← Ch.3596 | Ch.3598 → |
Tranh vỗ một chưởng xong sắc mặt không nhẹ nhàng mà nhìn xuống dưới.
Đăng hăng say châm chọc xong chợt nghe bên cạnh có giọng nam hỏi:
- Đại ca đang nói tới ta sao?
- Ui!
Đăng giật nảy mình, như châu chấu nhảy sang bên, kinh hoàng uqay đầu thấy Lý Vân Tiêu cười tủm tỉm nhìn gã.
Mặt Tiểu Hồng hơi trắng đứng sau lưng Lý Vân Tiêu, nàng không nhìn Đăng mà cảnh giác ngẩng đầu nhìn Tranh trên bầu trời.
Đăng giật mình kêu lên:
- Sao... Sao ngươi chưa chết?
Đăng phân tâm, bốn Thần Sát hợp sức công kích ập đến. Kình khí cường đại chồng lên từng tầng đè ép Đăng hoảng sợ thụt lùi, không dám tiến lên nữa.
Lý Vân Tiêu không chút khách sáo cười mắng:
- Cái con chim ngốc này, con mắt nào của ngươi thấy ta chết?
- Cái... Đó...
Đăng hết hồn, mới rồi Tranh đột nhiên tập kích vỗ chưởng dù là gã cũng chưa chắc né thoát, hon phân nửa sẽ bị tổn hại nặng. Không ngờ người trước mắt gã nhẹ nhàng đỡ, thần không biết quỷ không hay chạy tới.
Dù lòng giật mình nhưng Đăng không hoảng loạn vì cùng chiến tuyến với gã là một trong tám siêu cường giả Ma giới, gã tuyệt đối sẽ không thua được.
Đăng ổn định tâm tính, lạnh lùng cười:
- Hừ! Dù hiện tại không chết thì hơn phân nửa sẽ chết ngay sau đó.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Đăng, hắn nói với Tiểu Hồng:
- Giao người này cho nàng, hợp tác với Nguyệt giết hắn đi.
Tiểu Hồng biến sắc mặt, nàng liếc Nguyệt đứng gần đó, hừ lạnh:
- Ta không hứng thú đi chung với nữ nhân ngốc kia, để một mình ta ứng đối người này được rồi.
Biểu tình của Nguyệt khó coi nhưng Tiểu Hồng dù gì tới giúp mình, nàng tốt bụng nhắc nhở:
- Người này rất mạnh, không thể khinh thường.
Tiểu Hồng hừ nói:
- Ta tự có chừng mực, ngươi lo chính mình được rồi, đừng gây thêm rắc rối cho chúng ta.
Nguyệt biểu tình cực kỳ khó xem nhưng lòng cảm kích, nàng chắp tay nói:
- Vậy Hồng đại nhân hãy cẩn thận.
Nguyệt nói xong chiêu bốn Thần Sát về lao vào sơn cốc.
Lý Vân Tiêu cau mày, lòng thầm thở dài.
Tính tình Tiểu Hồng hơi nóng nảy, dù gì khi ở Thiên Vũ giới nàng từng là Thiên Tôn giả quản lý vài thế lực lớn thế gia hải ngoại, khí thế mạnh mẽ bá đạo, khó thể ở chung với người.
Lý Vân Tiêu nói:
- Nàng cẩn thận, người này không tầm thường.
Tiểu Hồng gật đầu, nói:
- Vân Tiêu Ca ca yên tâm, ta tự có chừng mực. Dù không địch lại cũng không chênh lệch nhiều. Dù sao hắn chiến đấu thật lâu, hiện tại lực lượng không bằng trước kia.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Cố gắng là được, đừng rơi vào quá sâu.
Tiểu Hồng thấy Lý Vân Tiêu quan tâm tâm mình thì lòng hân hoan ngọt ngào, nàng gật mạnh đầu nói:
- Ta sẽ tự lo mình, Vân Tiêu Ca ca cũng đừng miễn cưỡng.
Lý Vân Tiêu khẽ ừ, lắc người xuất hiện trên bầu trời cao giằng co với Tranh.
Tranh hỏi:
- Giao lời di ngôn hết chưa?
Lý Vân Tiêu giang hai tay đan trước mặt kéo căng gân cốt, xoay eo nói:
- Ta cảm thấy có cách càng ổn thỏa hơn giải quyết việc này, ví dụ ngồi xuống uống ly trà từ từ nó?
Tranh gật đầu nói:
- Ngươi nói rất có lý, tiếc rằng người Ma giới chưa bao giờ uống trà, chỉ ăn nắm tay!
Tranh chưa nói xong đã xông lên, đè ép không khí kêu két két như móng tay cào trên thủy tinh.
Lý Vân Tiêu cảm giác màng tai nhức nhối, chớp mắt Tranh đã đến trước mặt đấm mạnh xuống.
Cuồng phong rít gào, không gian bị tầng tầng đánh nát như có quyền lực từ bốn phương tám hướng ập đến. Khí thế khủng bố như thể quyết tâm một đấm lấy mạng Lý Vân Tiêu.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cơ thể Lý Vân Tiêu tan nát nhưng những mảnh nhỏ háo thành lôi quang, tiếng đì đùng đầy trời rồi biến mất tại chỗ.
Lý Vân Tiêu không dám coi thường khi đối diện Ma tôn, vì vậy lúc trước Tranh đánh lén một chưởng, hiện tại một đấm bất ngờ cũng vì hắn đã sớm đề phòng nên mới tránh thoát.
Đến đẳng cấp như Ma tôn vì tôn nghiêm sẽ không đánh lén hoặc đánh bất ngờ. Nhưng pháp tắc rừng rậm trong Ma giới càng tàn khốc và hiện thực, chỉ có mạnh ăn thịt yếu, được làm vua thua làm giặc, không quan tâm thủ đoạn gì.
Lúc ở Thương Huyền sơn Yết bị Dục từ giữa hư không tập kích một đấm chấn trọng thương.
Vì vậy khi Tranh xuất hiện là Lý Vân Tiêu luôn cẩn thận đề phòng, chưa bao giờ dám thả lỏng một giây.
Tranh khẽ hừ:
- Hừ!
Tranh biết Lý Vân Tiêu có chút thủ đoạn, gã tận mắt xem cuộc chiến Thương Huyền sơn, cộng với các tin đồn cuộc chiến thành Hồng Nguyệt gã đều nghe qua.
Chính vì Lý Vân Tiêu khó chơi nên Tranh mới không muốn đánh nua, định thả tin tức ra ngoài để bộ tộc khác rơ vào dòng nước đục này, còn gã thì âm thầm ngư ông đắc lợi.
Nhưng tính tới tính lui Tranh nằm mơ cũng không ngờ Lý Vân Tiêu đi thẳng tới bộ tộc của gã, còn cuốn vào chuyện Nguyệt bộ.
Tranh nhìn bốn phía:
- Ra đi, ngươi chiến một trận với ta, cứ muốn trốn tránh thế này mãi sao?
Cách mấy chục trượng xung quanh toànlà sấm sét lấp lóe trong hư không, liên tục biến ra thân hình Lý Vân Tiêu, chợt lóe rồi mất. Có trăm phân thân xuất hiện khiến Tranh không phân biệt được thật giả.
- Ta biết ngươi có thể khống chế được lục đạo ma binh, hãy lật hết con bài ra đi, không thì chẳng có tư cách chiến một trận với ta!
Con ngươi Tranh co rút búng tay, một luồng ma khí vèo một tiếng bắn hướng khu lôi điện.
Vì mới rồi Tranh ra tiếng quát nạt thì dao động lực lượng trong thân hình đó nhảy một chút.
Tuy rất yếu, trong lôi quang đầy trời thì nó nhỏ bé không đáng kể nhưng vẫn bị Tranh nhạy bén bắt giữ được.
Bùm!
Lực lượng một chỉ bắn vào thân thể sét, biểu tình của Lý Vân Tiêu lộ nét kinh hoàng, hoảng sợ tợn to mắt.
Tranh mừng rỡ:
- Quả nhiên, chết đi!
Năm ngón tay chộp thu nạp tất cả ma khí xung quanh lại lâm không biến ra vầng trăng tròn chém tới.
Xoẹt!
Trăng tròn mới ra Tranh liền biến sắc mặt, mắt bắn tia kinh sợ.
Vì thân sét đằng trước chợt cười toe, thân hình từ từ khuếch tán, rõ ràng là giả.
Cùng lúc đó, tất cả Tranh truyền đến hơi thở kinh khủng, dù là lòng dạ Ma tôn cũng phải run rẩy.
- Lục đạo ma binh!
Tranh không cần quay đầu lại, nghĩ bằng đầu gối cũn biết. Chắc chắn Lý Vân Tiêu vận dụng lục đạo ma binh từ sau lưng tập kích gã.
Tranh hét to một tiếng:
- Không có ma binh, lại không có thực lực mạnh mẽ thì được ích gì?
Năm ngón tay Tranh xòe ra, năm hạt châu hiện ra trong lòng bàn tay gã.
Hạt châu tròn xoe liền thành một vòng kết thnàh ma ấn đánh ra sau lưng Tranh.
- Còn không bằng giao ma binh cho ta!
Năm hạt châu đè sau lưng Tranh, vang mấy tiếng bùm bùm, hạt châu chụp lên A Lại Huyền Việt nhốt chết nó, Tranh tiến thẳng tới, năm ngón chộp cán rìu chiến.
Dù Tranh tu luyện bao nhiêu năm tháng, sau khi đến Ma tôn thì tâm tình bình ổn, giờ phút này bắt giữ lục đạo ma binh vẫn khó nén hưng phấn, kích động trong mắt.
Nhưng chỉ khoảnh khắc tay trái Lý Vân Tiêu cầm A Ma Luân Bảo, ngàn chim hót vang chém xuống.
Tranh trợn to mắt, dị quang lấp lóe trong ma đồng biến ra hai luồng sáng bắn tới.
Bùm!
Mâu quang bắn vào A Ma Luân Bảo, khuếch tán, ma binh không chém xuống được.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Cái gì?!
Rõ ràng là đánh lén Lý Vân Tiêu lại bị động, người trước mắt không uổng là cảnh giới Ma tôn.
← Ch. 3596 | Ch. 3598 → |