← Ch.122 | Ch.124 → |
Clark bên cạnh bị làm cho hồn phi phách tán! Hắn nhận ra lão gia hỏa này! Người này là lão quái vật nổi danh trong ma pháp công hội, tính tình cổ quái không nói, địa vị cũng đặc biệt cao, lão gia hỏa này đã hơn một trăm sáu mươi tuổi! Ngay cả đương nhiệm chủ tịch ma pháp công hội, lúc còn trẻ cùng từng chịu chỉ điểm của lão! Bây giờ gặp lão gia hỏa này cũng phải khách khách khí khí nói chuyện. Tại ma pháp công hội, nếu xét về thân phận cao quý thì lão quái vật này tuyệt đối phải đứng trong nhóm ba người hàng đầu!
Lão gia hỏa này thân có ma pháp lực kinh khủng cũng không phải là chuyện đặc biệt, nhưng hết lần này tới lần khác lão thích làm một số nghiên cứu về công cụ ma pháp, đáng sợ nhất là sau khi nghiên cứu ra cái gì mới sẽ khắp nơi lôi kéo người đến làm thí nghiệm. Ý tưởng của lão hết lần tới lần khác đều đầy vẻ quái đản, thường thường những người bị lão kéo đến làm thí nghiệm đều chịu kết cục cực thảm, không chết cũng trọng thương khiến cho sau này đám ma pháp sư và ma pháp học đồ trong ma pháp công hội nhìn thấy lão thì hai chân như nhũn ra.
Đỗ Duy là khách nhân trọng yếu mà chủ tịch công hội yêu cầu phải đưa tới, nếu chẳng may bị thương trong tay lão quái vật này thì trách nhiệm của mình cũng không nhỏ!
Nhưng lão gia hỏa này địa vị cực kì cao, trong ma pháp công hội thuộc dạng có một không hai, ngay cả công hội chủ tịch về cơ bản cũng sẽ giữ mặt mũi cho lão. Mình chỉ là một viên chấp sự nho nhỏ, trong mắt lão cũng chỉ nhỏ như con kiến, sao dám cự tuyệt?
Bất quá cũng phải cố gắng một chút. Clark nhanh chóng kéo Đỗ Duy lại, sau đó cười khổ nói:
- Arike** đại sư, vị này là ma pháp học sĩ chủ tịch đại nhân mới ủy nhiệm ... Ta cần dẫn ông ấy đi gặp chủ tịch đại nhân...
- Nga!
Arike đại sư sửng sốt một chút, cặp mắt nháy nháy nhìn Đỗ Duy vài cái, đột nhiên lộ ra vẻ tò mò:
- Di, ngươi là đệ tử đóng cửa của Gandalf đại sư? Nguyên lai tuổi còn trẻ như vậy? Ai. Nhìn ngươi tuổi nhỏ như vậy, sợ rằng bản lãnh cũng rất có hạn a...có điều cũng không quan trọng lắm, sau này ngươi thường tới tìm ta đi, ta có thể chỉ điểm ngươi nhiều hơn.
Clark ở một bên vẻ mặt không thay đổi, nhưng trong lòng nói thầm: thường đi tìm ngươi, sợ rằng mất mạng lúc nào cũng không biết!
Nghĩ tới đây nhanh chóng nói:
- Cái này... chủ tịch đại nhân còn đang chờ gặp...
- Không cần lo lắng Dougan, ngươi là ...
Arike liếc mắt nhìn Clark. Clark nhanh chóng nói:
- Ta gọi là Clark, là chấp sự tân nhiệm.
- Nga. Clark ...... ân, ngươi nói cho Dougan, tiểu tử này đang bận ở chỗ ta, lát nữa ta phái người đưa đi gặp hắn! Cứ nói như vậy đi.
Arike phất tay, không thèm để ý.
Thôi rồi! Clark một đầu mồ hôi lạnh. Thế nhưng Arike đã nói, hắn làm gì có thể cự tuyệt?
Arike mặc kệ vẻ mặt Clark như thế nào, ngoắc Đỗ Duy cười nói:
- Tới đây tới đây! Tiểu gia hỏa, đến đây đi, ta cho ngươi xem một vật rất hay. Ngươi giúp ta thử, nếu như thành công tự nhiên không thiếu phần của ngươi.
Đỗ Duy nhìn cảnh trước mắt, Clark vẻ mặt dị dạng còn hai ma pháp sư đứng dưới tháp cao như trút được gánh nặng thì làm sao hắn không biết chuyện này có gì cổ quái?
Hắn ho khan một tiếng, không sợ hãi đón ánh mắt lão gia hỏa này, lớn tiếng nói:
- Arike đại sư tôn kính, ngài muốn mang ta làm thí nghiệm sao?
- Đúng vậy!
Arike cười to:
- Tuổi ngươi còn trẻ, hẳn là không sợ độ cao?
- Cao thì không sợ.
Đỗ Duy con ngươi vừa chuyển, cười nói:
- Bất quá là, ta cũng không phải đệ tử của ngài a. Ngài muốn ta làm thí nghiệm thì không biết ta có thể thu được điều gì tốt không?
- Ừm?
Arike nhíu mày, thoáng có chút tức giận, thân phận lão tại ma pháp công hội vốn cao vô cùng, làm sao đã gặp qua tên nhóc nào dám ra điều kiện với mình?
Đỗ Duy nhưng không sợ lão. Thản nhiên nói:
- Ta mặc dù là lần đầu tiên đi tới ma pháp công hội nhưng cũng biết một ít quy củ trong này, cho dù ma pháp sư cao cấp tới đâu thì ngoại trừ ma pháp học đồ, chỉ có thể chỉ huy ma pháp sư đệ tử của chính mình đúng không? Phải biết rằng, ta không phải là ma pháp học đồ, cũng không phải là học trò của ngài.
Arike tức giận, mặc dù có quy định này, nhưng thân phận lão là gì? Lão có yêu cầu gì người khác sao dám không làm theo? Cho dù không phải là học trò của mình thì khi lão sử dụng nhiều nhất là xong việc rồi cũng chỉ nói với sư phụ một tiếng, ở đây ai dám không nể mặt mũi lão?
- Hừ!
Lão gia hỏa tức giận nói:
- Ngươi không chịu, ta nói cho sư phụ ngươi một tiếng là được...A! Không đúng!
Lão đột nhiên chau mày, liếc mắt nhìn Đỗ Duy, cười khổ nói:
- Sư phụ của ngươi là Gandalf đại sư...ai, ta thiếu chút quên mất. Ta thực ra không muốn phái ngươi...
Đích xác, Gandalf so với mình cao hơn hẳn một bậc. Mấy lão sư huynh của tiểu tử này cũng là mấy lão quái vật trong ma pháp công hội. Lão gia hỏa này mặc dù tự đại nhưng còn không dám khi dễ đồ đệ Gadalf!
- Cái này...
Giờ phút này Arike thấy một tiểu hài tử không thể động vào, giống như một món đồ chơi hấp dẫn nhưng không có được, bức bối đến mức cào má bứt tai, nhíu mày nói:
- Ngươi nói đi, như thế nào mới chịu giúp ta làm một lần thí nghiệm? Ai, dưới trướng ta cũng không có gã nào tuổi còn trẻ, hiện tại đám ma pháp học đồ nhìn thấy ta cứ như nhìn thấy quỷ, lão gia ta cũng không muốn ồn ào bắt người.
Nhìn khuôn mặt mỉm cười của Đỗ Duy, lão gia hỏa đột nhiên cắn răng, lấy tay tìm tòi trong ngực một chút; sau đó lấy ra một cái hộp nhẹ nhàng mở lộ ra một viên bảo thạch tỏa ra ánh sáng kì dị!
Các loại bảo thạch mà Đỗ Duy gặp qua, có màu đỏ, màu lam, màu đen nhưng đều chỉ có một màu. Mà viên bảo thạch này từ xa nhìn lại đã tản ra ánh sáng năm màu! Hiển nhiên không phải vật bình thường!
- Ngươi giúp ta làm xong thí nghiệm này, ta đem cái này cho ngươi.
Arike đại sư mỉm cười.
- Không được!!
Arike đại sư vừa nói xong, hai đệ tử phía sau kinh hãi thất sắc khẩn trương hét lớn!
Không nghĩ tới sư phụ đã thật sự hồ đồ, ngay cả cái này cũng dễ dàng mang ra tặng người! Sớm biết có đồ vật tốt như thế này, chính mình liều mạng bị thương cũng đáng giá a!
Đỗ Duy chẳng phải rất thông minh sao. Mặc dù còn không biết viên bảo thạch lấp lánh năm màu này là cái gì, nhưng lập tức rõ ràng khẳng định đây là đồ vật tốt!! Nếu không hai người ở phía xa cũng không thất thố vậy!
- Câm miệng! Một đám vô dụng, làm thí nghiệm thì ba trở bốn ngăn! Bây giờ còn đến làm hỏng chuyện của ta! Đều cút ra xa xa cho ta! Còn dám nói thêm một câu, ta cắt chân các ngươi!!
Arike tức giận, trừng mắt nhìn, hai người đệ tử quả nhiên không dám nói thêm nữa! Bọn họ đều rõ ràng tính tình sư phụ, đó là cực kỳ cổ quái, hơn nữa khi tính tình phát tác thì tuyệt đối nói một là một, hai là hai!
Đừng xem là thầy trò, có thể lão quái vật này nói muốn cắt đứt chân thì thực sự sẽ cắt đứt chân! Tuyệt đối không dọa!
Đỗ Duy mặc dù trong lòng khiếp sợ, trên mặt lại rất bình tĩnh. Lắc đầu nói:
- Cái này sao ...đồ vật trong tay ngài ta cũng không biết, làm sao ta biết nó đối với ta hữu dụng... hơn nữa bảo thạch sao, trong nhà ta không thiếu, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu...
Một câu nói này đã làm Arike tức thời vô cùng tức giận, nếu không phải đối phương là đồ đệ của Gandalf, xét bối phận mà nói cùng mình ngang vai thì lão đã sớm gọi ra một tia sét của lôi thần đánh xuống rồi.
- Cái gì! Ngươi nói cái này vô dụng. Tiểu tử không biết xem hàng! Cái này do lão gia ta mất mười năm thời gian tìm kiếm trong biển mới có đấy, rồi lại mất ba năm mới luyện chế ra hình dáng như thế này! Ta dám nói trên toàn đại lục không có loại bảo thạch nào so sánh được với viên này! Hừ! Tác dụng kì diệu trong đó ngươi làm sao biết được!!
Đỗ Duy vẻ mặt vẫn bình tĩnh như cũ, lắc đầu nói:
- Được rồi, cho dù cái này rất tốt, thế nhưng chưa chắc ta đã thích, đối với ta chắc gì đã có tác dụng.
Mắt thấy lão gia hỏa tức giận đến mức muốn đem đồ vật cất đi, Đỗ Duy nhanh chóng chuyển giọng, nói:
- Như vậy đi, đồ vật này nhìn qua cũng thú vị. Ta miễn cưỡng nhận, bất quá giúp ngài làm thí nghiệm thì còn phải có một điều kiện.
- Điều kiện gì!
Lão Arike giận dữ đến mức bật cười:
- Nói ta nghe! Tiểu tử!
Đỗ Duy con mắt nhìn vào cây chổi rách nằm trên đất, nhíu mày nói:
- Ngài trước tiên nói muốn ta làm thí nghiệm gì, tâm lí ta có chuẩn bị thì mới có quyết định tốt a.
- Hừ
Nhắc tới thí nghiệm của mình, trên mặt lão Arike lập tức hiện ra loại ngạo khí lão tử ta là thiên hạ đệ nhất, tiện tay vung lên, cây chổi trên mặt đất dường như vật sống tự động bay vào trong tay lão, lão nâng cây chổi rách lên cao như một vị quân vương giơ lệnh bài của mình, trên mặt đầy ngạo khí:
- Đây chính là phát minh lớn nhất trong đời Arike ta! Hừ! Vật này một khi xuất hiện thì cả thế giới sẽ phải chấn động. Tiểu tử nghe rõ chưa. Đây chính là phát minh vĩ đại nhất trong đời của lão gia ta...ách...tên gọi là...ách...
Tiếng lão nhỏ xuống, dừng lại một chút, hiển nhiên chưa nghĩ tới việc đặt tên, ngẫm nghĩ một chút, sau đó đột nhiên nói to:
- Chổi bay!!!
Chổi bay?
Đỗ Duy sửng sốt một chút, sau đó nhìn một chút hai đồ đệ phía sau lão Arike. Sửng sốt một chút, Đỗ Duy không nhịn được cười.
- Cái này thì có gì ngạc nhiên?
Đỗ Duy cau mày, trên mặt vẫn mang theo vẻ mặt khó hiểu, cười khổ nói:
Không phải là gia trì trên thân chổi một cái phong hệ ma pháp trận nhỏ sao, đúng không?
- Ngươi nói cái gì, vật này có cái gì ngạc nhiên?
Lão Arike giận dữ không thôi, mấy năm gần đây lão đều tập trung nghiên cứu cái này, có thể nói là kiệt tác lớn nhất trong đời thì giờ phút này bị người khác chê bai. Lão thiếu chút nữa nhảy dựng lên tại chỗ cho dù đã là lão quái vật hơn trăm tuổi. Lão tức giận đến mức suýt nhổ cả râu, hét lớn:
Ngươi nói không ngạc nhiên! Ngươi mang vật gì có thể bay được cho ta xem một chút!
Đỗ Duy khẽ nhếch mép, từ trong túi ma pháp vẫn mang theo bên người lấy ra áo choàng bay mà Gandalf để lại cho mình。
- Đây là áo choàng bay mà sư phụ Gandalf cho ta.
Đỗ Duy đi tới, nhíu mày nói:
- Công cụ để bay thôi, có gì kì quái đâu.
Lão Arike nhìn thấy áo choàng bay này cả người đột nhiên ngẩn ra. Hai tay lão cầm lấy, cơn giận bỗng chốc hoàn toàn tan mất, cầm chặt lấy áo choàng khuôn mặt toát ra đầy vẻ thương cảm.
Trầm mặc hồi lâu, lão nhẹ nhàng mơn trớn trên áo choàng, thở dài nói:
- Ai...quả nhiên là một áo choàng bay a, Gandalf đại sư đem cái này cho ngươi sao? Ừm, ông vẫn thường mang cái này bên người sao?
Vừa nói, trong mắt lão gia hỏa này đã hơi đỏ, ngay cả râu mép cũng mơ hồ nhẹ nhàng rung động, hiển nhiên trong lòng rất kích động.
- Không sai.
Đỗ Duy gật đầu:
- Đây đúng là vật mà trước kia sư phụ thường mang theo bên người.
- Ừ.
Arike thở dài, đem áo choàng bay trả lại Đỗ Duy, ánh mắt tỉnh táo lại nhìn Đỗ Duy nói:
- Ngươi nói rằng công cụ phi hành mà ta nói đơn giản như vậy? Hừ!
Sau đó lão nói mấy câu làm Đỗ Duy ngây người.
Lão nói rằng:
- Cái áo choàng này vốn là một công cụ ma pháp mà ta tự tay làm lúc còn trẻ! Lúc đó Gandalf đại sư chỉ dẫn cho ta một chút, cái áo choàng bay này là ta tự tay làm tặng Gandalf đại sư làm kỉ niệm.
- Cái này là ngài làm?
Đỗ Duy sửng sốt một chút, có điều hắn lập tức nhìn ra vẻ mặt lão gia này tuyệt đối không phải là nói dối.
- Đúng vậy!
Arike xua xua tay:
- Cái này ngươi cầm lấy đi.
Dừng một chút, sắc mặt lão lạnh lùng nói:
- Ngươi tưởng công cụ phi hành mà ta nói cùng với cái này giống nhau sao? Hừ, áo choàng bay loại này ta bây giờ có làm một trăm cái cũng không có vấn đề gì! Chỉ bất quá làm ra một cái chổi bay cùng với làm ra cái này hoàn toàn khác nhau.
Nói xong, lão chỉ vào Đỗ Duy nói:
- Ngươi nhìn cây chổi này của ta xem cuối cùng có cái gì khác nhau đi.
Sau đó lão đem cây chổi ném cho Đỗ Duy.
Đỗ Duy cầm trong tay nhìn kĩ một chút không khỏi kinh hãi thất sắc.
- Cái này...phía trên...
Hắn ngẩng đầu lên, vẻ mặt đã nghiêm túc hơn nhiều, cẩn thận nhìn lão ma pháp sư này:
- Ngài chắc chắn vật này có thể bay?
- Hừ hừ hừ! Nhìn ra rồi hả. :
Arike cười to ba tiếng, lại trở nên đắc ý:
- Bây giờ ngươi đã biết ảo diệu trong đó chưa?
Điều làm cho Đỗ Duy rung động chính là, cái chổi bay này cùng với áo choàng bay mà Gandaff lưu lại cho Đỗ Duy khác biệt cực lớn.
Khác biệt này đúng như Arike nói, chính là thay đổi có thể chấn động cả thế giới.
Bởi vì...
Áo choàng bay kia mặc dù cũng là một công cụ ma pháp không tệ, nhưng xét trên nguyên lí mà nói vẫn là sử dụng ma pháp trận...trọng yếu nhất là dựa theo ma pháp lí luận bình thường, thiết lập ma pháp trận bắt buộc phải sử dụng ma lực thủy tinh! Áo choàng bay kia ở vị trí giáp với vai có khảm vào hai khối ma lực thủy tinh thượng đẳng. Chính vì dùng hai khối ma lực thủy tinh này nên trước khi sử dụng phải do ma pháp sư dùng ma lực sung túc rót vào bên trong mới có thể khiến cho phong hệ ma pháp trận dấu bên trong có động lực; sau đó áo choàng dựa vào phong hệ ma pháp này mà bay lên.
Sử dụng thủy tinh chứa đầy ma lực làm năng lượng, đây là vật tất yếu của bất kì ma pháp trận nào!
Đây cũng là lí do khiến cho áo choàng bay này không thể thông dụng, bởi vì hai khối ma lực thủy tinh thượng đẳng giá trị đã hơn một vạn kim tệ. Hơn nữa khi ma lực trong thủy tinh bị tiêu hao phải có ma pháp sư rót vào ma lực mới được.
Nhớ lại lúc trên đường từ bình nguyên Rowling trở về đế đô, Đỗ Duy đã từng thảo luận qua với Clark về việc có thể dùng ma pháp trận để làm cho một chiếc xe ngựa bay lên. Kết quả đàm luận lúc đó không thể nghi ngờ là: trừ phi tiêu hao một lượng lớn tiền bạc, cùng với số ma lực thủy tinh khổng lồ mới có thể đưa một chiếc xe ngựa với khối lượng nặng như thế bay lên.
Mà cây chổi này...
Đỗ Duy đã cẩn thận kiểm tra, ngay cả cán chổi cũng không bỏ qua, sau đó phát hiện trên cây chổi này không có bất cứ một loại ma pháp bảo thạch hoặc ma lực thủy tinh khảm vào!!
Là sự thật!
Không cần bất cứ loại thủy tinh ma pháp hoặc bảo thạch đắt tiền nào...cũng có thể khiến một cây chổi mang theo một người bay lên.
Như vậy, nếu không cần dùng cây chổi mà thay vào một loại khác? Như...xe ngựa? Hoặc là các loại máy bay mà Đỗ Duy có thể tạo ra?
Không cần ma lực thủy tinh hay bảo thạch...đây là đại biểu cái gì?
Việc bay lên trời...trở nên phổ cập!!
Thời đại phi hành đã đến rồi?!
Rung động trong lòng Đỗ Duy tuyệt đối không chỉ là một chút!
Lão gia hỏa này...sao có thể làm được như vậy?
Không có ma lực thủy tinh hay ma pháp bảo thạch...ma pháp trận trên cây chổi này...ma lực lấy từ đâu để duy trì?
Không có ma lực rót vào, ma pháp trận vận chuyển như thế nào?
Ví như một bóng đèn điện, ngươi không có nguồn điện, không cắm điện, cũng không có ắc quy, đèn điện làm sao sáng lên?
Không có năng lượng a!
Nhưng là...
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo tự tin của lão gia hỏa này...lấy thân phận của lão cùng với Đỗ Duy, tuyệt đối sẽ không nói khoác!
Như vậy, đây là thật?
Đây là phá vỡ! Là một sáng tạo cách mạng a!!
Nhưng sáng tạo có thể nói mang tính cách mạng này...nhưng hai gã đệ tử phía sau lão sao có vẻ gì đó không đúng? Theo lí thuyết, có thể trở thành ma pháp sư thì tư chất tuyệt đối không thể ngu ngốc! Có thể học được ma pháp thâm ảo, tuyệt đối không phải là ngu ngốc.
Sáng tạo có thể nói mang tính cách mạng như vậy ngay chính mình cũng có thể nhìn ra, nhưng hai đệ tử của lão gia hỏa này sao lại có vẻ khiếp sợ?
Chỉ sợ cái này còn có cái gì cổ quái!
Đỗ Duy mạnh mẽ áp chế các loại nghi vấn trong lòng, gặp loại chuyện như thế này, tuyệt đối không thể bỏ qua. Hắn cố hít một hơi, nhìn Arike đại sư, giọng nói đã cung kính hơn nhiều, trầm giọng nói:
- Đại sư...ta bằng lòng giúp ngài làm thí nghiệm...bất quá ta còn một điều kiện khác.
- Nói!
Arike có vẻ không chịu được.
- Loại chổi bay này làm ra như thế nào...ta muốn học.
Âm điệu của Đỗ Duy vô cùng thành khẩn.
**Về cái tên Arike này, khi dịch nhóm dịch AMPT nhận thấy cái tên này có cách phát âm gần giống với một nhân vật nổi tiếng trong lịch sử, cũng rất yêu thích phát minh là Eureka.
Tuy nhiên, dựa theo cách biểu hiện của Đỗ Duy khi hắn không ngạc nhiên khi biết tên nhân vật này, cũng như xét về Hán ngữ thì đọc thành Eureka là hơi ép 1 chút, nên vẫn giữ tên là Arike. Mặc dù vậy người đọc nên hiểu cái tên này là cách đọc trại đi một chút của từ Eureka
← Ch. 122 | Ch. 124 → |