← Ch.174 | Ch.176 → |
Thấy Tiểu Lôi đem thái đao vẫy vẫy dưới hạ thân Ngọc Hư Tử, hắn mặc dù bình thường cũng kiên cường, nhưng lúc này, mệnh căn nguy hiểm, sao có thể "cứng đầu"?...... ách. Phải nói là sao lại tức giận. Nghĩ đến Ngọc Hư Tử từng này tuổi, "cứng" khẳng định là cứng không được.
Tiểu Lôi cười nói: "Ngươi sợ cái gì, ta chỉ là cạo cho ngươi, cũng không phải cắt mệnh căn của ngươi ...... bất quá ngươi dù sao cũng đã xuất gia. Mặc kệ là làm hòa thượng cũng được, làm đạo sĩ cũng tốt, thứ đồ chơi này là dùng không được, cũng không có quan hệ gì hết?"
Ngọc Hư Tử liên tục hô to: "Có quan hệ! Có quan hệ! Quan hệ lớn lắm! Tuyệt đối cắt không được!"
"Sao? Sao lại cắt không được?" Tiểu Lôi cố ý cười nói: Cổ nhân nói, quân tử phóng khoáng, tiểu nhân có tiểu đệ đệ. Nghĩ đến chỉ có tiểu nhân mới có tiểu đệ đệ, đạo trưởng là quân tử, tự nhiên là không nên có."
Khinh Linh Tử đứng bên cạnh cười đến xúyt tắc thở, liên tục ho khan nói: "Tiểu tử vô tri! Ngươi nói cái chó má gì vậy! Câu nói kia là quân tử phóng khoáng. Tiểu nhân thường lo âu!! Cái gì ...... cái gì mà tiểu đệ đệ!!"
Tiểu Lôi cười nói: "Không cần quản nhiều như vậy, dù sao hắn cũng đã xuất gia. Cái đồ chơi đó, có hay không, cũng không sao cả."
Diệu Yên nghe được đỏ mặt tía tai, quay người không dám nhìn Tiểu Lôi.
Ngọc Hư Tử sợ hãi, miệng giống như ngậm mướp đắng, cười khổ: "Tiểu cư sĩ, ngươi nói đi. Vấn đề gì đó, ta trả lời là được rồi."
Hắn gặp lúc mệnh căn nguy cấp, khẩu khí mềm xuống, gọi Tiểu Lôi là cư sĩ.
Tiểu Lôi tự nhiên lập tức hỏi hắn Tiên Âm giam ở nơi nào. Ngọc Hư Tử quái lạ, nhìn Diệu Yên, nghĩ thầm Tiên Âm không phải ở trước mặt ngươi sao?
Ngọc Hư Tử cũng không nhận ra Diệu Yên, không biết thân phận Diệu Yên. Tiểu Lôi lại không muốn giải thích cho hắn, đao đưa xuống, nhíu mày nói: "Bà bà mụ mụ làm gì? Thống khoái một câu. Ngươi muốn trả lời vấn đề, hay là cạo đầu?"
Ngọc Hư Tử mặt vàng như đất, ủ rũ nói: "Ta ...... ta tự nhiên là muốn trả lời vấn đề. Tiên Âm bị giam không phải ở phía sau núi sao? Ở thảo đường phía sau núi mười trượng. Các ngươi đã đem Tiên Âm cứu ra, còn hỏi ta làm cái gì?"
Tiểu Lôi vừa cẩn thận hỏi cái gì ở phía sau núi, Ngọc Hư Tử nói chi tiết. Tiểu Lôi lúc này mới thu hồi đao, ôn hòa cười nói: "Tốt. Đại hòa thượng là người thông minh, trả lời sớm như vậy, ta cũng không cần lãng phí nhiều nước miếng như vậy."
Ngọc Hư Tử nghe hắn gọi mình là đại hòa thượng, nghĩ đến vết nhang trên đầu, mặc dù trong lòng tức giận, cũng không dám biểu hiện ra, chỉ cúi đầu không nói.
Diệu Yên thở dài, nhẹ nhàng giữ chặt tay Tiểu Lôi, hạ giọng nói: "Được rồi, phu quân. Hay là buông tha hắn đi. Hắn dù sao cũng là cao nhân đắc đạo, đùa như thế, cũng quả thực có chút quá phận."
Tiểu Lôi còn chưa nói, Ngọc Hư Tử lại kêu lên một tiếng, nhất ánh mắt nhìn chằm chặp Tiểu Lôi, giống như trên mũi hắn đột nhiên mọc ra một đóa hoa, lắp bắp nói: "Ngươi ...... vừa rồi nàng gọi ngươi là cái gì? Phu ...... phu quân? Phu quân??!!"
Tiểu Lôi cười thần bí, cố ý không nói, kéo Diệu Yên đi khỏi. Khinh Linh Tử sắc mặt cổ quái, lại cố ý nhìn cái đầu trọc của Ngọc Hư Tử, cười dài hai tiếng rời đi.
Kia cái gọi là thảo đường phía sau núi, thật sự là một nơi bí ẩn phi thường, nếu là Ngọc Hư Tử không nói ra, còn không dễ dàng tìm.
Ba người đi ra đạo quan, vòng tới phía sau núi, xuyên qua một mảnh rừng cây, dựa theo phương pháp Ngọc Hư Tử nói, trước tiên tìm tới một cây đại thụ bốn nhánh, sau đó đi về bên trái một trăm bước, tìm được một gốc cây to, sau đó hướng về phía trước đi hai trăm bước, lúc này mới ra khỏi rừng cây, thấy trước mặt có một bậc thang.
Bậc thang đi lên cao chừng vài chục trượng. Tiểu Lôi thở dài, nói: "Thứ này làm gì mười trượng, rõ ràng có đến trăm trượng."
Khinh Linh Tử nhìn lên trên, đột nhiên trong mắt lộ ra vài phần cổ quái, hạ giọng nói: "Bên trên có người!"
Tiểu Lôi kinh hãi, nhìn theo hướng Khinh Linh Tử chỉ, quả nhiên trên bậc thang, giữa lớp mây mù, dường như có một nhân ảnh đang chạy lên rất nhanh.
Nhìn từ xa, nhân ảnh đó tựa hồ có vài phần quen thuộc, dường như đã từng thấy qua.
Tiểu Lôi ngẩn người. Diệu Yên cũng thấy, buột miệng: "Là hắn?"
Tiểu Lôi nhìn kỹ lại, lúc này mới nhất thời nhận ra. Nguyên là người đang lên núi, mình quả thật từng gặp qua, đúng là Nam Nhất Si Đông Phương Vô Thắng trong Ngũ Phương Cao Nhân Bảng. Gã gia hỏa si mê Tiên Âm.
Khinh Linh Tử hơi suy tư một chút, lập tức cười nói: "Phải rồi. Tên gia hỏa đó cái gì cũng không tệ, duy độc chỉ một chữ tình tự là chịu không nổi. Xem ra cũng là chạy tới cứu bà nương ác độc đó. Bất quá lão tiểu tử này bản sự không tệ, không ngờ tìm được nơi này trước chúng ta một bước, chúng ta đi theo xem." Ba người sau đó đuổi kịp. Cho dù ở phía sau Đông Phương Vô Thắng, nhưng càng đuổi càng gần. Đông Phương Vô Thắng trong lòng sốt ruột cứu người, cũng không phát hiện mặt sau có người đi theo.
Đông Phương Vô Thắng cũng mặc một bộ trường bào sờn rách giống như ngày đó tại tiên lâm đại hội, phía sau lưng đeo một đại hồ lô cùng bàn cờ.
Trên đỉnh bậc thang, là một bình đài nhỏ, mấy người Tiểu Lôi còn chưa lên đến bên trên. nghe thấy bên trên truyền đến thanh âm. Một thanh âm hùng hậu quát lên: "Đông phương tiên sinh, ngươi tới cứu Tiên Sơn chưởng môn sao?"
Thanh âm Đông Phương Vô Thắng có chút bất đắc dĩ: "Ngọc Chiêu Tử. Ngươi và ta cũng quen biết nhiều năm, cũng phải nể mặt ta."
Lại có một thanh âm the thé vang lên: "Đông phương tiên sinh, sư huynh đệ ta phụng mệnh chăm sóc Tiên Âm chưởng môn nhân ở đây, vô luận như thế nào không thể để nàng ly khai. Mời ngươi trở về, thấy mọi người quen biết nhiều năm, chúng ta sẽ không nói cho chưởng môn nhân."
Đông Phương Vô Thắng lại nói: "Ngọc Linh Tử, ngươi không cần phải nói. Hôm nay không mang Tiên Âm về, ta sẽ không hạ sơn."
Tiểu Lôi động tâm, kéo Diệu Yên lặng lẽ đi lên, nấp sau một khối cự thạch nhìn lại.
Chỉ thấy trên bình đài, rộng chừng nửa sân bóng chày, dứơi vách núi là một thảo đường, bên ngoài thảo đường có hai lão đạo sĩ một mập một ốm đang khoanh chân ngồi.
Đông Phương Vô Thắng đứng nhìn vào bên trong thảo đường. Có điều hai đạo sĩ mặc dù đang ngồi, nhưng trong tay đều cầm một thanh trường kiếm, cản đường hắn lại.
Tiểu Lôi đang xem xét, lại nghe thấy Khinh Linh Tử nói: " Hai đạo sĩ đó, mập chính là Ngọc Chiêu Tử, ốm chính là Ngọc Linh Tử, hai gia hỏa này đều là sư huynh của Côn Luân chưởng môn Ngọc Cơ Tử, pháp lực tu vi mặc dù không bằng Ngọc Cơ Tử, nhưng so với Ngọc Hư Tử lại mạnh hơn một ít. Xem như Tu Pháp Kỳ cao thủ."
Khinh Linh Tử là dụng pháp lực đẩy âm thành dòng, cho nên khi lão nói chuyện, người bên trên không nghe được.
Tiểu Lôi ngẩm nghĩ, đưa tay viết trên tảng đá:"Xem rồi tính".
Đông Phương Vô Thắng vẻ mặt đau khổ nói: "Hai vị đạo huynh, ta không muốn cùng các ngươi động thủ, nhưng xem tình hình hôm nay có vẻ không tránh được một hồi tỷ thí ......" Hắn lại quay về thảo đường kêu lên: "Tiên Âm, ta tới cứu nàng đây. Nàng đừng sốt ruột, ta tới đây."
Ngọc Chiêu Tử cười khổ: "Đông Phương tiên sinh, ngươi cũng là nhất đại cao nhân, vướng tơ tình như vậy, không sợ bị người ta coi thường sao?"
Đông Phương Vô Thắng quát: "Sợ cái gì, chuyện này, các ngươi là người xuất gia sao hiểu được."
Nói xong, hắn phất tay, xuất ra một thanh trường kiếm, cất cao giọng nói: "Đến đây, hai vị đạo hữu, hôm nay ta đến lĩnh giáo pháp thuật của hai vị."
Ngọc Chiêu Tử và Ngọc Linh Tử đồng thời quát một tiếng: "Vô lượng thiên tôn!"
Hai người đồng thời xuất ra trường kiếm, hai thanh trường kiếm hóa thành hai đạo kim quang bắn về phía Đông Phương Vô Thắng, Đông Phương Vô Thắng "Hắc" một tiếng, cơ thể bắt đầu xoay tròn tại chỗ, trường kiếm xoay ngang đảo lộn cùng cơ thể, tựa như một dòng suối, đinh đinh đương đương vài tiếng, đẩy bật phi kiếm của hai đạo sĩ.
"Càn Khôn vô cực, bắn!" Hai đạo sĩ đồng thời hét lớn một tiếng, hai thanh phi kiếm bị đẩy văng lên không trung, lập tức chậm rãi vẽ thành hai thái cực đồ một âm một dương tại không trung. Thái cực đồ lấp lánh kim quang giữa không trung, sau đó hướng Đông Phương Vô Thắng đè xuống.
Trường kiếm trong tay Đông Phương Vô Thắng run lên, đâm tới, nghe thấy bách một tiếng, cơ thể hắn chao đảo, một kiếm vừa rồi thích trúng thái cực đồ, dường như đâm vào hư không, trường kiếm bị một cổ lực lượng kỳ quái vặn xóăn, hắn cấp tốc lui ra phía sau hai bước, lại nhìn trường kiếm trong tay, thân kiếm đã cong quằn. May mắn hắn lui nhanh, trong thái cực đồ dường như có một lực xoắn, nếu hắn vừa rồi phản ứng chậm một chút, sợ rằng ngay cả cánh tay cũng bị vặn đứt.
Đông Phương Vô Thắng rùng mình, biết đây là Côn Luân phái Thái Cực Âm Dương Kiếm Trận, kiếm trận này ngầm ẩn lý luận âm dương thái cực, giờ phút này do hai cao thủ Côn Luân chữ Ngọc liên thủ thi triển ra, uy lực càng bất phàm. Đông Phương Vô Thắng lập tức thối lui một bước, trở tay xuất ra bàn cờ phía sau lưng, đặt ở trước mặt, mặc niệm hai câu chú ngữ, quát: "Đi đi!"
Hắn ngồi tại chỗ, đơn thủ bấm linh quyết, ngón tay tựa như hoa lan, chỉ thấy bàn cờ bị hắn quăng lên trên không, càng ngày càng lớn, ngân quang lấp lánh tỏa ra, sáng lóa mắt!
Lại nghe thấy một trận thanh âm, trên bàn cờ bắn ra vô số điểm quang mang đen và trắng, hướng thái cực đồ bắn tới. Nguyên hắc bạch quang mang này, toàn bộ đều là con cờ trên bàn cờ của hắn.
Quang mang bắn ra bốn phía, vô số con cờ bắn trúng thái cực đồ, lập tức bị văng ra ngoài, thái cực đồ mặc dù lợi hại, nhưng chung quy pháp lực hai đạo sĩ hữu hạn, con cờ càng ngày càng dày đặc, thái cực đồ dần dần chống đỡ không được.
Đông Phương Vô Thắng thấy có cơ hội, lấy hồ lô ra, cầm trên tay, niệm động tiên quyết, quát: "Thu!"
Trường kiếm trong tay hai đạo sĩ ứng thanh mà bay, ào ào hai tiếng, hóa thành hai đạo kim quang, bay vào hồ lô của Đông Phương Vô Thắng.
← Ch. 174 | Ch. 176 → |