← Ch.268 | Ch.270 → |
Dịch Vân chân không động, không hề có ý tứ lên xe, Bá Nạp Đốn kinh ngạc mắt sáng lên.
"Bá Nạp Đốn tướng quân". Dịch Vân đi lên vài bước, thản nhiên nói: "Ngươi lần này đến là để lấy đáp án, ta rất cảm tạ hậu thưởng của gia tộc Lam Duy Nhĩ, chẳng qua, câu trả lời của ta là, không! Khiến ngươi thất vọng rồi."
Bá Nạp Đốn nghe vậy thân hình kịch chấn, sắc mặt đột nhiên biến đổi, chưa kịp nói chuyện, trên xe bỗng đi xuống hai gã trung niên nam tử, trong đó có một gã mặt lạnh băng, mở miệng cả giận nói: "Ngươi đây là có ý gì? Gia tộc ta đưa ra điều kiện không phải rất cao rồi sao? Đây đã là phá vỡ giới hạn chào mời nhân tài của tất cả thế gia trong đế quốc rồi, ngươi vẫn không biết đủ?"
Nhìn hai người trước mặt, Dịch Vân không chút động dung, trong lòng trầm tình chờ đợi.
Người mở miệng nói chuyện là Nhị thúc hắn, Bối Cách, còn lại là đương nhiệm tộc trưởng gia tộc Lam Duy Nhĩ, Mặc Tây, cũng là phụ thân danh nghĩa của hắn. Đã mấy năm không gặp, Dịch Vân từ khi còn lại một đứa bé gầy ốm, nay đã thành thiếu niên cao lớn, bộ dạng dĩ nhiên thay đổi, hắn không thể nhận biết.
"Giờ khắc này rốt cuộc tới, mặt đối mặt, thế giới chết tiệt, quan hệ phụ tử vớ vẩn! Tiểu tử..." Môn La thầm than trong lòng.
Dịch Vân mạnh mẽ áp chế cảm xúc ngổn ngang trong lòng, người trước mặt đang giận dữ nhìn hắn, ánh mắt hắn chiếu thẳng vào đối phương, từng tia máu hiện ra trong con ngươi, đạm mạc nói: "Lần đầu gặp mặt, Mặc Tây tộc trưởng, ngươi nghe rõ ràng chứ? Đây là đáp án của ta!"
""Ngươi..." Vài lần gặp Mặc Tây đều đứng xa nhìn tới, lần đầu tiên lại gần thế này, người thiếu niên này làm hắn có cảm giác như bị đè nén, có chút sợ hãi, hắn cực kỳ không thích cảm giác này, chưa bao giờ có ai khiến hắn khó chịu như lúc này.
Đang định làm dữ, lại bị Bối Cách cắt ngang, vỗ vỗ bả vai Mặc Tây, hắn đi lên nhìn chăm chú thiếu niên trước mặt: "Ngươi nói thật sao? Gia tộc Lam Duy Nhĩ ta mở điều kiện rộng rãi cho ngươi, có thể nói tuyệt chưa bao giờ có, chúng ta thành ý 10 phần, nếu có chỗ nào không vừa ý còn có thể bàn lại, chỉ hy vọng ngươi suy nghĩ lại một lần!"
Không giống Mặc Tây, hắn cũng lần đầu tiếp xúc gần gũi thiếu niên này, khuôn mặt tuấn tú, tóc đen bừa bãi bay theo gió, con ngươi sáng chói tựa như sao mai, nhìn là khó quên, nhất thời hắn lại có cảm giác quen thuộc, hắn hình như khẳng định đã từng gặp qua người này, nhưng không có chút ấn tượng nào.
Năm đó, thảm án ở Yêu Đạt Trấn, Bối Cách từng đi tới trang viên Tư Đạt Đặc gia tộc, là vì món "Thứ thần khí", hắn đã thấy qua mặt Dịch Vân, lúc ấy ngôn ngữ kiêu ngạo từng làm hắn chú ý, lại có cảm thụ sâu sắc, chỉ là hắn tuyệt không nghĩ đến, hai ngươi lại là một.
Ba tên đầu sỏ gia tộc Lam Duy Nhĩ cùng tới, khoảng mặt mũi này thật lớn, hiển nhiên bọn họ muốn tỏ thành ý chào mời của mình, nếu là người bình thường chỉ sợ mừng hoảng giơ tay ra nhận phần vinh quang này, không chút do dự, nhưng Dịch Vân lại khác, hắn và gia tộc bọn họ có ân oán nhân duyên khó dứt.
Đi tới trước một bước, ngay lúc đối mặt Mặc Tây, hắn xuất hiện làm Dịch Vân càng quyết tâm, biểu tình dứt khoát, ra tay chặt đứt sợi dây ràng buộc nhức nhối này, Dịch Vân chém đinh chặt sắt phán: "Tâm ý ta đã quyết, không thể thay đổi!"
Bá Nạp Đốn vẫn im lặng nghe ba người đối đáp, sắc mặt hắn không tốt, nhưng vẫn còn tự kìm chế được, một hồi, hắn trầm giọng nói: "Ngươi vừa từ chối gia tộc Lam Duy Nhĩ ta, vậy nhất định là do Kỳ Võ vương thất? Sớm nghe nói Pháp Thánh Kiệt Mễ Đạt cố ý thu ngươi làm đệ tử nhập môn, quyền lợi to lớn, tương lai sáng lạn, quyết định này của ngươi bản tướng cũng có thể tiếp thu, chỉ là..."
"Hy vọng ngươi đừng bỏ qua tấm chân thành của gia tộc Lam Duy Nhĩ ta, Kỳ Võ vương thất và gia tộc ta có lợi ích cùng tồn tại, cũng không có mâu thuẫn gì, ngày sau còn có cơ hội hợp tác, hy vọng đến lúc đó, ngươi không làm bản tướng thất vọng!"
Thiếu niên này đã đưa ra quyết định, Bá Nạp Đốn cũng không thể cưỡng cầu, chỉ đành lui 1 bước, kỳ tài có một không hai loại này không thể thu nạp tuy là rất đáng tiếc, nhưng cũng không nên để hắn thành đối địch với gia tộc mình, bỏ Lam Duy Nhĩ đi theo vương thất, hắn có thể hiểu, cũng là giới hạn của hắn.
Bá Nạp Đốn uyển chuyển nói, ý là lấy đại cục làm trọng, lần gặp mặt này đã xong, Mặc Tây lại không biết tốt xấu, để lại một câu: "Hừ, quả thực không biết trời cao đất rộng, lãng phí một phen tâm ý của bản tộc trưởng. Nhớ kỹ, ngươi chọn Kỳ Võ vương thất chúng ta còn có thể tiếp thụ, nếu ngươi chọn ba đại gia tộc khác, coi như là đối địch với gia tộc chúng ta. Ngươi là người thông minh nên biết đâu là giới hạn của chúng ta."
Lời vừa ra khỏi miệng, với thân phận tộc trưởng của hắn, Bá Nạp Đốn và Bối Cách đều nhíu mày, chỉ là lời đã nói ra, không thể thu hồi.
Mặc Tây nói xong liền hối hận, lấy lịch duyệt của hắn hẳn sẽ không nói ra lời uy hiếp không đáng có như vậy, đối phó một người chỉ có thể âm thầm tiến hành, làm sao lại quang minh đặt lên trên bàn nói chuyện, đạo lý này bất cứ ai cũng đều hiểu được, hắn thân là tộc trưởng lại phạm một lỗi vớ vẩn như thế.
Mặc Tây cũng kinh hãi, hắn biết lời mình vừa nói nguy hiểm như thế nào, chẳng biết tại sao, vừa thấy thiếu niên này hắn lại không tự chủ được, tâm phiền ý loạn, khiến cho hắn xao động không yên, cứ thế mà phạm sai lầm.
Dịch Vân nghe vậy lửa giận trào dâng.
Biểu tình Mặc Tây y chang năm đó dùng khinh miệt mẫu thân hắn, cười lạnh nói: "Tộc trưởng Mặc Tây, lời này đã nhắc nhở ta, gia tộc Khải Mễ Đề ra điều kiện cũng không tệ, vốn không có ý. Hiện tại, ta thực nguyện ý suy nghĩ lại điều kiện của bọn họ, đa tạ ngươi nhắc nhở nha!"
Gia tộc Khải Mễ Đề, đứng thứ hai trong tứ đại thế gia, là đối thủ lớn nhất của gia tộc Lam Duy Nhĩ ở đế quốc, hai nhà như nước với lửa.
"Ngươi..." Mặc Tây tức giận đứng lên, đang muốn mắng to, lại bị Bá Nạp Đốn phất tay cắt ngang, trầm giọng hỏi: "Ngươi nói cái này là giận nói hay là thật sự?"
Nhún vai, Dịch Vân đạm mạc đáp: "Là thật! Ta bỗng nhiên phát hiện đối với gia tộc các ngươi không hợp lắm, việc hợp tác, bỏ đi!"
Nói xong, Dịch Vân quay đầu rời đi.
Lần gặp mặt này xem như hắn cùng gia tộc Lam Duy Nhĩ chính thức xé rách quan hệ.
"Dịch Vân ngươi..." Môn La không biết nên nói cái gì.
"Lão đại, không cần nói thêm gì!" Dịch Vân thản nhiên nói: "Quyết định này sẽ làm tương lai ta càng không hạn chế, gia tộc Lam Duy Nhĩ đứng đầu tứ đại thế gia hiển nhiên không phải hư danh, chỉ là ta không hối hận. Đoạn tuyệt cho dứt khoát, ngược lại làm cho ta cảm thấy vô cùng khoái trá, đây là nguyện vọng từ nhỏ của ta, Mặc Tây, xem hắn lấy cái gì để nhìn ta nữa!"
"Đúng vậy, hắn ít nhất có thể đem ta thành kẻ địch uy hiếp gia tộc. Ta hy vọng hắn có thể thù oán ta, hận nhiều vào, ta càng thống khoái, hôm nay chỉ là bắt đầu, ta rất sung sướng, ha ha ha!"
Xe ngựa xa hoa, Bối Cách nhẹ giọng nói: "Phụ thân, đại ca đã quay lại đấu trường xem trận đấu, vừa rồi..."
Khoát tay áo, Bá Nạp Đốn mất kiên nhẫn nói: "Đại ca ngươi làm cho ta quá thất vọng. Càng lúc càng cảm thấy hắn không đủ tư cách ngồi lên ghế tộc trưởng, cái gì cũng không cần nói, trực tiếp về nhà!"
"Như vậy... về tiểu tử kia..." Bối Cách cố hỏi thêm.
"Ta đã có quyết định, không cần nhắc lại." Bá Nạp Đốn sắc mặt âm lãnh, đã rất lâu hắn không có tức giận nhiều như vậy, một nửa là vì quyết định của thiếu niên kia, một nửa là do Mặc Tây, hai người hai việc đều làm cho hắn hối hận.
"Ha ha ha, ngươi quyết định nháo nhào với gia tộc Lam Duy Nhĩ sao? Tốt lắm!" Trên đường đi, một thân ảnh đột nhiên hiện ra trước mặt, tốc độ cực nhanh, Dịch Vân căn bản không kịp phản ứng, cảnh giác lên, một người đã đứng trước mặt hắn, chính là Tạp Lỗ Tư.
"Tạp Lỗ Tư, ngươi sao lại tới đây?" Dịch Vân kinh hoảng.
Từ đầu đại hội đến nay, hắn chưa từng thấy Tạp Lỗ Tư, tuy rằng sớm biết hắn luôn ở trên khu khách quý, an vị bên cạnh Áo Nhĩ Ba đế vương, mỗi trận đấu của mình hắn đều xem, thắng bại phân liền rời đi. Đứa ngốc cũng biết mục đích của hắn là mình, lấy độ cao tuyệt đỉnh cường giả của hắn, vì sao coi trọng bản thân thực lực kém cỏi của mình, Dịch Vân vẫn nghĩ không ra, nhưng mà cũng có thể xác định, hắn không hề có ác ý.
Đối với gã tuyệt đỉnh cường giả này, Dịch Vân đa số đều mang ơn, hắn cần mình luyện ma binh hắc ám hệ. nhưng sảng khoái trả trước thù lao, trong đó Xích luyện hỏa tinh có trợ giúp trong các trận đấu gần đây rất lớn, nếu không có nó, từ đầu đại hội đến nay Dịch Vân không thể ẩn giấu thực lực ma đấu khí.
Tạp Lỗ Tư chăm chú nhìn Dịch Vân, cười nói: "Vừa rồi ta xem toàn bộ mọi chuyện, ngươi lại có dũng khí trở mặt với nhà nội như vậy ta càng hiểu được bản tâm ngươi hướng về gia tộc Tư Đạt Đặc, tốt lắm, nếu Ba Đặc biết con cháu hậu đại (người đời sau) có người như ngươi, tuy là ngoại hệ, nhưng hắn phải rất mừng rỡ lắm đó!"
Ba Đặc, từng nghe Tạp Lỗ Tư nói qua, là tổ tiên Tư Đạt Đặc từng luyện ma binh ngũ phẩm cho hắn, cũng là tổ tiên vô số đời trước của hắn.
Lắc lắc đầu, Dịch Vân lạnh nhạt nói: "Không có quan hệ tới dũng khí. Ông ngoại và cậu có đại ân với ta, họ Tư Đạt Đặc chính là họ suốt đời của ta, đây là chuyện duy nhất ta làm được cho bọn họ, hợp tình hợp lý, không cần phải nâng ta!"
Tạp Lỗ Tư lại vui mừng nói: "Tính tình dứt khoát, ân oán phân minh, rất hợp khẩu vị của ta, lúc trước không nhìn lầm ngươi, ta tin tưởng tương lai có một ngày gia tộc Lam Duy Nhĩ sẽ hối hận không nguôi, vì đã hai tay dâng ngươi cho gia tộc Tư Đạt Đặc."
Dừng lại chốc lát, Tạp Lỗ Tư ngoắc tay nói: "Đi theo ta, có chuyện muốn cho ngươi biết!"
"Đi đâu?" Dịch Vân khó hiểu.
"Đừng hỏi, chỉ đi theo là được rồi, nhất định sẽ cho ngươi kinh hỉ, ha ha ha!"
Tạp Lỗ Tư nói xong quay đầu bước đi, hướng ra ngoại ô Kỳ Võ thành đi tới. Dịch Vân đuổi sát theo sau, hai người một trước một sau biến mất trong rừng cây.
Nhìn Tạp Lỗ Tư phóng đi như bay, Dịch Vân không biết hắn sắp mang mình đi đâu, mục đích là gì, nhưng hắn hiểu được, sau buổi hôm nay, mình và gia tộc Lam Duy Nhĩ đã trở nên quyết liệt, không hề có đường vãn hồi, trận đấu với Ma Đa sắp tới càng trở nên gay cấn.
Đường khó đi, hắn hối hận sao?
Không!
Vì gia tộc lưu lạc Tư Đạt Đặc, hắn sẽ dần dần bước lên sân khấu rực rỡ nhất đại lục, vinh quang, lãnh địa, hắn phải nắm trong tay.
← Ch. 268 | Ch. 270 → |