← Ch.351 | Ch.353 → |
"Ngươi cứ tưởng bở......" Nói ra những lời này chính là Achilles.
Tiểu Lôi quay đầu nhìn lại, phát hiện sắc mặt chiến sĩ nhân mã tộc vốn vẫn kiên cường, giờ lại tựa như người chết, ánh mắt tràn ngập sợ hãi, thanh âm hắn cũng khò khè như đang bị bóp cổ:" Chúng nó sợ ngươi...... Hừ, đừng nghĩ là chuyện tốt...... Chúng ta gặp phiền toái lớn rồi...... Gặp quỷ...... Đây là lãnh địa của Hạt Tử Long Vương!"
Ngữ khí của hắn tràn ngập sợ hãi, Tiểu Lôi lại hồn nhiên không thèm để ý, thăm dò vài bước, quả nhiên, chỉ cần hắn hướng về phía trước, đám bọ cạp sẽ lui về phía sau, mà khi hắn lui về phía sau, đám bọ cạp lại lập tức tiến lên.
Đương nhiên, giữa bọn họ đều có khoảng cách nhất định, Tiểu Lôi đã dần dần khám phá ra, đám bọ cạp chỉ tiến thối trong khoảng cách năm thước. Nếu mình vượt qua năm thước, chúng sẽ không lui về phía sau, mà bắt đầu công kích.
Xoạt......
Tiểu Lôi tung ra một đạo kiếm khí, đánh rơi hai con bọ cạp công kích mình rồi cẩn thận lui về bên cạnh mọi người. Hắn nhíu mày:" Ngươi nói cái gì? Hạt Tử Long Vương?"
Achilles hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi thở ra, phảng phất như muốn trút ra tất cả sợ hãi trong lòng, sau đó hắn nở một nụ cười. Khuôn mặt dữ tợn có góc cạnh rõ ràng của hắn cười thật thê lương:" Ta nói, chúng ta đã gặp phải đại phiền toái."
Dừng một chút, hắn nói:" Đám bọ cạp là loại sinh vật duy nhất ở hoang mạc, cũng chỉ có chúng nó mới có thể sinh tồn trong hoàn cảnh như vậy. Chúng nó được gọi là 'Hạt Tử Long'. Sở dĩ tên chúng nó có một chữ 'long', các ngươi cũng thấy đó, chúng nó biết bay, không phải bọ cạp bình thường. Ta nghĩ chúng nó có lẽ có một ít huyết thống của long tộc ...... Gặp quỷ!!" Hắn mắng một câu rồi nhổ một bãi nước bọt, nghiến răng nói:" Loại sinh vật này, sống rải rác khắp sa mạc, bất quá cũng dễ dàng né tránh chúng nó, bởi vì chúng nó chỉ thích sống dọc theo lưu vực của hỏa diễm hà, bởi vì hỏa diễm trong hỏa diễm hà là thức ăn trọng yếu của chúng nó. Đáng tiếc, ta đã rất lâu không tiến vào hoang mạc, khu vực này giống như lưu vực của hỏa diễm hà ta tiến vào năm đó, chúng ta có thể đã đi lạc vào nơi chúng nó quần cư."
Tiểu Lôi uể oải lấy tay quạt gió:" Ngươi nói cái cái gì? 'Hạt Tử Long Vương' là cái gì? Chẳng lẽ đám côn trùng này còn có vua sao?"
"Côn trùng?" Achilles cười rộ lên:" Ngươi nói chúng nó là côn trùng? Lôi tiên sinh! Ta cảnh cáo ngươi. Chúng nó không phải côn trùng! Chúng nó là một loại sinh vật có trí tuệ cao cấp! Chúng nó có đẳng cấp, thậm chí còn có chế độ và kỷ luật! Ngươi nhìn đi. Chúng nó hiện tại chưa công kích chúng ta, chỉ vây quanh, bao nhiêu đó là có thể thấy rồi! Còn vừa rồi, chúng nó thậm chí biết công kích hai mặt, ngươi còn cho rằng chúng nó là côn trùng không có trí tuệ sao?"
Tiểu Lôi nghe thế, gật đầu, vẻ mặt hơi chăm chú một ít. Hắn ngẫm nghĩ, lại hỏi:" Vậy ngươi nói Hạt Tử Long Vương, là thủ lĩnh của chúng nó? Tại sao ngươi lại sợ đến như vậy?"
Achilles nhìn Tiểu Lôi, rất kỳ quái, lần này ánh mắt hắn không ngờ không có ý phẫn nộ, mà lại dụng một loại thanh âm trầm thấp cười lạnh:" Ngươi nói không sai, Hạt Tử Long Vương, chính là thủ lĩnh của chúng nó! Đó là một thứ gì đó rất đáng sợ ...... Cả hoang mạc, Hạt Tử Long phân bố khắp nơi, nhưng chúng chỉ có duy nhất một thủ lĩnh, chính là Hạt Tử Long Vương!"
"Một thứ rất đáng sợ?" Tiểu Lôi nhíu mày.
"Ngươi sẽ nhìn thấy." Achilles lắc đầu:" Chúng ta không chỉ gặp phải đám bọ cạp, mà còn rất tồi tệ. Chúng ta đã đi vào nơi ở của Hạt Tử Long Vương! Đáng chết...... Ngươi có biết chúng nó tại sao không công kích chúng ta không? Bởi vì chúng nó đang đợi ...... Chúng nó không giết chết chúng ta, bởi vì chúng ta đối với chúng chỉ là địch nhân. Nhưng đối với Hạt Tử Long Vương mà nói...... lại là...... món ăn ngon lành."
Lời vừa nói ra, ngay cả Phoenix và Nia đều biến sắc. Nia thất thanh nói:" Achilles, ngươi nói cái gì? Hạt Tử Long trong hoang mạc không phải ăn nham thạch trong hỏa diễm hà sao?"
"Không, Nia lão sư tôn kính ...... Hạt Tử Long bình thường là như thế này, nhưng...... Hạt Tử Long Vương lại là ngoại lệ." Achilles nhìn đám bọ cạp đang tụ lại chi chít chung quanh, cười khổ:" Hạt Tử Long Vương không ăn nham thạch. Nó thích ăn đồ sống!" Dừng một chút, hắn hạ giọng:" Ta từng gặp qua nó một lần, bất quá lần đó ta đứng ở khoảng cách rất xa."
Phoenix ngắt lời:" Là khảo nghiệm tử vong lần trước của ngươi sao?"
"Đúng vậy." Achilles nghiến răng:" Đó là một lần khảo nghiệm tử vong, người đầu tiên chết, ta và hai huynh đệ ......"
Tiểu Lôi đột nhiên cười nói:" Ba người các ngươi tiến vào hoang mạc, người thứ nhất chết, hai người các ngươi huynh đệ còn sống? Chẳng lẽ là hai người các ngươi hợp tác tiêu diệt người thứ ba?"
Không ngờ, Achilles lại thừa nhận:" Đúng vậy. Chuyện này cũng không kỳ quái, chúng ta là chiến sĩ, là kết tinh của trí tuệ và vũ lực! Không phải loại mãng phu không có đầu óc chiến lược! Ba người tiến vào hoang mạc, trong đó hai người tạm thời liên hợp tiêu diệt người thứ ba, bảo tồn thực lực của mình ở mức cao nhất, cuối cùng hai người còn lại sẽ quyết chiến. Loại chiến lược này rất bình thường. Mà rất nhiều người trước ta đều làm như vậy."
Mặc dù rất tàn khốc, bất quá Tiểu Lôi không thể không thừa nhận người này nói rất có đạo lý.
"Lần đó, huynh đệ chúng ta bắt đầu hợp tác, giết chết một người khác cũng tham gia khảo nghiệm, sau đó...... Ta và hắn tranh đấu. Chúng ta hành tẩu trong hoang mạc, bảo trì khoảng cách nhất định. Khoảng cách không quá xa, chỉ cần giữ cho đối phương ở trong tầm mắt mình là được. Bởi vì nơi này dù sao là hoang mạc, chúng ta đều sợ mất đi tung tích đối phương, sẽ bị đối phương âm thầm đánh lén. Cho nên lần đó, với một sự ăn ý rất kỳ diệu, chúng ta không hề nóng lòng triệt tiêu đối phương. Chúng ta đi ba ngày trong hoang mạc, ngày thứ ba, ta thử công kích hắn hai lần, hắn phản kích lại một lần. Bất quá chúng ta đều không làm gì được đối phương."
Nghe ngữ khí lạnh lùng của Achilles, Tiểu Lôi nhịn không được thầm thở dài một tiếng. Tiểu Lôi hiểu rõ, Achilles dùng ngữ khí sơ sài nói đến "Hắn", chính là người em ruột cùng tiến vào hoang mạc với hắn!
"...... Vào ngày thứ tư, tâm tình của ta đã khá hơn một chút. Lúc ấy ta cách hắn khoảng chừng một trăm bước. Hắn gặp một đám Hạt Tử Long. Tình huống này mặc dù rất bất ngờ, nhưng lúc ấy ta không hề cảm thấy kỳ quái. Bởi vì chúng ta đã sớm biết, hoang mạc có loại sinh vật này......"
Tiểu Lôi nhịn không được châm chọc một câu:" Lúc ấy ngươi nhất định là đứng xa mà nhìn, thậm chí định thừa dịp này đánh lén hắn, đúng không?"
Không biết tại sao, Tiểu Lôi nghe thấy Achilles dùng ngữ khí lạnh lùng miêu tả chuyện huynh đệ tương tàn, không kìm được càng phản cảm đối với hắn.
"Ngươi nói không sai." Achilles lạnh lùng nhìn Tiểu Lôi:" Thừa dịp địch mỏi mệt hư nhược, đánh ra một chiêu trí mệnh nhất. Đây là một phương pháp chiến đấu phi thường thích hợp ...... Ta nghĩ, nếu lúc ấy đổi lại là hắn, cũng sẽ nghĩ như vậy. Ta cũng không cảm thấy ngượng ngùng."
"Sau đó thì sao?" Phoenix hỏi, thanh âm của nàng ta lại đã bình tĩnh lại. Chỉ có Nia, vẫn hơi nhíu mày.
Hiển nhiên, đối với tinh linh vốn cao quý và kiêu ngạo mà nói, cách làm của nhân mã chiến sĩ khác hẳn sở thích của các nàng.
"Sau đó, ta tìm một góc độ thích hợp đứng phía xa mà quan sát. Thực lực của hắn rất mạnh, ta biết vài con Hạt Tử Long không thể giết được hắn. Cho nên ta định chờ sau khi hắn đào thoát sẽ hành động. Nhưng lúc ấy, ta phát hiện tình huống đột nhiên có chút bất diệu. Bởi vì Hạt Tử Long trong hoang mạc một khi phát hiện địch nhân sẽ liều mạng công kích, nhưng lần đó, Hạt Tử Long chung quanh hắn càng ngày càng nhiều, vây quanh hắn, nhưng chúng không lập tức giết hắn...... Sau đó, Hạt Tử Long Vương xuất hiện." Nói đến đây, Achilles cúi đầu trầm mặc vài giây rồi ngẩng đầu lên. Ánh mắt hắn lộ ra vài phần ảm đạm:" Ta vĩnh viễn không quên được tình cảnh ngày đó. Vĩ đại phụ thần s tại thượng! Hạt Tử Long Vương là thứ đáng sợ nhất mà ta từng gặp! Nó......"
Nói đến đây, đột nhiên, đám bọ cạp phát ra thanh âm kỳ quái, chúng di chuyển tựa như những gợn sóng màu đen, bọn chúng phát ra thanh âm xoạt xoạt, tựa như đang ăn thứ gì đó, khiến người nghe dựng tóc gáy.
Sau đó, chợt nghe tiếng rột roạt, đám bọ cạp nhanh chóng phân ra, tạo thành một mảnh đất trống, sau đó cát vàng trên mảnh đất trống đó chợt sụp xuống lộ ra một hố sâu, cát ở hai bên chảy xuống, diện tích hố càng ngày càng lớn, bọ cạp chung quanh đều kinh hoảng lui ra phía sau, có con hơi chậm một chút, bị đồng bạn xô xuống hố, lập tức phát ra thanh âm thê thảm ......
Sau đó, trước mắt mọi người, một chiếc càng dài từ trong hố thò ra...... chiếc càng đen bóng có vẻ cứng rắn, phía mũi của chiếc càng có rất nhiều lông nhỏ li ti! Những chiếc lông này thập phần lợi hại, chỉ thấy phựt một tiếng, chiếc càng tựa như một chiếc roi phất mạnh vào đám bọ cạp, sau đó lại giơ lên, bên trên không ngờ treo vài con Hạt Tử Long!
Cảnh tượng này làm Tiểu Lôi nhịn không được phải hít một hơi.
Vỏ ngoài của Hạt Tử Long cứng rắn thế nào, hắn vừa mới thấy qua. Trường mâu của Achilles toàn lực phóng ra, mới có thể đâm xuyên chúng nó! Mà chiếc càng này chỉ là tùy ý vung lên, đã dễ dàng đâm xuyên qua!
Sau đó, từ trong hố lại vươn ra vài chiếc càng nữa, mỗi một chiếc đều dài đến ba bốn thước! Cuối cùng, một bóng đen từ bên trong chậm rãi nổi lên......
Từng phần dần dần lộ ra rõ ràng, chúng nhân đều hít sâu một hơi......
Đó là một chiếc đuôi bọ cạp! Cái mấu nhọn trên đuôi theo Tiểu Lôi thấy còn to hơn cả một chiếc rìu chiến!
Ngay sau đó, là một thân ảnh to như chiếc đầu máy xe lửa chậm rãi bò ra từ trong hố......
Đây đích thật là một Hạt Tử Long Vương!
Nó đích xác có tư cách được gọi là "Vương"!
Tam Thanh Đạo Tôn, Như Lai Phật Tổ, Ngọc Hoàng Đại Đế, Chúa Trời và s tại thượng...... Tiểu Lôi có thể thề, đừng nói tự mắt thấy, hắn thậm chí ngay cả nghĩ cũng không thể nghĩ ra trên thế giới lại có một con "Bọ cạp" khổng lồ như vậy!
Con bọ cạp này tựa như một con quái vật. Thân hình nó to như hai chiếc đầu máy xe lửa, trước người là hai chiếc càng thật lớn, to như hai chiếc xe hơi!
Mà càng thêm khủng bố chính là...... nó không ngờ không phải là một loại côn trùng!!
Trên lưng nó đều là lớp vỏ cứng màu đen, mà từ lưng trở lên...... lại giống như xương sống của nhân loại! Đó là một hình dáng con người, phía dưới được bao bởi một lớp vỏ cứng! Mà trên cổ nó là một cái đầu người!
Chỉ có điều cái đầu này lại quá lớn. Rất cân xứng với thân hình khổng lồ của nó, theo Tiểu Lôi thấy...... Cái đầu của nó quả thực có thể sánh với chiếc đầu của tượng thần s cao mười thước dưới sông băng trên núi Pyrenees!
Đôi mắt Tiểu Lôi đã trợn tròn, miệng nhịn không được lẩm bẩm nói:" Gặp quỷ...... Nguyên lại là một thứ gì đó nửa người nửa súc sinh ......" Hắn đột nhiên nhìn Achilles, cười khổ:" Ê, Achilles, tên này không phải là thân thích của nhân mã tộc các ngươi chứ? Hoặc là, Thần tộc các ngươi còn có một loại 'nhân hạt tộc' thì sao?"
Lần này Achilles không hề trả lời, hắn vô cùng khẩn trương, đôi mắt nhìn chằm chặp Hạt Tử Long Vương, ánh mắt tràn ngập kinh hãi.
Quái vật khổng lồ này dài chừng mười lăm thước, cao bốn thước, ...... khuôn mặt của nó, hoặc là của "hắn", không ngờ thập phần sinh động, trên mặt còn mang theo nụ cười dữ tợn!
Tiểu Lôi đột nhiên gắng sức đá gã Achilles đang trở nên đờ đẫn, quát nhanh:" Đừng ngẩn người! Nếu ngươi không muốn làm thức ăn cho nó, nhanh nói cho ta biết, hắn rốt cuộc có cái gì lợi hại!"
Achilles lập tức tỉnh lại, nhìn Tiểu Lôi:" Tốc độ nó rất nhanh...... nó biết một loại ma pháp kỳ quái, hơn nữa, thân thể cứng rắn hơn nhiều so với Hạt Tử Long phổ thông ...... lực lượng phi thường cường hãn......" Dừng một chút, hắn chậm rãi nói:" Trọng yếu nhất là, không có vũ khí nào có thể thương tổn được nó. Vũ khí bình thường, chỉ cần chạm vào nó, sẽ trở nên nóng bỏng, thậm chí sẽ tan chảy ...... Đừng quên, hắn cũng là Hạt Tử Long, sinh tồn trong hỏa diễm hà nóng rực!"
Tiểu Lôi gật đầu, đột nhiên, hắn dùng tốc độ mắt thường khó có thể thấy, chộp lấy một thanh trường mâu sau lưng Achilles, sau đó vung tay phóng đi......
Vù......
Trường mâu vẽ thành một đường cong đẹp mắt trên không, đinh một tiếng, phóng đúng vào lưng quái vật, bắn ra một chùm tia lửa!
Nhưng thật đáng tiếc, trường mâu thậm chí không thể thương tổn dù chỉ một cọng lông, bắn ra ngoài.
Hạt Tử Long Vương chậm rãi đứng thẳng dậy, trên mặt hắn mang theo vẻ cười cợt và sát khí, nhìn xuống mấy người trước mặt, sau đó, hắn vươn một chiếc càng to lớn, từ kẹp lấy thanh trường mâu ......
Trường mâu trong càng của nó nhanh chóng trở nên đỏ bừng! Phảng phất là đang bừng cháy trong hỏa diễm!
Cuối cùng, chỉ thấy con quái vật này hơi mỉm cười, chiếc càng kẹp lại...... rắc, một thanh âm trong trẻo vang lên, thanh trường mâu tinh xảo, bị hắn nhẹ nhàng kẹp gãy như một cây tăm xỉa răng......
Quái vật chậm rãi tiến lên ba bước, chiếc bóng của nó bao phủ mấy người Tiểu Lôi, sau đó, nó càng cười mãnh liệt, không ngờ mở miệng, phát ra thanh âm kỳ quái ......
Làm mọi người bất ngờ chính là, một quái vật khổng lồ như vậy, thanh âm phát ra không hề là tiếng gào thét phẫn nộ, mà là một câu nói ôn hòa ...... Thậm chí ngay cả giọng nói của nó, lại không hề khó nghe, mà còn có vài phần hòa ái!!
Con quái vật kềnh càng này mỉm cười nói:" Chào các ngươi, những bữa tối của ta."
← Ch. 351 | Ch. 353 → |