoắc
Cốt Hồng hai cánh mạnh mẽ vỗ một cái, hướng phía trước người hợp lại vừa chuyển.
– Bang bang bang bang
Điện quang hỏa hoa ở dưới vỗ cánh nảy bắn ra, không chỉ có là không gian hơi bị giãy dụa, ngay cả kiếm ý cũng biến thành kịch liệt vặn vẹo.
Một mảnh lông chim dường như đao mang kia, cũng ở dưới thủy lam sắc kiếm ý này, bị kích nghiền nát ra.
Lãnh Kiếm Băng Sương rốt cục ở trước ngực hắn ngừng lại.
Cốt Hồng hoảng sợ nhìn bạch kiếm thông thấu, lạnh như băng hàn khí từ thân kiếm cổn không ngừng toát ra, cướp đoạt nhiệt độ thân thể hắn, chỉ cảm thấy cả người rét run.
Trước mắt toàn bộ hắc ám đều tản ra, thân ảnh của Lý Vân Tiêu cũng nổi lên, đang một tay cầm kiếm, sắc mặt băng lãnh.
Tuy rằng trên người hắn nhìn không ra có thương tích, nhưng hô hấp cũng đã hỗn loạn bất kham, có thể thấy được đồng dạng là tiêu hao cực lớn.
Cốt Hồng ngưng thanh nói:
– Ngươi rất mạnh, mạnh mẽ ngoài ta dự liệu thế nhưng — cuối người thắng vẫn là ta!
Khuôn mặt của hắn mạnh mẽ trở nên dữ tợn, há mồm ra phun ra một đoàn thanh sắc quang mang.
Khoảng cách gần như thế, thanh mang nhanh như thiểm điện, trực tiếp bắn về phía thân thể của Lý Vân Tiêu, hơn nữa tỉ mỉ ngưng mắt chăm chú nhìn, tất cả đều là một đoạn sợi tóc chặn nhỏ như tồn tại cấu thành, có nhiều hơn mấy ngàn vạn.
Con ngươi của Lý Vân Tiêu đột nhiên co rút, một đoàn hắc mang từ trên người hắn nổi lên, trực tiếp hóa thành ma thiên áo giáp, đặt trên người.
– Bang bang bang bang!
Vô số thanh mang như là mưa phùn như nhau giã ở trên khôi giáp, rậm rạp chằng chịt phụt ra ra, vô số thật nhỏ thanh thư ở quanh người hắn bay lượn, không ngừng bắn vào trong hắc mang bên ngoài áo giáp, muốn tìm khe hở chui vào.
Công phu mấy lần hô hấp, toàn bộ thanh thư đều chui vào bên trong hắc sắc ma khí, mặt ngoài áo giáp không ngừng có ma diễm cuồn cuộn.
Trên mặt của Lý Vân Tiêu lộ ra vẻ cổ quái, kiếm thế trong tay vừa chuyển, từ trong song vũ của đối phương kiềm chế rút ra, hướng lên liên tiếp hỏa hoa, cả người lắc mình một cái đã thối lui mấy chục thước.
Cốt Hồng cũng không đuổi theo, chỉ là trên mặt lộ ra thần sắc châm chọc:
– Bị thanh thư của phụ thể, đem sinh tử do ta khống chế, bất quá ngươi yên tâm, ta sẽ không để cho ngươi dễ dàng chết đi như vậy.
Hắn thu hồi lông vũ, hai tay bấm tay niệm thần chú đứng lên, trong lúc bất chợt thần sắc đại biến, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi.
Lý Vân Tiêu vẫn là thần sắc đạm nhiên, nói:
– Chân linh biến thân quả nhiên lợi hại, trong miệng phun ra mỗi câu so với câu trước càng ngưu bức hơn.
Hắn quả đấm bấm tay niệm thần chú, trong miệng bỗng nhiên quát lên một tiếng.
Ma thiên khải bỗng nhiên hóa thành to lớn bảy trượng, từ bên trong hắc sắc ma viêm lộ ra áo giáp chân thân, mặt trên vô số thanh sắc giòi bọ rậm rạp chằng chịt trực tiếp bị đánh bay ra ngoài, dĩ nhiên không có một con nào tiến vào được thân thể hắn.
← Ch. 1983 | Ch. 1985 → |