← Ch.377 | Ch.379 → |
Tử diễm thoáng biến mất, tinh quang u lam lưu chuyển, ánh sáng đẹp chói mắt, một lúc sau, tròng mắt hai người đã quen với biến hóa bốn phía, lúc này mới nhận thấy, nơi này là một thạch động khổng lồ do thiên nhiên tạo nên, rồi những thứ lấp lánh, long lanh phát sáng kia, đều từ nham bích phát ra.
Chân đạp đất mặc dù gió gào thét, nhưng vẫn đứng kiên cường, một cỗ hàn khí mơ hồ từ dưới bàn chân không ngừng phát tán lên, so với băng còn lạnh hơn, hiển nhiên đây là năng lượng sắc bén của nham thạch. Trông như một loại đá bình thường, nhưng tính chất tuyệt không tầm thường.
Dịch Vân đưa tay chạm vào, chỉ thấy một trận băng hàn. Tinh quang u lam nhanh chóng lưu chuyển nhấp nháy, ước chừng mỗi một mét vuông liền có một điểm sáng, đây rốt cuộc là đá làm bằng vật liệu gì?
Mễ Mễ Lộ cầm lấy một mảnh đá vụn, tinh tế xem xét, như có điều suy nghĩ, một lúc sau nói: "Đây là U Minh Thạch."
"U Minh Thạch?"
Gật đầu, Mễ Mễ Lộ nói: "Ta từng ở thư viện của học viện xem qua mấy cổ thư, U Minh Thạch là một loại khoáng thạch tương đối hiếm thấy có tính âm hàn. Có thể tự mình thu nạp mỗi ngày cực ít thiên địa nguyên tố, chuyển hóa thành các tinh điểm sáng lấp lánh. Chúng ta đang thấy mấy tinh điểm u lam nhấp nháy này chắc chắn là do vậy mà tạo thành, đá này nhất định là U Minh Thạch không thể nghi ngờ."
"Khoáng thạch hiếm thấy? Cái này có thể sử dụng để chế tạo binh khí được không?"
"Không thể!" Mễ Mễ Lộ nói: "U Minh Thạch mặc dù hiếm thấy, thuộc về một loại khoáng thạch kỳ quái. Có thể thu nạp nguyên tố một cách kỳ diệu, tuy nó cứng rắn có thừa nhưng tính dai lại không đủ, so với khoáng thạch tầm thường thì kém hơn. Mặc dù là kỳ thạch nhưng có mấy chỗ vô dụng, vì vậy giá trị cũng không lớn."
Chỉ có thể ở ban đêm mới phát sáng, nhưng tác dụng cũng không có bao nhiêu, có cũng được, không có cũng không sao. Dịch Vân tự nhiên là không có hứng thú.
Ngẩng đầu nhìn lại, trước mặt tinh điểm u lam nhấp nháy, liên tục kéo dài hút tầm mắt, có thể thẳng thắn mà nói, nhìn không thấy cuối, không biết là thông đi nơi nào. Điều duy nhất có thể khẳng định là, bọn họ đang đứng ở thế giới trong lòng đất. Muốn thoát khốn, chỉ có hai lựa chọn, đi tới hoặc quay lại đường cũ.
Dịch Vân cùng Mễ Mễ Lộ nhất trí quan điểm, bọn họ có thể tới được chỗ này đã bò sát trong động cả một ngày một đêm rồi. Khổ không tả nổi, thay vì quay đầu lại, bọn họ tình nguyện tiếp tục đi tới vào trong động.
Lối đi thật dài dưới đất, một đường mà tiến, không có ma thú tồn tại, ngay cả một thân cây, nhánh cỏ cũng không thấy. Tuy con đường phía trước mịt mờ, nhưng hai người cũng an lòng, nhìn thông đạo tràn ngập tinh điểm u lam sáng nhấp nháy này đi thông đến nơi nào, dù là tử lộ, bọn họ vẫn có thể quay đầu, cho nên vấn đề an toàn là không đáng ngại.
Cầu Cầu ở phía trước mở đường. Hai người mang theo ba phần cẩn thận, sóng vai mà đi, cùng đi ở trên thông đạo tinh điểm nhấp nháy như dải ngân hà, không nói một lời.
Rất kỳ quái, Mễ Mễ Lộ tận mắt nhìn thấy hắn lấy ra một khối khoáng thạch hắc ám lớn, để thu nhiếp lũ Hắc Xác Độc Chu kia, trên đại lục một khối khoáng thạch nguyên tố là rất hiếm có, nàng như thế nào lại không biết chứ, nhưng vẫn chưa bao giờ đề cập đến chuyện này, tính tình quả thực rất tốt, cũng làm cho hắn thở phào nhẹ nhõm. Tránh khỏi một phen hao tâm tốn sức giải thích. Chỉ vì trên người hắn bí mật không thể lộ ra có nhiều lắm.
Thân ở hiểm địa, hai người đồng hành, sợ nhất là phải phòng bị lẫn nhau. Hai bên có điều cố kỵ, Dịch Vân đành mở miệng trước phá không khí trầm mặc này: "Việc có liên quan đến khối khoáng thạch hắc ám từ đâu mà có, không hiếu kỳ sao?"
Mễ Mễ Lộ ngẩn ra, không nghĩ tới Dịch Vân chủ động nói lên, hơi mỉm cười nói: "Tất nhiên là tò mò, nhưng mỗi người đều có bí mật riêng của mình, ngươi đặc biệt là một người như vậy có rất nhiều bí mật. Ta tự nhiên không ngu ngốc truy hỏi tới cùng làm gì. Mặc dù giá trị của khoáng thạch nguyên tố ta rất rõ, trong chợ đen có giá trên trời, người người tranh đoạt, động tới là bị họa sát thân nên ngươi yên tâm, chuyện này ta sẽ làm như không biết, sẽ không nói ra với ai."
"Chờ khi rời khỏi Lạc Nhật sơn mạch, ta đưa ngươi trăm cân khoáng thạch nguyên tố được không?"
"Vì sao?" Mễ Mễ Lộ kinh ngạc.
Trăm cân khoáng thạch nguyên tố. Hắn có thể bỏ ra được sao?
"Y như lời ngươi nói, đây là trân bảo trên đại lục, chúng ta bây giờ quan hệ là đồng bạn, nếu thấy được, ta tự nhiên sẽ không chiếm riêng một mình, huống chi, khoáng thạch hắc ám đối với tộc nhân của ngươi rất hữu dụng, coi như là tâm ý của bằng hữu được không?" Dịch Vân thản nhiên nói.
"Cảm ơn." Mễ Mễ Lộ cảm kích nói.
Khoáng thạch hệ hắc ám mặc dù với người đã đạt tới cảnh giới lục tinh như Mễ Mễ Lộ không có nhiều tác dụng lắm, nhiều lắm chỉ để khôi phục ma lực thôi. Căn bản không cách nào dùng trong chiến đấu cả, nhưng đối với gia tộc của nàng lại có tác dụng rất lớn.
Bởi vì đệ tử trực hệ của gia tộc Ba Nhĩ Đốn hầu như đều tu luyện hệ hắc ám, Mễ Mễ Lộ là ma pháp sư hắc ám, Tô Lỵ tu luyện đấu khí Hắc ám, tất cả đều thuộc một hệ cả.
Dưới cảnh giới lục tinh dùng khoáng thạch nguyên tố để phụ trợ tu luyện. Có thể tăng nhanh tiến cảnh tu luyện, đột phá cảnh giới. Khi đột phá cảnh giới cũng có hiệu quả lớn, chính là ngoại lực hỗ trợ tu luyện tuyệt hảo, lại hoàn toàn không gây hại, không có bất kỳ tác dụng phụ nào. Có tiền cũng không mua được, một số ít cũng chỉ có thể thấy trên chợ đen, nhưng mỗi một cân cũng đều bị lái buôn hét giá trên trời, cho nên mới được gọi là dị bảo.
Mễ Mễ Lộ thông tuệ hiểu cử chỉ của Dịch Vân lần này là có thâm ý. Hai người đồng hành bên trong hiểm cảnh, tối kỵ nhất là phải có tâm phòng nhau, ngươi phòng ta, ta phòng ngươi. Nói trắng ra mới là cách thức tốt nhất. Mục đích của bọn họ khi đồng hành, đó chính là an ổn đi ra khỏi nơi này, rời khỏi Lạc Nhật sơn mạch.
Thế giói dưới lòng đất không ngày nào có ánh sáng mặt trời.
Cũng không biết đi bao lâu rồi, Cầu Cầu ở phía trước bong nhiên dừng lại, ở một bên của sơn đạo, nhảy lên nhảy xuống rất phấn khích.
Cầu Cầu vừa là gì vậy? Mễ Mễ Lộ ngạc nhiên nói.
Dịch Vân ánh mắt sáng lên, đi tới, hỏi: "Cầu Cầu là nơi này sao?"
Tập tính của Cầu Cầu Dịch Vân rõ ràng nhất, không phải là bảo địa nó sẽ không đi. Không phải trân bảo nó sẽ không tìm, lần này bắt hắn đến nơi này, trong thế giới lòng đất, khẳng định là có đồ vật gì hấp dẫn nó.
Cầu Cầu gật gật đầu, kêu ré lên, đây là thanh âm lúc hưng phấn mới có thể phát ra.
"Hiểu rồi." Dịch Vân không do dự nữa, lấy ma binh ra hướng về phía mặt đất Cầu Cầu đang chỉ chém xuống.
Rầm rầm, ào...
Cả tòa địa đạo lay động mãnh liệt, khối nham thạch từ trên đỉnh sụp đổ xuống, rơi xuống rào rào như mưa to, tất cả đều lấp lánh giống như sao băng rơi vậy.
"A! Ngươi đang làm gì đó? Nơi này là trong lòng đất à!"
Mễ Mễ Lộ tránh khỏi mấy khối nham thạch lớn đang rơi xuống, trốn bên cạnh Dịch Vân hoảng hốt nói.
Lay động từ từ dừng lại, nhưng vẫn có một chút đất đá vụn rơi xuống, may mà cả địa đạo này không có sập xuống, nếu không toàn bộ bọn họ đều bị chôn sống ở chỗ này.
Dịch Vân cũng bị động tĩnh quá lớn khiến sợ hết hồn, cười khổ nói: "Ta hiểu tình cảnh hiện nay, biết nơi này là trong lòng đất, cho nên mới dùng có hai thành lực đạo, không nghĩ đến địa đạo này yếu như vậy, địa đạo lung lay khiến cho nham thạch rơi xuống gây ra động tĩnh lớn như vậy."
"Đã nói, U Minh Thạch tuy cứng rắn nhưng không có dẻo dai, lấy nó tạo thành địa đạo dưới lòng đất đặc biệt không ổn định, phải dùng lực đạo nhẹ hơn từ từ làm mới được!" Mễ Mễ Lộ dặn dò.
Ý định của Dịch Vân, là muốn dùng đấu khí mạnh mẽ mở ra tầng nham thạch bên dưới, nhưng hiện tại xem ra hắn không dám làm như thế nữa. Cuối cùng chỉ có thể dùng ma binh, từng kiếm một cắt trên mặt đất, cắt tầng nham thạch ra từng cục như hình lập phương, hơn nữa lấy ra từng cái, công phu như thế so với thợ mỏ đào địa đạo thật không có khác biệt. Làm cật lực cả canh giờ, chỉ đào được một cái cửa vào dài rộng chừng ba thước, độ sâu chỉ độ năm thước, trông như một cái hầm ngầm.
Bởi vì hướng thẳng xuống dưới mà đào móc càng lúc càng sâu, càng lúc càng khó khăn, hắn khổ không thể vận dụng đấu khí, chỉ có thể dựa vào ma binh sắc bén, chậm chạp đào xuống, càng xuống sâu tốc độ càng chậm.
Dịch Vân thở dài nói: "Chỉ hy vọng không quá sâu, nếu là hai trăm mét trở xuống, sẽ không biết đào đến ngày nào." "Đây là ý kiến của Cầu Cầu? Dưới đó có cái gì?" Mễ Mễ Lộ chắc lưỡi, trong ấn tượng của nàng, Cầu Cầu chẳng khác gì một con rắn nhỏ khả ái.
"Lên đây đi, nếu chỉ là phá vỡ tầng nham thạch, ta có biện pháp làm được."
"Ồ? Phương pháp gì?" Dịch Vân nhảy lên, lúc này độ sâu đã gần chục thước.
"Ma pháp hệ Hắc ám có đặc tính ăn mòn. Muốn ăn mòn U Minh Thạch cũng không khó, chẳng qua nơi này hàm lượng thiên địa nguyên tố tương đối mỏng, bởi vì U Minh Thạch có một điểm khác biệt, chính là hấp thu thiên địa nguyên tố." Mễ Mễ Lộ lại tiếp: "Hủ Thực Độc Thủy, cần có nguyên tố Hắc Ám ổn định cung ứng mới có thể thi triển ra, vừa may ngươi có khoáng thạch hắc ám."
Dịch Vân vừa nghe lập tức hiểu ngay, lập tức lấy ra trăm cân khoáng thạch hắc ám.
Hắc ám nguyên tố không ngừng tràn vào trong cơ thể Mễ Mễ Lộ, ma lực giống như biển lớn tụ vào, một Hắc thủy cầu khổng lồ từ trong không trung tạo thành.
Mễ Mễ Lộ không dám dùng sức, từ từ để cho Độc Thủy dọc theo cái hố Dịch Vân đào từ trước đi xuống.
"Xì, xì...."
Nồng nặc khói trắng cay mũi xông lên, một khắc đồng hồ, Dịch Vân đi đến bên cạnh cái hố nhìn xuống, thấy cái hố đã bị ăn mòn rộng hơn mười thước, so với hắn dùng ma binh đào nhanh gấp mấy lần. Từ lúc đó, trọng trách đào hố, dĩ nhiên hắn giao cho Mễ Mễ Lộ ra tay.
Có khoáng thạch hắc ám ổn định cung ứng, Mễ Mễ Lộ lần lượt thi triển ra Hủ Thực Thủy Cầu, không ngừng ăn mòn đào sâu thành hố. Hủ Thực ma pháp này không cần chú ngữ chỉ đơn thuần là lấy ma lực Hắc ám ngưng kết mà thành, hoàn toàn chỉ có đặc điểm ăn mòn của Hắc Ám hệ, ma lực càng mạnh, tính ăn mòn càng cao.
Ba canh giờ đi qua.
Mễ Mễ Lộ một lần nữa tái diễn luyện hóa ma lực, thi triển Hủ Thực Thủy Cầu, đã sớm mệt mỏi, đầu đầy mồ hôi, độ sâu dưới hố cũng đã hơn hai trăm thước, nhưng vẫn chưa thấy đáy, chẳng biết đâu là điểm cuối nữa.
Dịch Vân một bên nhìn, may là có Mễ Mễ Lộ đi cùng, nếu không để hắn đào thì.... , nói thẳng ra, độ sâu này, muốn đào không đến một tháng hẳn không làm nổi.
Hơn nữa càng hy vọng Cầu Cầu lần này thông linh, nếu không tất cả sự hành hạ này đều là làm không công hết.
Vì tăng nhanh độ luyện hóa ma lực cho Mễ Mễ Lộ, hắn lại đưa ra trăm cân khoáng thạch hắc ám nữa, hai bên tả hữu đặt cạnh nàng, Mễ Mễ Lộ hơi ngẩn ra, ánh mắt sáng quắc ngó sang Dịch Vân, cũng không nói gì, độ luyện hóa vừa nâng thêm một hai thành.
Hai khối khoáng thạch hắc ám cùng tồn tại, không chỉ Mễ Mễ Lộ đang hấp thu năng lượng của nó, quanh chỗ Dịch Vân đứng, tràn đầy nguyên tố hắc ám, vô cùng chậm chạp, nhưng ổn định không ngừng tràn ra khắp địa đạo, dung nhập vào trong nham thạch.
Loại hấp thu này tương đối chậm chạp, số lượng cũng rất ít, cho dù hai khối khoáng thạch này có để ở đây cả năm, tổng lượng hấp thu cũng không quá một cân, căn bản không thể coi là tổn thất được.
"Có thể hấp thu nguyên tố năng lượng, thật là kỳ dị, cho nên có thể từ trong lòng đất sâu kín hàng dặm, phát ra ánh sáng lấp lánh. Năng lượng chuyển hóa thành dạng này." Dịch Vân thầm nghĩ
Năm canh giờ sau, đáy của cái hố đang bị ăn mòn đột nhiên toàn bộ thủng ra, lộ ra một hầm ngầm đầy ánh sáng đi ra ngoài.
"Sâu hơn bốn trăm mét, thật ngoài dự tính, lần này hoàn toàn là nhờ nàng đấy." Dịch Vân hoảng sợ, nếu chỉ có một mình, nhất định đào không nổi độ sâu như vậy, thật sớm đã buông tha rời đi rồi.
Mễ Mễ Lộ thở dốc một hồi, khi thấy ánh sáng dưới đáy hố cũng ngạc nhiên: "Trong lòng đất tối tăm, thế giới dưới lòng đất sao lại có ánh sáng, bên trong đó có cái gì?"
"Xem một chút thì biết."
Nhìn xuống địa đạo thẳng đứng sâu hơn bốn trăm mét, Mễ Mễ Lộ nói, nàng hiện giờ không còn năng lực xuống đó, nàng lưu lại ở trên, Dịch Vân cùng Cầu Cầu nhảy vào bên trong động tìm tòi.
Đang va chạm với hai bên nham bích, Dịch Vân vô kinh vô hiểm nhảy xuống đến đáy, xuyên qua ánh sáng chỗ cửa động, bên trong, là một thạch động bị phong bế rộng mấy chục thước.
Tháp vàng sáng choang đập vào mắt, nguyên tố tinh thuần tràn ngập không gian, một quặng mỏ khổng lồ ở bên trong động, phát ra quang mang chói mắt.
"Khoáng thạch địa hệ? Đây là quáng mạch chưa bao giờ bị khai thác? Mấy ngàn cân khoáng thạch?" Môn La hưng phấn hét lớn: "Phách mạch được chôn dấu sâu dưới lòng đất như vậy, lần tầm bảo này thật không thể tin nổi."
← Ch. 377 | Ch. 379 → |