Vay nóng Tima

Truyện:Chí Tôn Vô Lại - Chương 324

Chí Tôn Vô Lại
Trọn bộ 365 chương
Chương 324: Nỗi sợ hãi của Nguyệt Hoa!
0.00
(0 votes)


Chương (1-365)

Siêu sale Shopee


Vẻ mặt tên gia hỏa trên thần đài vẫn lạnh lùng như trước, ánh mắt mang theo sự phẫn nộ như bị báng bổ, xâm phạm. Lập tức ầm một tiếng, cánh cửa khoang thuyền lập tức bị đập vỡ tan tành thành bốn năm mảnh, một người giống như ngọn gió lốc từ ngoài tràn vào.

Đúng là trung niên nhân vừa rồi đứng trên boong thuyền tầng thứ hai.

Người này toàn thân khoác áo bào màu trắng, trong tay lại cầm một món đồ kỳ quái....

Không ngờ là một thanh kiếm!

Nói thế nào đây, Tiểu Lôi đã từng thấy kiếm của kỵ sĩ Tây phương, nhưng hình dạng của thanh kiếm này và loại thập tự kiếm của kỵ sĩ Vatican mà Tiểu Lôi thấy có chỗ không giống nhau. Đây hình như là loại cự hình đại kiếm trong thần thoại cổ của châu Âu mà các dũng sĩ hay dùng. Bản kiếm rất to, chuôi kiếm cũng rất dài. Trung niên nhân này vừa tiến vào, ánh mắt liền tập trung trên người Tiểu Lôi, sau đó gầm nhẹ một tiếng, cử kiếm hướng Tiểu Lôi chém xuống.

Lúc hắn nâng kiếm lên, còn cách Tiểu Lôi ước chừng bảy, tám thước, nhưng lúc kiếm hạ xuống, hắn đã ở ngay trước mặt Tiểu Lôi!

Tiểu Lôi lập tức biết được, thực lực người này rất không đơn giản!

Nếu như làm một phép so sánh đơn thuần về sự nhanh nhẹn, từ động tác lanh lẹ của hắn, cộng thêm thế kiếm đang tới, cơ hồ đã không kém gì Thánh kỵ sĩ!

Ầm một tiếng, một kiếm chém bung khoang thuyền bên cạnh Tiểu Lôi!

Một đạo quang nhận trắng lóa phóng ra ngoài, đục thủng khoang thuyền, đánh nát cả boong thuyền bên ngoài! Thân thể Tiểu Lôi lóe lên, trong nháy mắt đã ra phía sau trung niên nhân, giơ tay đè lên vai hắn.

Nhất thời, cơ thể trung niên nhân run lên, suýt chút phải khuỵu xuống đất.

Mặc dù Tiểu Lôi chỉ như tiện tay đè lên, nhưng một cái nhấn này lại có lực lượng ngàn cân! Làm cho trung niên nhân kia không chịu nổi, nhất thời chân trái khuỵu xuống, quỳ một chân trên đất. Nhưng phản ứng của hắn cũng rất nhanh, cùng lúc quỳ xuống, lại lật tay trở kiếm đâm ngược về từ bên hông của hắn!

Thanh cự kiếm to lớn ấy trong tay hắn không ngờ lại sử được những động tác thật khéo léo. Ánh mắt Tiểu Lôi lóe lên, trong nháy mắt đưa hai ngón tay lên kẹp lấy thân kiếm, mặc cho trung niên nhân kia có cố gắng thế nào, mũi kiếm cũng không thể tiến tới thêm được nửa tấc. Đột nhiên hắn rống lên một tiếng, trở tay đánh tới một quyền!

Phải biết rằng, bất luận kẻ nào đánh ngược lại sau, căn bản là chẳng có chút sức mạnh nào, bởi vì cốt cách của xương cánh tay người đã định tay người chỉ có thể hướng cong về bên trong. Đây gọi là "khuỷu tay chỉ có thể hướng vào bên trong" cũng chính là đạo lý như vậy.

Nhưng một quyền của tên gia hỏa này đánh tới, các đốt ngón tay trên đó dường như là vật sống vậy! Không bị hạn chế chút nào! Một quyền này cực kỳ lăng lệ, quyền chưa đến, kình khí lăng lệ đã thổi bay tóc của Tiểu Lôi. Tiểu Lôi nhíu mày, hắn vẫn không né tránh, chỉ hơi lưu tâm, thổi một hơi ngay hướng quyền đầu của đối phương.

Chỉ thổi nhẹ một cái, trung niên nhân này cơ hồ ngay cả eo cũng không không thẳng được, kêu to một tiếng, cả cánh tay thõng xuống.

Tiểu Lôi lúc này mới xoay người nhìn người trên thần đài, cười lạnh một tiếng, đang muốn xông qua phía gã, đột nhiên cảm thấy dưới chân bị vướng.

Cúi đầu nhìn xuống, không ngờ là tên cuồng bơi lội đang ngã trên mặt đất kia, không biết làm sao, lại vươn hai tay ra, kiên quyết ôm chặt lấy một chân của Tiểu Lôi!

Hừ?

Thật là ngoài ý muốn của Tiểu Lôi. Bởi vì hắn rất rõ uy lực của một chỉ vừa rồi! Mặc dù chỉ là một chỉ nhẹ nhàng, nhưng vị trí bị điểm vào, tuyệt đối có thể làm gã không thể nhúc nhích! Cho dù là một con voi bị Tiểu Lôi điểm trúng, cũng đừng nghĩ tới việc động đậy một sợi lông!

Nhưng tên cuồng bơi lội này, cơ thịt toàn thân dường như đều vặn vẹo, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ dữ tợn, trên da, không ngờ lại có những tia máu li ti trào ra từ các lỗ chân lông!

Tên gia hỏa này có bao nhiêu khí lực chứ?

Ý niệm này chỉ mới hiện lên trong đầu hắn thì, đột nhiên, tên cuồng bơi lội đã mở miệng, lộ ra hàm răng trắng hếu, cắn tới bắp chân của Tiểu Lôi...

Con mẹ nó!

Tiểu Lôi lập tức kéo chân ra, trong nháy mắt đã rút ra, tên gia hỏa này lại như liều chết đánh loạn cả lên, cắn một phát xuống sàn, không ngờ sàn thuyền cứng như vậy mà bị hắn cắn thủng một lỗ!

Mẹ nó! Đây còn là răng người sao?

Tiểu Lôi một cước đá lên đầu hắn, trực tiếp làm hắn ngất đi.

Người đứng trên thần đài, thấy Tiểu Lôi dễ dàng đánh bại hai thủ hạ của mình, vẫn không có chút kinh hoảng này, vẫn giữ bộ dạng lạnh lùng cao quý, trong mắt gã đột nhiên phóng ra mục quang kỳ quái....

Nói thế nào đây, nếu phải dùng lời miêu tả, thì dường như đôi mắt gã trong tích tắc như nổi giông bão!!

Lập tức, hắn mở miệng ra....

Mặc dù Tiểu Lôi đã từng gặp đủ loại địch nhân kỳ quái, cũng như các cao thủ đủ loại, nhưng thủ pháp công kích như thế này, đúng là lần đầu tiên mới gặp....

Cùng với lúc tên gia hỏa trên thần đài mở miệng, trong miệng gã đột nhiên bạo phát ra một chuỗi tiếng huýt gió cực kỳ chói tai!!

Nói thế nào đây, nếu tay trái ngươi cầm một cái nĩa, tay phải cầm một cái khay, sau đó dùng hết khí lực, đem nĩa rạch thô bạo lên cái khay, đại khái chính là thứ thanh âm như vậy..

Chỉ là, thanh âm này so với tiếng nĩa va chạm vào khay càng thêm chói tai gấp trăm lần!

Tiểu Lôi rõ ràng cảm giác được, một luồng sóng âm thanh cường đại hung hăng đánh ầm ngay lên người mình! Cái loại lực lượng này, không ngờ lại xé rách quần áo trên người hắn! Lập tức, cả con thuyền, tất cả đồ dùng pha lê, còn có tất cả kính của các khoang thuyền phía trước, trong nháy mắt đã vỡ vụn!

Tiểu Lôi đồng thời gầm lên một tiếng, thân thể hắn tuy cực kỳ mạnh mẽ, nhưng dù sao đối với sóng âm cũng không thể miễn dịch. Chỉ may mắn là màng tai hắn vô cùng cứng cỏi, nếu không, đổi lại là người thường, lúc này sớm đã bị chấn động tới thất khiếu chảy máu rồi.

Đây tuyệt đối là ma âm nhập tai!!

Con thuyền bắt đầu lắc lư mãnh liệt, giống như bị địa chấn, ngay cả thân thuyền cứng rắn cũng bắt đầu rung lên, từng chút từng chút các khe nứt lan tràn ra, sau đó liền vỡ tan!

Thân thuyền bị phá! Nước biển liền ào ạt tràn vào. Phản ứng đầu tiên của Tiểu Lôi chính là cắn răng hướng về phía trước, hắn thật sự rất muốn tìm kim chỉ, làm cho miệng của tên gia hỏa này vĩnh viễn ngậm lại, khiến hắn không phát ra được bất kỳ thanh âm nào nữa!

Nhưng tên gia hỏa đó, miệng vừa rít lên, cơ thể lại nhanh chóng lui về phía sau nửa bước! Ở phía sau người hắn, không gian khẽ vặn vẹo, sau đó đột nhiên xuất hiện một khe hở không gian đen tối! Trên mặt vẫn mang theo vẻ cao quý thần thánh kỳ lạ, thân người nhanh chóng tiến vào trong khe hở không gian. Đợi Tiểu Lôi vừa đụng tới gã thì gã đã biến mất vào khe hở, sau đó không gian chợt lóe lên rồi khe hở biến mất.

Nói thật, Tiểu Lôi nếu nhất định muốn đuổi, tuyệt đối có thể đuổi tới chỗ khe không gian đó, nhưng hắn có phần đắn đo! Ở đây, hắn có thể khẳng định thực lực của mình tuyệt đối là vô địch, nhưng một khi tiến vào khe không gian kia thì không biết được. Hắn đã từng biết được cảm giác xuyên qua thời không, ở chỗ đó, hắn thật sự không nắm chắc.

Cũng hơi chút do dự như vậy, vừa muốn tiếp tục truy đuổi thì đối phương cũng đã biến mất.

Tiểu Lôi thở dài, quay đầu nhìn thì lại phát hiện hai tên gia hỏa trên mặt đất, toàn thân đột nhiên vô thanh vô tức phát xuất hỏa quang kỳ dị!

Tự thiêu??

Tiểu Lôi chửi lớn một tiếng, liền thi triển Đóng băng thuật bắn xuống dưới. Nhưng hỏa quang vẫn lan tràn trên cơ thể hai người kia. Trong nháy mắt áo bào màu trắng trên người bọn chúng đã bị thiêu hủy. Tiểu Lôi nhíu mày, sau đó dứt khoát đưa mỗi tay chộp lấy một tên, không ngờ lại không cảm thấy cảm giác bị phỏng lửa chút nào, ngược lại chỉ hơi ấm áp. Tiểu Lôi lập tức hiểu được, đây là một loại hỏa diễm ma pháp.

Trên tay hắn đồng thời bắn ra hai đạo pháp lực, cường hành ép vào trong thân thể hai người, nhanh chóng hình thành một tầng bào vệ cho da thịt hai người, hỏa diễm mới bị đẩy rớt liên hồi trên mặt đất.

Nhưng hai người kia cơ hồ đã bị cháy gần chết. Tiểu Lôi không dám chậm trễ, từ trong tay lấy ra hai viên đơn dược cứu mạng cho hai người nuốt vào, sau đó một quyền đập vỡ khoang thuyền, mang theo hai người xuyên qua nước biển phóng lên trên.

Chiếc du thuyền phía dưới dần dần chìm xuống. Tiểu Lôi kéo theo hai người, nhẹ thở dài một tiếng, xác định phương hướng, suy nghĩ một chút rồi mới quyết định quay về nhà trước.

Tiểu Lôi dùng tốc độ nhanh nhất của mình, cơ hồ chỉ một cái chớp mắt, đã về tới nhà, một cước đá bung cửa lớn rồi quát to: "Diệu Yên, mau tới đây!!"

Đại sảnh không người, chỉ có Nguyệt Hoa nghe thấy tiếng của Tiểu Lôi, từ trên lầu chạy xuống, lại thấy Tiểu Lôi mỗi tay đỡ một nam nhân, hai người toàn thân quần áo cháy sạch, mặt mày đen thui, thật là đáng sợ. Nguyệt Hoa chỉ nhìn thoáng qua, liền kêu lên một tiếng. Tiểu Lôi thấy nàng, cũng không kịp giải thích, chỉ lớn tiếng hỏi: "Diệu Yên đâu?"

Vừa hỏi xong, Diệu Yên mới từ bên ngoài bước vào, vừa thấy Tiểu Lôi liền thở dài: "Ài, thiếp cảm nhận có người xông qua trận, thì ra là chàng đã về, chàng sao lại...." Nàng vừa nói tới đây, đã thấy hai người trong tay Tiểu Lôi liền chuyển đề tài hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

"Mặc kệ là gì, cứu sống hai tên gia hỏa này trước đã!" Tiểu Lôi buông hai người xuống, khí tức sinh mạng của tên cuồng bơi lội và trung niên nhân này đã càng ngày càng yếu. Tiểu Lôi liên tục thi triển ra hai món pháp thuật, sử dụng trên người họ, cũng đều vô dụng. Hắn liền vỗ đầu, kêu lên: "A, ta chút nữa đã quên! Bọn chúng là người Tây phương, trị liệu pháp thuật kiểu này, đối với bọn chúng vô hiệu."

Lúc trước khi Diệp Bất Quần bị thương, Tiểu Lôi cũng từng gặp qua loại tình huống này, hiện nay đang lúc nóng lòng, chút nữa là quên.

Hỏa diễm trên người bọn chúng mặc dù đã tắt, đương nhiên ngoại thương không còn nghiêm trọng, nhưng sự sống lại càng ngày càng yếu, Tiểu Lôi bỏ đơn dược vào miệng hai người lại không có chút hiệu quả nào!

Hắn đang cảm thấy kỳ quái thì cơ thể tên cuồng bơi lội đột nhiên khựng lại, sau đó kêu to một tiếng, thân người không ngờ lại nhảy lên! Tiểu Lôi vội vàng ngăn trước mặt Nguyệt Hoa, để nàng ra phía sau mình, nhưng tên cuồng bơi lội hét to câu gì đó, sau đó cả người ngã trên mặt đất, cả thân cơ thịt cường tráng, giống như cái đồ chùi bọt biển bị vắt kiệt nước, nhanh chóng khô quắt đi, trong chốc lát đã biến thành cái thây khô!!

Còn tên trung niên nhân kia, vốn khí tức đang rất yếu nhược, đột nhiên cũng mở mắt ra, trên mặt hắn đã bị cháy đen thui, lại nhìn chằm chặp Tiểu Lôi, trong miệng niệm từng chữ từng chữ một câu gì đó, ngữ khí không ngờ lại cực kỳ tỉnh táo! Nói xong những lời này, hắn cũng nhắm mắt, chẳng còn chút khí tức.

Mẹ nó! Không ngờ chết sạch!

Tiểu Lôi nổi giận, chẳng lẽ uổng công rồi à?

Lại đột nhiên cảm giác được Nguyệt Hoa ở phía sau, cơ thể đang run rẩy cầm cập. Hắn quay đầu, ôm lấy Nguyệt Hoa, an ủi nói: "Đừng sợ, đừng sợ, nhắm mắt lại đừng nhìn."

Đột nhiên trong nhà xuất hiện hai người chết, trong đó một tên còn bị biến thành xác khô, Nguyệt Hoa chỉ là người con gái bình thường sao lại không sợ chứ.

Nhưng ai ngờ Tiểu Lôi vừa an ủi hai câu, Nguyệt Hoa ngược lại run rẩy càng mạnh hơn, nàng run giọng nói: "Bọn họ.... bọn họ vừa rồi nói...."

"Em hiểu được sao?" Ánh mắt Tiểu Lôi sáng ngời lên.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-365)