← Ch.159 | Ch.161 → |
Phòng giam của bá tước Raymond ở tận trong cùng.
Lebowski cũng không hề nói ẩu, chỗ bá tước Raymond thật sự được đặc biệt chiếu cố, đó là một căn phòng sạch sẽ.
Sau khi tên hạ nhân mở cổng sắt ra, Đỗ Duy nhìn thấy cha mình vẻ mặt ôn hòa đang ngồi phía sau bàn đọc sách.
Một tay ông nhẹ nhàng cầm một quyển sách dày, "Đại lục thông sử" quyển hai. Nhìn ông giống như đang đặt hết tinh thần vào quyển sách. Tuyệt đối không giống giả bộ mà là thật sự đắm chìm vào bên trong sách.
Cả khi Đỗ Duy đi vào, vị bá tước đại nhân này cũng chỉ hơi ngẩng đầu lên một chút, sắc mặt mang theo sự ôn hòa, tùy ý bắt chuyện một câu:
-À, ngươi đã đến rồi.
Ngữ khí này, thần thái này, so với lúc trong phủ bá tước, sắc mặt của ông lúc Đỗ Duy tiến vào trong thư phòng, tựa hồ không có gì khác biệt.
Nam tước Lebowski rất biết điều lui ra ngoài, để cho cha con hai người nói chuyện riêng.
Bá tước Raymond vẫn đang cầm sách, chưa hề có ý đặt xuống. Đỗ Duy cũng đang nhìn quanh đánh giá phòng giam.
Nói một cách khách quan, đây có thể xem là một cái phòng giam rất sạch sẽ. Tường, vách, trần đều được làm từ những tảng đá vừa lớn vừa chắc xếp chồng lên nhau. Hơn nữa, nghe nói vì phòng ngừa phạm nhân bỏ trốn (rất nhiều quan lại bị nhốt vào đây là võ tướng có thể được xem là cao thủ võ học), tường đá nhìn qua chỉ là đá được xếp chồng lên nhau nhưng kỳ thật bên trong đều có cốt thép cả.
Trong phòng có một cái lổ tò vò cỡ bằng bàn tay ở cách xa mặt đất. Một ít tia nắng nhạt từ bên ngoài lọt vào trong phòng tạo thành một điểm sang trên tường, trên cửa sổ bụi bám đầy, vì trong phòng thường xuyên thiếu ánh sáng nên không khí tràn ngập một mùi ẩm thấp. Tảng đá phía trên cửa sổ cũng có những vệt màu loang lổ.
Trừ mấy thứ đó ra, phòng giam này có thể xem là rất sạch sẽ. Có điều vì là phòng giam, bên trong cũng chỉ có một cái giường cứng, cũng được phủ vải trắng, tuy nhiên không cần nghĩ cũng biết là nó tuyệt đối không êm ái như cái giường trong phủ bá tước rồi.
Cái bàn đọc sách chính là ưu đãi đặc thù tới vị gia trưởng của Rowling gia tộc.
Trừ thứ đó ra, chỉ còn lại một vật. Hình như là một cái bô tiểu, được đặt ở góc phòng.
Đơn sơ. Thô thiển, lạnh lẽo.
Đây chính là những giờ phút trong phòng giam này của người từng nắm trong tay trọng quyền của đế quốc, đã mang hạm đội hải quân của đế quốc viễn chinh ngàn dặm nam dương, một đời là danh tướng của đế quốc!
Đỗ Duy cũng không vội nói gì, Raymond bá tước tựa hồ cũng không vội, ông vẫn ung dung ngồi đọc quyển "Đại lục thông thế quyển hai" đến trang cuối, bấy giờ mới thở dài một hơi. Uể oải uốn lưng một cái, từ từ đứng lên, ở tại chổ hoạt động vài cái cho giãn gân giãn cốt, sau đó mới quay nhìn Đỗ Duy, nhẹ nhàng cười nói:
-Ta đoán là ngươi sẽ đến, nhưng không nghĩ rằng ngươi sẽ đến nhanh như vậy, lúc đầu ta còn tưởng phải đợi thêm vài ngày nữa cơ đấy.
Rồi ông chỉ tới cái giường của mình:
-Ngồi đi, nơi này cũng chỉ có cái giường này để ngồi thôi.
Đỗ Duy ngồi xuống rồi, Raymond bá tước cũng bỏ sách xuống, lẳng lặng nhìn con mình một hồi, sau đó ông chậm rãi hỏi:
-Ở nhà thế nào?"
-Cũng không tệ lắm.
Đỗ Duy do dự một chút rồi tiếp:
-Ngoại trừ cận vệ quân đang khống chế quân phòng ngự của đế đô, phủ nhà cũng bị cận vệ quân bao vây, tạm thời không thể ra vào. Có điều nhờ vào quan hệ của con, bọn họ cũng xem như là khách khí nhiều, ở nhà ngoại trừ không được ra vào tự do, còn lại có thể xem như là mạnh khỏe.
Raymond bá tước gật gù:
-Còn mẹ và em ngươi thì sao?
Đỗ Duy thở dài:
-Tâm tình mẹ rất kém, thân thể cũng không tốt lắm. Có điều đã mời giáo chính của thần điện đến xem qua, chỉ là buồn phiền thành bệnh, không đáng lo lắm. Em vẫn còn nhỏ, gần đây tâm tình cũng hơi có chút kích động. Có điều, con sẽ bảo vệ nó.
Raymond bá tước trầm ngâm trong chốc lát. Sau đó ngẩng đầu lên, trong ánh mắt ông như phóng ra tia sáng, nhìn Đỗ Duy:
-Như vậy, ta bây giờ phải xưng hô với ngươi như thế nào? Hay là, cũng bắt chước người khác gọi ngươi là "công tước đại nhân?
Ngữ khí này làm cho Đỗ Duy cảm thấy như trong lòng đang bị một cây châm đâm, hắn hơi lắc lắc đầu, tránh tiếp xúc với ánh mắt của Raymond bá tước:
-Những lời này, có đáng không?
Phụ tử hai người đều trở nên trầm mặc.
Một lúc lâu, Raymond bá tước cười, hắn cười có chút chua chát:
-Không sai, ngươi nói không sai. Ta nói câu đó thật vô nghĩa.
-Thật ra trong lòng ta còn có chút không muốn bỏ cuộc. Ta tuy ở đây đã vài ngày, cũng tự nhắc nhở chính mình, cần phải đối mặt với thực tế thất bại trước mắt. Nhưng con người ở trên đời, có bao người có thể đối với sự việc nhự vậy chịu lép vế...
Nói xong, raymond bá tước nhìn chằm chằm Đỗ Duy, trong ánh mắt của ông phảng phất rung động một sự ràng buộc, môi mấp máy muốn nói mà lại thôi, sau cùng thì nói một câu:
-Ngươi giỏi lắm, giỏi lắm... con trai, ngươi mạnh hơn ta.
Nhìn bộ dạng Đỗ Duy như muốn nói gì đó, Raymond bá tước khoát tay áo:
-Ngươi trước tiên nên nghe ta nói cái đã. Mấy ngày nay ta bị nhốt ở đây, lúc đầu cũng rất không cam. Nhưng rồi, sau một hai ngày, ta bình tĩnh lại, an tĩnh đọc sách, đọc lịch sử của đại lục này, đột nhiên trong lòng rõ ràng.
-Ta sinh ra đã nắm quyền trong tay, đấu đá tránh né, ngươi ngu thì ta lừa, ngươi chết thì ta sống. Có người phong quang, có người thân bại danh liệt, nhưng đến cuối cùng...
Ông nhấc ngón tay chỉ quyển sách bên cạnh:
-Trăm năm sau dó, mọi người cũng chỉ là được tả lại qua quyển sách này thôi, ngay cả sự phong quang cũng chỉ là một câu trong sách mà thôi.
Đỗ Duy không nói gì, cẩn thận lắng nghe những lời này của cha.
Bá tước nhìn người con đang im lặng, trong ánh mắt ông mang theo hàm ý thiết tha. Sau đó ông nhắm mắt lại, thấp giọng nói:
-Ta một mực nghĩ, sai lầm lớn nhất của ta là ở đâu. Hai ngày nay, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không thể nghĩ ra, sau lại tự nhiên thong suốt... Ta sai, không phải ở việc ta giúp Đại Hoàng tử tranh ngôi, cũng không phải do ta về sai phe. Người trong chính trường không có ai luôn luôn được phong quang cả, có người được có người mất, lỗi này không tính là gì cả. Lỗi lớn nhất của ta, từ đầu tới cuối, là chưa nhìn rõ ngươi--- con trai của ta.
-Ngươi rất xuất sắc, thậm chí là vượt khỏi dự đoán của ta rất xa.
Bá tước Raymond khóe miệng có ý cười, đây là một nụ cười chân thành, nhìn con của mình:
-Ngày đó trên quảng trường, ngươi trước mặt mọi người đoạn tuyệt với gia tộc ... Kỳ thật ngươi và ta trong lòng đều biết rõ chuyện đó cuối cùng là sao! Đỗ Duy, một khắc trước đây, ta mới thật sự hối hận! Bởi vì ta thấy rõ ngươi, thấy ngươi thật ra trong lòng vẫn còn trách nhiệm của ngươi đối với gia tộc, ngươi hi vọng bảo toàn cho gia tộc. Sở dĩ ngươi ở trước mọi người đoạn tuyệt với gia tộc ... cách làm đó làm cho ta thật sự chấn động. Những thứ ta nói ngay lúc ngươi vừa về đến đế đô, ta nói với ngươi rất nhiều thứ, đều là giả dối cả, thậm chí phái người ám sát ngươi trên đường đi cũng là do ta quyết định, sau đó làm tâm lý ngươi tổn thương. Nhưng thật ra lúc ấy ta cũng không hối hận, bởi vì ta cho rằng, mất đi một đứa con trai, mà bảo vệ được gia tộc, thật ra rất đáng giá. Nhưng hôm đó, trên quảng trường ngươi tự nhiên chủ động...
Raymond bá tước thở dài, nhìn chằm chằm ánh mắt Đỗ Duy:
- Ngay lúc đó, ta rất hối hận! Đỗ Duy, ngươi xuất sắc hơn xa dự đoán của ta, hơn nữa còn vượt xa lắc! Ta đột nhiên hiểu rõ, ta không chỉ mất một đứa con trai, mà là một người kế thừa cực kỳ xuất sắc! Đáng tiếc... ta nhận ra sai lầm, nhưng lại xa lánh ngươi hơn. Đợi đến khi ta hiểu rõ, khoảng cách của chúng ta lúc đó đã không cách nào bù đắp nữa.
Đỗ Duy không nói gì.
-Về việc chính biến, ta thua rồi, nhưng ta cũng không có hối hận gì. Bởi vì đó là số trời, ta bây giờ cẩn thận hồi tưởng lại một chút, hiểu được Hoàng tử Thần đã sớm an bài trước mọi chuyện, lại thâm tàng bất lộ, thông minh như vậy. Thật chẳng trách Đại Hoàng tử không thể đoán ra, hôm đó từng kẻ tiếp tay của hắn, từ thần điện đến ma pháp công hội, đến cả cảnh bị quân đoàn kỵ sĩ, đều đã bị hắn giở thủ đoạn mà thu phục, dự đoán của hắn... Hơn xa so với sự ủng hộ của ta đối với Đại hoàng tử. Hai ngày nay ta đọc Đại lục thông sử, đọc thấy từng việc từng việc trong quá khứ, tự nhiên hiểu ra, đó là quy luật tất nhiên, kẻ mạnh thì làm vua, người yếu thì làm đá lót đường. Sự việc hôm đó, ta đoán ngươi cũng không nghĩ đến cuối cùng Hoàng tử Thần sẽ thắng phải không?
Đỗ Duy gật đầu thừa nhận:
-Con đích xác không nghĩ tới. Lúc đầu con tính là, nếu như Đại Hoàng tử chính biến thành công, con sẽ thừa loạn đem Hoàng tử Thần đi, cứu hắn một mạng, bởi vì hắn rất đáng.
Bá tước Raymond cười nói:
-Ngày đó, nói thật với ngươi, chúng ta chắc chắn là sẽ thất bại. Cho nên, ta biến thành bộ dạng như bây giờ, đối với ngươi không hề có nửa điểm quan hệ.
Đỗ Duy thở phào nhẹ nhỏm, hắn nhìn sắc mặt thong dong của phụ thân, sau đó chậm rãi nói:
-Cha, nói cho con biết, con nên làm như thế nào để bảo vệ gia tộc?
-Hả?
Raymond bá tước sửng sốt, ông thật không nghĩ tới Đỗ Duy sẽ hỏi ông một vấn đề như vậy.
-Con đã hứa với mẹ.
Đỗ Duy thản nhiên nói:
-Có con ở đây một ngày, sẽ nhất định không để cho vinh diệu của gia tộc bị hủy diệt.
Bá tước Raymond trầm mặc một chút:
-Ngươi đã làm được rồi.
Ông cười khổ nói:
-Ngươi mặc dù hiện tại trên danh nghĩa cùng Rowling gia tộc không có quan hệ gì, nhưng đối với bọn quý tộc, đại thần này, trong lòng ai lại thật sự nghĩ như vậy chứ? Ta mặc dù lật thuyền, nhưng nhìn người người ủng hộ ngươi giành lại đất của Rowling gia tộc. Ta trước đây cũng chỉ là một bá tước, ngươi bây giờ lại là một công tước. Mặc dù ngươi bị ban họ Rudolf, nhưng trong lòng mọi người có phải vậy không? Ngươi biết ngày đó ta chính biến mặc dù thất bại, nhưng trong lúc bó tay chịu trói, trong lòng không hề có chút tuyệt vọng. Bởi vì ít nhất, ngươi đã thành công bảo toàn người kế tục, chỉ cần còn có ngươi, dù thế nào đi nữa, Rowling gia tộc sẽ còn lại mầm mống.
-Con nên làm như thế nào?
Đỗ Duy thấp giọng hỏi, ánh mắt nhìn chằm chằm người cha.
Hắn hôm nay thật tâm mong được chỉ dạy.
Giờ phút này tuy chính biến ở đế đô đã kết thúc, Đỗ Duy cũng được vinh sủng của Hoàng tử Thần. Mới thiếu niên mà đã được phong công tước, nhiếp chính vương cơ hồ đã biến hắn thành người thân tín nhất. Hơn nữa ngày đó tại chính biến, trời xui đất khiến giúp hắn đánh đuổi cường giả của đại lục là Gandalf. Bây giờ trong giới ma pháp sư, hắn cũng được xem là người trong nhóm đứng đầu đại lục. Người như vậy, bây giờ có thể xem là đệ nhất trong đế đô.
Thật ra Đỗ Duy cũng hiểu được vấn đề của hắn. Hắn mặc dù làm người hai lần, tự phụ thông minh, nhưng về mặt chính trị, cũng không phải trời sinh đã giỏi được. .
Hắn mặc dù xuất thân từ gia đình quý tộc, nhưng từ nhỏ đã luôn tránh né việc này, kinh nghiệm về chính trị, tuyệt đối không thể dùng thiên phú thông minh để bù đắp.
Chính trị, lĩnh vực này, Đỗ Duy đối với năng lực của mình cũng rất rõ ràng, hắn chỉ là một tên gà mờ! Mặc dù hắn hai đời làm người, nhưng chưa hề trải qua khảo nghiệm chính trị chân chính nào cả, cho dù hắn xuất sắc ở các phương diện khác, cũng không nghĩ đến muốn trở thành một chính khách hợp cách.
Đang ở đế đô. Mặc dù gần đây danh tiếng đang lên, nhưng Đỗ Duy cũng hơi cảm nhận được một nguy cơ mơ hồ.
Từ ngày Hoàng tử Thần trước mọi người đem bản đồ Roland đế quốc giao cho mình, hào phóng cho mình tùy ý chọn lãnh địa. Ngay lúc đó, Đỗ Duy đã có thể cảm giác được rõ ràng sự hâm hộ từ đồng liêu chung quanh, thậm chí là ánh mắt ghen ghét đầy địch ý!
Bên cạnh Đỗ Duy tuy có nhiều bạn bè kỳ quái. Võ có Hussein, ma pháp có chuột Gageu, còn thêm một Medusa. Nhưng lại không có một tổng quản chân chính- bởi vì trước đó hắn nghĩ là không cần, đầu óc chính mình là đủ rồi. Có kinh nghiệm hai đời làm người, làm cho Đỗ Duy không tự giác đối với người trên thế giới này sinh ra một ít tâm lý ưu việt (ta đây giỏi hơn ngươi).
Nhưng hết lần này tới lần khác, đánh tan sự tự kiêu của hắn, không phải ai khác, chính là Hoàng tử Thần!
Đem sự an bài của Hoàng tử Thần, từng việc từng việc nắm trong tay. Sau khi đem Đại Hoàng tử khơi khơi bức tử, đó mới là thâm tang bất lộ. Hơn nữa luôn luôn đối với người khác là một hoàng tử cười nói ôn hòa, làm cho Đỗ Duy sinh ra một sự kiêng kỵ sâu sắc!
Nới chơi một câu, có lúc, Đỗ Duy thậm chí còn có ý niệm hoang đường trong đầu: rốt cuộc ai mới là người chuyển thế? Tên Hoàng tử Thần này thậm chí còn giống người chuyển thế hơn mình!
Sau rốt Đỗ Duy suy nghĩ cẩn thận lại, việc đó cùng chuyển thế chẳng quan hệ gì cả. Trên mặt chính trị, hắn không có tí kinh nghiệm nào cả, cũng chưa từng được rèn luyện chút nào.
Mình từ nhỏ luôn luôn muốn thoát khỏi dòng cuốn, sống yên lặng tự do, còn Hoàng tử Thần từ nhỏ ở hoàng cung kịch liệt vì hoàng quyền mà đấu tranh, khoảng cách chênh lệch thật sự khó thể tính toán.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ cũng chỉ có phụ thân đã thất thế mới có thể cho mình một lời giải thích.
Có thể nói. Đây là một cặp cha con kỳ quái, từ trước tới giờ chưa hề chân chính tâm sự như hôm nay. Đỗ Duy một lòng muốn học, còn vị bá tước thất thế giờ phút này cũng toàn tâm dạy vì đã biết con trai rất giỏi: dù sao cũng là do mình sinh ra, hy vọng của Rowling gia tộc toàn bộ ký thác trên người đứa con trai này!
-Nếu như ngươi thật muốn bảo toàn hi vọng của gia tộc...
Raymond bá tước cười khổ một tiếng:
-Như vậy bây giờ ngươi phải lập tức làm một chuyện, chính là giữ khoảng cách với ta! Giữ khoảng cách với Rowling gia tộc như cũ!
Ngón tay cùa bá tước nhè nhẹ chỉ lên mặt ông đang rung động, từ từ nói:
-Ta chỉ là một kẻ thất bại. Tiếp theo, Thần Hoàng tử tất nhiên muốn tiến hành đại thanh tẩy! Đó là chuyện tất nhiên. Cho dù hắn có coi trọng ngươi, cũng không có khả năng vì nể mặt ngươi mà buông tha cho Rowling gia tộc! Cho nên, sắp tới đây, Rowling gia tộc sẽ biến thành một vũng nước xoáy, kẻ nghiêng người ngả. Mà ngươi bây giờ là hy vọng duy nhất của ta, muốn bảo toàn hy vọng cho gia tộc, đầu tiên phải bảo toàn chính ngươi! Cho nên, ngươi phải rời khỏi cái vũng bùn Rowling gia tộc này trong một khoản thời gian, cách tốt nhất với đối ngoại là làm ra một dáng vẻ không quan tâm, tỏ vẻ ngươi đã thật sự cùng Rowling gia tộc cắt đứt, không hề quan hệ nữa!
Dừng một chút, bá tước Raymond lại cười nói:
-Ngươi biết tại sao bây giờ Thần Hoàng tử vẫn còn giam lũ vô dụng chúng ta ở đây mà chưa giết không?
Đỗ Duy gật đầu:
-Biết.
Hắn thở dài:
-Nhà Rowling cũng tốt, nhà Solomon cũng tốt, đều có lãnh địa của riêng mình, còn có tư quân của mình. Hoàng tử Thần là người thông minh như vậy, đương nhiên biết nếu như vậy giờ tùy tiện giết các người, như vậy đầu tiên lãnh địa của gia tộc sẽ rối loạn! Bình nguyên Rowling cơ hồ có thể xem là sản nghiệp riêng của nhà Rowling, người ở đó, người người đều vì mình là người Rowling mà vinh dự. Nếu như tùy tiện động thủ, lãnh địa loạn lên cũng chính là nội loạn trong đế quốc thậm chí còn có thể dẫn phát nội chiến... Hoàng tử Thần là người như vậy, như thế nào sẽ nhìn không thấu đạo lý này?"
*****
-Không sai.
Bá tước Raymond hài lòng nhìn con mình:
-Ngươi nhìn rất chuẩn. Sở dĩ, hiện tại ta còn chưa chết, chỉ là do Hoàng tử Thần muốn trước khi ra tay, sẽ giữ cục diện như thế này. Chờ hắn đem lãnh địa của các gia tộc thu lại, tư quân cũng lui sạch sẽ rồi, cuối cũng mới là lúc thanh toán tội danh của chúng ta. Dù sao bọn đầu lĩnh chúng ta bị bắt ở đây, chạy cũng chạy không thoát, luôn nằm trong tay hắn, giết sớm một ngày hay muộn một ngày cũng có gì khác nhau? Cho nên hắn không vội, còn có thể được tiếng là một người khoan hậu!
Đỗ Duy cau mày:
-Cha cảm giác được hắn sẽ giết người sao?
-Khó nói.
Bá tước Raymond cười khổ:
-Việc này cũng không phải do ta quyết định được...
Nói tới đây, sắc mặt ông đột nhiên biến đổi, nghiêm nghị nhìn Đỗ Duy:
-Ngươi phải đáp ứng ta hai chuyện!
-Nói đi.
Đỗ Duy thở dài. Hắn đã doán được phụ thân yêu cầu cái gì rồi.
Quả nhiên, bá tước Raymond sắc mặt nghiêm túc:
-Thứ nhất, nếu như tương lai có một ngày, Hoàng tử Thần hạ lệnh nói muốn giết ta, ngươi ngàn lần không được khuyên can. Càng không được cố gắng khiến hắn thay đổi chủ ý! Đỗ Duy, ngươi phải hiểu rõ ràng, đế vương là đế vương. Hắn có lẽ đối với ngươi có vài phần kính trọng, nhưng trong lòng hắn sẽ có một vạch mức, chính là tuyệt đối không cho phép kẻ nào thách thức! Một khi ngươi chọn lựa vượt qua vạch mức của hắn, cho dù hắn đối với ngươi có tốt, cũng tuyệt đối cũng sẽ không dung tình với ngươi! Cho nên, ta mới vừa rồi có nói, đến lúc đó, ngươi bảo toàn bản thân, cũng chính là phương thức tốt nhất để lưu lại hy vọng cho gia tộc Rowling. Cho nên, nếu như hắn nói muốn giết ta, ngươi tuyệt đối không được tham dự vào việc đó, phương pháp tốt nhất chính là không nói gì, mặc kệ không hỏi!
Đỗ Duy không nói gì:
-Còn việc thứ hai?
-Thứ hai...
Trong mắt bá tước Raymond toát ra một tia đau buồn:
-Sau khi ta chết, chăm sóc cho mẹ và em cho tốt. Nếu như ngươi nghĩ đến chút tình hương hỏa, tương lai, chờ ngươi lấy vợ sinh con rồi, tùy tiện chọn một đứa nhỏ, cho nó đổi họ thành Rowling, cũng là thỉnh cầu lớn nhất của ta đối với ngươi.
Đỗ Duy im lặng.
Bá tước Raymond thất bại. Chẳng những chính hắn xui xẻo mà còn liên đới tới người bên mình. Ngay cả em của Đỗ Duy, Gabri cũng bị dính vào. Chính biến loại này tội danh cũng không phải đơn giản, mặc dù trước mắt mệnh lệnh còn chưa truyền ra, nhưng dòng dõi bá tước Raymond sau này khẳng định vĩnh viễn đừng mong đặt chân vào cửa quan nữa.
Một câu vĩnh viễn không phong tước, đủ để làm cho một dòng dõi vĩnh viễn không thể trở mình.
Nói cách khác, Grabri, sau này cả đời cũng đừng nghĩ đến chuyển mình thành quý tộc được, mà con cháu của Gabri cũng giống như vậy.
Cuối trường chính biến, người thắng cuộc không cần phải hỏi chính là Hoàng tử Thần. Nói xa hơn một bước, kỳ thật trong cuộc chính biến, những người đối nghịch cũng có một độ tác động nhất định.
Đế quốc Rowland tuy có được cả đại lục, đất đai rộng lớn, nhưng mà khai quốc ngàn năm tới nay, cũng không biết có bao nhiêu nhà giàu quý tộc, chiếm hơn phân nửa đất đai trên đại lục. Hơn nữa mỗi nhà quý tộc lâu đời đều có tư quân của lãnh địa, còn có quyền thu thuế. Hình thành một thế quốc gia trong quốc gia. Việc này rõ ràng là cái nhọt trên mình đế quốc.
Mà chính biến lần này, có không ít thế gia quý tộc ủng hộ Đại Hoàng tử bị san bằng, thu chức, thu lãnh địa, bãi bỏ tư quân... vân vân vân vân.
Thống kê một phen, ngược lại lại thấy đế quốc trung ương thu hoạch cực lớn, lãnh địa trung ương tăng thêm không ít, các tư quân bị giải tán có một bộ phận được chuyển thành quân đồn trú tại địa phương (đương nhiên là tránh không được việc chuyển quyền điều động).
Thu hồi lại phần lớn đất đai, tước giảm phần lớn tư quân, còn thu về không ít gia tài của các quý tộc giàu có khiến cho lúc đầu tài chính đế quốc nhất thời làm không xuể.
Hoàng tử Thần có nhiều khả năng sẽ trở thành một đời đại minh quân. Hắn trong lúc chính biến phải làm cả đủ thứ việc, việc nào cũng phi thường sáng suốt, không vội không vàng, từng chút từng chút một, hôm nay một việc, ngày mai lại một việc khác, không tới mười ngày đã nắm được ttrong tay mấy người nhà giàu có, thế gia có thế lực. sự việc này, hắn hiển nhiên cũng không phải mới chuẩn bị, hơn phân nữa là đã sớm có dự mưu, thêm vào việc hắn không ngừng điều động quân đồn trú địa phương, mấy quân khu được điều động đến thay phiên canh phòng, một mặt giám thị tình hình của các quý tộc đầu lĩnh tham dự chính biến, một mặt dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai thanh tảo (quét sạch).
Từng việc từng việc xảy ra, đường lối rõ ràng, hiệu quả cũng phi thường tốt.
Không tới nữa tháng, cái không khí khẩn trương sau chính biến trong đế đô đã biến mất. Đế đô lại khôi phục sự phồn hoa náo nhiệt, mà sau chính biến, Hoàng tử Thần thu được nhân tâm của không ít người, bên người lập tức có thêm một nhóm thế gia giàu có thuần phục hoàng thất.
Mà giờ phút này, Hoàng tử Thần đã làm xong những bước đầu, rốt cục sẽ chuyển ánh mắt tới tù binh đang bị giam trong đại lao, những đầu mục trong cuộc chính biến...
Solomon gia tộc đã bị thu sạch sản nghiệp, thêm Rowling bình nguyên, Prescott hành tỉnh và Lillie hành tỉnh bốn địa phương đều đã bị quân đồn trú địa phương bao vây bốn phía rồi tấn công vào, giam lỏng tư quân đã bị tước đoạt của gia tộc Rowling vào quân đội. Nhà Rowling cũng rất phối hợp, không có bán sống bán chết mà đánh lại, cái đó cũng nhờ tới sự sáng suốt của Raymond bá tước. Lão bá tước hiểu rõ rằng đại thế đã qua, chống cự đến chết không bằng lưu lại một tia nguyên khí cho Rowling gia tộc, tương lai mới có hy vọng tái khởi.
Cuối cùng là trên Rowling bình nguyên, đã bị đế quốc trung ương đưa quan viên đến nắm giữ, còn thêm một đội quân đồn trú địa phương thay thế toàn bộ tư binh của nhà Rowling.
Cũng nhờ được đặc biệt khai ân, còn lại hơn nữa là do nể mặt Đỗ Duy, nhà Rowling vẫn còn giữ lại được tòa thành Rowling của gia tộc cùng hơn mười dặm đất đai chung quanh.
Hoàng tử Thần gần đây đúng là vui sướng đắc ý, có điều bản thân hắn vẫn tỏ ra bình tĩnh vui buồn không lộ ra ngoài mặt. Bộ dáng không hề có chút kiêu ngạo. Chỉ có điều, vị hoàng tử này tuổi còn trẻ mà đã có biểu hiện kinh người như vậy về tinh lực cùng trí tuệ, đã làm cho không ít lão thần của đế quốc tăng thêm vài phần kính trọng.
Lúc vua Augustine VI mới lên ngôi, ông già này vì thích việc lớn hám công to đã đem tài chính đế quốc biến thành mây khói, mấy vị tài chính đại thần cuối cùng cũng sớm bị về quê, làm cho triển vọng của đế quốc chìm vào mây mờ, người thông minh nhìn qua là biết. Mà sau khi vị nhiếp chính vương này nhận chức, xua tan mây mờ, làm việc quả quyết, hơn nữa mọi chuyện đều được tính trước, lập tức làm cho triều chính đế đô sa sút nhiều năm bộc phát sinh cơ.
Nghe nói vị tài chính đại thần ngày ngày đều mặt ủ mày chau thêm đông bớt tây, tại phủ của nhiếp chính vương trong buổi tối ngày đầu tiên. Về đến nhà rồi, lão nhân nghiêm cẩn này tự nhiên phá lệ uống hẳn một bầu rượu, lại còn mượn hơi men ở trong sân hô to:
-Đế quốc có hy vọng! Đế quốc có hy vọng!
Có thể tưởng tượng được, giờ phút này Hoàng tử Thần cực kỳ được lòng người.
Rốt cục, tại ngày này. Nhiếp chính vương cùng tài chính đại thần nhìn danh sách vừa báo lên trên, thấy được chi tiết các vùng đất đế quốc thu hồi, cắt giảm quý tộc tư quân, còn có sau này hang năm có thể làm cho thu nhập của tài chính trung ương gia tăng bao nhiêu từng chút từng chút tư liệu. Nhiếp chính vương mới mỉm cười thở dài, nói:
-Đại cục đã định.
Tài chính đại thần lại kích động cơ hồ muốn rơi nước mắt tại chỗ.
Hắn ở địa vị này đã hơn mười năm, hàng năm khó chịu nhất chính là thu không đủ chi. Chạy khắp nơi đem chỗ này đắp vào chỗ nọ, nhìn tới danh sách thu vào rõ ràng trước mặt này, nghĩ tới sau này không cần sẽ vì tài chính thu vào mà lo lắng nữa, sẽ không bị lão đại trong quân đội cùng người các ngành khác tới thúc giục, không khỏi thấy uất khí trong lòng tiêu tan.
Mà kế tiếp, trong hội nghị của tiểu tập đoàn nhiếp chính vương, Đỗ Duy cuối cùng cũng trả lời Hoàng tử Thần về vùng đất hắn chọn.
Ngày đó Hoàng tử Thần hào sảng đem bản đồ đất đai cho Đỗ Duy tùy tiện chọn lựa. Chuyện như vậy, không phải là nhỏ. Đối mặt với ánh mắt hâm mộ lẫn địch ý xung quanh, Đỗ Duy sớm đã khong còn là một thằng nhóc mới bước vào chính trường, hắn cười hì hì nói sẽ về nghĩ lại.
Trong những ngày đó, Đỗ Duy đi tới tử tù đại lao vài ba lần, mỗi lần đều cùng phụ thân nói hơn nửa ngày, còn tặng tiền lễ cho nam tước Lebowski để hắn chiêu đãi hai trăm năm mươi tướng quân kia tốt lành.
Cuối cùng, tại ngày này, Đỗ Duy đang là thân tín của Hoàng tử Thần, hai tay mở rộng tấm bản đồ:
-Điện hạ, ta nghĩ xong rồi.
-Ồ?
Hoàng tử Thần vẻ mặt vui vẻ:
-Tốt lắm. Ta nghĩ ngươi nhất định là sẽ chọn đỏ mắt lên rồi. Nói đi, tới cùng ngươi chọn chỗ tốt lành nào?
Chung quanh đều là ánh mắt hâm mộ.
Đỗ Duy từ từ mở rộng bản đồ, mỗi người bên cạnh đều không nhịn được chụm đầu vào xem. Đại đa số người đều nghĩ: vị thiếu niên công tước này nhất định sẽ chọn lựa vùng đông nam rồi!
Vùng đông nam đất đai phì nhiêu, khí hậu ôn hòa, mưa lành gió thuận, dân cư đông đúc, đúng là vùng đất phồn hoa nhất đại lục. Hơn nữa hải quân đế đô vừa viễn chinh hải ngoại, mậu dịch trên biển càng hưng thịnh, rõ ràng là tài nguyên phong phú.
Với tước vị công tước của Đỗ Duy, tại đông nam muốn chọn một tỉnh vừa có rừng vừa có biển khẳng định không phải là một vấn đề. Nắm giữ một cái thành mấy trăm vạn dân cư, còn có đất đai phì nhiêu, thêm mấy cái cảng lớn ở xa không ngừng buôn bán trên biển, sau này tài nguyên tăng lên, không giàu nhất nước thì cũng không kém là bao!
Nhưng Đỗ Duy từ từ mở rộng bản đồ ra rồi, vươn tay lại bản đồ, chỉ vào một chỗ, vẻ mặt mỉm cười:
-Ta thấy thích nơi này.
Hắn nhấc ngón tay trên bản đồ lên, mọi người nhìn chỗ ngón tay hắn chỉ đều ngây dại!
Hoàng tử Thần lúc đầu vẻ mặt mang khí khái tươi cười, giờ phút này cũng dần dần biến mất, nhìn Đỗ Duy một cái thật sâu. Tiếng nói có chút khó khăn:
-Ngươi... thật đã nghĩ kỹ rồi chứ? Đây là quyết định cuối cùng của ngươi sao?
Đỗ Duy đón ánh mất của vị nhiếp chính vương này, từ từ nói:
-Suy nghĩ cẩn thận rồi, ta muốn nơi này.
Người người xung quanh đều lộ xuất vẻ mặt không biết nói gì. Trong một lúc, sợ rằng mọi người đều nghĩ rằng thằng nhóc công tước này chắc là điên rồi.
-Ngươi sẽ không hối hận chứ?
Hoàng tử Thần đã đứng dậy, nhìn Đỗ Duy.
-Không hối hận.
Đỗ Duy lắc đầu, sau đó hắn đột nhiên cười, chậm rãi cúi người:
-Xin nhiếp chính vương thành toàn!
Lần náy, Hoàng tử Thần không còn tí nào vẻ mặt ôn hòa nữa, hắn cắn răng cắn lợi, chăm chú nhìn Đỗ Duy. Nhìn cả nữa ngày, lúc này mới thở phào một hơi, nói một chữ, sau đó nhìn cũng không nhìn đến bộ hạ thân tín đông đảo xung quanh, quay đầu đi về phía của cung.
-Duyệt!
Roland đế quốc mùa hè ngày 11 tháng 6 năm 965, sự kiện chính biến cuối cùng được ghi lại dưới một số hiệu. những quý tộc tham dự chính biến cũng bị thanh tảo tất cả, tước đoạt tài sản, phủ đệ ở đế quốc cũng bị tịch thu, người nhà chỉ có thể tự trốn tránh khỏi đế đô, tự tìm cách sống.
Sau đó, trong hoàng cung truyền xuống từng đạo mệnh lệnh thấm đẫm sát khí!
Các gia tộc tham dự chính biến, từ hầu tước Solomon trở xuống giết hết.
Mà hết lần này tới lần khác, chỉ có một ngoại lệ là nhà Rowling có Raymond bá tước nhưng chỉ bị "Cách chức hết thảy các tước vị, vĩnh viễn không phong tước".
Một câu nói nhẹ nhàng, nhưng lại bỏ qua tử tội của bá tước Raymond. Chỉ là tòa bá tước phủ của nhà Rowling tại đế đô cũng bị thu trở về, truyền lệnh cho nhà Rowling theo Raymond bá tước, lập tức rời khỏi đế đô, trở về Rowling bình nguyên ở lại thành Rowling dưỡng lão.
Mà trừ việc đó ra, còn một việc nữa là: đế quốc một trăm năm nay chưa có phong công tước cho người nào, chỉ có mới được phong thiếu niên công tước Đỗ Duy đại nhân, nhưng lại bỏ qua vinh sủng của nhiếp chính vương, bỏ qua những vùng đất tốt, lại hết lần này tới lần khác chỉ muốn một vùng làm người ta trợn mắt há mồm không thôi...
Tây bắc, vùng núi Kilimanjaro, hành tỉnh Desa.
(Kilimanjaro với 3 chóp núi lửa hình nón, Kibo, Mawensi và Shira, là một núi lửa dạng tầng không hoạt động ở đông bắc Tanzania. Dù nó không có độ cao nhất, Kilimanjaro lại là ngọn núi đứng một mình cao nhất thế giới[1][2] với độ cao 4. 600 m (15. 100 ft) từ chân núi, và là đỉnh núi cao nhất châu Phi với độ cao 5. 895 m (19. 340 ft) và cao thứ 4 thế giới. vi. wikipedia/wiki/N%C3%BAi_Kilimanjaro)
Một nơi nghèo nàn, ngu dốt, thậm chí là nơi tràn ngập sự dã man, lạc hậu. Nhìn vào mức thu vào, cái tỉnh này thậm chí không thể so với một người trung lưu ở thành thì đông nam.
Càng thêm làm người ta không biết nói gì là, chuyện này tuyệt đối không được ghi chép vào sử chính thống:
Tại ngày đó, sau khi Đỗ Duy chỉ lãnh địa của mình rồi, Hoàng tử Thần về phòng, vị nhiếp chính vương luôn luôn hòa nhã náy đột nhiên giận dữ, đem mọi thứ có thể vỡ bên trong phòng ngủ đập bể thành mảnh vụn, thị vệ thân tín bên cạnh đều trợn mắt há mồm, cũng không biết vị nhiếp chính vương tôn quý này tới cùng tại sao lại giận dữ như vậy.
-Hắn vẫn không chịu theo ta! Hắn vẫn không chịu!
Hoàng tử Thần một đá đá ngã một giá san hô cao ba thước, phẫn nộ la lên:
-Nhà Rowling cho hắn, ta cũng cho! Nhà Rowling chưa cho, ta đã cho! Nhưng bây giờ thì sao! Hắn đem vinh sủng ta cho, nhưng chỉ đổi lại một cái mạng của lão Raymond!! Hắn vẫn lo cho gia tộc! Vẫn lo cho gia tộc! Từng bước từng bước, hắn trung thành đối với gia tộc của hắn nhiều hơn hắn trung thành với ta!! Chẳng lẽ trên thế giới này, ta không thể tìm ra một người trung thành với ta sao!! Đỗ Duy ơi Đỗ Duy, ta lúc đầu cho rằng ngươi là người có thể làm ta hài lòng! Nhưng ngươi làm cho ta quá thất vọng! Quá thất vọng đi!
Cha, người nói đúng, nếu như muốn bảo toàn bản thân, con thật không nên cứu người...
Nhưng mà, con là Đỗ Duy!
Nếu như con không làm như vậy... con, còn có là con đâu?
Đỗ Duy vẫn tươi cười, nụ cười chân thành, ra khỏi hoàng cung.
Ta đi con đường ta chọn!
← Ch. 159 | Ch. 161 → |