← Ch.395 | Ch.397 → |
Chiến tranh!
Đây là đáp án của Lạc Tuyết.
Sau khi tiêu diệt Ma tộc, thời đại hoà bình đã không đến như dự tính. Trên đại lục, các chủng tộc cũng không chung sống hoà bình như đã ước định.
Mà kẻ đầu tiên phá vỡ hòa bình lại chính là loài người, vốn luôn bị những chủng tộc khác coi thường! Trong một trăm năm của thời đại đen tối sau khi Ma tộc diệt vong, loài người thông qua việc dung nhập một lượng lớn hậu duệ của Ma tộc, học tập văn minh của Ma tộc, khiến cho thực lực của mình tăng lên rất nhiều!
Loài người không còn yếu ớt như trước, đồng thời còn hấp thu một bộ phận văn hóa Ma tộc, khiến cho loài người càng trở nên mạnh mẽ, thông minh, biết suy nghĩ...
Và cả, có càng nhiều dã tâm hơn!
Sau chiến tranh thần thoại, căn cứ theo hiệp nghị, tộc Tinh Linh nhận được vùng rừng rậm phương bắc và khu rừng ở núi Kilimanjaro.
Về tộc người lùn thì ngoài vùng đất ban đầu của mình ra, họ nhận được thêm vùng đồi núi phía tây nam đại lục. Còn tộc thú nhân, do thực lực mạnh mẽ và số lượng dân cư khổng lồ của mình, bọn họ nhận được vùng trung bộ đại lục và bình nguyên phía nam! Ở khu vực đó, thú nhân thành lập nên rất nhiều quốc gia cỡ nhỏ.
Chỉ có loài người, do bị các chủng tộc khác coi thường nên đất đai của loài người tương đối ít...
Điều khiến Đỗ Duy kinh ngạc chính là nơi ở đầu tiên của loài người. Khi Lạc Tuyết nói ra đáp án, hắn đã rất sốc!
- Căn cứ theo truyền thuyết từ xưa, nếu như ghi chép không có gì sai sót mà nói, sau khi chiến tranh kết thúc, loài người đượ chia cho khu vực phía tây đại lục và vùng Tây Bắc—— nói cách khác, tuyệt đại bộ phận chính là lãnh địa hiện nay của Công tước Hoa Tulip!
Tây Bắc sao??
Đỗ Duy biết cái lạnh khủng khiếp và sự cằn cỗi của vùng Tây Bắc!
Hẳn ai cũng có thể tưởng tượng được sự bất mãn của loài người đối với mảnh đất được chia này...
Mà cứ coi như là lúc ban đầu, do tự thân thực lực của loài người không mạnh nên cũng không dám tỏ vẻ bất mãn, nhưng sau này, tình hình không thể không phát sinh thay đổi!
Sức sinh sản của loài người, trong tất cả các chủng tộc đều có thể coi là rất mạnh!
Nhất là sau khi không còn bị Ma tộc nô dịch, loài người có được tự do, chỉ trong vòng vài chục năm ngắn ngủi, dân số đã tăng lên gấp cả chục lần.
Có số lượng dân cư khổng lồ làm nền tảng, thực lực cũng hơn xa ngày trước. Quan trọng hơn nữa là, vùng đất mà loài người nhận được quá mức cằn cỗi, không thể thỏa mãn nhu cầu sinh tồn của loài người!
Tất cả những điều này dần tích tụ lại, cuối cùng chỉ có thể dẫn đến một kết quả!
Chiến tranh!! Sự mạnh mẽ của loài người không chỉ có ở sự chuyển biến của thực lực, mà quan trọng hơn, đó là trí tuệ của loài người! So với người lùn và thú nhân, đầu óc của loài người giảo hoạt và khôn khéo hơn rất nhiều! Mà cả chủng tộc có trí tuệ cao cấp như Tinh Linh lại tồn tại một cái nhược điểm cực lớn, đó chính là: bảo thủ! Gần như là ngoan cố bảo thủ!!
Trong cuộc chiến tranh giành tài nguyên để sinh tồn, loài người dễ dàng đánh bại tộc người lùn, đuổi bọn họ từ vùng núi Tây Bắc chạy tới phía nam, đồng thời lấy được rất nhiều kỹ nghệ mà tộc người lùn để lại.
Trong cuộc chiến với thú nhân, đối mặt với những quân đoàn mạnh mẽ của thú nhân, loài người đã sử dụng trí tuệ của mình để sáng tạo ra những binh chủng và chiến chuật mới lạ.
Theo như Lạc Tuyết miêu tả, truyền thuyết xưa đã ghi lại:
"Một binh sĩ loài người tuyệt đối không phải là đối thủ của một thú nhân.
Mười binh sĩ loài người cũng không phải là đối thủ của mười chiến sĩ thú nhân, nhưng một trăm binh sĩ loài người lại có thể miễn cưỡng bất phân thắng bại với một trăm chiến sĩ thú nhân.
Nếu như là một ngàn đối một ngàn mà nói... Như vậy loài người có thể chiến thắng thú nhân!"
Trong quá trình chiến tranh, loài người còn sử dụng ly gián, phân hoá, trá hàng và hàng loạt các loại sách lược khác, khiến cho những thú nhân đầu óc đơn giản hết sa vào mưu kế này lại mắc vào cạm bẫy khác.
Mặc dù có được vũ lực mạnh mẽ và số lượng đông đảo, nhưng tộc thú nhân vẫn bị loài người liên tục đánh bại, đất đai cũng bị xâm chiếm dần dần.
Và điều càng làm cho người ta khó chịu là chủng tộc có nền văn minh ma pháp cường đại như tộc tinh linh lại khoanh tay bàng quan, không thèm đếm xỉa gì tới tình hình vào giai đoạn đầu của cuộc chiến.
Tộc tinh linh vốn rất kiêu ngạo và bảo thủ, chán ghét chiến tranh, không có chí tiến thủ, cho dù là khi tộc thú nhân trải qua vô số thất bại tới cầu xin tinh linh trợ giúp, đám tinh linh chỉ biết "giữ mình trong sạch" đều cự tuyệt sự thỉnh cầu của thú nhân, không hề ý thức được mối nguy hiểm đang tiến dần tới những khu rừng và núi thẳm của họ.
Vẫn "không buồn không lo" sống tiếp cuộc sống an bình của mình.
Hành động như vậy, rõ ràng là đã vứt bỏ đi cơ hội cuối cùng để đánh bại loài người!
Cuộc chiến này, trong lịch sử của tội dân được gọi là là "Chiến tranh thần thoại lần thứ hai ".
Vào cuối cuộc chiến tranh thần thoại lần thứ hai này, loài người đã giành được thắng lợi to lớn, chiếm cứ phần lớn lãnh thổ phía nam đại lục, thú nhân và người lùn đều bị loài người xua đuổi về phía bắc đại lục.
Ở phía nam đại lục, loài người đã xây dựng thành thị, thôn trấn... của mình. Tất cả văn minh đều mang theo dấu ấn sâu sắc của văn hoá Ma tộc!!
Rốt cuộc tới lúc này, nhìn thấy sự diệt vong cận kề của thú nhân và người lùn, cuối cùng tộc tinh linh cũng đã tỉnh ngộ.
Nhưng lúc này, đã là quá muộn!
Sau khi đánh bại tộc người lùn và thú nhân, loài người đã có đủ đất đai, có được tiềm lực chiến tranh không bao giờ cạn.
Hơn nữa, khi đối phó với tộc Tinh Linh, đối phó với chủng tộc ma pháp mạnh mẽ này, sách lược của loài người cũng cực kỳ thông minh!
Tộc tinh linh vốn sinh tồn trong khu rừng rậm rộng lớn. Ở trong rừng rậm, tinh linh sẽ có được ưu thế của thiên nhiên, bọn họ là những cung tiến thủ mạnh mẽ, là ma pháp sư vĩ đại... Nhưng loài người lại không trực tiếp xông vào tấn công rừng rậm!
Căn cứ theo sách xưa ghi lại, sách lược mà loài người áp dụng chính là từng bước huỷ diệt rừng rậm!
Theo như truyền thuyết, phía bắc của đại lục Roland vốn cũng không phải là bình nguyên, nơi đó từng tồn tại một khu rừng rậm cực lớn!
Mà rừng rậm Đóng Băng hiện nay cũng chỉ một bộ phận của khu rừng rộng lớn trước kia mà thôi.
Hành động của lòai người không thể không nói là triệt để!
Đối mặt với rừng rậm rộng lớn, loài người vận dụng vô số nhân lực, bắt đầu điên cuồng chặt cây và đốt rừng!
Vốn dĩ tộc tinh linh vẫn bảo thủ chờ ở trong rừng rậm, bọn họ kiêu ngạo và bảo thủ, cố chấp cho rằng loài người sẽ tiến vào trong rừng rậm, sau đó tinh linh có thể lợi dụng ưu thế thiên nhiên, giáng cho loài người một đòn đích đáng!
Nhưng bọn họ đã tính sai.
Trong vòng gần một năm, loài người loài người đã huỷ diệt một mảng lớn rừng rậm. Lửa đốt người chặt, khiến cho màu xanh của phương bắc dần dần biến mất. (rồi sau đó, qua bao thời gian, những vùng đất này đều biến thành bình nguyên).
Loài người làm như vậy, cuối cùng cũng đã chọc giận tinh linh.
Đáng tiếc, tinh linh khi bị chọc giận lại vì sự kiêu ngạo quá đáng của mình mà đã tạo ra một sai lầm, thậm chí có thể nói là một quyết định ngu xuẩn!
Kiêu ngạo cố chấp, hơn nữa bị lửa giận công tâm, kết quả là phần lớn quân đội của tộc tinh linh đã rời khỏi rừng rậm, đi dàn trận trên bình nguyên!
Với cái thân thể yếu ớt của mình, tộc tinh linh lại dám đứng trên bình nguyên giao chiến trực diện với kỵ binh và bộ binh hạng nặng mặc áo giáp cứng rắn của loài người!!
Hành động lấy sở đoàn của mình đấu với sở trường của đối phương như thế, kết quả thực không phải nghĩ cũng biết! Nhất là, tại trong thời đại đen tối, loài người đã học tập được rất nhiều ma pháp của tinh linh, hơn nữa còn hấp thu một lượng lớn văn minh Ma tộc, từ đó không ngừng chỉnh sửa hấp thu, cuối cùng đã tạo không ít "Ma pháp sư" của loài người!
(Loài người vốn không có văn minh ma pháp, đó là bọn họ học được từ tinh linh và Ma tộc. )
Ma pháp sư của loài người tuy còn xa mới mạnh như thời buổi này, nhưng từ khi loài người có được sức mạnh ma pháp thì ưu thế của tộc tinh linh lại một lần nữa suy giảm.
Và trận chiến đó cũng đã dập tắt tia hy vọng cuối cùng của các chủng tộc!
Số lượng dân cư rất thưa thớt, hơn nữa chiến thuật lại bảo thủ cố chấp, thậm chí ngay cả trang bị vũ khí, tộc Tinh Linh cũng chỉ được cái đẹp mắt. Một đội quân như vậy, rời khỏi sự bảo vệ của rừng rậm thiên nhiên, không có chiến thuật chính xác, không ưu thế ma pháp siêu nhiên, thất bại, là kết quả tất yếu!
Khi các chủng tộc liên hợp phát động "Chiến tranh thần thoại lần thứ nhất" chống lại Ma tộc đã phải giằng co suốt một trăm năm, vậy mà trong "Chiến tranh thần thoại lần thứ hai", loài người chỉ mất thời gian mười mấy năm đã đánh bại được tất cả các chủng tộc khác!
Hơn nữa, vào giai đoạn cuối của cuộc chiến, khi tộc tinh linh đang giãy dụa thì có một thứ đã xuất hiện lần đầu tiên trong lịch sử đại lục.
- Long kỵ sĩ!
Lạc Tuyết trầm giọng nói ra mấy chữ tối nghĩa, khi nói ra mấy chữ này, trong ánh mắt hắn mang theo sự cảm khái sâu sắc.
- Long... Kỵ sĩ?
Ánh mắt Đỗ duy sáng lên.
- Đúng vậy, long tộc và loài người liên hợp lại, long tộc kiêu ngạo, vậy mà lại cúi đầu, phái ra những chiến sĩ rồng, làm thú cưỡi cho những võ giả mạnh nhất của loài người! Chiến sĩ mạnh mẽ của loài người và long tộc tọa kỵ liên hợp với nhau, trở thành một thứ lực lượng đáng sợ, lập tức thổi bay chút ưu thế ma pháp còn sót lại của tinh linh! Trong thanh âm của tinh linh vương mang theo chút hận ý: "Đối với loài người mà nói, các ngươi đã có được một đồng minh mạnh mẽ, mà đối với chúng ta mà nói, đó lại là sự phản bội trắng trợn! Bởi vì tới lúc đó, các chủng tộc đều đã tỉnh ngộ, nhận ra loài người đã hạ quyết tâm, muốn huỷ diệt tất cả mọi chủng tộc! Cho nên, các chủng tộc lại một lần nữa liên hợp, chỉ có điều, lần đó kẻ địch không phải là Ma tộc, mà là loài người các ngươi. Long tộc, đáng lẽ là phải đứng cùng phe với chúng ta. Đáng tiếc, tới thời khắc mấu chốt, long tộc lại hướng về phía loài người!!
Đầu óc Đỗ Duy xoay tít, nhanh chóng phác thảo ra một ý nghĩ mê người, nhưng vẫn thuận miệng nói:
- Ừm, trong chuyện này, nhất định phải có nguyên nhân đặc biệt.
- Đương nhiên, ta mới vừa nói, đó là phản bội!! Long tộc phản bội, là bởi vì thần của bọn họ!
Tinh linh vương nắm ngọn thương Longinus giả, ngón tay của hắn dần dần siết chặt, ngay cả cán thương kim loại dưới sức mạnh của hắn cũng phát ra những tiếng răng rắc, hiện lên những vết ngón tay hắn sâu xuông.
- Thần! Là thần của loài người các ngươi! Đánh bại thần của chúng ta! Nhưng thắng lợi này cũng không đáng để các ngươi tự hào... Bởi vìàothanf của các ngươi đã sử dụng ngọn thương phản bội này!
Lạc Tuyết nhẹ nhàng thở gấp. Cố gắng đè nén sự phẫn nộ trong lòng, ánh mắt cũng trở nên lành lạnh.
- Thanh trường thương này, bởi vì được chư thần quán chú thần lực vào trong đó, được giao cho thần thú, thần tinh linh, thần người lùn. v.. v... chư thần chúc phúc và thần lực thuộc tính, kết quả là đã sáng tạo ra một món thần khí mạnh mẽ chưa từng có! Sức mạnh của thanh trường thương này, thậm chí là ngay cả thần linh cũng cảm thấy khó có thể tin nổi... Đương nhiên, cũng chỉ có một thanh trường thương mạnh như vậy mới có thể đánh bại ác ma. Mà căn cứ theo ước định, thanh trường thương này vốn phải thuộc về thần thú, nhưng dưới sự kiên trì thuyết phục của nữ thần loài người... , nó đã được giao cho nam thần của loài người là Ares quản lý! Bởi vì việc này mà trong "chiến tranh thần thoại lần thứ hai", chư thần đã phải ăn quả đắng do chính mình gieo xuống!
Ares có được thanh trường thương này. Do cán thương có thuộc tính thần lực nên có thể hoàn toàn miễn dịch cới vũ lực của thần thú và ma lực của tinh linh đại thần! Trình độ rèn của thần người lùn, lại khiến cho thanh trường thương này trở nên vô cùng cứng rắn, vô kiên bất tồi! Mà Ares, chính là dùng thanh trường thương này, lần lượt đánh bại chư thần! Có thể nói, chư thần không bại dưới tay Ares, mà là bại dưới tay chính mình.
Thần chiến lần thứ hai đã chấm dứt với thất bại hoàn toàn của các chủng tộc.
Mà ngay cả thần thủ hộ của các tộc cũng bị thần của loài người lợi dụng thanh trường thương quá mức mạnh mẽ này đánh bại, khiến cho các tộc không còn có thần linh che chở, càng mất đi hy vọng.
Kết quả cuối cùng, chính là, xua đuổi!!
Loài người không giết sạch các chủng tộc chiến bại. Do thần linh của nhân loại giáng xuống thần tích và ý chỉ, đem tất cả những tội dân đuổi tới phương bắc.
Căn cứ theo mệnh lệnh đó, các chủng tộc được xưng là "tội dân", phải chịu sự trừng phạt do thất bại, bọn họ phải rời khỏi đại lục, đi tới phương bắc xa xôi.
Thần linh tạo ra một cánh đồng băng, hơn nữa còn thiết lập một ma pháp trận khổng lồ, đồng thời còn dùng thần lực xây dựng lên một tòa thần sơn khổng lồ cho long tộc sống ở đó, vạn năm không thay đổi, bảo vệ loài người.
Thời đại thần thoại thượng cổ, rốt cục đã kết thúc! Từ nay về sau, đại lục Roland, nghênh đón một thời đại mới, thời đại thuộc về loài người!
Loài người, trở thành chúa tể của thế giới này—— chúa tể duy nhất!
Nghe xong một đoạn truyền thuyết này, Đỗ Duy thở dài thật sâu. Đoạn truyền thuyết này đã quá lâu đời, đã bị chôn vùi trong lịch sử, nếu như không phải tinh linh vương kể ra thì ở đại lục Roland này, căn bản là không thể tìm thấy chút ghi chép nào sót lại.
Nhưng sau khi tinh linh vương nói xong, hắn lại dùng thứ ánh mắt cổ quái nhìn Đỗ Duy:
- Mặc dù thời đại thần thoại thượng cổ đã kết thúc, nhưng, lần này ta đến từ phương bắc, tiến vào thế giới loài người các ngươi, một đường đến thẳng nơi này, ta đã cẩn thận quan sát thế giới của các ngươi, văn minh của các ngươi, thậm chí là cả tôn giáo... Có điều, giờ phút này, trong lòng ta có hai mối nghi hoặc rất lớn!
Nhìn Đỗ Duy, tinh linh vương cười khổ một tiếng:
-Loài người chiếm được đại lục, xoá bỏ tất cả những dấu vết về chúng ta, thậm chí ngay cả Ma tộc cũng chôn dấu, ngay cả lịch sử đều hoàn toàn cắt bỏ... Nhưng tại sao, câu chuyện về Ma vương và người thiếu nữ kia lại được truyền lại một cách công khai như vậy? Nếu muốn che dấu lịch sử, mọi phương diện đều đã làm rất gọn, vậy tại sao lại như cố ý để lại một truyền thuyết như vậy? Chuyện này thật đúng là một chuỵên quá kỳ quái.
Đỗ Duy nhíu mày, điều này đích xác là rất quái lạ.
- Vấn đề thứ hai lại càng làm cho ta không thể giải thích được. Trên đường xuôi nam, ta đã tìm hiểu rõ, tín ngưỡng của loài người các ngươi bây giờ chính là Quang Minh nữ thần... cũng là nữ thần của các ngươi trong thời đại thần thoại. Nhưng... Bây giờ thế giới loài người các ngươi, tôn giáo và giáo lý đều chỉ tuyên dương nữ thần là vị thần duy nhất ẩên thế giới... Là vị thần duy nhất của loài người. Như vậy... Ares ở đâu? Vị thần từng cầm thần thương đánh bại Ma thần, đánh bại chư thần, là vị thần cường đại nhất của loài ngươi! Nhưng tại sao bây giờ ngay cả trong lịch sử của các ngươi cũng không hề ghi lại sự tồn tại của ông ta?
Đỗ Duy ngơ ngác.
Tinh linh vương Lạc Tuyết chậm rãi nói:
- Ares mới là vị thần mà loài người các ngươi thờ phụng, là vị thần có thần lực cường đại nhất, trong truyền thuyết, thần lực của ông ta hơn xa nữ thần kia! Hơn nữa, sau khi có được thanh trường thương này, thần lực của ông ta lại càng thêm mạnh... Nhưng tại sao, ông ta lại biến mất khỏi tín ngưỡng của các ngươi... Mà thanh trường thương này, lại biến thành dấu hiệu của tín ngưỡng kỵ sĩ?
← Ch. 395 | Ch. 397 → |