Vay nóng Homecredit

Truyện:Chí Tôn Vô Lại - Chương 082

Chí Tôn Vô Lại
Trọn bộ 365 chương
Chương 082: Tiểu ma vương Bảo Nhi
0.00
(0 votes)


Chương (1-365)

Siêu sale Shopee


Khinh Linh Tử nhìn thấy người ngồi trên tiên hạc, lập tức mặt mày hớn hở, đối với tiên hạc đang nhào tới chính mình cũng không để ý, vững vàng đứng ở đó, đợi tiên hạc bay tới, thoáng nghiêng mình một chút, nắm Tiểu Lôi đang ở trên tiên hạc lôi xuống, cười nói: "Tiểu tử, ngươi một ngày đêm này chạy đi đâu vây?" Tay áo kia cuộn tròn, đem tiên hạc kia tiện tay thu vào, đây là độc môn tuyệt học của lão, gọi là "Tụ lý càn khôn", không gian bên trong có thể lớn có thể nhỏ, cũng cùng loại với pháp bảo túi càn khôn, chỉ là đã tu luyện đến vô hình cảnh giới.

Tiểu Lôi thở dài, cười khổ: "Sư huynh đại nhân a, ta thiếu chút nữa đã không thể còn sống mà trở về đây"

Khinh Linh Tử lập tức trợn mắt, sắc mặt tái xám, quát: "Cái gì? Tên nào lớn mật như vậy? Ngay cả người của Tiêu Dao phái chúng ta cũng dám khi dễ? Ngươi nói cho ta biết, ta đem bọn chúng quăng từng đứa xuống biển!"

Tiểu Lôi cười hắc hắc, thấp giọng nói: "Nói ra rất dài, nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta trước xuống dưới hãy nói."

Phía sau Đông Phương Vô Thắng tự nhiên nói: "Tiểu Lôi, ta hỏi ngươi, ngươi như thế nào lại cưỡi tiên hạc của Tiên Sơn phái tới? Chẳng lẽ là người của Tiên Sơn phái gây khó dễ cho ngươi sao?" Ngày hôm qua, lão bị Tiên Âm cự tuyệt, trong lòng buồn bực, lúc này mới quyết định xuất đầu đi tìm Vạn Yêu Vương tính sổ đòi lại pháp bảo bị mất, nhưng là ở chỗ này đợi đã nửa ngày rồi, mà Vạn Yêu Vương hôm nay lại làm rùa đen rút đầu, như thế nào cũng không chịu đi ra.

Hắn vốn cũng kỳ quái Tiên Âm không có lộ diện, giờ phút này nhìn thấy Tiểu Lôi đã mất tích một ngày cưỡi tiên hạc tuần sơn của Tiên Sơn phái tới, lại càng thêm do dự.

Tiểu Lôi mỉm cười không đáp, liếc mắt nhìn những người của Vạn Tiên đại hội xa xa trong đám mây, nói với Khinh Linh Tử: "Sư huynh, Đông Phương tiên sinh, chuyện này nói đến phức tạp, thực sự không thể tại nơi này có thể nói rõ ràng được. Đi xuống rồi hãy nói."

Khinh Linh Tử một bụng nghi vấn, chỉ có thể theo Tiểu Lôi hạ xuống đỉnh núi, Đông Phương Vô Thắng lại lắc đầu, tiếp tục đứng ở Mang Sơn yêu quân khiêu chiến.

Tiểu Lôi tìm một chỗ ngồi xuống, đem một phen tao ngộ tối hôm qua cẩn thận nói lại một lần, chuyện Diệu Yên cùng Tiên Âm hai ngươi thân phận quá phức tạp, nói đến nửa canh giờ mói xong.

Khinh Linh Tử sau khi nghe xong nhướng mày, hét lớn một tiếng, một chưởng phách tại tảng đá trước mặt."Bách" một tiếng tảng đá vỡ thành bốn khối, Khinh Linh Tử đứng dậy quát: "Một nữ nhân độc ác! Nguyên bổn năm đó tại Tiên Lâm thịnh hội, ta cũng nhận ra nữ tử cùng đấu với ta không phải là Tiên Âm, chỉ là thương tiếc nàng một thân tu hành không dễ, ta coi trọng tu vi của nàng, lúc đó mới thối lui, những năm gần đây, ta luôn để ý tới nàng, mặc dù không mấy xem trọng Tiên Âm, nhưng cho tới bây giờ cũng không cùng Tiên Sơn phái bọn họ khó dễ, nghĩ không ra nữ tử này tự nhiên như thế độc ác!"

Tiểu Lôi mắt thấy Khinh Linh Tử vuốt tay áo, nhìn điệu bộ sợ rằng sẽ vọt ngay lên bầu trời Huyền Không đảo tìm Tiên Âm tính sổ, hắn vội vàng lôi lão lại nói: "Tiên Âm này, mười mạng hơn phân nửa là đã chín phần đã xong rồi, Tiệt Mạch Thập Tam của Tiên Sơn phái bọn họ, không phải là dễ cứu chữa. Hơn nữa ta cũng không có tổn thương gì, cũng tính là xong đi." Hắn nhìn lên bầu trời liếc nhìn Đông phương Vô Thắng nói: "Mà thật ra vị Đông Phương tiên sinh kia, hay là trước hết mời hắn xuống đã...Hắn ở chỗ này gọi vỡ cổ họng, Vạn Yêu Vương đó cũng sẽ không xuất hiện. Bây giờ Càn Khôn Kính cùng Chấn Thiên Linh đều do ta giữ, Vạn Yêu Vương cho dù là có mười lá gan, cũng không dám xuất hiện tìm chết. Một trong Thiên Hạ Ngũ Phương Cao Nhân, lại có thể dễ dàng đối phó như vậy sao?"

Khinh Linh Tử cau mày nói: "Không cần, Đông Phương lão nhi rất quật cường, pháp bảo của nhiều người ở đây, vì hắn mà đánh mất, hắn nói cái gì cũng không thuyết phục nổi, nhất định muốn bức Vạn Yêu Vương đem trả lại."

Tiểu Lôi hì hì cười, ghé bên tai Khinh Linh Tử như vậy nói hai câu, Khinh Linh Tử gật đầu nói: "Thế cũng là biện pháp. Hắn mặc dù ngày hôm qua ngoài miệng nói là tuyệt quyết, nhưng là trong lòng vị tất đã thật sự có thể quên nữ nhân ác độc kia.... ai..."

Khinh Linh Tử nhún người nhảy lên đám mây, ghé bên tai Đông Phương Vô Thắng nói mấy câu gì đó, Đông Phương Vô Thắng sắc mặt biến đổi lớn, hai mắt nhìn Khinh Linh Tử, đột nhiên kêu lên: "Ta đi xem nàng!"

Sau đó hướng Khinh Linh Tử chắp tay khom lưng, thân thể hóa thành một đạo kim quang bay đi.

Phía sau đông đảo mọi người đều ồ lên, mắt thấy Đông Phương Vô Thắng bỏ đi, đều hò hét ầm ỹ, Khinh Linh Tử nghe được nổi nóng, nghiêm mặt quát: "Câm mồm hết cho ta!"

Hắn chỉ vào những người đó quát: "Các ngươi đã đánh mất pháp bảo, tự mình đi tìm Vạn Yêu Vương đòi lại. Ngày hôm qua đánh một trận, mặc dù là Đông Phương Vô Thắng chọc đến Vạn Yêu Vương, nhưng là nếu không phải các ngươi tranh nhau hướng Tiên Âm nữ nhân đó tỏ ra ân cần, há có thể đánh mất pháp bảo? Bây giờ lại hướng với Đông Phương Vô Thắng đòi lại, đây là lý lẽ chó má gì? Đông Phương Vô Thắng tính tình mềm yếu dễ khi dễ, đạo gia ta lại nhìn không thuận mắt, người nào lại ồn áo, chọc giận lão tử, ta đốt sư môn của hắn!"

Nói xong, lão hung hăng phun một bãi nước bọt, ngang nhiên đi, phía sau hơn ngàn người, không một ai dám lên tiếng.

Ngọc Hư Tử âm thầm rút kiếm, nhìn chằm chằm Khinh Linh Tử, bàn tay đã đặt ở chuôi kiếm, nhưng lại chần chờ, cuối cùng cũng không dám ra tay.

Phía dưới Tiểu Lôi nhíu mày, hắn không giống như Khinh Linh Tử trời không sợ đất không sợ, trong lòng còn có lo lắng khác, Khinh Linh Tử mặc dù mắng to một trận, những người đó tạm thời là không dám nói tiếp nữa, nhưng là không chắc chắn những người này từ nay về sau không hận phái Tiêu Dao, lão Khinh Linh Tử thần thông quảng đại tự nhiên là không sợ, chính là khó đảm bảo những người này sẽ không tìm cơ hội cùng những người khác của phái Tiêu Dao gây khó dễ.

Hắn thoáng suy tư một chút, tung thân đến bên cạnh Khinh Linh Tử, cao giọng đề khí quát: "Mang sơn Vạn Yêu Vương nghe đây, tối hôm qua vị cố nhân phó thác ta chuyển cáo ngươi một câu: "Chuyện xưa đã dứt, mong ngươi đem đồ vật trả lại cho mọi người đi."

Trong đám mây đen lập tức truyền đến âm thanh thô tráng của Vạn Yêu Vương: "Vị tiểu đạo này, mời tiến đến nói chuyện!"

Lập tức chỉ thấy hắc kỳ phấp phới, kỳ môn đại khai.

Tiểu Lôi hướng Khinh Linh Tử nháy mắt ra hiệu, nghênh ngang đi vào trận thế của Mang Sơn Vạn Yêu Vương.

Không lâu sau, chỉ thấy Tiểu Lôi ôm một cái túi vải thật lớn đi ra, Tiểu Lôi đem túi vải đó ném vào không trung, nhất thời hóa thành một cái túi bách bảo, sợi dây tự động cởi ra, bên trong vô số phi kiếm pháp bảo tất cả đều bay ra ngoài, đúng là pháp bảo tại Vạn Tiên đại hội hôm trước của mọi người bị Vạn Yêu Vương cướp đi.

Mọi người mừng rỡ, thu hồi lại đồ vật của mình, không ít người hướng Tiểu Lôi chắp tay cảm tạ, Tiểu Lôi cũng không để ý đến, kéo Khinh Linh Tử đi xuống.

Thanh âm Vạn Yêu Vương từ yêu quân truyền đến, quát lớn: "Tiểu Lôi tiên sinh, xin bảo trọng, nếu có chuyện gì, mời đến Mang Sơn của ta, ta sẽ tận lực!"

Sau đó một âm thanh như lôi đình quát: "Các con, xếp hàng trở về núi!"

Chỉ thấy mây đen cuồn cuộn, mấy vạn yêu quân đông đen, đã đi xa, chỉ để lại bầu trời đầy mây.

Vạn tiên đại hội sau lúc này, đã có thể nói là bị cắt ngang. Tiên Sơn phái chưởng môn nhân Tiên Âm dấu mặt, Tiên Sơn phái chỉ là phái người đi ra thông báo một tiếng môn phái bên trong có biến cố. Mặt khác hai đại môn phái, Côn Luân phái Ngọc Hư Tử không biết gì, mà Khinh Linh Tử dứt khoát dẫn theo Tiểu Lôi ngay ngày hôm đó rời đi.

Vạn Tiên Đại Hội lần này mặc dù hiểu qua loa, nhưng Tiểu Lôi thật sự lại kiến thức được không ít. Thu hoạch càng không nhỏ, mặc dù cái gì "Hóa vũ đan"không có thu được— huyết ngọc thạch chung nhũ đều bị đoạn căn, từ nay về sau trên thế giới cũng sẽ không có cái gì "Hóa vũ đan" nữa, bất quá một giọt thạch nhũ bây giờ nằm tại túi càn khôn của Tiểu Lôi. Còn có một quả nội đan của thượng cổ thần thú Huyền Vũ...thu hoạch này đã đủ để cho mắt Khinh Linh Tử cũng phải đỏ lên.

Nhưng, chuyện kỳ diệu hơn nhiều là xuất hiện một hoa yêu lão bà...

Lúc đang ngự phong mà đi, ngàn núi chỉ một lần là qua mà thôi, nhưng không có chuyện gì khác, lúc quay trở về hai người cũng không vội vàng.

Thật ra Tiểu Lôi đối với tiên hạc Tiên Sơn phái cảm thấy cực kỳ hứng thú, cưỡi tiên hạc bay khắp trời, điều này thật là rất hấp dẫn. Quả thực chính là một cái máy bay tư nhân.

Nghe Khinh Linh Tử nói, tiên hạc Tiên Sơn phái này tại trong thiên hạ Tiên Lâm xem như nhất tuyệt, loại linh thú này nuôi dưỡng cực kỳ không dễ dàng, cho dù là Tiên Sơn phái, cũng bất quá chỉ có hai mươi bốn con mà thôi, hơn nữa bị Tiểu Lôi lấy đi một con, bồi dưỡng ra một linh thú như vậy, không ít hơn mười năm thì không thể được....

Tiểu Lôi không khỏi có chút buồn bực.

Lịch sử đại phái cũng có từ rất xưa, Tiên Sơn phái có huyết ngọc thạch nhũ, còn có linh hạc. Côn Luân phái nghe nói cũng có linh thú của bọn họ... mà chúng ta Tiêu Dao phái có cái gì? Chẳng lẽ là hầu tử trên núi Nga My sao? Hức!

Người ta cưỡi tiên hạc, vừa nhìn chính là bộ dáng thần tiên a! Nhưng mà người đã gặp qua có thần tiên cưỡi khỉ chưa?

Tiểu Lôi đối với pháp môn giá ngự tiên hạc cực kỳ có hứng thú, cũng may Khinh Linh Tử thật ra biết không ít chuyện, dọc theo đường đi Tiểu Lôi học cưỡi tiên hạc phi hành, càng ngày càng thuần thục. Bất quá lúc bắt đầu, cũng tạo ra một chút chê cười. Hắn đối với việc điều khiển tiên hạc dù sao cũng mới là tân thủ, có lúc ngay cả phương hướng cũng không nắm chắc. Mặc cho hắn cưỡi ở phía sau như thế nào vừa lôi vừa kéo, rút ra cả một nắm lông vũ, tiên hạc kia lại vẫn như cũ việc ta ta làm, muốn tới nơi nào thì đến nơi đó. Tiểu Lôi mấy lần tức giận đến nhịn không được trong đầu sinh ra ý niệm muốn đem nó làm bữa tối.

Hai người du sơn ngoạn thủy, mất bốn ngày mới về tới Nga My sơn. Khinh Linh Tử nhiều năm không xuống núi, trên đường đi cũng vui vẻ cùng Tiểu Lôi lãng phí thời gian, nhưng Tiểu Lôi lại có mục đích khác!

Hai người trên đường du lịch danh sơn đại hà, Tiểu Lôi lại chuyên môn chọn lựa nào là danh sơn nổi tiếng từ xưa, có những con suối lớn, tụ tập linh khí gì đó, hắn trong lòng vẫn còn nhớ rõ Diệu Yên lão bà đã biến thành Tịnh Đế Liên Hoa, mỗi ngày tưới cho hoa sen chút nước, dùng phàm thủy bình thường như thế nào có thể xứng được với Diệu Yên nhân gian tuyệt sắc?

Một phen du lịch như thế, thật ra đã qua hơn nửa Trung Quốc, mới về đến Nga My sơn.

"Tiểu Lôi, ngươi biết không, ngươi mấy ngày nay cưỡi tiên hạc, ta lại nhớ tới một câu nói..."

"Câu gì?"

"Cổ nhân nói, cưỡi hạc về tây ngươi biết bốn chữ này là có ý tứ gì không?"

"%.... ¥......¥. Khinh Linh Tử ngươi cái lão già này, tự nhiên rủa ta chết!!"

Một ngày này, hai người rốt cục về tới sơn môn Tiêu Dao phái, niệm chú ngữ mở sơn môn, vừa mới lên núi, còn chưa đi qua quan môn, xa xa đã nhìn thấy Ô Dương Ngao Liệt hai tên tiểu tử đứng ở quan môn về phía xa xa, vừa nhìn thấy Tiểu Lôi Khinh Linh Tử hai người trở về, hai tên gia hỏa này ngày thường đối với Tiểu Lôi kiêu ngạo vô lễ tự nhiên lại có thể chỉnh tề quỳ trên mặt đất, bọn họ khóc đến thê phong thảm vũ, Ô Dương ôm lấy chân Tiểu Lôi, bi thương khóc to: "Sư thúc a! Sư thúc a! Người cuối cùng cũng đã về rồi! Người mà không trở lại, chúng ta cũng sớm bị Bảo Nhi tiểu sư muội hành hạ đến chết...chúng ta trông trăng trông sao, cuối cùng cũng trông được đến ngày người trở về rồi!"

Quả nhiên, hai tên gia hỏa này nhìn qua mặt vàng má tóp, ánh mắt hoảng hốt, ngay cả mục quang cũng mất đi vài phần thần thái ngày xưa, cả bọn khóc đến thương tâm gần chết, đường đường nam tử, nhưng lại khóc muốn chảy máu mắt.

Ngay lúc này, chỉ nghe thấy trong đạo quan truyền đến thanh âm vui vẻ của Bảo Nhi: "Ba ba đã về rồi! Ba ba đã về rồi!!"

Lập tức một thân thể nho nhỏ chạy vội ra nhào vào lòng Tiểu Lôi.

Ngao Liệt cùng Ô Dương hai người vừa nhìn thấy Bảo Nhi, tựa như là nhìn thấy quỷ, sợ đến cả người run rẫy, bộ dáng giống như hận không tìm được một cái lỗ nào nhanh chóng chui xuống.

phía sau đạo quan, Tố Tố cũng đi ra, vẻ mặt nàng uể oải nhìn Tiểu Lôi, sâu kín thở dài: "Tiểu sư thúc, ngươi rốt cuộc trở về rồi..."

Tiến vào đạo quan, Ô Dương Ngao Liệt Tố Tố ba người mới đem chuyện mấy ngày nay ở cùng Bảo Nhi ra nói một lần, ba người đều là bộ dáng khổ ải, kể khổ đầy đủ một canh giờ, vẻ mặt cơ hồ là tháng sáu đã có tuyết rơi, Tiểu Lôi tính tình nhẫn nại nghe xong, cũng chỉ biết trợn mắt há mồm...

Bảo Nhi siêu cấp đáng yêu mấy ngày này, thật sự đem ba người trẻ tuổi hành hạ đến cơ hồ hỏng mất.

Trước khi đi, Khinh Linh Tử hạ lệnh ba người phải đối đãi Bảo Nhi, Khinh Linh Tử cưng chiều tiểu đồ đệ của mình, cho nên dụ dỗ ép buộc ba người ở lại, vô luận chuyện gì, chỉ cần Bảo Nhi muốn, đều phải thỏa mãn. Nếu người nào làm Bảo Nhi mất hứng, vậy thì hãy chờ Khinh Linh Tử quay về trừng phạt đi...nếu ai làm cho Bảo Nhi rụng một sợi tóc gáy....

Ngươi đừng đợi Khinh Linh Tử trở về, trực tiếp tự mình rút kiếm tự tử đi!

Nguyên bản Ngao Liệt Ô Dương Tố Tố ba người, đều là hiểu được, Bảo Nhi bất quá cũng chỉ là một tiểu nha đầu mà thôi, tuổi nhỏ không biết gì, tam ngôn lưỡng ngữ dụ nàng nghĩ cũng là không khó. Chỉ là không nghĩ tới Bảo Nhi cũng không biết có phải hay không ở cùng Tiểu Lôi một chỗ một thời gian dài, dần dần nhiễm của Tiểu Lôi vài phần tính tình điêu ngoa cổ quái.

Lúc bắt đầu, Bảo Nhi ăn đồ ngọt, là kem lạnh, đặc biệt thích ăn Haggen Dazz...chuyện này cũng là được đi, cũng may ba người đều là nhiều ít có một chút pháp thuật, mặc dù ngự phong thuật kém một chút, nhưng mà chạy đi ngàn dặm ngoài thế gian đại thành thị mua được, trong vòng một ngày vẫn còn miễn cưỡng có thể quay trở lại.

Mà ngày thứ hai, Bảo Nhi lại nói muốn lên núi xem hầu tử...mà cơ bản, hầu tử trên Nga My sơn bị Tiểu Lôi hành hạ một năm trước, rốt cục lại gặp phải tiểu ma đầu thứ hai tới. Bảo Nhi được Tố Tố dìu đỡ tung tăng du sơn, Ô Dương Ngao Liệt hai người đi theo phục vụ hai bên, chỉ cần Bảo Nhi nhìn thấy hầu tử "Đáng yêu", liền chỉ ngón tay nhỏ bé, miệng ngọt ngào nói một câu: "Ta muốn ôm một cái!"

Ô Dương Ngao Liệt phải lập tức thi triển toàn thân pháp thuật tìm khắp sơn lĩnh, cũng phải đem hầu tử kia bắt tới cho tiểu Bảo Nhi ôm một lát....

Nếu là hơi chậm một chút, Bảo Nhi hơn phân nữa là mếu máo, mắt thấy nước mắt sẽ rơi xuống, càng làm cho ba người nghĩ mọi biện pháp mới có thể đem Bảo Nhi nín khóc mỉm cười, chỉ là cái giá thật là cao.

Bình tâm mà nói, việc này còn xem như là ít khó khăn nhất....

Sau lại cũng là Ô Dương cho mình là thông minh, tự mình đem đá đập vào chân mình, hắn thấy Bảo Nhi biết chữ, mượn vài quyển sách đưa cho Bảo Nhi xem chuyện xưa, nghĩ rằng Bảo Nhi có thể an tĩnh đọc sách, để cho mọi người được dễ dàng một chút.

Nhưng đại tiểu thư Bảo Nhi của chúng ta khẩu vị đọc sách thật là rất đặc biệt. Tiểu hài tử bình thường thích chuyện xưa đồng thoại là không cách nào lọt vào mắt nàng. Kết quả có một ngày không cẩn thận bị nàng phát hiện Ngạo Liệt lén tàng trữ cuốn tiểu thuyết kỳ huyễn từ đó về sau càng không thể thu thập.

Nhưng mà phần lớn các kỳ huyễn tiểu thuyết hiện này, đều là một bên xuất bản một bên sáng tác tiếp, Bảo Nhi xem quyển này đến cuối, thấy phía sau không còn tiếp, tiểu ny tử lập tức liền mất hứng, không có sách xem liền tìm Ngao Liệt tính sổ. Nhưng Ngao Liệt ngay cả có bản lãnh thông thiên, tác giả không có viết tiếp, hắn cũng không có biện pháp a!

Lúc bắt đầu hắn cũng đi khắp nơi tìm tập tiếp theo, tìm thông tin trên mạng, mấy ngày đã qua nhưng ngay cả trên mạng cũng không thấy, hơn nữa vài quyển đã bị tác giả cắt mất... Ngao Liệt đáng thương cũng gia nhập hàng ngũ độc giả truy tìm tác giả vô lương tâm. Ở nhà Bảo Nhi khăng khăng gào khóc đòi hỏi, một ngày mà không có sách thì khóc loạn không ngớt. Ngao Liệt gấp đến độ tinh thần đã nhanh chóng suy sụp, thiếu chút nữa đã cầm phi kiếm đi tìm tác giả vô lương đòi chương mới. Sau đó, Ô Dương bất đắc dĩ, thấy Ngao Liệt thật sự là bị giục đến suy sụp tinh thần, bị bức tìm được một chương khác—tác giả ngươi không viết phải không? Lão tử tự mình viết tiếp!

Nhưng mà làm tác giả tiểu thuyết, đâu có dễ dàng như vậy? Ô Dương hai ngày trước viết gì đó rồi đưa cho Bảo Nhi xem, tập tức làm tiểu nha đầu thấy vậy tâm tình càng tồi tệ, ném bản thảo kêu to: "Không có YY(1), xem không hay!"

Ô Dương nỗ lực hăm hở, thu thập rất nhiều, cơ hồ rụng hàng ngàn sợi tóc, bàn phím cũng đều gõ nát, chuột cũng đều bóp vỡ, mới cắn răng hộc máu viết ra được chương mới...không nghĩ đến mình lại trở lên nổi tiếng. Văn chương của hắn thật ra rất phong phú, khai thác được thiên phú sáng tác của chínhh mình. Chỉ là mỗi ngày hắn đều bị Bảo Nhi thúc giục chương mới, cuộc sống lại càng trở nên khổ hơn nữa.

Mỗi ngày trừ ăn ngủ ra, còn có một cái đuôi nhỏ đi theo hắn bên cạnh, mở miệng là "đổi mới"(2), ngậm miệng là "tăng tốc"(2). Ô Dương bị hành hạ đến khổ không nói lên lời.

Ngay lúc ba người trẻ tuổi phái Tiêu Dao sống không bằng chết, Tiểu Lôi rốt cuộc đã trở về...


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-365)