← Ch.313 | Ch.315 → |
Cybaster giờ đang vô cùng căm thù Đỗ Duy.
Thực lực của hắn quả thật cũng không thể coi thường, trên toàn đại lục có thể tuổi trẻ như vậy mà đạt được thực lực kỵ sĩ cấp chín cũng được xem như là một kỳ tích. Đến ngay cả người được tôn vinh là thiên tài trăm năm khó gặp trên đại lục là Hussein, vào tuổi Cybaster bây giờ cũng không có được thành tựu như hắn. Hussein năm xưa khi trở thành kỵ sĩ cấp chín so với Cybaster cũng phải hơn vài tuổi.
Đỗ Duy bay trên trời, liên lục huýt sáo điều khiển bầy sói chạy đi. Cybaster cứ một mực truy đuổi dưới mặt đất. Đấu khí của hắn dồi dào, tuy mặc theo áo giáp nhưng tốc độ chạy không hề thua cưỡi ngựa chút nào! Đỗ Duy nhìn thấy mà tặc lưỡi than thầm. Mắt thấy tên này càng đuổi càng nhanh, Đỗ Duy tính toán khoảng cách đến mảnh rừng phía xa kia, chỉ e một lát nữa bầy sói chưa kịp chạy vào rừng thì đã bị hắn đuổi kịp tới rồi. Hắn chợt nảy ra một ý, hơi hạ thấp độ cao xuống một chút, cúi đầu quát với Cybaster bên dưới:
- Thiếu tướng quân, ngươi dám cùng ta đánh cuộc một lần không?
Cybaster đang chạy điên cuồng vốn không muốn nói chuyện với Đỗ Duy, nhưng nghe Đỗ Duy quát hỏi hắn liền biết cái tên công tước này chỉ e là lại muốn giở trò gì rồi, hắn lạnh lùng hừ một tiếng:
- Hoa Tulip, ngươi muốn thế nào?
Đỗ Duy cười ha ha:
- Ta nghe nói thiếu tướng quân võ kỹ cao cường, chính là đệ nhất cao thủ ngoài nguyên soái Ruga ở trong quân Tây Bắc. Chắc hẳn ngươi rất thuần thục với cung-ngựa. Bản lĩnh cưỡi ngựa bắn tên nhất định là rất lợi hại!
Đỗ Duy vốn cũng chỉ là nói đại thôi. Hắn chưa từng nghe nói vị thiếu tướng quân này như thế nào. Đỗ Duy nghĩ tên mặt sắt này có thực lực cấp chín, trong quân Tây Bắc sợ rằng ngoài lão cha hắn ra, cái tên Xích Thủy Đoạn vốn là sư huynh đệ với Bạch Hà Sầu kia cũng sẽ không còn ai lợi hại hơn hắn, nói như vậy cũng không có gì sai.
- Hừ!_Cybaster hừ mạnh một tiếng, không nói gì thêm. Chỉ thấy hắn nhấp nhô mấy cái lại kéo gần thêm hơn trăm thước khoảng cách. Sau đó vung tay lên, trường kiếm trong tay bắn ra xa xa một vầng ánh sáng hình cung. Chỉ nhìn thấy ánh sáng trắng lóe lên một cái, hai con sói cuối cùng trong bầy sói tức thì bị ánh sáng đấu khí sắc bén này chém trúng."Roẹt Roẹt!!" mấy tiếng, thân thể đã bị chém thành hai đoạn.
May là bầy sói này bị Đỗ Duy dùng thuật triệu hồi Druid để khống chế, nếu là bầy sói bình thường e rằng bây giờ đã loạn rồi. Cybaster thấy kết quả không như dự tính nên trong lòng cực kỳ thất vọng.
Trên bầu trời Đỗ Duy lại cười nói:
- Thiếu tướng quân có hứng thú đánh cuộc với ta hay không? Ngày đó khi ta đến thăm quân Tây Bắc, trong lần đi săn kia, ở trong rừng ta đã tận mắt nhìn thấy ngươi giương cung bắn chết một "con mồi". Thuật bắn tên của ngươi thật sự không tầm thường ha, hôm nay ta thật muốn lĩnh giáo chút!
Cybaster chợt rùng mình! Hắn sớm nghe nói công tước Hoa Tulip này là một tay "Thần xạ thuật" cực kỳ thần kỳ. Lời đồn này đã lưu truyền rộng khắp Tây Bắc! Nổi tiếng nhất đương nhiên là truyền kỳ "Một mũi tên làm địch phải lui" của hắn khi quân Tây Bắc bao vây thành Lâu Lan. Hắn nghĩ đến đây trong lòng tức khắc trầm xuống, ngước lên nhìn quả nhiên thấy Đỗ Duy trên không trung đã lấy ra một cây cung hẹp dài, hình thù kỳ lạ. Cây trường cung đó tựa như một vầng trăng khuyết, trên hai cánh cung lại lộ ra hai lưỡi đao xoắn cong cong dài dài, trên đó còn có mấy cái gai cong cong. Một cây trường cung hình dạng kỳ lạ như vậy trong tay Đỗ Duy, độ dài so với chiều cao của hắn chắc chỉ ngắn hơn một chút thôi.
Đỗ Duy cười "Ke Ke!!", bất ngờ dừng lại trên không trung, sau đó xoay người tại chỗ, hai tay nhẹ nhàng giương cung với một tư thế rất kỳ dị. Ngón tay nhẹ kéo dây cung rồi cười nói với Cybaster dưới đất:
- Thiếu tướng quân, ngươi và ta cùng cược bắn nhau một tên, thế nào?
Cybaster bị động tác Đỗ Duy dùng cung nhắm thẳng vào mình, trong lòng càng lo lắng không yên. Hắn thét dài một tiếng tăng tốc độ gấp ba lần.
Đỗ Duy hít sâu một hơi, ngón tay hắn nhẹ nhàng buông ra."Véo!", trong sự chấn động của dây cung, một luồng ánh sáng sắc bén từ trên dây cung rít lên phóng ra.
Cybaster trong lúc chạy vội tới sớm đã cảnh giác Đỗ Duy. Bất thình lình hắn cảm thấy trên trời bắn xuống một luồng ánh sáng gần như đã muốn đến trước mặt, trong lòng chợt hoảng hốt: "Một mũi tên sao lại có tốc độ như thế này được??". Nhưng hắn dù sao cũng có thực lực cấp chín, trong lúc lâm nguy tự nhiên sẽ có khả năng ứng biến. Một tên đó của Đỗ Duy bắn đến trước người, hắn bỗng nhiên khom một cái, thân người đang chạy như điên từ vùng eo đột nhiên như bị gãy, thân người dùng một tư thế không tưởng gập lại, cứ như là "gãy" một khúc vậy!
Một tên này của Đỗ Duy tức khắc bị hụt.
Cybaster chợt nghe thấy "Ầm!!" một tiếng, quay đầu lại nhìn thấy mặt đất sau lưng hắn đã nổ thành một hố lớn đường kính hơn hai thước. Đất đá vụn bắn tán loạn, lại còn bắn trúng vào chỗ không được áo giáp che, hiển nhiên là lực bắn rất mạnh."Uy lực phát tên của Đỗ Duy không ngờ có thể đạt đến trình độ này!"_ Cybaster thầm rợn tóc gáy_ "Nếu đối phương bắn thêm mấy tên nữa thì sợ mình chưa chắc có thể né tránh được toàn bộ"_ Nghĩ vậy hắn không khỏi phải chậm bước chân lại, phần lớn tinh thần chuyển chú ý đến cử động của Đỗ Duy.
Một tên không trúng, trong lòng Đỗ Duy không khỏi thất vọng. Thật ra thuật bắn tên của Đỗ Duy không mạnh như trong sự tưởng tượng của Cybaster. Đỗ Duy chẳng qua là nhờ vào thần khí "Mũi tên địa ngục Fedora", cây cung của ma pháp sư này tuy uy lực cường đại nhưng Đỗ Duy hiện tại lại không thể khống chế được hoàn toàn nên khi hắn bắn ra chỉ thể hiện được một phần nhỏ uy lực. Hơn nữa Đỗ Duy lúc trước thật sự là đối với thuật bắn tên một tí cũng chẳng biết. Hắn sở dĩ có thể được xưng là "thần tiễn" phần lớn là nhờ vào bản lĩnh ma pháp sư của mình. Khi bắn tên nhắm chuẩn là quan trọng nhất, mà Đỗ Duy lại có thể sử dụng "Ưng nhãn thuật". Nhãn lực là ải khó nhất lại bị hắn nhẹ nhàng giải quyết.
Nhưng Đỗ Duy từ trước tới giờ trong lúc bắn thử đã phát hiện ra một yếu điểm của mình, chính là nếu hắn bắn bia cố định, vậy dưới tác dụng của ma pháp Ưng nhãn thuật một khi nhắm chuẩn mục tiêu tự nhiên là mười phần chắc chín, rất ít khi bắn trượt. Nhưng nếu là bắn mục tiêu đang di động nhanh thì e rằng Đỗ Duy là rất khó bắn trúng được. Vì khi mục tiêu di động với tốc độ cao, có thể dùng Ưng nhãn thuật để nhắm mục tiêu. Nhưng để khống chế tốt được lực khi bắn ra thì không phải là loại "xạ thủ" như Đỗ Duy có thể làm được! Mục tiêu đang di chuyển nhanh như thế, làm gì có thời gian từ từ ung dung nhắm chuẩn chứ? Cơ hội chớp mắt cái là mất! Tiễn thuật không có nhiều năm khổ luyện sao luyện đến mức tinh thâm được. Bắn mục tiêu di động so với bắn bia cố định độ khó đâu chỉ tăng mười lần? Đòi hỏi phải có tiễn thuật thực sự, chứ không phải như Đỗ Duy nhờ vào ma pháp Ưng nhãn thuật để lừa bịp là có thể luyện thành.
Vì muốn tăng thêm sự chính xác nên Đỗ Duy càng cố sức tăng lực bắn ra, đã góp phần cho Cybaster tránh được một phát tên của Đỗ Duy. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tuy hắn đã thoát được nhưng oai lực một mũi tên đó khiến cho Cybaster sợ đến nhảy dựng lên. Đỗ Duy có chút không hài lòng nhưng trong lòng hắn vốn có cách nghĩ rằng: Ngày trước khi hắn ở pháo đài Watt đã tận mắt chứng kiến một mình tên thiếu tướng quân Cybaster này đại chiến cùng vương tử Hòang Kim long của long tộc. Mức độ mạnh mẽ của thân thể tên này thật khiến hắn kinh ngạc thán phục không thôi. Hòang Kim long liên tục ra những đòn nặng nhưng lại không thể làm cho tên thiếu tướng quân kia bị thương chút xíu nào. Thực lực hắn chỉ mới cấp chín nhưng cái dạng "thân thể bất tử" ấy thật quá biến thái. .
Do vậy mà Đỗ Duy không nghĩ chỉ với một "Mũi tên địa ngục" là có thể xử lý xong thiếu tướng quân này. Hắn thầm so sánh "Tuy uy lực "Mũi tên địa ngục" uy lực cường đại nhưng một đòn nặng của chiến sĩ rồng Hòang Kim mạnh đến thế nào? Một chiến sĩ rồng Hòang Kim liên tục đánh đấm dã man cũng không giết được tên khốn kiếp dai nhách này. Vậy một tên của mình càng không thể làm gì được rồi!"
Nhưng Đỗ Duy lại không biết bí thuật của Cybaster sau khi thi triển thế nào cũng bị lực lượng cắn trả. Bây giờ Cybaster có một mình bên ngoài, sẽ không dám tùy tiện dùng bí thuật đó.
Sau đó Đỗ Duy lại bắn liền ba phát tên.
Ba tên này độ chuẩn xác càng tệ hại! Hai phát trước có thể miễn cưỡng xem như bắn không xa người Cybaster, làm cho hắn có phần lo ngại. Nhưng mũi tên cuối cùng lại lệch quá lớn, cách xa Cybaster đến bảy tám thước. Cũng may Cybaster liên tục bị đánh lén khiến hắn trong lòng khó chịu, hơn nữa đang chạy còn phải liên tục tránh né, bởi vậy tốc độ giảm đáng kể. Sau mấy nhịp, khoảng cách với bầy sói trước mặt càng lúc càng xa.
Đỗ Duy mắt thấy đạt được mục đích liền cười nói:
- Thiếu tướng quân, xem ra tên của ta vẫn không bắn trúng được ngươi. Đợi sau khi ta về nhất định sẽ chịu khó tập luyện, mai này có dịp lại đến kiếm ngươi thực tập nha! Nói xong hắn cười ha hả rồi đột nhiên tay áo rung lên, sau khi tùy miệng ngâm xướng hai câu chú ngữ, hai lưỡi đao gió từ dưới tay áo hắn bắn ra. Cybaster bất đắc dĩ phải bay lộn người về phía sau, đồng thời trường kiếm khua một vòng đỡ hai lưỡi đao gió đó rồi chửi:
- Hoa Tulip! Ngươi chỉ biết trốn ở xa đánh lén, có giỏi thì xuống đây chân chính so cao thấp với ta một hồi!
Đỗ Duy ở trên không cười ha hả:
- Thiếu tướng quân của ta, ta thấy ngươi bị ngu người rồi! Thân phận bổn công tước là ma pháp sư! Ngươi đã nghe nói có ma pháp sư nào chủ động đơn độc cận chiến với đấu sĩ chưa? Đó không phải dũng khí mà là ngu ngốc!
Cybaster bây giờ đột nhiên có một ý nghĩ phẫn nộ chưa từng có trong đời. Bản thân cha hắn_một thân vu thuật thần kì của Đại Tuyết sơn, nhưng lại nói với hắn sau khi học xong vu thuật sẽ bị lời nguyền trói buộc. Sau này khi đối mặt với đối thủ Đại Tuyết sơn sẽ bị bó tay bó chân nên Ruga chỉ truyền thụ cho hắn băng sương đấu khí, còn nhiều vu thuật thần kì như vậy hắn lại không được học thứ nào! Nếu không thì hôm nay hắn đâu thiếu cách tấn công tầm xa, làm sao đến nỗi bị cái tên chó chết Đỗ Duy này bỡn cợt như thế này.
Bầy sói cuối cùng đã tiến vào trong rừng. Đỗ Duy thấy trong lòng yên tâm lập tức xoay người trên không trung bay vào trong rừng, xa xa còn truyền lại tiếng cười:
- Nếu thiếu tướng quân không phục thì cứ vào kiếm ta đi!
Cybaster chạy tới bìa rừng cây quả nhiên đứng sững lại.
Nhìn một mảng rừng cây rậm rạp trước mặt, hắn không khỏi bắt đầu thấy thấp thỏm... Vừa nãy được tận mắt chứng kiến loại ma pháp thần kỳ của gã công tước Hoa Tulip đó, không ngờ lại có thể triệu hồi đại thụ sống lại để hắn điều khiển. Lúc nãy bất quá chỉ đơn giản là mười mấy cây khô dở sống dở chết thôi nhưng trước mắt giờ lại là một mảng rừng cây rậm rạp xinh tươi! Bằng vào bản lĩnh của Cybaster, nếu chỉ là mười mấy ma cây thì hắn không sợ nhưng nếu gặp số lượng lên đến hàng trăm hàng ngàn... Vậy hắn cũng xem như tiêu rồi! Nhưng một mảng rừng lớn trước mắt đâu chỉ có hàng trăm hàng ngàn cây!
Cybaster thật ra cũng bị Đỗ Duy dọa. Hắn không biết rằng cái kèn triệu hoán sinh mệnh người cây của Đỗ Duy một ngày chỉ có thể sử dụng một lần. Vừa nãy Đỗ Duy đã sử dụng một lần rồi, hiện không thể sử dụng lại nữa. Hắn không biết rằng cái kèn triệu hoán sinh mệnh người cây của Đỗ Duy một ngày chỉ có thể sử dụng một lần mà thôi. Vừa nãy Đỗ Duy đã sử dụng một lần rồi, hiện giờ không thể sử được nữa.
Hắn nhìn mảng lớn rừng cây trước mặt mà thật sự ớn lạnh. Do dự một hồi, cuối cùng những cám dỗ đối với việc giết được Bạch Hà Sầu và giáo hoàng, hơn nữa còn có thể cướp lấy Nguyệt hạ mỹ nhân mơ ước đã chiến thắng. Lúc này mới kiên trì cắn răng xông vào trong rừng.
Hắn vừa vào trong rừng, tay đã nắm chặt kiếm không dám buông lỏng một khắc. Nhưng đi được một hồi vẫn không có bất kì động tĩnh gì. Cybaster là thiếu tướng quân của quân Tây Bắc nên ngày thường rất hay đi săn. Tuy Đỗ Duy cùng hai vị bệ hạ đã vào trong rừng trước một bước, bây giờ sợ là đã chạy trước rồi nhưng Cybaster cũng là tay thợ săn giỏi tất nhiên cũng giỏi việc truy theo dấu vết con mồi.
Một bầy sói đông như vậy di chuyển, thế nào cũng để lại rất nhiều vết chân.
Dọc đường hắn tỉ mỉ truy tìm, đi được một hồi đột nhiên thuận theo vết chân dưới đất, nhìn thấy chúng dẫn đến một sơn động cực lớn phía trước. Trong sơn động tối đen này mơ hồ còn có một chút mùi hôi thối tanh tưởi quái dị. Đối với Cybaster quen đi săn mà nói, nhờ vào mùi này liền lập tức có thể nhận ra đây là một cái hang gấu. Theo như dấu chân trên đất trên đất để lại, hẳn là bọn Đỗ Duy đã chạy vào trong cái động gấu này rồi.
"Hừ! Trốn trong hang thú là tưởng rằng ta không tìm được sao?"_Cybaster thầm cười lạnh. Hắn là cao thủ đi săn số một trong quân Tây Bắc mà!
"Hơn nữa, nếu Đỗ Duy ngươi bay tới bay lui trên trời, bổn tướng quân dĩ nhiên không cách nào làm gì được ngươi. Nhưng ngươi lại trốn vào trong một cái động! Lên trời không lối, xuống đất không đường! Vậy chẳng thể trách ngươi tìm chết rồi! Trong hang động nhỏ hẹp chính nơi thích hợp cận chiến nhất! Xem cái tên ma pháp sư ngươi tới lúc đó chết như thế nào!"
Cybaster nhún người nhảy vào trong cửa động. Nhìn vào trong đột nhiên thấy trong hang động mơ hồ hiện ra một tia ánh sáng màu bạc, nhìn kỹ lại tia sáng chập chà chập chờn. Đỗ Duy đang ngồi trên đất, trông sắc mặt dường như khá kinh hoảng đang nhìn hắn, thứ trong tay Đỗ Duy đang cầm chính là Nguyệt hạ mỹ nhân mà hắn mơ ước. Ánh sáng bạc đó là do nó tỏa ra. Cybaster nhìn thấy tức thì trong lòng vui mừng khôn xiết, tâm tình kích động buông lỏng cảnh giác, bất giác tim đập thình thịch, vừa xông vào miệng đã lớn tiếng quát:
- Xem lần này ngươi chết thế nào!
Khi hắn vừa xông vào, chữ "Chết" trong miệng còn chưa kịp nói hết ra. Bỗng nhiên nghe thấy trong hang động có một tiếng dã thú gầm phẫn nộ như sấm trền
Grừ!!!!!!
← Ch. 313 | Ch. 315 → |