Vay nóng Homecredit

Truyện:Cấm Huyết Hồng Liên - Chương 277

Cấm Huyết Hồng Liên
Trọn bộ 398 chương
Chương 277: Long Hổ Diễn Vũ
0.00
(0 votes)


Chương (1-398)

Siêu sale Lazada


Dưới ánh mắt toàn dân, trận chung kết Ma Đấu lần thứ 20 bắt đầu rồi.

Vì quá nhiều người đến xem nên nhân viên đại hội khẩn trương tu sửa, xây dựng mở rộng khu khán đài. Trăm ngàn công thợ suốt bốn ngày làm không ngủ nghỉ, đẩy nhanh tốc độ, bây giờ mới có khu đấu trường quy mô to hơn trước không ít.

Trận chung kết diễn ra trong sân hình trụ, giống như đấu trường giác đấu, các khán đài thì nằm trên đài cao, vốn chứa người xem 30 vạn người, hiện tại đã lên hơn 50 vạn. Đấu trường quy mô bậc này đã phá vỡ 29 lần đại hội trước, đã to như thế nhưng vẫn còn không ít người không có chỗ ngồi, đành phải chen chúc trước màn hình ma pháp bên ngoài.

Khán giả từ sớm đã vào vị trí, tranh đoạt chỗ ngồi tốt, không khí quanh trường nóng rực. Tất cả mọi người đang chờ đợi, trước khi hai tuyển thủ vào sân, người điều khiển chương trình tuyên bố danh sách mười danh cường giả kỳ đại hội này. Bắt đầu từ hạng thứ 3 đến hạng 10.

Tuy rằng bọn họ bại trận, nhưng không thể nghi ngờ tất cả đều là nhân tài tương lai cho đế quốc. Bọn họ thất bại không phải vì họ yếu, mà do đối thủ quá mạnh, dù thắng hay bại, đồng dạng đều là thanh niên cường giả mạnh nhất Kỳ Vũ đế quốc 10 năm qua. Đương nhiên bọn họ có quyền được tôn trọng.

Người điều khiển chương trình đọc qua thành tích mỗi người một lần, đồng thời từ từ hướng đến hai tuyển cuối cùng kỳ đại hội này, cao trào dâng lên, đơn giản vì dù những người này mạnh thế nào, vẫn phải làm nền cho hai người trong trận chung kết này.

Khu khách quý cũng rộng gấp hai, dưới sàn trải thảm đỏ, họa tiết chuyên dùng cho cung đình hoàng thất, ghế ngồi sang trọng. Trong trận đấu này, đế quốc Bối Mông Đặc và đế quốc Bàn Thạch cũng phá lệ phái một hoàng tử cùng vài quan viên trọng yếu đi xem.

Kỳ Võ Ma Đấu đại hội đến nay đã 30 kỳ, tuy là lễ hội long trọng nhất trong Kỳ Võ đế quốc, tiêu chuẩn cao nhất chỉ là Lục tinh, hai đại đế quốc kia vẫn không có nhiều hứng thú với nó.

Hiện tại lại ra quyết định cử thành viên hoàng thất đi tham dự, có thể nói là lần đầu tiên trong 300 năm nay, ngoại trừ chú trọng diễn biến của trận chung kết, bọn họ cũng cấp thể diện cho vương thất Kỳ Võ đế quốc. Người ta cấp mặt mũi, lui tới đều dùng lễ nghi quý tộc, nếu có chút sơ xuất hai đế quốc liền trở mặt, thậm chí khai chiến, Áo Nhĩ Ba đương nhiên tận tâm chào đón.

Mà sau hai hoàng tử là tuyệt đỉnh cường giả mấy trăm năm nay trên đại lục, phân biệt là Pháp Thánh An Đức Lôi của Bối Mông Đặc đế quốc và Võ Thánh Mã Đốn của Bàn Thạch công quốc. Hai người này đồng giai với Kiệt Mễ Đạt, trình độ ngang nhau, đều cống hiến sức lực cho ba đại đế quốc. Hai

"An Đức Lôi, Mã Đốn! Ba người chúng ta gặp nhau lần trước cũng hơn 100 năm rồi nhỉ? Ta sớm biết sẽ có thành viên vương thất đi tới, nhưng không nghĩ tới phò tá lại là hai người các ngươi." Kiệt Mễ Đạt cười nói.

"Đừng hiểu lầm!" Nam tử bưu hãn, tuổi nhìn chừng 50, thực tế đã mấy trăm, đầu trọc, chính là Mã Đốn nói: "Đi theo hoàng tử là hộ vệ Bát tinh, ta chỉ muốn tới xem trận chung kết này thôi, thuận tiện liền đi cùng. Ở đây ta không có nhiệm vụ gì với Bàn Thạch vương thất!"

"Ta cũng vậy, đến đây xem trận đấu thôi, vô can với mọi sự. Một hoàng tử không đủ tư cách để ta bảo hộ!" An Đức Lôi mặc pháp bào màu vàng sang quý nói.

Ba người ngồi xuống một góc trong khu khách quý. Khu đó là nơi đặc biệt chuyên dùng cho cường giả Tinh Vực, Áo Nhĩ Ba và hai gã hoàng tử ngồi ở chính giữa, còn lại là quan viên phân ra ngồi ở phía sau, không hề để ý chuyện của bọn họ.

"Chỉ là một trận đấu cấp Lục Tinh, căn bản không lọt vào mắt các ngươi nha, hẳn là vì tên thiếu niên kia hả?"

"Đúng vậy, hình ảnh mấy trận đấu trước ta đã xem qua, ma pháp song thuộc tính tương khắc trước giờ chưa từng có. Chiến thuật lưỡng hệ ma pháp phối hợp lại xuất sắc, đáng giá ta đích thân đi một chuyến." An Đức Lôi cười cười, hai mắt toát ra thần thái khác thường, đều là tu ma giả, hắn đương nhiên cực kỳ có hứng thú với lý luận ma pháp mới.

"Quan điểm của ta lại không giống, so với lý luận ma pháp mới, ta càng hứng thú với con người thiếu niên kia, nếu không có gì ngoài ý muốn, tương lai hắn nhất định tấn cấp đồng lĩnh vực như chúng ta. Tuy rằng nhanh nhất cũng vài trăm năm, nhưng hiện tại làm quen một chút cũng không phải là ý hay sao?" biểu tình Mã Đốn tựa như thật, người được hắn lưu ý thật quá ít.

"Ha ha ha, ta nổi lên ý muốn thu hắn làm đệ tử, hiện tại hai người các ngươi chưa hề tiếp xúc lại định giành hắn với ta hả? Kệ, cũng là chuyện tốt, chúng ta hơn trăm năm không gặp nhau, đợi trận đấu này kết thúc các ngươi cũng đừng vội rời đi, để ta tận tình địa chủ, chiêu đãi hai người các ngươi một bữa thật to mới được!" Kiệt Mễ Đạt vui vẻ nói.

Bọn họ mặc dù phân ba trận tuyến nhưng trước đó đã là quen biết, từng có giao tình, cũng coi như bằng hữu. Tình nghĩa mấy trăm năm tích lũy không thể vì bất đồng lập trường mà thay đổi.

"Kiệt Mễ Đạt!" An Đức Lôi ngẩng đầu nhìn một lô ghế trên cùng của khu khách quý, hỏi: "Cái ghế kia là chuyện gì? Thế nhưng ngồi ở trên đầu chúng ta và hai hoàng tử, cách đối đãi ta mặc kệ nhưng ta rất không thích cảm giác người ta ngồi trên đầu mình!"

Mã Đốn nhìn lô ghế trên một cái, cũng không giận gì nói: "Lấy địa vị chúng ta mặc kệ lễ ngộ thế nào ta cũng không để ý, nhưng Kỳ Võ các ngươi dùng chiêu ấy khiến ta hơi không thích đấy! Có lô ghế tốt thế không mời chúng ta vào, định làm nhục chúng ta sao?"

"Kiệt Mễ Đạt cười khổ: "Ta và bệ hạ làm sao dám làm chuyện này, cái ghế kia ngay cả chúng ta cũng vào không được."

"Có ý gì? Ở trong cảnh nội Kỳ Võ còn có người áp bức các ngươi sao? Bên trong là..."

"Các ngươi hản biết Tạp Lỗ Tư tiên sinh? Là hắn và một người bạn!"

An Đức Lôi và Mã Đốn nghe xong thân hình rung động, trên mặt biểu tình không thể tin được, hỏi: "Thật là hắn? Hắn thế nào tới nơi này?"

"Cùng mục đích với các ngươi, đặc biệt đến xem trận đấu, hơn nữa, hình như có hứng thú với tên thiếu niên kia!"

Hai người lúc này không còn nói thêm gì nữa, nhìn lô ghế cao cao tại thượng ở trên, đồng thời toát lên một loại tình cảm sợ hãi không nói nên lời. Một hồi, An Đức Lôi thì thào cực nhỏ nói: "Kẻ điên hỉ nộ vô thường kia, không nên dây dưa với hắn a!"

Mã Đốn nghe vậy gật gật đầu, không dám liếc lên phía trên một cái.

"Ngươi tới đây nhanh như vậy? Việc Bối Lợi Mỗ xử lý tốt rồi hả?" Trong khu ghế, Tạp Lỗ Tư cười hỏi.

"Ý thức đã tỉnh, nhưng thân thể còn suy yếu, ta để Xa Lị Tạp chiếu cố hắn, sau khi ghi lại hai đại Thần trận, liền chạy tới!"

"Mới một đêm đã tỉnh lại? Còn nhanh hơn ta nghĩ, xem ra hắn có cơ hội khôi phục hoàn toàn thực lực rồi!"

"Không đơn giản như vậy, hết thảy còn phải nhờ vào Sinh linh tụ trận. Lúc sau mới biết được, đợi trận đấu này xong ta liền dẫn hắn về sơn cốc, kết quả thế nào liền xem tạo hóa của hắn đi!"

"Ờ, cũng đành như thế!" Tạp Lỗ Tư gật đầu.

"Ngươi bảo ta tới đây xem trò hay, tên tiểu tử kia quả thật bất phàm, chính ta cũng không hiểu được, cho dù hắn thân tam hệ đồng tu, hiện tại trình độ còn quá non. Thực lực phát huy tuyệt không vượt qua Thất tinh, lấy tầm mắt chúng ta, trận này có cái gì hay để xem?" A Khắc Tây nghi hoặc nói.

"Hắc hắc hắc, trên người tiểu tử kia có giấu thứ gì đó, nếu đã đến, ngươi tự mình nhìn đi!"

"Rốt cuộc trận đấu cuối cùng cũng tới rồi. Nói thực ra, đại hội Ma Đấu kỳ này đã hoàn toàn không nằm trong vòng tay chúng ta, trong 10 người ngươi vốn là yếu nhất, cuối cùng lại chỉ còn ngươi có tư cách đi lên sâu khấu mà thôi!" Ca Đức cảm thán nói.

Ở lôi đài giữa sân không giống trước, Diễn Vũ ma trận lớn chừng trăm mét, hai bên khắc họa hình một đằng long một phi hổ, tượng trưng cho hai tuyển thủ trong trận này.

Lôi đài xa hoa này mang tên "Long Hổ Diễn Vũ", là truyền thống được lưu truyền từ lần đại hội thứ nhất đến nay, chỉ dùng cho vòng chung kết tranh quán quân, tuyển thủ được đứng trên lôi đài này chắc chắn vinh quang vô thượng, đó cũng là giấc mộng của tất cả ma khí tu giả trong Kỳ Võ đế quốc, là sân khấu sáng chói nhất trong mắt mọi người.

Mọi người trong Thiên Phong học viện nhìn biểu tượng Long Hổ ở trung ương, nhiệt huyết dâng lên. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần có thể đứng trên đó một lần, cả đời không hối tiếc.

"Dịch Vân, trận đấu này ngươi chỉ cần hết sức là tốt rồi." Nói tới đây, Anna bỗng nhiên dừng lại, trong khoảng thời gian ngắn không nói nên lời.

Nàng vốn muốn cổ vũ hắn, mỗi lần lại đều là "bại quang vinh an ủi đại pháp", nhưng ngẫm lại, trước mỗi trận đấu của học đệ này, lần nào nàng đoán đúng chứ?

Mỗi một lần đều xuất kỳ bất ý, biểu hiện chói mắt, nhiều lần sáng tạo kỳ tích, tuy rằng nàng nhận định trong lòng Ma Đa tất thắng, nhưng vô số tiền lệ ở trước, ai thật có thể nói nhất định đây?

Bản thân hắn vẫn nằm ngoài lẽ thường.

Nghĩ đến điểm này, ngôn từ "Cổ vũ" ra đến miệng lại nuốt vào, nói không nên lời.

Ca Đức đoán được tâm tình của Anna, cảm thụ của nàng với Dịch Vân hắn hiểu được. Bởi vì chính hắn cũng mấy lần sai lầm. Đi qua, vỗ vỗ vai Dịch Vân, nói: "Cố lên! Ta không dám nói ngươi thắng lợi, chỉ hy vọng ngươi có thể xuất toàn lực, đánh cho chúng ta xem một trận chung kết đầy kích thích!"

Nhóm giáo sư cùng các học viên nhìn biểu hiện của Ca Đức và Anna, cũng chỉ biết im lặng. Chỉ biết thốt ra hai từ: "Cố lên!" cổ vũ hắn, đúng vậy, bọn họ đều sợ lại sai lầm, tất cả đều đơn giản nói hai chứ "Cố lên!"

Dịch Vân nhìn mọi người trước mắt, bỗng nhiên có loại cảm giác tự hào, một đường xuyên thẳng đến đây, hắn rốt cuộc lần đầu tiên nghe được "lời cổ vũ chân thực", chứ không phải loại "bại an lành" gì gì đó. Thực lực của hắn mọi người đã nhận thức, tuy đối mặt với Ma Đa, bọn họ vẫn chờ mong ở hắn.

Mong đợi không hề có căn cứ, thật khó thể xảy ra.

"Ta hiểu mà, nhất định đánh một trận cho đẹp là được chứ gì, hè hè!"

Xoay người đi ra khu nghỉ ngơi Thiên Phong học viện, trong tay Dịch Vân đột nhiên thoáng hiện ra viên châu đỏ, hắn chăm chú nhìn, nhớ tới Tạp Lỗ Tư đêm qua nói ẩn ẩn mật mật, một phát nuốt vào, rồi đi về phía lôi đài Long Hổ Diễn Vũ, sân khấu quang vinh nhất, Ma Đa đang ở đó chờ hắn.

"Lão hỗn trướng, ta muốn giết chết ngươi!" trong khu khách quý, An Kiệt La thở dài nói: "Đại hội Ma Đấu kỳ này, Kỳ Võ học viện ta bày ra đội hình cường đại nhất trăm năm qua, đệ tử ưu tú tứ đại gia tộc đều ở bên phe ta. Vốn đánh giá ít nhất phải có bốn người nằm trong danh sách tiền thập mới đúng, không nghĩ tới, chỉ có mỗi Ma Đa đánh vào chung kết, thứ hai thứ ba đều nằm trong tay Thiên Phong học viên ngươi, ta không thể không nói phục ngươi mà!"

Lắc lắc đầu, Mễ Nặc sắc mặt như thường, lạnh nhạt nói: "Cái đó không có nửa điểm quan hệ với ta. Nói thực, thế cục phát triển đến mức này ta mới là người kinh ngạc nhất, một tên đệ tử xuất hiện ngoài dự đoán, phá tan hết thảy mọi việc bình thường định sẵn. Thiên Phong học viện ta có thành tích tốt như vậy, ta chỉ cảm thấy may mắn!"

Dừng một chút, Mễ Nặc nói tiếp: "Trận chung kết này ta chắc chắn Dịch Vân nằm hạng hai rồi, thành tích như thế ta hẳn hài lòng, hơn nữa, thật sự nổi danh từ Ma Đấu đại hội này không phải Ma Đa mà là hắn. Gần 17 tuổi, đoạt hạng á quân, chuyện này ngươi nghe qua chưa? Tuổi của hắn mới là tiền vốn lớn nhất!"

"Ồ? Tương lai hắn thật không thể hạn lượng, bởi ta nhận được tin, Pháp Thánh Kiệt Mễ Đạt muốn thu hắn làm đệ tử nhập thất. Chuyện tốt như vậy cầu còn không được, ngươi hẳn không phản đối nha?"

"Chuyện này ta cũng có nghe nói, Tinh Vực cường giả đích thân chỉ đạo, đối với hắn có lợi lớn. Ta đương nhiên tán thành hai tay, chẳng qua lấy hiểu biết của ta với gã đệ tử này, chưa chắc hắn nhận!"

"Làm sao cự tuyệt?" Chỉ cần đầu óc hắn còn bình thường nhất định đáp ứng." An Kiệt La cả kinh nói.

"Khó nói, kinh nghiệm của ta nói cho ta biết, chuyện gì chỉ cần liên quan đến hắn, hiển nhiên đều không bình thường, ngươi phải suy ngược lại mới được. Phải nghĩ đến chỗ không có khả năng, đó mới là chỗ hắn bình thường lựa chọn." Mễ Nặc suy tư nói.

"Có loại cá tính này nữa? Cũng khó nghĩ nha! Nhưng mà, đây cũng không thể lấp đi thể chất và thiên phú siêu quần của hắn, Kỳ Võ học viện ta một cũng không có. Ta thật hâm mộ ngươi có một tên học sinh như vậy!"

Cười hắc hắc vài cái, Mễ Nặc vẻ mặt xấu xa cười nói: "Có chuyện ta không nói với ngươi, Dịch Vân hắn là ta dùng thủ đoạn cưỡng bức dụ dỗ hắn gia nhập Thiên Phong học viện. Vốn mục tiêu ghi danh duy nhất của hắn là Kỳ Võ vương gia học viên của ngươi. Haha, trên đường bị ngang ngang cắt đứt!"

"Ngươi nói cái gì?" An Kiệt La nhảy dựng lên.

Trên đấu trường, một thân ảnh chậm rãi đi tới, thu hút ánh mắt mọi người.

Tóc dài đen phất phơ theo gió, thân hình vững chắc, khuôn mặt bình tĩnh lạnh nhạt, thân ảnh hắn vừa xuất hiện chung quanh lập tức vang lên tiếng hoan hô như sấm, từng đợt từng đợt cuồn cuộn, tiếng vỗ tay "Ba ba ba" liên tiếp.

Người thiếu niên này là chuyên gia quật khởi chói sáng nhất Ma Đấu đại hội lần này.

Cơ hồ mỗi tuyển thủ tiến vào bảng tiền mười cường đều không ngoại lệ. Tất cả đều xuất thân từ đại gia tộc, bởi vì chỉ có bọn họ mới có tài nguyên vô hạn và tuyệt đỉnh công pháp trợ giúp phát triển, như thế mới có thể dùng thời gian 20-30 năm trở nên mạnh mẽ.

Mà người thiếu niên này không giống, hắn không có bối cảnh thâm hậu, không quý tộc không hoàng thất, chỉ lấy thân phận bình dân dựa vào vận khí thần kỳ, thực lực xuất kỳ bất ý một đường đánh bại các cường giả đại gia tộc, đang bước lên sân khấu huy hoàng nhất đế quốc.

Hắn quật khởi nhóm lên giấc mộng đẹp nhất trong lòng dân chúng, kích thích nhiệt huyết tiềm ẩn trong sâu nhất con người họ. Bọn họ chờ mong, hy vọng thiếu niên này có thể lại cho bọn hắn kinh hỉ, làm cho giấc mộng bình dân trở thành hiện thực.

Một góc khán phòng, có vài người quen Dịch Vân đang ngồi, Ni Tư, Duy Đa, La Lôi, Ny Khả cùng Tô Lỵ, tổ hợp kỳ quái, những người cực kỳ xa lạ lại ngồi chung một chỗ, nếu Dịch Vân thấy được hẳn hết sức kinh ngạc.

La Lôi mấy lần đến Thiên Phong học viện tìm Dịch Vân không được, kết quả lại đụng Ny Khả và Tô Lỵ, mà ngoài dự kiến của Duy Đa, ba nàng vừa gặp như quen từ thuở nào, luôn nói chung một đề tài, có lẽ tính tình gần giống a, nhanh chóng tựa như chị em ruột thịt.

Lấy thân phận thành chủ Đa Ni Tạp thành đương nhiên được chỗ ngồi tốt. Không cần xếp hàng, cùng nhau đi lên khu ghế riêng xem trận chung kết.

"Ban đầu ta còn cho rằng Dịch Vân khẳng định không thể tiến vào trăm cường, ngờ đâu lôi đài cao quý nhất đế quốc, Long Hổ Diễn Vũ hắn cũng đi lên. Tình hình phát triển đến mức này, lúc trước ai có thể tưởng tượng đến đâu?" Ny Khả nhìn bóng lưng thiếu niên, sâu kín nói.

Nghe tiếng hoan hô xung quanh truyền đến như sóng triều, Tô Lỵ sợ hãi than: "Quái nhân kia quả thật làm người ta vô cùng kinh ngạc nha, 10 đệ tử dự thi hắn là người yếu nhất, hiện tại lại vào chung kết, lúc ấy thực lực hắn mới bốn sao, thành tựu bây giờ, ai đoán được chứ?"

Ánh mắt La Lôi sáng quắc nhìn qua, cũng thở dài: "Trên thực tế, ta lại càng khó tin. Lúc ấy, tên kia chỉ cao đến vai ta, vừa thấy ta lập tức bỏ chạy, làm việc luôn thần thần bí bí, mấy năm sau gặp lại đã đạt tới trình độ hiện nay, ta với tay không tới được rồi, ai!"

Ny Khả và Tô Lỵ nghe vậy đồng thời gật đầu, đồng dạng cảm thấy Dịch Vân thật sự khó đoán, hắn trong ấn tượng và hắn hiện tại hoàn toàn như hai con người tương phản, các nàng đều cảm thấy hẳn là hiểu được hắn, rồi một khắc sau lại phát hiện mình sai lầm rồi. Loại cực đoan này chênh lệch quá mức, như sông so với biển, làm các nàng mơ hồ khó chịu, càng phát giác mình không hiểu gì hắn.

Đối với các nàng mà nói, con người Dịch Vân này giống như cái bình kín che đây tấm vải đen, nấp trong bóng tối, ẩn mình kín kẽ. Tản ra thần thái bí ẩn, nhìn không thấu, để ý thì loạn, lại càng muốn xem tiếp. Xem kỹ rồi, càng muốn biết thêm, đây là thiên tính nữ tử.

Khiến cho các nàng tò mò, lại bị hấp dẫn chính là hai chữ "thần bí" mà Môn La đã nói.

Cái gì là thần bí?

Trong bóng tối, một con heo mà che phủ tầng tầng lớp lớp cũng làm người ta tò mò, để ý, còn quản chi nó là heo, đó là sau này.

Làm cho người ta tò mò, trong lòng rạo rực, nhịn không được muốn tự thân khám phá, chính là có mị lực.

Chỉ cần đủ thần bí, cho dù là heo, cũng là heo có mị lực.

Cho nên, đối với các nàng, còn có số đông người từng tiếp xúc qua Dịch Vân mà nói, hắn 10 phần hấp dẫn.

Dịch Vân một bước thong thả, dưới chân phát ra thanh âm có quy luật, phối hợp tiếng vỗ tay từ xung quanh truyền đến, thành một khúc nhạc hào hùng.

"Lão đại, ngươi thấy trận đấu này thế nào?" Hắn hỏi thầm.

"Kiếm kỹ không xuất thì hơn 4 thành, không tới 5 thành. Đây là đã tính cái lĩnh vực không biết tên kia rồi, tự ngươi lo lắng đi!"

Với cấp Lục tinh trung giai của hắn thì phần thắng dưới 2 thành, hiện giờ tiếp cận cao giai lĩnh vực lập tức vọt lên 4 thành, biến hóa nhanh như vậy là nhờ rút ngắn chênh lệch giai vị.

"Phải không? Cũng không khác với ta dự đoán nhiều lắm, ta hiểu mà!"

Dịch Vân lạnh nhạt nói.

"Trên thực tế, nhân tố quyết định thắng bại là ở lòng ngươi, ngươi muốn đối phó hắn như thế nào? Là thành viên trong gia tộc Lam Duy Nhĩ hay là Tam ca trên danh nghĩa của ngươi?" Môn La nói ra từng lời thấm thía.

Lại đi về phía trước vài bước, lôi đài gần ngay trước mắt, "Ma Đa? Không giống với Phụ Á, ta không có ấn tượng gì với hắn, nhớ... hình như trước đây hắn từng dùng ánh mắt khinh miệt nhìn ta và mẫu thân, ngôn từ nhục mạ, dù có huyết thống hay không, vẫn là xa lạ, hắn không phải tam ca ta!"

"Tốt lắm! Nhớ lời ngươi vừa nói đó, lấy tâm tình đó mà đối mặt với hắn."

"Cái gì là tâm tính rõ ràng?"

"Ngoại trừ ràng buộc huyết thống, hắn chính là đối thủ của ta, cũng là địch nhân, không có gì vướng bận cả, việc ngươi phải làm chính là đánh bại hắn!"

Long Hổ Diễn Vũ, sân khấu chói sáng nhất, Ma Đa đợi thật lâu: "Rốt cuộc cũng tới ngày này, mấy vạn tuyển thủ, tất cả đều không hứng thú, ta hy vọng duy nhất chính là ngươi."

"Trong suy nghĩ của ngươi, là muốn tự tay đòi lại khuất nhục của Phụ Á và thể diện gia tộc Lam Duy Nhĩ?"

"Ngươi hiểu được thì tốt, đúng vậy, cho nên kế tiếp ta không lưu thủ, thắng bại trận đấu này sớm rõ ràng, ngươi phải trả giá cho hành động của mình, không thể trốn tránh!"

Trả giá? Gia tộc Lam Duy Nhĩ lại nói chuyện trả gía với hắn? Bọn họ có tư cách này sao?

Cái giá mà ta từng mất đi, bọn họ làm sao bồi thường?

Dịch Vân không đáp, lẳng lặng nhìn hắn, từ khi 6 tuổi hắn lần đầu đối diện Ma Đa. Từng là tam ca, hôm nay là đối thủ, không hề có cảm giác thân tình, nếu có, thì là chiến ý kịch liệt như lửa nóng.

Chung quanh hoan hô như sấm, cơ hồ đều vang lên mỗi một cái tên, Ma Đa nhíu mày cười khẽ nói: "Thanh âm này, tất cả đều là tên của ngươi, là do chênh lệch thực lực, thắng bại rõ ràng, ngươi là giấc mộng không thực tế, ta sẽ làm cho bọn họ tỉnh dậy!"

Duỗi tay, một trường kiếm quang mang màu vàng hiện ra, đấu khí quán thấu vào thân kiếm, vừa thấy là biết thanh ma binh trong tay Ma Đa là Lôi hệ, bản thân thực lực cường đại, ma binh cực phẩm, thắng lợi của hắn đã là tuyệt đối.

Dịch Vân liếc mắt liền nhận ra, khóe miệng hơi cong lên, lẩm bẩm: "Ma binh Kinh Lôi? Trùng hợp buồn cười. Ông trời tựa hồ ở bên ta nha, phần thắng lại tăng lên một thành, coi như 5-5 đi!"

Âm thanh từ trạm gác vang lên, trận chung kết chính thức bắt đầu.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-398)