← Ch.2114 | Ch.2116 → |
– Ha ha.
Tất Hạo Đãng cười ha hả, trực tiếp đứng người lên, xa xa ôm quyền thăm hỏi với Kha Đồng Quang, lúc này mới nghênh ngang đi ra sau đài.
Mọi người sau khi thấy tên sát tinh này rời đi, trong lòng đều nhẹ thở ra.
Kha Đồng Quang cười nói:
– Hai lần đấu giá khẩn trương tựa hồ khiến không khí có chút áp lực, tiếp theo liên tục đấu hai mươi tài liệu luyện khí khó được, mặc dù so ra kém huyền khí thành phẩm nhưng giá trị thậm chí còn không dưới huyền khí cửu giai.
Hắn vỗ tay, lập tức từng đạo hào quang từ bốn phương tám hướng trên bầu trời bay vụt đến.
Trên đảo hoang hóa thành một nữ tử xinh đẹp, như là bách hoa tề phóng, mọi người hai mắt tỏa sáng.
Hai mươi nữ tử thiên hình vạn trạng, mỗi người đều không giống nhau.
Hoặc bạch khiết như tuyết, hoặc đỏ tươi như lửa, duy nhất giống nhau chính là, mỗi người lưu chuyển làn thu thủy, tươi cười xinh đẹp, trong tay đều bưng lấy một cái khay ngọc, mỗi người yểu điệu nhiều vẻ, tươi đẹp hơn hoa.
– Tốt một bức bách mị thiên kiều đồ sống sờ sờ, bổn công tử đối với những tài liệu này đã không có hứng thú rồi, không biết hai mươi thiếu nữ xinh đẹp này có bán không?
Một gã công tử nhẹ lay động quạt giấy trong tay, trong hai tròng mắt bắn ra ánh sáng.
– Ha ha.
Đám người đứng ngoài xem lập tức cười rộ lên, bất quá đa số người cũng nổi lên tâm tư giống vậy. Hai mươi nữ tử xinh đẹp như vậy nếu mua về nhà, thật sự rất hưởng thụ.
Hai mươi nữ tử kia thoáng cái đều đỏ mặt, lại tăng thêm vũ mị.
Kha Đồng Quang cười nói:
– Đề nghị của vị công tử này rất tốt, chúng ta sẽ tiến hành cân nhắc. Nhưng hai mươi người này không chỉ dung mạo tuyệt đỉnh, hơn nữa đều có tu vị Võ Hoàng cao giai, dưới sự tài bồi của Vạn Bảo Lâu bước vào Võ Tôn chỉ là chuyện sớm hay muộn, bán đi rất đáng tiếc.
Mọi người lúc này mới giật mình lại, thần thức quét qua trên người những nữ tử kia, nguyên một đám lộ ra vẻ mặt.
Bắt đầu chỉ là cảm thấy hai mắt tỏa sáng, hiện giờ mới phát hiện những cô gái này chẳng qua chỉ mới mười sáu tuổi, có thậm chí nhỏ hơn, nhưng tu vị lại cao đến dọa người, không khỏi trong lòng đại chấn.
Thương Minh tuy rằng cũng thế lực tuyệt cường, nhưng gần đây dùng tư thái thương nhân xuất hiện trước mắt người đời, hiện giờ mới phát hiện năng lực bồi dưỡng cường giả của bọn hắn thậm chí còn cường đại hơn bất luận môn phái nào.
Kha Đồng Quang đi đến trước mặt nữ tử đầu tiên, xốc lên lụa đỏ, lập tức lộ ra một khối thạch đầu màu vàng nhạt, nhìn lại cũng không khác gì cục đá bình thường cả.
Mạc Hoa Nguyên lắp bắp kinh hãi, nói:
– Huyền Hoàng Thạch tuy không phải tài liệu tuyệt đỉnh gì, nhưng một khối lớn như thế, đã thoát ly phạm trù Huyền Hoàng Thạch phổ thông rồi, đây là thạch trung chi vương.
Quả nhiên, Kha Đồng Quang giới thiệu nói:
– Huyền Hoàng Vương Thạch năng 3000 cân, giá quy định hai trăm vạn cực phẩm nguyên thạch.
Rất nhiều võ giả đều lộ ra vẻ mặt, chẳng qua chỉ là một khối thạch đầu chừng quả dưa hấu lại nặng đến ba ngàn cân, hơn nữa nữ tử nâng khay ngọc kia thủy chung khuôn mặt thanh nhã, tựa hồ hoàn toàn không hề cảm thụ được sức nặng.
Lý Vân Tiêu đối với vật này hoàn toàn không có hứng thú, ánh mắt quét qua hai mươi khay ngọc kia, lập tức dừng trên người nữ tử thứ bảy, dưới lụa đỏ kia đúng là Địa Tinh Thiết mà hắn cần.
Đối với đấu giá tài liệu, mọi người tựa hồ không hào hứng lắm, chỉ có một ít Thuật Luyện Sư không ngừng ra tay hô giá.
Nhưng Thuật Luyện Sư đều là kẻ có tiền, ra tay xa xỉ, khối Huyền Hoàng Vương Thạch kia cuối cùng nhất dùng giá 600 vạn cực phẩm nguyên thạch thành giao.
Mấy món tài liều xuất hiện sau đều là vật khó được, trong đó có một đoạn Tụ Linh Trúc chừng ngón cái đưa tới oanh động không nhỏ, mà ngay cả Mạc Hoa Nguyên cũng mấy lần hô giá, nhưng cuối cùng vẫn dùng giá hai trăm ngàn bị một nam tử ngồi trong ghế lố trên lầu mua đi.
– Tài liệu tiếp theo chính là hội tụ đại địa chi tinh hoa, thai nghén mà ra, Ngũ Hành chi kim — Địa Tinh Vẫn Thạch, nặng g đạt 5000 cân, giá khởi điểm vẫn là hai trăm vạn cực phẩm nguyên thạch.
Kha Đồng Quang xốc lên lụa đỏ trước mặt nữ tử thứ bảy, một khối sắt ngăm đen như than xuất hiện trên khay ngọc, nhưng trong khối sắt kia lại điểm lấy vô số vàng bạc song sắc, điểm một chút tỏa ánh sáng, sáng chói không thôi.
– 300 vạn
Rất nhanh đã có người kêu giá.
– 900 vạn.
Đột nhiên một giọng nói vang lên, lập tức toàn bộ trong tràng thoáng cái lặng ngắt như tờ.
Tất cả mọi người sửng sốt một chút, đều nhìn lại nơi phát ra thanh âm kia.
– À?
Trên sân khấu đảo hoang, thân hình Mai Đông Nhi đột nhiên chấn động, vội vàng dùng tay che lấy miệng mình, trong mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ khó mà tin được.
Nàng đã thấy rõ người báo giá kia, không khỏi mặt mũi tràn đầy vui sướng, trong mắt càng nhịn không được chớp động ánh huỳnh quang.
Nữ tử Mai gia bên người đã nhận ra dị trạng của nàng, lộ ra thần sắc kỳ quái.
Trong mắt Cửu di cũng lóe lên tinh mang rồi biến mất, lập tức lại khôi phục bình tĩnh.
– Vị công tử này báo giá chín trăm vạn, còn có giá cao hơn không?
Kha Đồng Quang mỉm cười nhìn Lý Vân Tiêu, biết rõ hắn là dù kỹ xảo đấu giá, thoáng cái tăng lên giá cách cực xa, đánh vỡ điểm mấu chốt trong lòng mọi người, quả nhiên một hồi cũng không có người nào lên tiếng nữa.
– Hừ, một miếng Địa tinh thiết lớn như thế, chín trăm vạn đã muốn đạt được? Không khỏi quá ngây thơ rồi đấy.
Trong bao lô phía trên truyền đến một tiếng cười lạnh khinh thường, ngạo nghễ nói:
– 1000 vạn.
Lý Vân Tiêu nhướng mày, sắc mặt lập tức chìm xuống.
Nghe ngữ khí người nọ, vốn cũng không phải là muốn đấu giá, hoàn toàn là muốn tranh giành với mình.
Nhưng kết cấu ghế lô kia hết sức kỳ lạ, không những có thể cách ly thần thức, mà ngay cả thanh âm truyền ra cũng trải qua xử lý đặc thù, ngoại trừ có thể phân biệt nam nữ ra, căn bản không nghe ra được là người phương nào cả.
– 1500 vạn.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói.
Mọi người tất cả giật mình, Mạc Hoa Nguyên cũng nhướng mày, một món tài liệu cửu giai đánh ra giá ngoài 1000 vạn đã quá không bình thường rồi, 1500 vạn tuyệt đối là giá trên trời.
Toàn bộ trong tràng an tĩnh thoáng một phát, trong rạp lần nữa truyền đến thanh âm, lạnh lùng nói:
– Một ngàn tám trăm vạn
– Hai trăm ngàn
– Hai nghìn hai trăm vạn.
Đám người đứng ngoài xem lập tức kinh hãi, nhao nhao hít hơi lạnh, lộ ra thần sắc không tin.
Không ít người lần nữa cẩn thận quan sát Địa tinh thiết kia, sợ mình mắt vụng về, bỏ lỡ bảo bối gì đó.
Nhưng nhiều người lại nghe ra mùi thuốc súng trong báo giá này, đều lộ ra vẻ vui vẻ hiểu ý, ngồi đợi xem kịch vui.
Kha Đồng Quang cười hắc hắc nói:
– Hào khí, hào khí, tiên sinh trên lầu có tiền liền là tùy hứng, không biết còn giá cao hơn nữa không?
Hắn làm sao không nghe ra mùi thuốc súng trong đó, lập tức lửa cháy đổ thêm dầu vào.
Cửu di nhãn quang khẽ động, cũng cười nói:
– Hào khí là hào khí, nhưng không khỏi quá không đáng đi nha. Hơn hai nghìn vạn đủ để mua ba bốn khối Địa tinh thiết như vậy rồi.
← Ch. 2114 | Ch. 2116 → |