← Ch.427 | Ch.429 → |
Sau khi xe ngựa đã ra khỏi thành ba mươi dặm, hơn mười kỵ sĩ phía trước vẫn còn đang hỗ trợ mở đường. Con đường hướng ra phía đông, đều là bằng phẳng, chẳng hề có trở ngại gì.
Điều khiến cho bọn kỵ sĩ kinh ngạc là tiểu thư Dasiy đã hạ lệnh không được chỉ đi một đường hướng đông mà lại cố tình phái ra một nửa nhân số trước tiên đi vòng sang phía bắc một trăm dặm.
Mệnh lệnh như thế, làm cho bọn kỵ sĩ đi theo hộ vệ đều cảm thấy rất khó hiểu. Bất quá mệnh lệnh nếu đã ban ra như vậy, mọi người cũng không có dị nghị gì cả.
Trong xe ngựa, công chúa Louise nhìn vị bạn thân bên cạnh, nàng đã nhìn ra nét ngưng trọng trên sắc mặt của tiểu thư Dasiy.
Bỗng nhiên, công chúa nhẹ nhàng thốt lên:
- Dasiy... Ngươi làm như vậy, là vì anh của ngươi phải không?
- Hả, cái gì? - Dasiy cười cười, trên khuôn mặt xinh đẹp toát ra nét tươi cười mê hoặc lòng người.
Trong ánh mắt công chúa thoáng hiện lên một tia lo lắng, thấp giọng nói:
- Dasiy, hai người chúng ta đã biết nhau rất nhiều năm. Ngươi luôn luôn thông minh hơn ta, suy nghĩ cũng sâu sắc hơn ta nhiều. Nhưng mà lần này... Ngươi cho là... Đến bây giờ, ta vẫn không biết ngươi rốt cuộc đang làm cái gì phải không?
Nét tươi cười trên mặt tiểu thư Dasiy tựa hồ có chút miễn cưỡng, bất quá sau đó nàng liền trấn định lại, nhìn công chúa, chậm rãi nói:
- Louise, ngươi đã nhìn ra như vậy ta cũng không còn gì để nói!
- Ta chỉ là không thể nghĩ ra ngươi lại có thể lợi dụng ta.
Công chúa giọng nói có chút bất mãn, bất quá nàng vẫn lười biếng tựa vào trên nệm ghế như cũ:
- Chúng ta đi vội vàng như thế... Rốt cuộc là ngươi ở trong thành của gia tộc Hoa Tulip đã làm chuyện gì vậy?
Dasiy do dự một chút:
- Louise, ngươi đừng nên hỏi việc này! Coi như là ta đã nợ ngươi một món ân tình. Ta cam đoan, ta không có làm chuyện gì hãm hại công tước hoa Tulip. Chẳng qua, ta lấy đi một chút đồ vật gì đó của họ thôi.
- Hừ!
Giọng điệu của công chúa trở nên lạnh lẽo như xa lạ hẳn đi, nhìn chằm chằm Dasiy:
- Dasiy! Ta vốn vẫn cho rằng, mặc kệ đám đàn ông tranh đoạt lừa phỉnh nhau như thế nào! Chúng ta cuối cùng cũng chỉ là phụ nữ. Ta cảm thấy được tình bạn của chúng ta không phải đơn thuần không xảy ra chuyện gì... Ngươi... Ngươi cũng sắp là vương phi rồi, vì cái gì còn muốn sa vào bên trong chuyện này?
Dasiy thở dài:
- Louise, ngươi sinh ra đã là hoàng tộc! Cho nên có một số việc cho dù ta có nói, ngươi cũng sẽ không hiểu. Gia tộc, từ ngữ này đối với ngươi mà nói, có lẽ bất quá chỉ là cha mẹ anh em mà thôi! Đối với cô gái như ta lại là trọng trách không thể bỏ!
Nói xong. Nàng mở cửa sổ xe ngựa, nhìn bên ngoài rồi ra lệnh cho mọi người tăng thêm tốc độ. Tiểu thư Dasiy làm xong việc đó cũng không đóng cửa sổ lại. Nàng tựa vào trên bệ cửa sổ, lẩm bẩm:
- Ài... Đáng tiếc! Ta làm thực là hơi quá gấp, mấy ngày nay chỉ sợ là để lại sơ hở cho tên Phillip kia. Sự lo lắng của ta bị hắn nhìn ra. Lúc này mới có thể trút bỏ đi nỗi sốt ruột.
Trầm mặc một lát, Dasiy lại quay đầu nhìn Louise công chúa, buồn bã nói:
- Công chúa, điện hạ của ta ơi! Ta biết trong lòng ngươi đối với công tước hoa Tulip có thiện cảm... Nhưng mà chẳng lẽ ta không là bạn của ngươi hay sao? Hơn nữa, lần này đi đến tây bắc, xem qua hết thảy nơi đây, chẳng lẽ ngươi lại không có một chút cảm giác gì sao?
- Cảm giác? Cảm giác gì?
- Thế lực của công tước hoa Tulip...
Trên mặt tiểu thư Dasiy hiện ra một vẻ bí hiểm không tương xứng với dung mạo lẫn lứa tuổi của nàng, như cười nàng thấp giọng nói:
- Cuộc chiến bình định Tây bắc quân đoàn theo như tin tức công bố thiên hạ sau đó là phương bắc Bạo phong quân đoàn, Vương thành vệ do anh trai ta suất lĩnh cùng quân đội của Hoa Tulip gia tộc, ba phía liên hợp đánh tan Tây bắc quân đoàn.. Thế nhưng công chúa Louise ạ, những tin ấy chẳng qua chỉ để cho mọi người trong thiên hạ xem qua thôi. Thực ra, anh trai ta trực tiếp tham gia cuộc chiến ấy cho nên ta biết rõ ràng chân tướng sự việc!
Nhìn biểu tình mờ mịt của công chúa Louise, trong ánh mắt Dasiy hiện lên một thần sắc phức tạp, trong thần sắc ấy có vẻ thương hại, nhưng cũng có một chút hâm mộ:
- Ngươi, ngươi chung quy là không biết! Nhiếp chính vương đối với ngươi luôn luôn đều là bảo hộ chu đáo, không cho ngươi liên lụy đến những việc chính trị phức tạp, lại càng không cho ngươi lây dính vào các việc tục sự, chính là hy vọng cuộc sống ngươi vô tư vô lự. Nhưng mà ta lại không được như vậy! Công chúa Louise ơi, sự thực cuộc chiến kia là: mấy ngàn kỵ binh dưới trướng công tước Hoa Tulip, dễ dàng tiêu diệt toàn bộ bảy vạn quân thiết kỵ của tây bắc quân Ruga! Đây chính là bảy vạn thiết kỵ đó!! Công tước Hoa Tulip nắm giữ một ít vũ khí chiến tranh uy lực thật lớn mà thời đại này chưa hề thấy... Nhưng không chỉ một loại!! Hơn nữa các loại vũ khí chiến tranh này chỉ có hắn độc hưởng, không hề nộp lên cho đế quốc. Gia tộc Hoa Tulip hùng cứ tây bắc, đại quyền quân sự, chính trị đều ở trong tay, có vài vạn hùng binh, hơn nữa lại có được vũ khí chiến tranh mạnh mẽ đến như vậy, về lâu dài... Hừ, chẳng lẽ ngươi cho rằng, nhiếp chính vương vẫn cứ yên tâm được hay sao?
Công chúa Louise bỗng nhiên biến sắc:
- Ngươi... Chẳng lẽ ngươi đã trộm được vũ khí bí mật của gia tộc Hoa Tulip?!
Sau đó nàng hạ thấp giọng chất vấn:
- Ngươi làm như vậy vì ai? Chẳng lẽ là Thần, anh trai ta, hắn cho ngươi...
- Không! - Nét tươi cười của Dasiy tựa hồ có chút phức tạp khó có thể miêu tả
- Ta là vì gia tộc của ta mà làm như vậy. Tình thế bây giờ, là Nhiếp chính vương hắn tỏ rõ là đem gia tộc của ta nâng lên cùng gia tộc Hoa Tulip đối kháng. Chúng ta không ngại trở thành thứ để cho cán cân thăng bằng. Nhưng là, chúng ta nhưng cảm thấy được phân lượng của chính mình, so sánh với gia tộc Hoa Tulip, còn quá nhẹ! Chính trị khuynh đảo, trước giờ chẳng hể có chút tình cảm êm ái nào. Nếu đã bị đưa lên vũ đài thì từ đây về sau chính là cục diện người chết ta sống. Nếu muốn cùng gia tộc Hoa Tulip đối kháng, gia tộc của ta nhất định cũng phải có được thực lực ngang ngửa mới xong... Hơn nữa ...
Giống như đã hạ quyết tâm, Dasiy mới bỗng nhiên cười cười:
- Louise, chuyện này, ta tin rằng Hoàng Tử Thần trong lòng hắn hẳn là đã biết đến! Hết thảy an bài của ta kỳ thật ngươi cho là Hoàng Tử Thần hắn hoàn toàn không biết sự tình hay sao? Hừ... Louise thân mến của ta ơi, ngươi cẩn thận ngẫm lại đi! Vì sao lại cố tình trùng hợp như thế, trước đó vài ngày, hắn an bài ngươi đi cùng đám quý tộc trẻ tuổi ấy gặp mặt??? Chính là biết ngươi lúc sau tất nhiên sẽ chạy trốn! Hơn nữa, ta mang theo ngươi trốn đi, Nhiếp chính vương lại cũng chẳng cho Ngự lâm quân đuổi theo!
Hết thảy hết thảy, tuy rằng không thể nói là hắn bày mưu đặt kế cho ta làm như vậy nhưng mà ta nghĩ hắn hẳn là có ý như là thả mặc mà ngồi xem vậy
-Ta... Ta không tin! - Công chúa Louise lên tiếng ngắt lời:
- Dasiy! Anh ta không hề làm như vậy! Ta biết hắn rất tín nhiệm Công tước Hoa Tulip, thậm chí ngay cả Charles cùng Mary, đều giao cho Công tước Hoa Tulip dạy dỗ...
- Sao, phải không?
Dasiy bỗng nhiên lại gần hơn, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Công chúa Louise, ôn nhu thở dài nói:
- Louise thân mến của ta, ngươi thật sự là quá đơn giản. Ta cho ngươi biết một việc vậy... Ngươi biết không, công tước Hoa Tulip hắn thường xuyên đến tây bắc thành Deror... Ngươi có biết thành Deror không vậy? Nó nổi tiếng là thành trì của tội ác, trong đó đều là tù phạm. Mà công tước Hoa Tulip hắn có lẽ là đã mua được thống lĩnh trần thủ thành Deror, cố định cứ cách một thời gian ngắn lại từ thành Deror mang đi một số tù phạm trở về làm lao động! Bởi vì ở tỉnh tây bắc Desa dân cư cũng không nhiều. Cho nên, thành Deror lại trở thành nơi cung cấp lao đông thường xuyên của công tước Hoa Tulip! Chuyện này, nhiếp chính vương anh ngươi đã biết rất sớm. Hơn nữa ta biết. Nhiếp chính vương hắn đã ở thành Deror cũng đã sớm cũng thiết lập cơ sở ngầm --- cái này rất bình thường, bất cứ một vị quân chủ thông minh nào cũng đều đối với thần tử của mình giở ra một ít thủ đoạn giám sát.
Ngay mấy tháng trước, lúc cuộc chiến Tây bắc vừa mới kết thúc, chúng ta đã biết gia tộc Hoa Tulip có được vũ khí chiến tranh cường đại như vậy. Qua một vài cách biết được họ ở trong thành Gileat nơi phương bắc sàn xuất ra loại đồ vật này, ta một mạch tổn hao tâm trí cho việc này. Do vậy ta đã nghĩ ra biện pháp: thông qua thành Deror!
Ta phái ra vài tử sĩ có lòng trung thành, trước tiên lấy thân phận tù phạm lẫn vào trong thành Deror. Sau đó vào thời điểm gia tộc Hoa Tulip phái người đến chọn tù phạm về bổ sung lao động, người của ta mua chuộc binh lính trong thành Đại nhĩ để được người của gia tộc Hoa Tulip mua trở về làm nô lệ xâm nhập thành Gileat!Trải qua mấy tháng liền cố gắng mới có thể chiếm được thứ đồ vật ta cần!
Nói tới đây, Dasiy thoáng cười, ôn nhu nói:
- Louise thân mến, những việc ta làm trong thành Deror cơ sở ngẩm của Nhiếp chính vương chẳng lẽ lại không biết sao? Ta nghĩ chắc chắn hắn đã rõ, nhưng vì sao hắn lại không hề nói gì!
Công chúa Louise lúc này mới thật sự là không còn lời nào để nói, nàng nhìn vị bạn thân này của mình hồi lâu sau mới hít vào một hơi thật sâu:
- Nói như vậy, lần này ngươi mang theo ta chạy khỏi đế đô, mang theo ta đi đến tây bắc, hết thảy đều là...
- Đều là do ta sắp xếp! - Dasiy thừa nhận, trong ánh mắt của nàng cũng có chút xin lỗi - Thật có lỗi, Louise, ta biết đây là ta lợi dụng ngươi. Đối với ngươi phải làm như vậy bởi vì thân phận công chúa của ngươi, đem lại cho ta một cái lá chắn bảo vệ tốt nhất. Hơn nữa... Ta cam đoan, đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng. Chờ chúng ta sau khi trở về, nếu ngươi không muốn tha thứ cho ta, như vậy sau này ta cũng rõ ràng. Ta sau khi trở về, không lâu liền gả cho anh trai ngươi, mà ngươi, thì có thể tiếp tục làm công chúa vô tư của ngươi. Được không?
Công chúa Louise há miệng thở dốc:
- Nhưng mà, anh trai ta hắn làm sao sẽ đối với công tước Hoa Tulip...
- Ta nói, hắn cũng không có sai khiến ta đi làm chuyện này, chỉ là ngầm đồng ý mà thôi! - Công chúa Dasiy thở dài - Louise, ngươi cũng thật khờ dại. Bất cứ vị vua nào cũng sẽ không dễ dàng để cho thần tử của mình có được lực lượng uy hiếp đến chính mình!Vô luận Công tước Hoa Tulip có lòng trung với Nhiếp chính vương đến cỡ nào, vô luận Nhiếp chính vương có tin cậy hắn cỡ nào đi nữa ...thì vũ khí cường đại nằm trong tay mình dương như vẫn yên tâm hơn cả!
Vũ khí cường đại, nắm giữ trong tay của mình dường như yên tâm hơn.
Những lời này, khiến cho công chúa Louise chân chính tin tưởng.
- Hơn nữa, lần này đắc thủ, sau khi trở về, ta cũng sẽ đem những thứ lấy được giao lên một phần cho Nhiếp chính vương. -
Dasiy thản nhiên nói:
- Ta nghĩ, ta làm như vậy, hắn nhất định cũng sẽ rất vừa lòng.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bọn kỵ sĩ kinh hô!
- Trời ơi! Nhìn lên trời xem kìa!!
Tiểu thư Dasiy cả kinh, lập tức bước ra bên ngoài nhìn lên, liền thấy trên đỉnh đầu không trung, bỗng nhiên lại có mấy đạo nhân ảnh bay nhanh xẹt qua, đúng là mấy người cưỡi chổi bay qua. Tiểu đội Deception!
Dasiy biến sắc, bất quá rất nhanh liền trấn định ngay lại, khóe miệng hiện ra vẻ tươi cười:
- Hừ, xem ra cái tên Phillip kia quả nhiên là đã phát hiện! Ngay cả Deception kỵ sĩ đoàn đều phái đi ra... Đáng tiếc, nguyên lai sách lược chia quân ra mê hoặc của ta đã thất bại rồi.
Trên mặt của nàng trấn tĩnh phi thường, không hề có chút kích động, đối với người ở phía ngoài quát:
Không cần quan tâm đến! Đi tới tốc độ nhanh lên!!
Bên trên, từng đội, từng đội Phách Thiên Hổ tiểu đội xuất hiện ngày càng nhiều hơn. Cuối cùng, trên mặt đất, xe ngựa chạy như bay, mà trên không trung, mấy Phách Thiên Hổ tiểu đội qua lại xoay quanh ở trên đỉnh đầu bọn họ.
Mà hộ vệ phía sau cũng truyền đến cảnh cáo:
- Tiểu thư! Trên đường lớn phía sau có bụi đất bay lên. Tựa hồ có rất nhiều truy binh đang đến đây!
Quả nhiên, nhìn lại phía sau chỉ thấy trên đại lộ bụi đất đầy trời, xa xa cũng nghe thấy được tiếng vó ngựa chỉnh tề mà dày đặc từng hồi.
Xem qua bộ dáng đám bụi đất bay lên, trong đám những hộ vệ kỵ sĩ có kinh nghiệm lập tức liền la lên:
- Kỵ binh! Là đại đội kỵ binh tinh nhuệ chính quy!
Rất nhanh, truy binh phía sau đã rút ngắn khoảng cách, mà theo như cờ xí ở phía trước kỵ binh, rõ ràng là quân đội của gia tộc Hoa Tulip
- Tiểu thư, chúng ta làm sao bây giờ? - Một kỵ sĩ hộ vệ giục ngựa đi đến ben cạnh chiếc xe ngựa.
Dasiy tiểu thư trầm ngâm một chút. Ánh mắt chớp động, sau đó hít một hơi thật sâu, quyết đoán hạ mệnh lệnh:
- Mọi người dừng lại! Ở ngay tại chỗ xếp thành hàng! Không có mệnh lệnh của ta, không được hành động thiếu suy nghĩ!
Nói xong. Nàng quay nhanh lại đóng cửa xe. Rồi quay đầu lại nhìn vẻ mặt kinh ngạc của công chúa Louise:
- Thật là có lỗi, Louise, hiện tại cần sự hỗ trợ của ngươi.
Đây hiển nhiên là tướng quân Ron Patton.
Sau khi hắn nhận được mệnh lệnh của Phillip, tất nhiên trong lòng có chút kinh nghi, nhưng chính mình hiện tại đã nguyện trung thành với gia tộc Hoa Tulip cho nên chẳng cần biết đến công chúa hay vương phi gì gì, chỉ cần chiếu theo mệnh lệnh của ông chủ mà làm là tốt rồi. Hơn nữa hắn –Ron Patton – đối với hoàng thất của đế quốc thật ra cũng chẳng có chút hảo cảm nào.
Ron Patton dù sao cũng có chút thông minh, hắn biết chuyện này không phải là chuyện đùa, cho nên mang đến bộ hạ toàn bộ đều là những binh lính cũ năm đó từng theo hắn tung hoành trên thảo nguyên tây bắc do hắn chọn ra. Những người này được huấn luyện nghiêm chỉnh, chiến mã tốt, trên bầu trời lại có tiểu đội Deception chỉ dẫn, liền đuổi theo rất nhanh.
Nhìn thấy xe ngựa phía trước bỗng nhiên ngừng lại. Ron Patton đầu tiên cũng giật mình nhưng rồi lại nở nụ cười:
- Hừ, con mồi đã dừng lại rồi! Các anh em tiến tới bao vây!! Toàn bộ vây lại, tả hữu hai bên bao vây vòng quanh. Chuẩn bị chiến đấu!!
Sau tiếng hô hùng tráng ấy, đám kỵ binh tinh nhuệ lập tức tự động chia thành hai đội, theo hai phía chuyển động
Gần một ngàn kỵ binh, đều là cực kỳ tinh nhuệ do chính Ron Patton một tay huấn luyện nên, rất nhanh chóng đem đám xe ngựa hơn một trăm người vây vào giữa. Đám kỵ binh làm thành một vòng chung quanh, tất cả kỵ binh đều đưa trường mâu lên chĩa thẳng vào đám người đang bị vây bên trong
Ron Patton giục ngựa về phía trước, cao giọng quát:
- Xin mời công chúa và Vương phi đi ra nói chuyện!!
Một thủ lĩnh trong đám kỵ sĩ hộ vệ của Dasiy vẻ mật giận dữ quát:
- Hỗn láo!Chẳng lẽ gia tộc Hoa Tulip muốn làm phản hay sao? Dám chặn xe ngựa của Công chúa và Vương phi, ngươi có biết đây là tội lớn thế nào không?
Nói xong, tên kỵ sĩ này rút trường kiếm ra đánh soạt một tiếng, chém nhứ hai nhát đầy vẻ đe doạ.
Ron Patton đến ngay cả việc ngó dến tên nhóc đang phô trương thanh thế cũng chẳng thèm. Hắn phủ lên trên khuôn mặt mập mạp nét cười lạnh lẽo, híp mắt lại nhìn chằm chặp vào chiếc xe ngựa xa hoa nhất ở phía trước, cao giọng thốt:
- Tiểu thư Dasiy! Ta nghĩ chắc hẳn là cô biết chúng ta đuổi theo đến đây là vì cái gì. Cho nên ta đề nghị cô tốt nhất là đừng để cho đám thủ hạ ngu ngốc này của cô làm ra vẻ anh hùng. Ta đếm mười tiếng, cô hãy hạ lệnh cho tất cả đám hộ vệ xuống ngựa, buông vũ khí, hai tay ôm đầu đứng yên ...Nếu không...
Nói xong, hắn lại giục ngựa tiến hai bước về phía trước.
Tên kỵ sĩ vừa rút kiếm ra lập tức động thân ngăn càn hướng đi của Ron Patton, chỉ kiếm vào vị tướng quân:
- Ron Patton! Ngươi đừng tưởng rằng ta không biết ngươi là ai. Ngươi bất quá chỉ là một tên sĩ quan phạm tội bị cách chức. lại dám cả gan mạo phạm ...
Hắn còn chưa dứt lời, trong mắt Ron Patton đã loé lên một tia lạnh lẽo. Đột nhiên chỉ thấy tướng quân 250 chụp vào trường mâu đang treo trên chiến mã, rút lên, không hề nói thêm lời thừa nào chỉ hô lên một tiếng liền đột ngột đâm về phía tên kỵ sĩ kia.
Phì một tiếng, trường mâu mang theo đấu khí sáng lóng lánh đâm thẳng vào ngực tên kỵ sĩ, xuyên thấu thân tên nọ.
Tên kỵ sĩ đáng thương kêu len một tiéng thảm thiết. máu trong miệng tràn ra trường kiếm trong tay hắn rơi xuông đất mang theo một tiếng kêu buồn thảm ngắn ngủi, cả người liền bị trương mâu của Ron Patton xóc lên.
Ron Patton một tay nắm trường mâu, xốc lấy thi thể, nhẹ nhàng vung lên...
Ba!Vào thời điểm cái thi thể kia rơi xuống mặt đất, tất cả hộ vệ của Dasiy đều sôi trào. Rất nhanh đã có người hét lớn lên tất cả mọi người phải vung kiếm lên xông tới!
Ron Patton cười dài một tiếng, trường mâu trong tay chém ra thanh một vòng tròn, liền nghe vài tiếng bang bang vang lên, đã đánh rớt trường kiếm của vài tên kỵ sĩ hộ vệ chung quanh
- Tiểu thư Dasiy, xem ra cô không hề thương xót đến chuyện chết sống của đám thủ hạ dưới tay cô!
Cánh tay còn lại của Ron Patton đưa lên cao, chỉ cần hạ xuống một cái, chính là dấu hiệu hạ lệnh ra tay giết người!
- Chống lại chúng ta thì...
← Ch. 427 | Ch. 429 → |