← Ch.393 | Ch.395 → |
Trong rừng, Dịch Vân toàn lực chạy trốn.
Khi Cầu Cầu bò lên đến mặt đất, phun hắn đang muốn ngất xỉu vì thiếu hơi ra ngoài, đã là ở ngoài Kỳ Võ thành, trong rừng phía Tây.
Cầu Cầu đào cái đường hầm này, hẳn là hơn 10 dặm, nổi thẳng đến ngoài thành, điều này quả là thần kỳ, Dịch Vân cũng cảm thấy kinh dị.
Hắn từ trong ma trận địa lao thoát khỏi, tuyệt đối sẽ không che dấu được các cường giả ở Quang Minh giáo đình bao lâu, lúc này hắn không cần phân biệt phương hướng, dùng hết toàn lực, nhắm về phía sâu trong rừng mà chạy như điên. Kỳ Võ thành lúc này, đối với hắn là một địa phương chắc chắn phải chết, nơi hắn bị phán quyết tử hình. Môn La cảm ứng được, Hi Đồ Ân đã lưu trên người hắn một cái ma văn ấn ký, chỉ cần ngưng thần điều tra, trong phạm vi 1000 dặm, rất nhanh có thể tìm thấy vị trí của hắn.
Đường sống duy nhất hiện nay của hắn, chỉ có thể mong Hi Đồ Ân không nên phát hiện hắn bỏ chạy quá nhanh, để hắn có nhiều thời gian một chút, chạy ra khỏi ấn ký phạm vi. Nếu không đối mặt với một gã tinh vực đỉnh phong cường giả đuổi giết, hắn muốn trốn cũng trốn không được.
Đáng chết!
Thân ở trong tinh vực ma pháp trận, nếu không phải Cầu Cầu có được một loại nghịch thiên đặc tính có một không 2 này thì... hắn căn bản là không thể thoát ra khỏi ma pháp trận nửa bước, dưới tình huống thiên la địa võng như vậy. Dưới tình huống không có chỗ có thể trốn như vậy, Hi Đồ Ân vẫn không yên lòng, vẫn phòng bị như vậy, làm ra cái ma văn ấn ký này như một cái phòng tuyến, tâm tư cẩn thận. Thật sự là quá đáng sợ.
Cũng chính là hành động này của Hi Đồ Ân, khiến cho Dịch Vân mặc dù thoát khỏi Kỳ Võ thành, nhưng lúc nào cũng nằm trong nguy hiểm. Hắn cần phải nắm chặt thời gian, tận lực trước khi Hi Đồ Ân phát hiện phải thoát khỏi phạm vi ấn ký cảm giác của hắn.
Bóp nát một cái Mạn Đà hoa, một đoàn sương mù vô hình đem toàn thân hắn bao lại, che dấu khí tức đến nhỏ nhất, Dịch Vân vận chuyển Phần Kiếp Tử Diễm đến cao nhất, thân hình như lưu tinh, thẳng tắp bay về phía trước.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, hai canh giờ, hay là ba canh giờ, một hơi vọt ra khỏi 4-500 dặm lộ trình. Trong khi chạy, hắn liên tiếp bóp nát 3 miếng Xích Luyện Hỏa Tinh còn sót lại, nhanh chóng bồi bổ đấu khí tiêu hao. Chỉ vì lên đường, trong một đêm, liên tục 3 lần đem đấu khí tổn hao đến không còn, đây là lần đầu tiên.
Tình cảnh hiểm ác hiện giờ, không cho hắn có thể lựa chọn, chỉ có thể liều mạng chạy trối chết.
Liều mạng! Liều mạng! Liều mạng!
Cố gắng tạo ra sinh lộ cho bản thân.
Thoát khỏi vô biên rừng rậm, chạy vội trên một cái đồng bằng hoang vu, mặt đông vách đá kéo dài vô hạn, dưới đất đất vàng đá vụn, cỏ dại không mọc địa phương.
Nếu cẩn thận nhìn rõ địa hình, hoảng hốt mà chạy bừa, nhưng thần xui quỷ khiến lại chạy trốn ở con đường chính xác nhất. Cái phương hướng này, chính là Bắc Bộ Hoang nguyên đế quốc, ma thú ao đầm phương hướng.
Dịch Vân cũng không có gì do dự, lướt qua hai tòa hoang cốc, vọt tới một cái mảng rừng núi trùng diệp, bỏ qua đường lớn không đi, chỉ chạy ở những nơi con người khó đi, chỉ cần kín đáo, nhanh chóng đi tới.
Đêm càng lúc càng tối, Dịch Vân vẫn không dám ngừng lại nghĩ ngơi. Một đêm này, so sánh khi hắn ở trong Lạc Nhật Sơn Mạch, tránh né cấp 8, cấp 9 bầy đàn ma thú còn khổ hơn. Bởi vì hắn muốn trốn tránh, lại là một gã tinh vực cường giả đang nhắm vào hắn, một địch nhân tinh vực đỉnh phong.
Trên bầu trời đêm, một đạo ánh sáng lấp lánh, giống như lưu tinh từ phía chân trời, một cái thân ảnh cao lớn từ trên trời gián xuống. Vượt qua và ngăn cản trước mặt Dịch Vân. Uy áp cường đại dữ đội mãnh liệt ập tới, bỗng nghiên đem Dịch Vân đứng im tại chỗ.
Trong tâm hắn cực kỳ kinh hoảng, Hi Đồ Ân vẫn tìm được hắn.
" Lại một lần nữa, ngươi làm cho ta ngạc nhiên." Hi Đồ Ân chậm rãi nói: " Thất tinh cao cấp thực lực, tinh vực ma pháp trận, cho dù thật sự có kỳ tích, ngươi tuyệt đối cũng không thể nào đột phá, coi như là đạt tới cấp 9 đỉnh phong Bố Lỗ Thác, chỉ cần ngồi bên trong ma pháp trận, hắn cũng không có cách nào thoát khỏi. Hơn nữa, ngươi còn có thể không tiếng động từ trong đó bỏ chạy. Ta rất hiếu kỳ, ngươi tột cùng dùng phương pháp gì, thủ đoạn gì mà có thể thoát khỏi ma trận địa lao?"
Dịch Vân cẩn thận đề phòng, cũng không trả lời.
Nhìn Dịch Vân một lần, Hi Đồ Ân dường như phát hiện cái gì, hai mắt khép lại thành một đường, có chút kinh ngạc: " Mạn Đà Hoa chính là ma dược độc hữu của A Khắc Tây. Khó trách ta cũng không có nắm giữ hành tung của ngươi. Thiếu niên, ngươi có thể làm cho bổn tọa lao lực một đêm, hẳn là nên tự hào. Hơn 1000 năm, ngươi là người thứ nhất không đạt tới tinh vực, lại có thể khiến cho ta bội phục tự đáy lòng."
Không nhìn đến sự đề phòng của Dịch Vân, Hi Đồ Ân nói tiếp: " Tại ma đấu đại hội lúc đó, Bố Lỗ Thác đem tới tình báo của ngươi, cấp bậc liệt vào đặc biệt ưu tú, bổn tọa lúc đầu chẳng qua cho là phóng đại. Chưa từng thật sự để ý tới, hiện nay xem ra phỏng đoán của Bố Lỗ Thác là rất đúng, thật sự là ta quá xem thường ngươi! Hạng người nhân long quỷ kiệt như ngươi quả thật là có một không hai, bổn tọa từ lúc mới sinh đến nay chưa thấy qua. Đáng tiếc, rất đáng tiếc! Nếu như có thể sử dụng ngươi thì thật là tốt."
" Nếu như không phải quyết định sai lầm vụ án của Tư Đạt Đặc, bổn tọa sớm đã phá lệ thu ngươi làm môn đồ, dốc lòng truyền thụ cho ngươi. Chẳng qua là, bây giờ nói lời này cũng vô dụng, cừu nhân, dù sao cũng là cừu nhân. Giữ lại không được, vậy thì chết đi."
Khuôn mặt tiếc hận, Hi Đồ Ân tay nhẹ nhàng phất, một cái khí tức không tiếng động nhanh như tia chớp, một thành thực lực, uy lực gấp 100 lần Dịch Vân, lập tức hướng bộ ngực Dịch Vân đánh tới.
Trong lúc nguy cấp, Dịch Vân cũng không có rút ma binh ra chống cự. Bởi vì là vô dụng, hai khỏa Hồng Lam Linh Châu lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay, thủy hỏa ma lực không có chút nào giữ lại mãnh liệt rót vào, lập tức mười đầu ngón tay lấy tốc độ mắt thường không thể thấy đường động đậy, cùng một thời gian, một cái ma lực khổng lồ lấy hắn làm trung tâm, hướng ra phía ngoài mà đi.
Sau một khắc, 10 cái ma pháp trận đột nhiên hiện ra, bao quay chung quanh, tầng tầng chồng lên nhau, rồi tự tan ra hòa nhập thành một thể, mười cái ma trận lúc đầu biến mất, chỉ để lại một cái, di động xung quanh Dịch Vân, là một cái hình trụ lập phương.
Mấy trăm đạo ma văn ấn khắc tại trên hình trụ bắt đầu khởi động, lấp lánh hai màu ánh hồng lam.
10 cái cấp 8 ma pháp trận dung hợp, tạo thành cấp 9 ma hộ đại trận!
" Biến mặt phẳng thành lập thể, trở thành ma pháp trận hình lập phương? Tại sao lại có chuyện như vậy?" Hi Đồ Ân lần đầu tiên lộ ra nét mặt kinh sợ.
Rầm rầm rầm...
Lần đầu va chạm, cửu tinh cấp, ma trận hình lập phương lập tức bị phá vỡ, mặc dù đạo thiểm lôi đánh trúng bộ ngực của Dịch Vân, nhưng uy năng của nó đã bị yếu hơn 7 phần.
Binh!
Giống như tiếng trống kêu, tiếng vang khổng lồ, đánh tan sự im lặng của màn đêm.
Phốc!
Dịch Vân phun ra một ngụm máu tươi, xương cốt trong lồng ngực kêu vang không ngừng, nặng nề bay về phía sau. Mặc dù bị trọng thương, nhưng thân thể vẫn còn nguyên vẹn, tâm trí vẫn còn. Nặng nề đụng vào vách núi, làm vách núi thủng một lổ lớn.
Cầu Cầu chặt chẽ bảo hộ thân thể của Dịch Vân, mặc dù bị cửu tinh ma trận suy yếu bớt, nhưng vẫn còn sót lại 3 phần công kích, không phải Dịch Vân hiện tại có thể thừa nhận được. Cơ hồ tất cả lực công kích nó đều thay thế Dịch Vân thừa nhận hết. Cho dù là như thế, Dịch Vân vẫn bị thương nặng. Nhận công kích của tinh vực cường giả, Cầu Cầu trước nay chưa hề bị thương tổn, thế mà hôm nay vảy cứng toàn thân bóc ra. Trong lổ thủng của vách núi, nó chợt phun ra ngụm máu màu đen, cố áp chế thương thế, lại há mồm ngậm Dịch Vân vào, nhanh chóng hướng dưới đất chui xuống.
Hơi thở biến mất, đúng là biến mất chứ không phải là chết. vẻ kinh hãi trên mặt Hi Đồ Ân lại xuất hiện. Không thể khinh thường, lại phất tay đánh ra 5 thành lực lượng.
Rầm rầm rầm rầm rầm rầm
Cả một vách núi trùng điệp hơn 10 dặm thế nhưng sụp đổ, trong một giây, toàn bộ đều hóa thành đá vụn, nhưng không có thấy thân ảnh của Dịch Vân.
Cùng lúc đó, 5 thân ảnh từ sau bay tới. Xếp thành một hàng ở phía sau Hi Đồ Ân, một người trong đó nói: " Thần uy như ngục, sơn băng địa liệt... Đại nhân, hắn hẳn đã bị tan xương nát thịt rồi."
Lắc đầu, Hi Đồ Ân trầm giọng nói: "Khí tức biến mất mà không tán, ma văn ấn ký của bổn tọa vẫn còn, lại bị hắn dùng cái diệu pháp gì đó có thể che dấu được cảm ứng của bổn tọa. Giống như là biến mất trên nhân gian, liên tiếp 2 lần như thế. Thủ đoạn của người này quỷ dị vô cùng, mọi thứ đều trái ngược với thiên tắc pháp lý của ma vũ chi đạo, đáng sợ!"
" Thất tinh cao giai thực lực, có thể trong nháy mắt hình thành cấp 9 phòng hộ đại trận, lại là chưa từng thấy qua thật thể hình lập phương ma trận. Dùng cái này để tước nhược 7 thành công lực của bổn tọa. Bị thương nhưng không chết, hắn rốt cuộc là làm như thế nào. Tuyết đối không thể cho hắn có bất kỳ cơ hội trưởng thành nào nữa, hôm nay không chết, tất thành đại địch của Giáo Đình chúng ta. Điều động Quang Minh kỵ sĩ đoàn, phát động toàn bộ các binh lực, trong phạm vi 1000 dặm, bày thiên la địa võng, lấy danh nghĩa độc thần, tội ác tày trời, giết chết không tha!"
Đồng loạt trả lời, 5 tên Hồng y giáo chủ, tản ra 4 phía. Lúc này, tất cả Quang Minh thế lực trong Kỳ Võ thành tất cả đều động.
Độc thần! Độc thần! Độc thần!
Tội ác tày trời, giết ngay lập tức!
Phải chết không cần sống, giết! giết! giết!
Khi Cầu Cầu chui ra khỏi mặt đất, lại đem Dịch Vân phun ra, lại phun thêm một ngụm máu đen, vô cùng suy yếu chui vào trong ngực Dịch Vân, động đậy thân thể một chút, rồi ngủ thật say!
Dịch Vân cũng không chịu nổi, bị một kích nặng như núi của Hi Đồ Ân, mặc dù bị ma trận của hắn làm yếu bớt, lại được Cầu Cầu thế hắn đón nhận, nhưng xung kích vẫn tạo thành dư âm, cũng không phải hiện tại hắn có thể chống đỡ. Xương ngực đã gãy hơn phân nửa, đứng lên rất khó khăn.
Nơi này là một mảnh hoang vu, quái thạch khắp nơi. Giống như ở dưới đáy vách núi, tương đối kín đáo. Nhưng là Dịch Vân biết, ma văn ấn ký còn tồn tại, Hi Đồ Ân nhất định có biện pháp tìm được hắn.
Lại bóp nát một cái Mạn Đà Hoa, sương mù vô hình lại tiếp tục bao phủ hắn, sử dụng Phần Kiếp Tử Diễm, mạnh mẽ thiêu đốt đứt gân gãy xương trong thân thể.
Đây là một loại thủ pháp mà hắn không thể không làm, có thể nhanh chóng khiến thương thế khép lại hơn phân nửa. Nhưng đồng thời cũng hao tổn nghiêm trọng đến kinh mạch trong cơ thể, ảnh hưởng đến tu luyện trong tương lai của hắn.
Đối với Dịch Vân lúc này mà nói, bây giờ nói đến tương lai thì quá xa xôi, Hi Đồ Ân giống như giòi bọ trong xương hắn, chỉ cần bị hắn đuổi theo lần nữa, sẽ không có may mắn xuất hiện, chỉ còn là một đường chết để đi, khôi phục thương thế, tiếp tục chạy trốn, sống sót qua hôm nay, mới quan trọng nhất.
Huống chi, chỉ cần thuận lợi né qua kiếp nạn này, thì toàn bộ thương thế trong thân thể hắn hoàn toàn không coi vào đâu. Hắn còn có một viên Thập Thánh Kim Đan, đối với kinh mạch và xương cốt bị tổn hại, có hiệu quả trị liệu rất mạnh.
Tư tư tư...
Máu toàn thân nhanh chóng sôi trào, Dịch Vân cắn chặt răng chịu đựng đau đớn, khi xương gãy toàn bộ khép lại, cả người hắn toàn là mồ hôi, đã là nửa đêm, gần đến trời sáng.
Thương thế của Cầu Cầu rất nặng, vảy toàn bộ bóc ra, máu chảy đầm đìa, thịt lộ ra cả bên ngoài, khiến Dịch Vân nhìn mà đau xót.
Đúng lúc này, hắn cảm giác được thân thể của Cầu Cầu không ngừng toát ra một cổ kỳ dị năng lượng. Loại năng lượng này hắn rất là quen thuộc, vì hôm nay bị Cầu Cầu nuốt vào trong bụng nó 2 lần, chính là khí tức tồn tại trong cơ thể nó.
Loại năng lượng này, cùng các hệ nguyên tố dung hợp với nhau mà sinh ra năng lượng rất giống, chẳng qua của Cầu Cầu rất tinh thuần, không một chút tạp chất. Bình thường, vốn bị giữ ở trong thân thể, mà hiện tại nó bị trọng thương hôn mê, không bị cơ thể khống chế mới để khí tức này tràn ra bên ngoài.
Dịch Vân cẩn thận nghĩ đến, mỗi khi hắn ở trong bụng Cầu Cầu, ma văn ấn ký của Hi Đồ Ân liền mất đi công hiệu, tìm không được hắn, nói cách khác....
Linh quang chợt lóe, hắn lập tức lấy đấu khí bao vây thân thể Cầu Cầu, khống chế năng lượng từ thân thể Cầu Cầu toát ra, khiến cho nó tụ hợp thành một cái màn mỏn, chập chờn vây quanh toàn thân hắn.
Dưới thí nghiệm của Môn La, quả nhiên theo khoảng cách càng xa, cảm ứng đối với hắn lại càng mơ hồ. Lấy khả năng của Môn La, chỉ cần Dịch Vân rời xa khoảng 30 dặm. Cũng chỉ có thể cảm ứng được khí tức của hắn, mà không cách nào biết được vị trí xác thực của hắn. Kết quả như thế, ngay cả Môn La cũng khiếp sợ không thôi.
Sự thật hiện ra trước mắt, khí tức trong cơ thể Cầu Cầu. Chính là trong truyền thuyết ' thái sơ nguyên tố', ở bên kia Vĩnh Sinh Chi Môn, hình thức năng lượng cao nhất của Đại Phong Thần Giới!
Hiệu quả Mạn Đà Hoa đã hết từ lâu, nhưng là một cái lồng năng lượng có công hiệu che dấu lại vẫn còn. Dịch Vân biết, đêm dài, từng bước nguy hiểm, thời khắc đen tối nhất đã qua.
Sau đêm tối, chính là trời sáng.
Từng bước đi lên vách đá, ngắm nhìn vô tận cát vàng trên mặt đất, Bắc Bộ Hoang Nguyên đế quốc.
Cầu Cầu thật thông minh, thì ra nó ở trong lòng đất đào động, cũng không phải đào bừa, mà là có một phương hưóng rõ ràng, toàn đi về phía ma thú ao đầm.
Nhìn lại phía sau, hiện ra trong mắt là một con đường hoang vu. Dịch Vân lau vết máu ở khóe miệng, màu tím trong mắt lưu chuyển, lẩm bẩm nói: " Hi Đồ Ân, chờ đó. Ta sẽ trở lại!"
Xoay người, bám theo vách tường, dứt khoát đi tới.
Ngoài ra, sắc trời đã dần dần trở nên trắng, tia nắng ban mai thứ nhất đã bắt đầu chíu rọi cả vùng đất hoang vu.
Ánh sáng xuất hiện, quét dọn một đêm đen tối.
← Ch. 393 | Ch. 395 → |