← Ch.139 | Ch.141 → |
Lễ hội mùa hè, ngày 12 tháng 6 năm 960 lịch đế quốc Roland.
Trời quang đãng.
Từ khi còn rất sớm, sở trị an của đế đô đã phái đi toàn bộ lực lượng. Có điều trưởng quan trị an của đế đô thống lĩnh Sarke cảm thấy ký quái. Sáng sớm hôm nay, khi sắc trời còn chưa tỏ, trên đường đã xuất hiện từng đội từng đội người của quân cận vệ đế đô.
Những quân cận vệ này hiển nhiên là từ bốn vệ thành xung quanh đế đô điều tới, áo giáp sáng loáng, vũ trang toàn thân, bộ dạng mỗi người đều như đối mặt với đại địch, tình huống này làm thống lĩnh Sarke cảm thấy rất lạ lùng: Mặc dù mấy ngày nay ở đế đô nhân khẩu bên ngoài tăng lên nhiều dẫn tới việc trị an có chút hỗn loạn, nhưng dù sao thì cũng là ngày lễ một năm mới có một lần, có vẻ như chẳng cần phải làm như đối đầu với đại địch chứ?
Thống lĩnh Sarke liếc mắt một cái liền nhìn ra có chút không ổn, những quân cận vệ này không phải mặc trang phục cho ngày lễ, mà hoàn toàn là trang phục chuẩn bị chiến đấu! Tất cả bộ binh đều mặc áo giáp mới vừa thay đổi vào mùa hè năm nay, eo đeo trường kiếm, tay cầm khiên.
Vị trưởng quan tối cao của sở trị an này đứng ở đầu đường, nhíu mày nhìn một đội quân cận vệ phi như bay qua. Trong lòng hắn đầy nghi hoặc, lập tức trở về văn phòng ở sở trị an, sau đó gọi đến một bộ hạ của mình, sai hắn lập tức tới bộ chỉ huy quân đội xin ý kiến một chút.
Nhưng rất nhanh, tin tức xấu liền quay lại, ngay cả bốn đội binh sĩ trị an thủ hạ của thống lĩnh Sarke phái ra ngoài từ sáng sớm đều nhanh chóng trở về báo cáo. Nói có quân cận vệ ngăn cản binh sĩ của sở trị an tuần tra.
Sarke đang tức giận đầy bụng, bên ngoài sở trị an của đế đô đi vào một kẻ mặc quan phục quân cận vệ, nhìn huy chương trước ngực hắn, thì biết đó là một kỵ sĩ ngũ cấp, quan quân phó thống lĩnh.
- Thống lĩnh Sarke!
Người này vẻ mặt lạnh tanh, mang theo hai người đi thẳng vào văn phòng của thống lĩnh Sarke, sau đó cao giọng tuyên đọc mệnh lệnh:
- Mệnh lệnh đặc biệt của bộ chỉ huy, để duy trì trị an của đế đô, tất cả quyền điều phối của quân vệ thành và trị an tạm thời gộp lại cho quân cận vệ quản lý. Aở trị an đế đô tạm thời dưới quyền điều động của quân cận vệ, hết thảy chờ nghe sự điều khiển của tướng quân Juncker sư đoàn vương gia thứ hai quân đoàn cận vệ.
Nói xong, kẻ này đem quân lệnh đặt trên trên bàn của thống lĩnh Sarke.
Tướng quân Juncker của sư đoàn vương gia thứ hai ư?
Tên Juncke này là kẻ phụ trách sư đoàn vương gia thứ hai phòng vệ đế đô! Bằng vào cái gì mà quản sở trị an chúng ta!
Sarke năm nay ba mươi chín tuổi, nhìn vào quân lệnh trước mắt, phía trên rõ ràng có chữ ký của bá tước Raymond gia tộc Rowling phó tổng trưởng của bộ chỉ huy, đồng thời cũng có dấu ấn của bộ chỉ huy.
Sarke đột nhiên cảm thấy trong lòng toát ra một hơi lạnh ... Chẳng nhẽ sắp xảy ra chuyện rồi? Trước nay quân cận vệ trông nom bên ngoài thành, sở trị an phụ trách bên trong thành, đây là lệnh công khai. Nhưng quân cận vệ đột nhiên cầm mệnh lệnh của bộ chỉ huy tới yêu cần tiếp quản hết thảy quyền lực của sở trị an ....
Thống lĩnh Sarke trong lòng hiểu rõ, cho dù công văn của bộ chỉ huy là thật, nhưng theo thủ tục luật pháp, cũng là vô cùng không thỏa đáng! Toàn diện tiếp quản đế đô điều này phải có bút lệnh của chính bệ hạ mới được! Nhưng nhìn khí lạnh kì lạ trong mắt quan quân cận vệ trước mắt, thống lĩnh Sarke nhận thấy tay đối phương đã đặt trên chuôi kiếm, nếu như mình dám mở miệng cự tuyệt, sợ rằng đối phương sẽ ra tay ngay lập tức!
Sarke biết rõ thực lực của mình, hắn mặc dù được xưng là kỵ sĩ tứ cấp, nhưng trên thực tế, thực lực của hắn còn không đủ tam cấp. Chỉ có điều là dựa hoàn toàn vào thế lực của gia tộc mới nắm được cái vị trí cao của sở trị an này, hắn không khỏi nhìn ra ngoài cửa, trong lòng thầm chửi vệ binh thủ hạ quá thất trách! Không ngờ lại tùy ý để mấy tên khốn này tiến vào! Mặc dù mấy tên này trong tay có quân lệnh khẩn cấp của quân đội, nhưng ít nhất cũng phải thông báo một tiếng chứ!
-Được rồi ....
Sarke trù trừ trong chốc lát, cuối cùng lòng vẫn không dám cự tuyệt, hắn chần chừ:
-Không biết quân đội muốn sở trị an của chúng ta phối hợp như thế nào?
Rất đơn giản.
Tên quan quân lạ hoắc này buông tay khỏi chuôi kiếm:
- Bắt đầu từ bây giờ, các ngươi chỉ phụ trách khu vực phụ cận ma pháp công hội ở đông thành ....
Trên mặt hắn lộ ra tia cười hung ác:
-Phụng quân lệnh của tướng quân Junker, gần đây đế đô trị an hỗn loạn, vì đảm bảo an toàn cho sở trị an, cũng là bảo hộ sự an toàn thành viên trọng yếu khác trong sở trị an của đế quốc, ta dẫn theo một trung đội bộ binh canh giữ ở bên ngoài sở trị an ...
Sarke lập tức nổi giận:
-Cái gì! Ngươi làm thế này là công nhiên bao vây sở trị an!! To gan! Ông mày muốn tìm tên khốn Juncker kia nói chuyện!
- Xin lỗi, đây là quân lệnh!
Tên quan quân lạ hoắc đó cười lạnh một tiếng:
- Thống lĩnh Sarke, xin ngài hãy phối hợp!
Vừa dứt lời, bên ngoài lại lao vào mấy binh sĩ quân cận vệ mang áo giáp, vệ binh bên ngoài sớm đã bị đánh gục. Sarke vừa sợ vừa giận, nhưng đột nhiên nhìn thấy trong đại viện ngoài sở trị an đã đứng đầy quân cận vệ!
Những quan quân và quan viên khác của sở trị an ở trong văn phòng, đối mặt với những quân cận vệ như hổ này. Đối mặt với những tên khốn võ trang đầy đủ này, nhìn vào trường kiếm lấp loáng trong tay đối phương, đều rất biết điều rút lui về trong phòng.
- Các ngươi thế này là muốn tạo phản sao!
Sarke vô lực sụp xuống ghế.
- Là " bảo hộ".
Tên quan quân đó nói thản nhiên:
-Chỉ cần ngài không tự mình tìm phiền phức, ta sẽ đảm bảo sự an toàn của ngài!
Sarke đã có chút hối hận về việc hôm nay mình sáng sớm đã phái lượng lớn binh sĩ của sở trị an ra ngoài! Tuyệt đại bộ phận binh sĩ của phòng trị an bị thống lĩnh Sarke phái đi tuần tra chung quanh đế đô từ sáng sớm. Do vậy, sở trị an trống không mới bị đối phương nắm lấy mà một chút sức phản kháng cũng không có.
-Thôi được.
Sarke gật đầu nhận lệnh:
-Ngươi vừa rồi nói muốn người của ta tuần tra xung quanh ma pháp công hội, nhưng bây giờ ngươi ngăn người của ta ở bên trong sở trị an, ta làm sao truyền mệnh lệnh ra ngoài!
-Rất đơn giản.
Tên quan quân đó lấy ra mấy tờ mệnh lệnh còn trống, đặt ở trước mặt Sarke:
-Ngài chỉ chỉ cần ra lệnh, người của ta sẽ đem mệnh lệnh của ngài đưa tới nơi của thủ hạ ngài!
Sarke trợn mắt há mồm nhìn mấy tờ mệnh lệnh trống cách thức của sở trị an ở trước mặt, hắn lấy một cái bút lông ngỗng bên cạnh bàn, chỉ là trong lòng thót lên kích động, không khỏi làm cổ tay rung lên, một giọt mực đậm nhỏ lên tở giấy màu trắng ....
Phần lớn mọi người không biết sáng sớm nay xảy ra những chuyện này. Đến khi mặt trời xuất hiện, khi trên đường dần dần có người đi lại, mọi người mới đột nhiên phát hiện, những binh sĩ của sở trị an ngày thường vẫn lui tới tuần tra không thấy đâu, thay vào đó là một đội quân cận vệ vũ trang đầy đủ sát khí đầy người.
Những quân vệ này ai ai cũng mặt mày dữ tợn, sắc mặt lạnh lùng, không chút vui mừng của ngày lễ, ngược lại vẻ mặt như sắp đi đánh trận tới nơi, người đi trên đường nhìn thầy đều không khỏi tránh ra thật xa.
Tiếp đó tin tức truyền đến: Sáng sớm, mấy cửa thành của đế đô đều đóng kín, quân cận vệ phát ra thông báo, cửa thành tạm thời đóng kín. Cấm chỉ mọi người ra vào, có người hỏi nguyên nhân, đối phương chỉ nói là hôm nay đế đô mở ra ma pháp trận cổ đại, cho nên đóng cửa thành, đồng thời phạm vi trăm thước xung quanh của thành đều trở thành khu vực cấm, không cho phép người nào không có nhiệm vụ tới gần.
Mặc dù những thình huống này có vẻ vô cùng quái dị, nhưng đối với người bình thường mà nói, căn bản không hề nghĩ tới từ " chính biến". Dù sao thì đại lục cũng đã hòa bình mấy trăm năm rồi, thêm vào nữa tin tức sẽ mở ma pháp trận vào ngày tế điển sớm đã lưu truyền, cho nên mọi người mặc dù không ngờ, nhưng không hề dẫn tới hỗn loạn hay là hoảng sợ gì cả.
Tới tận gần trưa, ngoài thành mới xuất hiện khoảng chừng ba ngàn kỵ binh quân cận vệ, những kỵ binh này nhanh chóng chia thành mấy trung đội, chia ra quây lấy mấy cửa thành của đế đô.
Đỗ Duy minh tưỏng một buổi tuối, trước đó hắn đã đem chiếc nhẫn đá ngũ sắc hoàn toàn rót đầy ma lực. Trải qua một buổi tối minh tưởng, Đỗ Duy đã khôi phục được toàn bộ ma lực, sau khi đứng lên, dưới sự phục thị của Marde mặc vào lễ phục cao sang nhất. Sau đó bá tước phu nhân phái người đưa tới cho Đỗ Duy hai chiếc ủng da mới tinh.
Khi Đỗ Duy đi ra khỏi căn lầu nhỏ của mình, liền nhận ra chút không khí khẩn trương trong nhà. Những thị vệ của nhà Rowling toàn thân vũ trang, các võ sĩ mặc giáp nhẹ, cắp theo người nỏ ngắn dùng trong quân, ba trăm trị bệ của nhà Rowling toàn bộ ngồi trên ngựa, đợi trước cửa phủ bá tước.
Cha của Đỗ Duy, bá tước Raymond dưới sự theo sát của thị vệ Alfa đi ra. Bá tước đại nhân mặc trang phục thống soái của quân đội hiển nhiên là đã được là phẳng kỹ càng, ngay cả góc áo và cổ áo đều góc cạnh rõ ràng. Bá tước đi đôi dày da ngựa, Alfa dắt tới một chiến mã màu đen, bá tước đại nhân đi đôi găng tay màu trắng vào, sau đó nhìn con trai của mình một cái. Thản nhiên nói:
- Đi thôi, bây giờ chúng ta tới quảng trường trung tâm của hoàng thành. Hôm nay nơi đó chính là chỗ náo nhiệt nhất, giữa trưa bắt đầu nhhi thức quan lễ của ngày lễ.
Điều khác thường là, ngày lễ hội như thế này, không ngờ bá tước đại nhân lại không dẫn phu nhân đi theo, mà kiếm cớ phu nhân thân thể bất an, để bà ở lại trong nhà.
Đỗ Duy theo phụ thân lên ngựa, ở trường hợp lễ hội công cộng thế này, vì thể hiện truyền thống vũ huân của gia tộc Rowling, nên không ngồi xe, Alfa an bài cho Đỗ Duy một con tuấn mã màu trắng thượng đẳng, Đỗ Duy nhìn trái nhìn phải, thốt lên:
-Đệ đệ cũng không đi sao?
-Garbi .... Ta để nó ở lại trong nhà tiên sinh Lam Hải.
Bá tước đại nhân thàn nhiên nói, tiếp đó xoay đầu ngựa đang muốn xuất phát, đột nhiên quay đầu nhìn Đỗ Duy một cái
-Ta... những lời hai ngày trước nói với con, con đã suy nghĩ cẩn thận hay chưa?
- Nghĩ rất cẩn thận rồi.
Ngữ khí của Đỗ Duy cũng rất bình thản, tếp đó hắn hỏi lại một câu:
-Phụ thân, người có nắm chắc không?
-Trên thế giới không có việc gì là chắc chắn mười phần, chỉ nắm chắc bảy phần, thì đã là phần thắng rất lớn rồi.
Bá tước đại nhân phảng phất mỉm cười.
Kỵ binh hộ vệ của nhà Rowling đều đã lên ngựa, ngựa của mỗi người đều đeo một chiếc chuông vàng, trong tiếng vó ngựa nhẹ nhàng, tiếng chuông trong trẻo dễ nghe đan vào nhau.
Dưới sự hộ vệ xúm xít của ba trăm hộ vệ tinh nhuệ nhất của nhà Rowling, Đỗ Duy theo phụ thân tới quảng trường trung tâm ngoài hoàng thành.
Quảng trường trung tâm là quảng trường lớn nhất trong đế đô, lưng dựa vào hoàng cung, đối diện là khu chợ đế đô. Độ lớn của quảng trường, đủ để chứa mấy vạn quân đội kiểm duyệt, đường đi hai bên cực kỳ rộng lớn, toàn bộ đều là dùng loại đá xanh thô lát thành, đủ để cho năm sáu cỗ xe ngựa đi hàng ngang.
Vào lễ hội mùa hè hàng năm, nơi này đều cử hành hoạt động lễ hội náo nhiệt. Trên hoàng thành, hoàng đế bệ hạ sẽ đích thân tới đài cao, chủ trì nghi thức lễ hội, còn trên đài cao đã dựng xong ở hai bên là vị trí của quý tộc nhà giàu, đồng thời còn mời thành viên cấp cao của Thần điện và ma pháp công hội tham gia.
Hoạt động lễ hội của quảng trường ở dưới sẽ cử hành nghi thức duyệt binh, đồng thời còn có đội diễu hành dài của nhân gian.
Khi đoàn người Đỗ Duy tới quảng trường thì đã gần sát tới giữa trưa rồi. Trên cả đường đi, Đỗ Duy lặng yên không nói, biểu tình rất bình tĩnh, dù là nhìn thấy trên đường lớn đầy quân cận vệ võ trang đầy đủ, sắc mặt Đỗ Duy đều rất trấn tĩnh, không hỏi không nói, không phát ra một lời nào, tựa hồ sớm đã dự liệu được sẽ thế này.
Trên quảng trường đã tụ tập khá nhiều người dân, đường lớn hai bên lại càng người ta tấp nập, lượng lớn người vẫn đang đổ về hai con đường lớn bên quảng trường thành con rồng lớn tựa hồ đạt tới trên ngàn thước.
Tới quảng trường, bá tước đại nhân xuống ngựa, bất ngờ nắm lấy tay Đỗ Duy, sau đó cứ vậy kéo đỗ trận đi tới đài cao dưới hoàng thành. Trên đài cao đã bố trí xong, không ít thế gia quý tộc giàu có của đế đô đã tới. Tuy nhiên Đỗ Duy quét mắt qua, thấy không ít quý tộc sắc mặt đều không thoải mái, có người len lén nhìn bá tước Raymond. Vẻ mặt âu lo.
Dân chúng bình thường có lẽ còn chưa rõ tình hình hôm nay lạ thường, nhưng những quý tộc này lại hiểu rõ! Huống chi, quân cận vệ hai ngày trước đã phải lượng lớn binh sĩ tuần tra quanh nhà ở của quý tộc, đã dẫn tới sự chú ý của không ít người, kỳ quái hơn nữa là, có người thấy bất mãn, hơn nữa có người phái người vào hoàng cung tiếp kiến bệ hạ bảy tỏ kháng nghị, nhưng hoàng đế bệ hạ lại một mực không gặp!
Đỗ Duy ngồi trên đài cao. Cúi nhìn dòng người ồn ã phía dưới còn đang đắm chìm vào không khí vui mừng của ngày lễ, trong lòng không khỏi thở dài.
Cuối cùng, đúng giữa trưa, khi mặt trời ở trên cao treo giữa đỉnh đầu, cánh cửa lớn màu vàng của hoàng cung từ từ mở ra, một đội cận vệ hoàng cung mặc áo giáp vàng cưỡi tuấn mã thuần một màu trắng chậm rãi đi ra, theo sau là đội nghi lễ giương cao tù và thổi ra âm thanh inh ỏi ---- đây là truyền thống mà Aragon lưu lại.
Tiếp sau nữa, là đủ dạng nội thần cung đình. Những thị vệ cung đình, thị nữ cung đình, đội lễ nghi cung đình, học giả cung đình vân vân. Đều xếp hàng đi ra, cuối cùng, hai lực sĩ thân cao ngoài hai thước, thân trên để trần lộ ra cơ bắp như đá tảng, hợp sức đẩy một chiếc trống lớn màu vàng đi ra.
Tiếng tù va dừng lại, hai gã lực sĩ nổi trống....
Tùng! Tùng! Tùng ...
Tiếng trống mạnh mẽ như nện vào lòng người! Âm thanh này truyền ra xa, những người dân đằng xa nghe thấy tiếng trống cũng dần dần yên tĩnh ... Mọi người đều biết, dựa theo nghi thức truyền thống. Hoàng đế bệ hạ sắp đi ra rồi!
Sau khi mười hai tiếng trống kết thúc, người thống trị của đế quốc Roland, đương kim hoàng đế, người quyền lực tối cao trên đại lúc: Augustine VI, cuối cùng cũng xuất hiện.
Theo đó một tiếng tù và vang vọng, tất cả quý tộc trên đào cao đứng lên, mặt hướng về cửa lớn của hoàng thành khẽ khom người, còn các võ tướng quân đội thì làm lễ tiêu chuẩn của kỵ sĩ.
Đỗ Duy nhìn cha của mình một cái, nhưng thấy bá tước Raymond vẻ mặt bình tình, người vẫn thẳng tắp! Xung quanh sớm có người phóng tới ánh mắt kinh ngặc, chỉ là lúc này không ai dám mở miệng ra chất vấn ông điều gì.
Đỗ Duy cuối cùng cũng nhìn thấy bộ dạng rò rẫm xung quanh của hoàng đế bệ hạ Augustine ...
Ấn tượng đầu tiên của hắn là: Già nua!
Vị hoàng đế này năm nay bảy mươi tuổi, đã là một lão nhân xế chiều, mặc dù khoác hoàng bào hoa lệ, đầu đội vương miện bằng vàng, quanh vương miệng còn khảm những viên kim cương nhỏ, mà một viên bảo thạch ở chính giữa trong đó, Đỗ Duy vừa nhìn qua không khỏi hít vào một hơi ... đó không ngờ lại là một viên đá ngũ sắc.
Augustine VI đi rất chậm, bước tiến tựa hồ có chút trì hoãn, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, không có nửa phần nét vui mừng của ngày lễ, trong ánh mắt nửa nhắm nửa mở, chớp lóe tinh mang không hợp với tuổi. Tướng mạo của vị hoàng đế này, như hình dáng hiếm có của hoàng tử Thần, chỉ là so với hoàng tử Thần phải có thêm mấy phần khí sát phạt, uy nghiêm hơn.
Nhưng Đỗ Duy vẫn nhìn ra vẻ già nua của hoàng đế, hắn cẩn thận nhận ra, khi hoàng đế đi qua mặt Đỗ Duy, tay của hắn chắp sau lưng không thể đè nén run rẩy khe khẽ.
Hoàng đế đi lên đài cao của mình, tất cả mọi người cách hắn ít nhất hai mươi thước, ngang bên chỉ có hai người, vẫn luôn lẳng lặng theo sau hắn. Bên trái là một lão giả mặc áo choàng đỏ, từ kiểu dáng trường bào nhìn ra, hắn hiển nhiên là một ma pháp sư. Còn bên phải, là một nam tử cao gầy mặc áo khoác bông màu xám, trước ngực hắn không đeo bất kỳ huy chương nào, nhưng trong ngực lại thủy chung ôm một thanh trường kiếm.
Chỉ có hai người này một bước không rời theo bên người hoàng đến, những người khác, ngay cả vị trí của hai người con trai của hoàng đế đều chỉ có thể đặt ngoài hai mươi thước hai bên của hắn.
Đỗ Duy nhìn thấy được hoàng tử Thần, vẻ mặt thần hoàng tử vẫn thong dong như cũ. Nụ cười ấm áp như gió xuân, hắn đứng chiếc ghế bên tay trái hoàng đế, bộ dạng từa hồ không chút quan tâm đến hết thảy xảy ra hôm nay. Thậm chí còn đối mắt với Đỗ Duy một chút nở nụ cười thân thiết.
Còn vị hoàng tử kia, tới bây giờ còn chưa lộ diện.
Ánh mắt Augustine VI quét qua toàn trường, ánh mặt của hắn giống như một con hùng sư đã già, mặc dù già nua, , nhưng vẫn đầy vẻ uy nghiêm, Đỗ Duy từng trong ánh mắt của hoàng đế này nhìn ta một loại: sắc bén đầy sát khí!
- Được rồi ... hãy bắt đầu đi!
Giọng của Augustine rất khàn, hắn không hề nói thừa, chỉ một câu đơn giản như vậy, sau đó liền ngồi xuống.
Hoàng đế ngồi trên ghế khẽ phất tay lên. Hai tên lực sĩ lực lưỡng dưới hoàng thành phía sau hắn lần nữa ra sức gõ chiếc trống lớn, tiếp đó tiếng trống dồn dập truyền đi..
Ở xa, đứng ở tận cuối con đường, lập tức truyền đến tiếng tù và inh ỏi, tức thì Đỗ Trần cảm nhận thấy một cỗ khí sát phạt đập vào mặt!
Áo giáp dưới ánh mặt trời lóe lên, phảng phất như mạ một lớp hoàng kim! Một đội bộ binh tinh nhuệ nhất của quân cận vệ khoảng ba ngàn người mặc áo giáp đẹp nhất. Hợp thành một đội hình rất dài, từ cuối đường lớn chậm rãi đi lại! Tiếng bước chân của các binh sĩ vô cùng chỉnh tề, cả trận thế nhìn qua giống như thanh đao!
Tiếng bước chân trên mặt đất truyền tới đầy tiết tấu, âm thanh rầm! rầm! rầm ... Đám người bắt đầu hoan hô, dân chúng hai bên đường thỉnh thoảng lại đem hoa tươi đã chuẩn bị sẵn ném vào đội hình đi tới, nhưng những binh sĩ không chút hỗn loạn, bước tiến kiên nghị đạp lên con đường hoa, hướng tới quảng trường trung tâm hoàng thành.
-Cha.
Đỗ Duy nhìn thấy thế trận binh sĩ lúc đầu. Đột nhiên nghiêng đầu qua, nhìn bá tước Raymond cười một chút, sau đó hắn thấp giọng:
-"Tiết mục" người chuẩn bị, bao giờ mới bắt đầu vậy?
Sắc mặt bá tước Remond điểm tĩnh:
-Nhanh thôi.
Cùng với lới nói vừa dứt của bá tước Raymond. Đội hình bộ binh đã dần dần tới quảng trường trung tâm, ngay trước mắt hoàng đế bệ hạ, ba nghìn người đồng thời dùng động tác chình tể rút trường kiếm ra, ba ngàn đem trường kiếm sáng ngời chỉ lên bầu trời.
Augustine VI mỉm cười gật gật đầu, sau đó giờ tay ra hiệu với các binh sĩ....
Ngay đúng lúc này, phía xa con đường dài đột nhiên truyền tới tiếng vó ngựa dồn dập!
Tiếng vó như sấm!
Theo đó trong đám người đằng xa phát ra tiếng hét kinh hãi, một đội kỵ binh mặc trọng giáp phóng đến! Những kỵ binh này hiển nhiên đều là tinh nhuệ trong tinh nhuyệ. Kỵ sĩ trên ngựa ai ai cũng đeo ít nhất chuy chương kỵ sĩ tam cấp, đều cùng cưỡi ngựa đen, đều cùng mặc áo giáp sắt, đều cùng khoác áo bào màu đỏ! Sắc đỏ cùng sắc đen giao nhau tạo thành một sự tượng trưng cho " máu và thép" làm người ta kinh sợ!
Mũ giáp kín mít, làm người không cách nào nhìn thấy khuôn mặt của những kỵ sĩ, mà hơn một ngàn kỵ binh này trên đường phòng đến, vó ngựa đạp trên mặt đường đã xanh, phát ra tiếng sấm động rất có tiết tấu! Nhưng kỵ binh tinh nhuệ này, kỹ thuật điều khiển ngựa có thể xưng tuyệt đỉnh, một ngàn kỵ binh này thành lình tạo htành một đội hình như con rồng dài, chặt chẽ và chỉnh tể, ngay cả tiếng vó ngựa cũng đều nhau!
Khi đến gần quảng trường, đám tốc độ của đám kỵ sĩ đột nhiên chậm lại, chiến mã dưới sự điều khiển rất tốt, không còn nào làm loạn tiết tấu, chỉnh tề dựng dưới hoàng thành, một ngàn kỵ sĩ đột nhiên như sóng sóng triều chia thành hai đội, lập tức trong sóng triều, một kỵ sĩ màu vàng chậm rãi thúc ngựa đi ra khỏi đội!
Người kỵ sĩ này cũng cưỡi chiến mã màu đen, áo giáo toàn thânh là màu hoàng kim, cũng không biết là dùng vật liệu ma pháp đặc thù gì chế tạo ra, trên chiếc áo giáp này mơ hồ mang ma lực ba động làm Đỗ Duy động tâm!
Kỵ sĩ lập tức phóng ngựa ra, khẽ bỏ quân khôi xuống, áo choàng đỏ tươi sau người hắn bay phần phật trong gió. Đỗ Duy nhìn rõ bọ dạng của hắn.. chỉ nhìn một cái, Đỗ Duy liền lập tức xác nhận, đây nhất định là Đại hoàng tử!
Tướng mạo của Đại hoàng tử và lão hoàng đế nhìn qua có bảy phần giống nhau, so sánh với Thần hoàng tử, thiếu vài phần ôn hoa thân thiết, nhưng sự sát phạt nhiều hơn! Nhưng loại uy nghiêm không giống với lão hoàng đế, trong ánh mắt vị Đại hoàng tử này lại nhiều hơn ba phần thâm độc!
- Đại nhân.
Đỗ Duy đang nhìn Đại hoàng tử, phía sau truyền tới tiếng bước chân và tiếng hô khẽ, một võ tướng trung niên chạy nhanh bên người bá tước, người này nhìn qua bốn mươi tuổi, mặt tinh minh mạnh mẽ, người mặc giáp nhẹ, chính là trang phục tiêu chuẩn của quan quân quân cận vệ, hắn hướng về phía bá tước đại nhân thấp giọng cười
-Ngoài thành đều an bài xong rồi.
Bá tước Raymond gật đầu, sau đó nhìn Đỗ Duy một cái, đột nhiên mở miệng nói:
- Đỗ Duy, lại đây, ta giới thiệu cho con biết một chút, vị này là tướng quân Juncker của sư đoàn quân cận vệ thứ hai, cũng là bằng hữu nhiều năm của ta.
Đỗ Duy chưa kịp đánh giá cẩn thận vị tướng quân Juncker này, bởi vì đột nhiên trên quảng trường phát ra tiếng hét kinh hãi.
Chỉ thấy Đại hoàng tử ngồi trên lưng ngựa, đột nhiên rút trường kiếm, ngồi trên ngựa chỉa mũi kiếm vào đài cao dưới hoàng thành ở xa xa! Chỉ vào Augustine VI ngồi trên đài cao.
- Bệ hạ ... cha!
Âm thanh vững vàng của vị Đại hoàng tử truyền lại, cho dù là ở trong trường hợp huyên náo như vậy, giọng hắn vẫn rơi vào trong tai mỗi người! Hiển nhiên võ thuật của vị Đại hoàng tử này có tiêu chuẩn khá!
-Cha thân yêu.
Giọng Đại hoàng tử mang theo một chút dữ đội, cao giọng quát:
-Xin hỏi người, kiếm trong tay con, có sắc bén hay không!
Vừa dứt lời, hơn ngàn kỵ sĩ bên người đồng thời dùng âm thanh hùng tráng hô cao:
- Sắc!!!
Một tiếng rống vang này, cơ hồ làm những người ở gần sợ tới mức ngồi bệt trên mặt đất!
-Phụ thân! Võ sĩ của con có hùng tráng hay không!
Đám kỵ sĩ cao giọng quát:
-Uy võ!
Đại hoàng tử khẽ búng lên mũi kiếm, ánh mắt bén nhịn nhìn vào Augustine VI, lớn tiếng quát hỏi:
- Kiếm sắc như thế, võ sĩ hùng tráng như thế! Chẳng có tư cách tiếp nhận đế quốc vĩ đại sao!
Toàn trường chấn động.
Augustine VI vẫn ngồi trên ghế, chỉ là sắc mặt hắn âm trầm tới cực điểm, bàn tay cũng mơ hồ run rẩy ....
Một ngàn kỵ sĩ mặc trọng giáp, chiến bào đỏ tươi bay múa, kiếm sắc trong tay chỉ vào Augustine VI trên đài cao! Ánh mắt Đại hoàng tử như mũi kiếm, nhìn thằng vào cha của mình, sau đó tiếng thở dài của hắn truyền tới toàn trường, lạnh lùng quyết liệt nói.
- Phụ thân, người do dự tuyển chọn hơn hai mươi năm, ngay ngày hôm nay con phải có được đáp án!!"
Ngay chính lúc này, trên bầu trời mộ bóng mây bay qua che ánh mặt trời, trong phút chốc, bóng tối âm u che phủ đế đô ....
← Ch. 139 | Ch. 141 → |