← Ch.2065 | Ch.2067 → |
Hắn nói than thở khóc lóc, nhịn không được dùng tay áo lau nước mắt.
Mộ Dung Hằng Vũ uống một hớp quỳnh tương, cười nói:
– Hữu Vân đại nhân quá lo lắng. Có Trần Phong đại công tử ở đây, bọn họ Đao Kiếm Tông tài đại khí thô, tùy tiện nhổ một sợi lông chân cho ngươi, cũng đủ cho các ngươi Thần Mộc Thế Gia truyền thừa trăm năm ngàn năm.
Mộc Hữu Vân vội vàng đứng lên, hướng phía Trần Phong ôm quyền nói:
– Nếu thật sự là như thế, Thần Mộc Thế Gia từ trên xuống dưới, đều phải mang ơn đại công tử rồi.
Trần Phong cầm trong tay một hoa quả đang muốn ăn, hiện tại lại là há to mồm, thế nào cũng không thả vào được, không thể làm gì khác hơn là đem hoa quả thả lại đĩa, hướng Mộ Dung Hằng Vũ nói:
– Hằng Vũ công tử nói đùa. Đao Kiếm Tông chi to lớn, thực khó tưởng tượng. Nhưng thật ra Mộ Dung thế gia tiềm lực chiếm đa số năm, các loại linh thạch bảo vật chỉ có tiến không ra, sợ rằng đã chồng chất thành sơn, phú khả địch quốc đi? Không bằng Mộ Dung thế gia lúc đó xuất thế, chiếm giữ một linh sơn bảo địa, trở thành đệ thập đại siêu cấp thế lực, hai nhà chúng ta từ nay về sau kết minh, cộng đồng tiến thối.
Mộc Hữu Vân tận dụng mọi thứ, vội hỏi:
– Nếu là Mộ Dung thế gia chịu xuất thế, vậy sẽ phải mời Hằng Vũ công tử chiếu cố Thần Mộc Thế Gia nhiều hơn rồi, đồng dạng vô cùng cảm kích.
Mộ Dung Hằng Vũ hừ lạnh nói:
– Hừm, những năm gần đây, Hải Mộc Trấn hơn phân nửa thu nhập tất cả thuộc về Đao Kiếm Tông các ngươi. Mộ Dung thế gia và Thần Mộc Thế Gia cũng chỉ là uống chút nước canh, hiện tại Hải Mộc Trấn không có, đừng nói Thần Mộc Thế Gia, chính là Mộ Dung thế gia ta cũng lâm vào khốn cảnh, có lẽ muốn tìm Đao Kiếm Tông mượn chút tiền tới dùng một chút.
Một bên trong mắt Phi Nghê tinh mang cuộn, tiếng rên nói rằng:
– Ta rốt cuộc hiểu rõ phương thức Linh Lôi Quả bán ra, cao, thật sự là cao minh a.
Kỳ Quỷ cau mày nói:
– Cao? Có ý tứ gì?
Ánh mắt của Phi Nghê chuyển động, cười mà không nói.
Trần Phong cười khổ nói:
– Hiện tại Hải Mộc Trấn cũng bị mất, cũng không có gì phải giấu giếm.
Kỳ Quỷ không hài lòng nói:
– Phi Nghê, ngươi nói cao minh rốt cuộc chỉ cái gì?
Phi Nghê khẽ cười nói:
– Ta chỉ đoán được một điểm đại khái, hãy để cho Hữu Vân đại nhân mà nói đi.
Mộc Hữu Vân thở dài, vẻ mặt tội nghiệp hình dạng, nói:
– Hải Mộc Trấn lôi linh quả lợi ích dính dáng thật sự là quá lớn, mặc dù có Đao Kiếm Tông chư vị đại nhân làm chỗ dựa, nhưng cũng có chút thế lực cường đại hoặc là võ giả cường đại đắc tội không dậy nổi. Do đó xuất hiện buôn lậu Linh Lôi Quả cái cách này, từ Mộ Dung thế gia âm thầm hướng thế lực cần đại lượng Linh Lôi Quả chuyển vận trái cây.
Kỳ Quỷ cả kinh, mở to hai mắt nói:
– Nói như vậy, nếu nói buôn lậu, kỳ thực với các ngươi là một phe?
Mộc Hữu Vân gật đầu, nói:
– Chỗ tốt như vậy là rõ ràng. Thứ nhất thỏa mãn các thế lực lớn nhu cầu, ...
– Thứ hai sao...
Phi Nghê khẽ cười một tiếng, nói:
– Buôn lậu Linh Lôi Quả giá cả hầu như bay lên một lần, lợi ích to lớn khó có thể tưởng tượng. Khẳng định có thế lực khác đoán được trong đó then chốt, nhưng có Đao Kiếm Tông và Mộ Dung thế gia hai đại quái vật lớn tọa trấn, cũng liền đều nhắm một mắt mở một mắt.
Trần Phong nói:
– Toàn bộ Hải Mộc Trấn lợi ích, một khối bánh lớn nhất đó là Mộ Dung thế gia chính là buôn lậu.
– Bớt phóng rắm chó của ngươi đi!
Mộ Dung Hằng Vũ quát dẹp đường:
– Toàn bộ trái cây con số, còn có trái cây chảy về phía, đều ở dưới Đao Kiếm Tông các ngươi nắm trong tay, chúng ta bất quá là được chút da lông mà thôi.
Mộc Hữu Vân vội hỏi:
– Lưỡng vị công tử chớ có tranh chấp, hiện tại quả lâm cũng bị mất, kế tiếp nên làm thế nào cho phải? Mong rằng đại nhân đang ngồi có thể chỉ điểm cho Thần Mộc Thế Gia một con đường sống.
Mộ Dung Hằng Vũ và Trần Phong nhất thời giả chết, quay đầu hướng về phía bên ngoài nhìn.
Mộc Hữu Vân bộ dáng tội nghiệp, nhìn phía bên người Trần Phong Viễn.
Trần Phong Viễn vẫn luôn trầm mặc không nói, cả người nhìn qua dị thường già nua, nhưng ăn mặc trường bào hoa lệ cẩm tú, nhìn qua còn là rất hiển quý khí.
Trước đó đánh một trận, hắn hao hết có khả năng, tuy rằng may mắn còn sống, nhưng cũng đã công lực tẫn phế, thành một phổ thông lão giả.
Điều này đối với một gã cường giả đã từng đứng ở đỉnh phong đại lục mà nói, là sự tình tàn khốc cỡ nào, cũng may Trần Phong Viễn ngược lại cũng lạc quan, mấy ngày qua chuyển biến, tựa hồ cũng đã tiếp nhận sự thực này rồi.
Trần Phong Viễn nhìn Mộc Hữu Vân ánh mắt cầu cứu, nở nụ cười hớn hở, nói:
– Lão phu đã thành phế nhân, dự định tìm một chỗ an độ lúc tuổi già đó là, không hề nhúng tay tông môn sự vật.
Toàn bộ bên trong sân nhất thời yên tĩnh lại, chỉ nghe thấy "Bẹp bẹp" nước ăn quả thanh, tựa hồ có vẻ có chút không hài hòa.
Phi Nghê chớp mắt một cái con ngươi, hướng Lý Vân Tiêu nhìn lại, nói:
– Vân Tiêu công tử ngồi không nói được một lời, chỉ lo ăn cái gì, lẽ nào chỗ này quỳnh tương ngọc quả thực mỹ vị như thế?
Gai cái tay của Lý Vân Tiêu luôn động, liên tục nuốt mấy trái cây, thức ăn trên bàn đã được ăn hơn phân nửa, trong miệng tràn đầy thực vật, nói cũng không rõ ràng lắm, ô ô nói:
– Đồ tốt như vậy, không ăn cũng phí. Ăn tươi chỗ này, bằng được với một năm rưỡi khổ tu, ta không giống các ngươi sĩ diện khổ thân. Kỳ thực ai cũng muốn ăn chết khiếp, chính là muốn mặt mũi.
Đang khi nói chuyện, hắn lại ăn mấy quả, tựa hồ buh nghẹn, trực tiếp mở bầu rượu ra, ngụm lớn uống vào quỳnh tương.
Tất cả mọi người cười khổ không thôi, có chút choáng váng. Bất quá Lý Vân Tiêu nói cũng là lời nói thật, đầy bàn trái cây này ăn đi, sợ rằng có thể bằng được một năm rưỡi khổ tu, chỉ là ai cũng không làm được ăn uống thô lỗ.
– Nói có đạo lý.
Kỳ Quỷ nghe vậy, sau khi suy nghĩ một chút, cũng bắt đầu hai tay cầm trái cây liều mạng ăn.
Hải Mộc Trấn đánh một trận, hắn vẫn luôn là hôn mê, bị Thần Mộc Thế Gia mọi người bảo hộ, cũng không có nhìn thấy Lý Vân Tiêu phát uy.
Thế nhưng qua trên đường đi tới đã nghe Phi Nghê đem sự tình tường tận nói một lần, tuy có chút không tin, nhưng cũng biết mình và Lý Vân Tiêu chênh lệch cực lớn.
Trên đời này, thực lực mạnh hơn ngươi cũng không đáng sợ, đáng sợ là người thực lực mạnh hơn ngươi này, còn so với ngươi càng thêm nỗ lực.
Kỳ Quỷ cũng là nghĩ thông điểm ấy, mặt mũi, ..., ở trên loại đại sự đề cao tu vi này, hoàn toàn không đến phơi nắng.
Ngươi có thực lực, mặc kệ thế nào đều có mặt mũi.
Không có thực lực, lại giả bộ ra sao, người khác cũng sẽ không cảm thấy ngươi có mặt mũi, chỉ sẽ cảm thấy ngươi là đậu ép mà thôi.
Trần Phong và Mộ Dung Hằng Vũ chờ người trầm mặc một chút, mấy người nhìn nhau liếc mắt, mạnh nắm lên trước người quỳnh tương ngọc quả tựu gặm lấy gặm để.
Ngay cả Phi Nghê và Lương Ngọc Y hai nữ tử, cũng là mỉm cười, mặc dù không có thô lỗ như nam nhân vậy, nhưng là thật nhanh cầm lấy trái cây ăn.
← Ch. 2065 | Ch. 2067 → |