← Ch.049 | Ch.051 → |
Tiến vào trong xe ngựa, Dịch Vân đem Cầu Cầu thả trong lòng, nhìn cảnh vật bên ngoài xe ngựa so với một năm trước khi hắn đến thì càng thêm náo nhiệt.
- Dịch Vân, lúc đó khi Ni Tư kia phái người mỗi tháng đưa tới tiền lãi nâng cao tới hai vạn kim tệ, vì sao ngươi cự tuyệt, trái lại chỉ thu năm nghìn kim tệ mà thôi?
Môn La bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Dịch Vân nghe vậy sửng sốt, thu lại ánh mắt đang nhìn bên ngoài xe ngựa, nhìn Môn La đang ngồi bên cạnh nói:
- Lão đại, ngươi nghĩ ta làm như vậy không thích hợp sao?
- Không, ta cho rằng ngươi làm như vậy là chính xác! Nhưng mà muốn nghe ngươi giải thích một chút.
Không chút trầm ngâm, Dịch Vân chỉ thản nhiên nói:
- Giai đoạn này của chúng ta tiền đã đủ dùng rồi, mà chúng ta vẫn còn ở trong Đa Ni Tạp thành, nói không chừng sau này lại có chuyện phải nhờ sự hỗ trợ của Ni Tư, cho nên không bằng để hắn mượn binh khí của ta kiếm được lợi nhuận nhiều một chút, rốt cục là ta cho hắn chút ân tình này đi.
Môn La nghe vậy cũng không khỏi gật đầu, ánh mắt nhìn Dịch Vân cũng mang theo mấy phần tán thưởng:
- Ngươi nói rất đúng! Càng khó hơn chính là, với niên kỷ của ngươi hiện tại có thể biết được chuyện 'Nhân tình' lúc này. Đối với một số người mà nói, lợi ích to lớn cũng không bằng nợ nhân tình, Ni Tư chính là loại người này. Hắn tuy rằng là người trục lợi, nhưng đặc biệt coi trọng tình nghĩa và lời hứa, đây cũng chính là một điểm của hắn được ta tán thưởng, chỉ cần hắn có thể ở địa vị thành chủ không ngã, như vậy nhân tình này sẽ theo hắn cả đời, người có quyền lực càng lớn thì càng xem trọng việc này a!
- Ta ngược lại không giống lão Đại nghĩ nhiều như vậy, chỉ là khi ta vừa mới đến Đa Ni Tạp thành thì Ni Tư từng trợ giúp ta, cho nên ta phải làm như vậy cũng là trả lại một phần nào nhân tình này.
Dịch Vân đong đưa đầu cười nói.
- Ở tuổi của ngươi thì làm việc chỉ coi trọng quá trình mà thôi, mà kết quả là thứ yếu. Cái này giống như quá trình tu luyện của ngươi hiện tại, hay là giao tình của ngươi với các bạn cùng lứa tuổi, nhưng ở trong thế giới của người lớn cũng chỉ cần kết quả mà hoàn toàn có thể quên đi quá trình! Hành động vô tâm của ngươi nhưng có thể khiến sự việc hướng đến kết quả tốt, coi như là chuyện tốt rồi!
Môn La nói xong câu này thì không nói tiếp nữa.
Một đường đi không nói gì, sau nửa canh giờ thì đến Đa Ni Tạp học viện.
Dịch Vân đi lên bậc thang trước cửa của học viện, đi vào trong học viện, đi thẳng đến ma bộ, trên đường đi qua sân huyến luyện thật lớn thuộc quản lý của võ bộ, từng nơi trên sân đều có hơn trăm học viên đang tu luyện, ba động của đấu khí tràn đến từng trận, mơ hồ kích động đấu khí trong cơ thể Dịch Vân.
Đi vào đại môn của ma bộ, lại tiếp tục đi vào bên trong, đi qua mấy tòa kiến trúc cao chót vót của học viện, cũng bắt đầu gặp phải mấy người đồng học nhìn quen mắt, Dịch Vân sau khi lễ phép chào hỏi bọn họ, lại đi vào bên trong dãy nhà cao tầng dành cho giáo viên, dọc đường đi cũng nhìn thấy các bạn đồng học rất nhiều, mơ hồ nghe thấy tiếng thì thầm ở xung quanh, Dịch Vân ngưng thần lắng nghe, không khỏi âm thầm lắc đầu cười khổ.
- Ơ, kia chẳng phải là Dịch Vân sao? Một tháng khó có thể nhìn thấy hắn một lần a!
- A! Hắn chính là thiên tài có song thuộc tính tương khắc kia sao?
- Cái gì thiên tài? Nên là phế tài mới đúng! Suốt đời tối đa cũng chỉ có thể đạt được tam tinh Pháp Sư mà thôi, thiên phú của ta mặc dù không bằng hắn, nhưng thành tựu sau này lại rất có thể hơn xa hắn!
.............
- Ha ha ha! Giống như mọi khi a, vì sao mỗi lần ngươi đến học viện đều có cảnh tượng giống như vậy a?
Môn La hài hước cười nói.
Dịch Vân cũng cười khổ nói:
- Cũng chính là vì tình trạng này, cho nên ta mới không thích đến học viện!
Dịch Vân ở đây rốt cục được coi là ' danh nhân' của học viện rồi, ngoại trừ tranh luận giễu cợt hắn là thiên tài hay là phế vật, hắn ở trong mắt các đồng học luôn luôn thần thần bí bí, một tháng cũng chỉ đi học một hai ngày, thời gian còn lại không biết làm những gì?
Hơn nữa lão sư của hắn- ngũ tinh Pháp Đồ Tạp La Tạp, không biết vì xuất phát từ sự thương tiếc hắn hay vì nguyên nhân nào khác, luôn luôn chiếu cố đặc biệt đối với Dịch Vân, việc này khiến cho các học viên khác bắt đầu đỏ mắt (tức giận) rồi.
Phải biết rằng: ở trong các đại học viện có thể được lão sư của học viện ưu ái, không chỉ trên phương diện tu luyện được truyền thụ tri thức càng thêm hoàn thiện, sau này khi tốt nghiệp học viện nếu có giáo sư nguyện ý tiến dẫn giúp ngươi, vậy con đường sau này của ngươi sẽ tốt hơn rất nhiều so với những học viên khác.
Hiện tại quan viên của đế quốc nhậm chức ở Đa Ni Tạp thành và các thành trấn phụ cận, phần lớn đều là học viên tốt nghiệp từ Đa Ni Tạp học viện, bất cứ một giáo sư nào của học viện đều từng là ân sư của một lượng lớn quan viên hoặc đệ tử quý tộc thế gia, lão sư ngày trước đứng ra nói một câu, so với mọi thứ đều phải hiệu quả hơn.
Bởi vậy ở phía sau của Dịch Vân, luôn luôn có rất nhiều người đỏ mắt nhìn theo, nếu hắn có thực lực tương xứng thì không sao, nhưng đằng này hắn lại mang danh hiệu thiên tài, a, không, là phế vật, cho nên càng khiến cho người người căm phẫn bất bình!
Đối mặt với những thì thầm không ngừng ở phía sau, Dịch Vân coi như không nghe thấy gì, bước nhanh tới giáo sư đại lâu.
Không lâu sau, rốt cục Dịch Vân tìm được Tạp La Tạp lão sư chỉ đạo của mình ở một chỗ cố định trên tầng hai trong đại lâu.
Dịch Vân đi tới trước mặt của Tạp La Tạp, nhẹ nhàng nói:
-Lão sư!
Tạp La Tạp lúc này đang cầm một quyển ma pháp thư tịch xem một cách say mê, không chút nào chú ý tới Dịch Vân đã đến, chỉ khi nghe được thanh âm, lúc này mới buông sách ngẩng đầu nhìn Dịch Vân:
- A, Dịch Vân, ngươi rốt cục tới rồi, ta còn đang suy nghĩ, một ngày nào đó trong hai tháng tới ngươi mới có thể nhớ tới việc trở về, không ngờ ngày cuối cùng của tháng này ngươi đã nhớ phải về báo lại, ha ha!
Dịch Vân nghe được lời nói đùa của lão sư, cũng thấy không có ý tứ chỉ có thể chậm rãi xác nhận.
Tạp La Tạp nhìn Dịch Vân thật sâu, mỉm cười nói:
- Tình hình tu luyện ma pháp của ngươi ra sao rồi?
- Lão sư, ta đã đạt được nhị tinh Pháp Sư cao giai rồi.
Dịch Vân trả lời đúng sự thực.
Như nhận định của đại đa số người, Dịch Vân mặc dù có thiên phú của ma pháp song hệ, nhưng là thể chất của song hệ tương khắc, bởi vậy, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn một hệ ma pháp để tu luyện. Tạp La Tạp cũng không ngoại lệ, hắn vừa nghe Dịch Vân trả lời xong, lập tức cho rằng Hỏa hệ đạt được nhị tinh cao giai.
Đương nhiên, cho dù trí tưởng tượng của hắn phong phú đến đâu cũng không thể nghĩ đến Dịch Vân đồng thời còn có thân phận nhị tinh Chiến Sĩ.
Tạp La Tạp nghe xong con mắt lập tức sáng ngời, đã vậy lại còn quá nhanh đạt tới nhị tinh cao giai rồi? Hắn vẫn nhớ kỹ năm nay Dịch Vân mới có mười ba tuổi a, không hổ là thiên tài có thiên phẩm tinh thần lực, nếu không phải là thể chất của hắn như vậy... , thật là đáng tiếc!
Trong lòng thầm thở dài, Tạp La Tạp lại nhìn Dịch Vân, trong ánh mắt không dấu được vẻ luyến tiếc:
- Tốt, ngươi đối với tu luyện thực là có cố gắng! Nhưng sau này ngươi muốn tấn cấp tam tinh có thể khó khăn hơn người thường vài lần, thất bại hơn mười hai mươi lần cũng là bình thường, ngươi nhất định phải kiên trì, không được từ bỏ dễ dàng!
Trong lịch sử vạn năm của Khung Võ đại lục, cũng từng xuất hiện hơn mười người có thể chất song thuộc tính tương khắc, chuyện rất nực cười là, tất cả những người khiếm khuyết tiên thiên này lại có thiên phú kinh người mà những người khác phải thầm mơ ước!
Thế nhưng những thiên phú kinh người ấy cuối cùng cũng bị mai một trong dòng lũ của lịch sử. Ngoại trừ lưu lại chu ti mã tích (sợi tơ nhện dấu chân ngựa: manh mối) khiến người ta cảm thán, thì không lưu lại một chút gì khác, tất cả đều không có ngoại lệ, thành tựu cao nhất có thể đạt được đều chỉ là tam tinh Pháp Sư, tuyệt không có khả năng tấn cấp cao hơn!
Theo như vô số năm của lịch sử đã chứng minh, lưu lại từng vết tích không cam lòng và luyến tiếc, Dịch Vân làm sao có thể sẽ là ngoại lệ duy nhất?
- Lão sư, ta hiểu, ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ!
So với ánh mắt tràn đầy tình cảm của Tạp La Tạp, phản ứng của Dịch Vân lại trầm tĩnh giống như mặt nước, không hề có chút nào gợn sóng.
Nhìn Dịch Vân trầm tĩnh không chút dao động, biểu lộ của Tạp La Tạp không khỏi bị kiềm hãm, ý định ban đầu của hắn là cổ vũ Dịch Vân, cũng khiến hắn chuẩn bị một chút tâm lý khi ngày sau tu luyện gặp bình cảnh, lời vừa nói ra này là những suy nghĩ đã rất lâu trong lòng hắn, lúc này mới nói ra.
Dịch Vân tuy biết nhưng lại biểu hiện như không phải việc của mình, bình thản như thường. Ngay cả đối với cổ vũ của mình, đúng ra hắn phải có biểu hiện sục sôi hoặc là đối với tình cảnh gian nan sắp gặp phải nên có phần uể oải, vậy mà một chút cũng không biểu hiện ra, lại vững vàng bình tĩnh như vậy. Thật là không giống với tâm tính của thiếu niên!
Mọi người trong học viện đều cho rằng: nguyên nhân hắn đặc biệt yêu mến đối với Dịch Vân là bởi vì thương tiếc sự khiếm khuyết bẩm sinh của hắn. Cũng chỉ có bản thân Tạp La Tạp hiểu rõ, sự thương tiếc là có, nhưng chủ yếu chính là Dịch Vân gây cho hắn cảm giác đặc biệt không giống với học viên bình thường.
Mỗi khi nhìn thấy hai mắt giống như đêm tối của hắn, cảm giác đặc biệt không nói lên lời này lại càng trở nên mãnh liệt.
Cảm giác không hề có căn cứ, không hiểu dâng lên khiến tim đạp nhanh hơn, nghĩ không ra khiến trong lòng hắn nghi hoặc không thôi! Cũng bởi vậy, hắn đối với Dịch Vân cũng có thêm vài phần kính trọng, mọi cử chỉ biểu lộ ra càng thêm yêu thích so với học viên bình thường, chính điều này cũng khiến cho nhiều người cười vào mũi hắn.
Cảm nghĩ trong đầu Tạp La Tạp chỉ trong chốc lát, sau khi phục hồi tinh thần lại cười nói với Dịch Vân:
- Tháng này việc ngươi đi làm xem như thông qua rồi, tháng sau cũng đừng quên phải trở về học viện một lần. Trong toàn bộ học viện, học viên cũng có hơn mười vạn người, nhưng mỗi tháng chỉ tới học viện một hai ngày, cũng chỉ có một mình ngươi mà thôi, ha ha ha!
Dịch Vân nghe vậy không khỏi đỏ mặt, cười gượng vài tiếng với Tạp La Tạp, sau đó cất bước rời khỏi giáo chức đại lâu, chỉ để lại Tạp La Tạp đang ngồi trên ghế, trầm tư nhìn ngoài cửa đã không còn một bóng người.
← Ch. 049 | Ch. 051 → |