← Ch.419 | Ch.421 → |
"Đại mạc sa như tuyết,
Yến sơn nguyệt tự câu.
Hà làm kim lạc mão,
Mau đi đạp thanh thu"
Đỗ Duy ngồi trên lưng lạc đà, nhìn chung quanh sa mạc, miệng nhẹ nhàng than mấy tiếng.
Xích Thủy Đoạn ở bên cạnh tất nhiên nghe không hiểu được thơ cổ Trung Quốc mà Đỗ Duy ngâm, nhíu mày hỏi:
- Ngươi đang xướng chú ngữ ma pháp gì thế? Âm tiết thật là kỳ lạ!
Đỗ Duy chỉ hờ hững cười, không trả lời hắn.
Mấy chục thước phía sau, một thân ảnh vẫn kiên cường từng bước từng bước đi theo, thỉnh thoảng lại lảo đảo muốn té xuống, nhưng rồi vẫn bất khuất dứng lên tiếp tục bước đi.
Đỗ Duy trong lòng thở dài. Đã được hai ngày rồi.
Vốn Đỗ Duy bị Xích Thủy Đoạn hạ cấm chế, miệng không thể nói chuyện. Bất quá tới ngày thứ hai, Xích Thủy Đoạn lại cảm thấy mang theo một kẻ câm như bao tải đi theo không khỏi có chút buồn bực, bèn đem cấm chế bỏ đi để Đỗ Duy có thể nói chuyện được.
Mà Đỗ Duy đã có thể mở miệng nói chuyện được, tất nhiên không thể không chọc tức Xích Thủy đoạn vài câu. Ví dụ như Xích Thủy Đoạn một thân trang phục màu đen, theo ý nghĩ của Đỗ Duy chính là: Đi trong sa mạc, y phục màu đen lại càng dễ dàng hấp thu ánh nắng mặt trời. Chỉ là ý nghĩa của mấy lời này hắn cũng chỉ nghĩ trong đầu, không thật sự nói ra.
Nhưng Xích Thủy Đoạn lại thuận miệng kể cho Đỗ Duy một ít sự tình trên Đại Tuyết Sơn, nhiều lúc chính là hắn tự độc thoại, Đỗ Duy cũng không ngắt lời. Đỗ Duy cũng hiểu được, dường như Xích Thủy Đoạn bị di thư của Cổ Tu Lan đả kích không nhẹ, tâm tình chuyển biến phức tạp, không thể kiềm chế thỉnh thoảng đem buồn bực trong lòng nói ra.
Xích Thủy Đoạn nhìn bộ dạng im lặng ít nói của Đỗ duy, nhẹ nhàng cười:
- Xem ra, cô nàng kia nhất định không chịu bỏ cuộc. Kỳ lạ, thương thế của nàng ta như thế nào hồi phục nhanh chóng như vậy? Chẳng lẽ là ngươi động tay chân?
Đỗ Duy vẫn như cũ không trả lời. Tới ngày thứ tư, ba người rốt cục đi ra khỏi sa mạc.
Mặt đất đã không còn trải đầy cát vàng, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy cỏ dại mọc. Đỗ Duy vốn mấy ngày trước đã nhìn màu vàng tới chán chường, hiện tại trong lòng không kiềm được thở phào nhẹ nhõm.
Xích Thủy Đoạn dường như đối với nơi này rất quen thuộc. Ngay tối hôm đó hắn tìm được một bộ lạc dân du mục, hỏi mua một ít thức ăn nước uống. Đỗ Duy vốn tưởng rằng Xích Thủy Đoạn sẽ khai sát giới, giết người cướp ngựa, không nghĩ tới hắn sẽ cùng nhưng người kia giao dịch. Đương nhiên kim tệ chính là do Đỗ duy trả. Mà dường như là cố ý, sau khi mua đầu đủ thức ăn nước uống, Xích Thủy Đoạn lại mua ba con ngựa. Là ba con!
Hắn cùng Đỗ Duy mỗi người cưỡi một con, đem một con để lại phía sau cho Joanna. Đỗ Duy thở dài:
- Ngươi rốt cục muốn làm gì? Nếu ngươi cảm thấy nàng phiền toái, vậy chúng ta chỉ cần tăng tốc độ. Bằng bản lĩnh của ngươi, mang theo ta đi thì nàng nhất định không thể đuổi kịp.
Đỗ Duy vốn không hy vọng Joanna tiếp tục đi theo.
Xích Thủy Đoạn nhàn nhạt trả lời:
- Ta thích! Bây giờ ta đột nhiên cảm thấy có một người đi theo sau cũng không có gì không tốt. Đỗ Duy, ta biết ngươi không muốn cho nàng đi theo là vì ý tốt, mà cô ta cũng hiểu được. nhưng nàng vẫn đi theo, trong lòng ngươi hẳn phải hiểu rõ tại sao! Ta đã sống bao nhiêu năm rồi mà cũng ít chứng kiến được việc này. Nếu đã gặp, tại sao không thưởng thức kịch hay một hồi?
Đỗ Duy không khỏi tức giận:
- Bộ dạng ngươi bây giờ không giống như tướng quân Ruga ta biết khi trước!
Xích Thủy Đoạn sắc mặt biến đổi, nhìn chăm chú Đỗ Duy:
- Ta bây giờ là Xích Thủy Đoạn! Ta thích làm cái gì thì sẽ làm cái đó! Hơn nữa, ta phát hiện cảm giác tùy ý này rất không tệ.
Đỗ Duy dĩ nhiên sẽ không cùng kẻ hỉ nộ bất thường này mà cãi nhau.
Rong ruổi trên thảo nguyên được hai ngày, Xích Thủy Đoạn đột nhiên lại để lại cho Joanna một ít vật dụng hàng ngày vào mỗi lần ba người thay ngựa, mua thực phẩm. Cuối cùng, tới một buổi tối, sau khi nhóm lửa, hắn trực tiếp bắt lấy Joanna mang lại bên cạnh Đỗ Duy:
- Hay cho một đôi tình nhân! Cho các ngươi ở chung một khoảng thời gian, dù sao các ngươi cũng không còn nhiều cơ hội đâu.
Lúc này Đỗ Duy cũng chỉ có thể làm mặt lạnh với hắn, đoạn quay sang Joanna thấp giọng hỏi:
- Cô biết hay không? Cô đi theo ta như thế này không có ít lợi gì, mà đối với cô cũng không có gì là tốt lành?
- Tôi biết!- Joanan trả lời rất dứt khoát.
Đỗ Duy sửng sốt:
- Vậy cô còn đi theo ta làm cái gì?
Joanna nhìn vào mắt Đỗ Duy, giọng nói dịu nhẹ:
- Vậy tôi hỏi anh! Lúc tên Tinh Linh đáng chết kia muốn bắt tôi đi, anh có biết rằng anh đánh không lại hắn hay không? Anh có biết rằng nếu hắn đột nhiên đổi ý, tùy tiện có thể giết anh?
Đỗ Duy thở dài:
- Ta biết!
Joanan thản nhiên cười:
- Chính là như thế mà anh vẫn còn mang tôi cùng trốn chạy. Cho nên, bây giờ tôi cũng giống như vậy, đi theo anh!
Đỗ Duy không khỏi có chút cứng họng, chỉ vào xa xa:
- Vậy cô biết hay không, đi theo ta lên Đại Tuyết Sơn, ngươi có thể sẽ chết ở nơi đó? Xích Thủy Đoạn nhất định sẽ giết ta, mà cô... cũng sẽ chết!
- Vậycùng chết đi!- Joanan nói xong bèn cúi đầu nhìn đống lửa.
Đỗ Duy nghe xong câu trả lời, thật sự không biết nói gì nữa. Hắn ôm đầu, buồn rầu suy nghĩ một hồi, rốt cục than thở một tiếng:
- Ai... sớm biết thế này, chúng ta chẳng thà để cho tên Tinh Linh đáng chết kia bắt được!
Joan lại nói một câu sâu sắc:
- Nếu để hắn bắt được, tôi lập tức tự sát! Cho dù chết cũng không rời khỏi anh!
Đỗ Duy cũng không phải là chưa từng thử chạy trốn. Hắn thậm chí còn nghĩ tới dùng độc. Mặc dù không biết loại cường giả cấp bậc thánh giai như Xích Thủy đoạn có phải bách độc bất xâm hay không, nhưng nếu cho hắn uống nước suối "Thời gian trôi qua" thì Đỗ Duy không tin hắn không chết.
Nhưng Xích Thủy Đoạn dù sao cũng là giang hồ lão luyện. Suốt dọc đường, mặc dù đối xử với Đỗ Duy coi như không tệ, nhưng về phương diện ăn uống lại rất cẩn thận, chỉ dung những thứ chính tay hắn mua, tuyệt không cho Đỗ Duy cơ hội động tay chân.
Đỗ Duy thậm chí chủ động chính tay làm một ít thịt nướng, trông cậy có thể gạt Xích Thủy Đoạn ăn. Nhưng vài lần làm xong, Xích Thủy Đoạn vẫn như cũ không hề để ý tới, mỗi ngày vẫn chỉ ăn uống những thứ hắn mua. Cho dù tay nghề nấu nướng của Đỗ Duy có cao hơn nữa thì Xích Thủy Đoạn cũng sẽ không nhìn tới. Tới cuối cùng, Đỗ Duy thấy không có biện pháp, nhịn không được hỏi hắn:
- Chẳng lẽ ngươi nghĩ là ta hạ độc trong thực phẩm hay sao?
Xích Thủy Đoạn nhếch miệng cười, trong mắt mang theo ý đùa cợt nhìn Đỗ Duy:
- Đỗ Duy, người khác không biết ngươi gian xảo nhiều mánh lới, nhưng ta lại quá hiểu rõ ngươi, cho nên vẫn cẩn thận một chút. Hơn nữa... Ta nghĩ ngươi vốn không biết chuyện này. Trước khi lên Đại Tuyết Sơn, ta muốn trai giới! Mặc dù ta đã xuống núi nhiều năm, nhưng Xích Thủy Đoạn ta dù sao cũng là đệ tử Tuyết Sơn.
"Trai... Trai giới...! " - Đỗ Duy thở dài.
Một đường nhắm hướng Tây bắc chạy suốt thảo nguyên, Xích Thủy Đoạn tựa hồ cũng không có gì gấp gáp.
Hiện tại phía nam thảo nguyên gần như đã bị Saladin thu phục. Còn một ít bộ lạc ở phương bắc dường như đã mơ hồ liên hợp lại, cùng đối kháng với Saladin. Trong suốt một ngày đi đường, cả ba người đều có thể thấy được hơi thở chiến tranh bốc lên. Các bộ lạc chiêu binh mãi mã, phàm là nam tử có thể lên ngựa được đều cầm lấy vũ khí.
Ngoài ra, nghe nói không ít bộ lạc đã phái sứ giả đi Đại Tuyết Sơn, hy vọng có thể được sự ủng hộ của Vu Vương. Dù sao ở thảo nguyên, có được sự ủng hộ của Đại Tuyết Sơn mới là dòng chính thống.
Càng vào sâu bên trong thảo nguyên, loại cảm giác chiến tranh này càng trở nên mãnh liệt.
Cả ba người Đỗ Duy đều mặc trang phục bình thường của dân du mục, mặt mũi lại xa lạ, khi đi ngang qua một ít bộ lạc lớn khó tránh khỏi bị tra hỏi lai lịch, thậm chí có hai lần còn bị coi là gian tế.
Mặc dù Xích Thủy Đoạn không sợ những người này, nhưng hắn lại không muốn rước lấy phiền phức không cần thiết, bèn dứt khoát tránh đi gần những bộ lạc lớn, chuyên môn chọn những địa phương hẻo lánh mà tiến tới.
Ba người hiện tại đã tiến vào thảo nguyên được tám ngày.
- Sách lược của đế quốc Roland đối phó với người thảo nguyên trong bao nhiêu năm nay đều hết sức ngu xuẩn! Quyết định duy nhất còn có thể coi được chính là rút đi hai vạn kỵ binh vô dụng vào hai năm trước. - Xích Thủy Đoạn lạnh lùng nhìn cảnh tượng khẩn trương chung quanh rồi đánh giá- Cái tên Ron Barton lúc trước thực sự là một nhân tài, vẫn còn biết dùng các loại thủ đoạn phân hóa chia rẽ, nhưng những người kế thừa sau hắn đều là bọn ngu xuẩn. Hai vạn kỵ binh có đóng tại nơi này chỉ có tác dụng uy hiếp thôi, rút lui là chính xác, đỡ tốn kém quân lương.
Đỗ Duy hừ một tiếng:
- Nghe lời của ngươi như là đứng về phía đế quốc Roland!
Xích Thủy Đoạn trầm mặc một hồi, ánh mắt có chút phức tạp, một lúc sau mới chậm rãi nói:
- Cả đời ta chỉ có một mục tiêu là tìm Bạch Hà Sầu báo thù, ngoài ra vốn không còn quan tâm nhiều đến những những chuyện khác. Ta sống tại đế quốc nhiều năm như vậy, đã dần dần có thói quen xem mình là một người Roland.
Trước mặt ba người xuất hiện một dòng suối nhỏ, nước chảy chậm, trong suốt vô cùng. Khe suối rộng chỉ hơn mười bước chân, nhìn từ xa chính là chảy phương bắc xuống.
Xích Thủy Đoạn chỉ về phía xa:
- Rất nhanh sẽ tới nơi!
Giờ phút này tại thảo nguyên mênh mông, về phái chân trời đã có thể thấy được một tòa núi trắng vững vàng, giống như một cây trụ chống trời mọc lên.
- Dòng suối này chính là do tuyết trên Đại Tuyết Sơn tan ra chảy xuống, dân bản xứ coi nó là suối thần - Xích thủy Đoạn nhìn về phương xa, trong mắt tựa hồ nổi lên quang mang kì dị, thấp giọng nói - Năm đó ta cùng Lam Hải Duyệt bị Bạch Hà Sầu đuổi giết, chính là theo dòng suối nhỏ này trốn thoát...
Nói xong, hắn lại chỉ vào một gò đất cao cao ở phương xa, đột nhiên cười nói:
-Ta nhớ chính tại chỗ kia, ta cùng Lam Hải Duyệt cãi nhau một hồi, sau đó lại đánh nhau một trận.
Đỗ Duy nhìn Đại Tuyết Sơn ở phía xa, lại nhìn thảo nguyên vô tận. Tuyết sơn quanh năm băng tuyết bao trùm, mơ hồ trên đỉnh núi còn có mây mù bao phủ, còn có nhưng dòng khí trắng nhàn nhạt di động... Cảnh sắc thật sự làm cho lòng người rung động.
Khoảng cách tới Đại Tuyết Sơn càng gần, Tựa hồ lệ khí Xích Thủy Đoạn đã có một chút phai nhạt xuống, trong ánh mắt của hắn lại chỉ còn sự bình thản.
Rốt cục đến một buổi tối, ba người đã tới dưới chân núi. Nhìn lên chỉ một mảng đất đá nham thạch màu đen, cỏ cây thưa thớt. Ngẫu nhiên còn có thể bắt gặp vài con dê núi linh hoạt nhảy qua nhảy lại. Mà ước chừng từ một ngàn thước trở lên, đã chỉ còn một mảng tuyết trắng.
Nhìn ngọn núi khổng lồ trước mặt, Đỗ Duy trong đầu đột nhiên lại nghĩ: "Cái tên Bạch Hà Sầu kia bao nhiêu năm nay vẫn ngồi tại đỉnh núi này hay sao?"
- Lên núi!- Xích Thủy Đoạn cười lạnh một tiếng, vỗ nhẹ lên người Đỗ Duy, giải trừ cấm chế cho hắn.
Đỗ Duy lập tức cảm giác được thân thể nhẹ nhàng, tự do cử động, nhưng bị cấm chế nhiều ngày như vậy, nên hắn không thể minh tưởng được, thử ngưng tụ tinh thần lực mới phát hiện ra tinh thần lực ít đến đáng thương.
- Ngươi định lúc nào sẽ giết ta?
- Ngươi yên tâm, ta sẽ cho ngươi cơ hội! Trước tiên để cho ngươi hoàn thành di mệnh của sư phụ, đem câu "Không hối hận" kia nói cho Bạch Hà Sầu. Sau đó... ta mới có thể giết ngươi. - Xích Thủy Đoạn nói.
Hắn nhìn Đại Tuyết Sơn, đột nhiên thấp giọng tự nhủ một câu:
- Có thể chết ở chỗ này, coi như cũng mãn nguyện!
Hắn nói dường như không phải chỉ với Đỗ Duy, mà còn với chính mình!
← Ch. 419 | Ch. 421 → |