← Ch.486 | Ch.488 → |
Thực ra, Đỗ Duy tính toán rằng chỉ đến nơi này để quan sát, đến tối hắn vẫn còn cuộc hẹn với đám người bá tước Villa và Carmi Ciro.
Nhưng khi thấy bộ dáng của Hiệp Hội kị sĩ, trong lòng Đỗ Duy chợt thay đổi, đứt khoát phái người nhắn tin tới bá tước Villa, đại nhân Carmi Ciro, ngoài ra còn có đám người Matheus Dransa rằng tối nay dứt khoát tề tụ tại tổng bộ hiệp hội kỵ sĩ.
- Ồ, ý ngài là tối nay có ăn cơm.
Deron mở trừng hai mắt, cười một tiếng cổ qoái, sau đó cổ họng rú lên một tiếng:
- Dofe! Dofe!
Hắn gọi... lão qùe trông cửa... có vẻ như đang gọi người hầu.
Sau tiếng hô, lão què từ trong phòng xông ra, quay mồm quát lại một câu:
- Gọi cái gì mà gọi! Ta đang bận.
Nhìn bộ dáng thô lỗ cả lão, người ta còn tưởng tượng ngược lại rằng... Deron là kẻ hầu.
Dường như Deron không thèm để ý, cười ha ha, nói:
- Mau chuẩn bị cơm, tối nay chúng ta có khách.
Lão Dofe kia vẻ mặt không chút vui vẻ, khẽ bước khập khiễng đến trước mặt Deron, vẻ mặt khó chịu, xòe ta đưa ra.
- Cái gì?
- Tiền của lão gia đâu!
Lão gia hỏa này hừ hừ vài tiếng:
- Ta không phải là ma pháp sư, không thể biến hóa ra đồ ăn. Ngươi đưa ta tiền mua thức ăn đi... Quái đản thật, mấy ngày nay chúng ta ăn củ cải trắng với cà chua, có đổi món thì cũng là cà chua cùng cải trắng. Ta cùng ngài ở chung một chỗ, đã cả tháng nay không có được ăn thịt... Ngài xem, còn có gì để cho lão gia ta tổ chức yến tiệc ngon miệng. Ta đã quá mức chịu đựng... mà ngài còn thiếu của ta nửa năm tiền công đấy. :
Deron xoa xoa gáy, hắc hắc cười hai tiếng, chỉ vào Đỗ Duy bên cạnh nói:
- Nhìn thấy không? Vị này chính là khách qúy - Công tước Tulip đại nhân đại danh đỉnh đỉnh. Chiều nay chiêu đãi thật tốt vị khách nhân này, sau ngày mỗi ngày chúng ta sẽ có thịt trâu để ăn.
- Thật sao?
Lão già này liệc nhìn Đỗ Duy. Bộ dạng như vẫn có chút hoài nghi:
- Nói vậy có nghĩa là sau này chúng ta không phải lén ra đường để nhặt lá cây chứ?
Lão già này nhìn hai mắt Đỗ Duy:
- Hắn là công tước ư? Ta thấy hắn không lớn bằng đứa cháu lớn của ta! Đừng gạt ta... Deron. Ngươi sẽ lại tìm tới mấy tên gia hỏa chỉ biết hết ăn lại uống ở nơi này chứ?
Đỗ Duy thở dài trong lòng, hắn vội móc ra mấy đồng kim tệ trong người, đặt vào tay Dofe. Lão bộc này cứ nghi ngờ nhìn vài lần, cầm kim tệ đưa vào mồm, dùng sức cắn hai cái. Sau đó mới trợn tròn mắt:
- Trời ơi! Là kim tệ thật a.
- Mau đi đi... Mang thật nhiều món ngon... mang thêm cả rượu về nữa.
Deron còn nói với thêm một câu:
- Cái lão tửu quỷ ngươi không được lén giữ lại đấy!
Lão què trợn mắt liếc Deron, sau đó cầm kim tệ mà bước đi, như chỉ sợ nếu chậm nửa bước thì Đỗ Duy sẽ đòi lại kim tệ.
Nhìn vẻ mặt cổ qoái của Đỗ Duy, Deron cười ha ha:
- Ha ha... Cái lão Dofe này... Lão ta năm đó là kẻ hầu của lão sư. Lão sư của ta năm xưa là một kỵ sĩ chân chính. Dofe cả đời theo hầu lão sư. Sau này về già, cũng vẫn có thể làm tạp dịch. Có thể nói, thời gian lão ta ở đây tương đương với tuổi của ta.
Deron bước nhanh vào bên trong, một cước đem chiếc cửa lớn cuối cùng đạp văng ra. Sau khi bị bụi cuốn vào mặt, hắn hồn nhiên cười, không thèm để ý:
- Xin mời vào!
Đỗ Duy cười ngây ngô hai tiếng, đột nhiên chỉ vào thần khí "Cây thương Ronkinus" đang đặt trên yên ngựa, cười khổ nói:
- Ách! Hội trưởng đại nhân, ngài sẽ không để thanh thần khí... ở chỗ này chứ.
- Thần khí?
Deron bĩu môi, rõ ràng là có chút khinh thường:
- Nó chỉ là một thanh tàn thương thôi. Hừ, xem ra cũng đã hỏng. Thành thật mà nói, thứ đồ này có ý nghĩa tượng trưng hơn là giá trị thực tế, một thứ không thể động đến... Ai đi còn trông giữ nó chứ? Để ta tìm lão Dofe để lão làm cán chổi quét dọn là tốt lắm rồi.
Đỗ Duy có chút hoài nghi thành ý của Deron, hắn xem ra Deron không đem cây thương đi làm que khều lửa đã là phải cảm ơn trời đất lắm rồi!
Bỗng thấy Deron véo cằm:
- Ách... Nói ra mới nhớ. Lão Dofe đang thiếu một câu khều lửa trong bếp.
Đỗ Duy thở dài:
- Xong...! Nó dù sao cũng là thần khí a! Nếu như ngài không có chỗ cất thì để ta mang về bảo quản đi... Ngài có tín nhiệm ta không?
Deron lập tức cười ha ha:
- Ha ha ha! Nhưng nó chỉ là một cây gậy sắt đã hỏng mà thôi. Coi như mang ra cửa hàng cũng không mấy ai để mắt. Sao ta lại không tín nhiệm chứ, nếu như ngài đã ngỏ lời... thì hãy mang về đi.
Cuối cùng, trong lòng Đỗ Duy cũng có chút bất mãn: Dù sao đây cũng là thần khí a! Cây thương Ronkinus.
*****
Deron nháy nháy ánh mắt:
- Đương nhiên, nếu Nhiếp Chính vương đã giao cho ta thì nó khẳng định là đã không còn nửa điểm thần lực nào. Nếu nó rất lợi hại như đã nói thì sao lại đưa cho ta? Hiện tại nó chính là một vật tượng trưng... một điểm tác dụng cũng không có. Đừng nói là nó, ta tùy tiện lấy một cây thương giắt trên vách tường mà nói với bên ngoài rằng đây là "cây thương kỵ sĩ". Ngươi không tin tưởng ư? Hừ... Ngươi phản biện thế nào? Ai biết nó là thật hay giả đây.
Hội trưởng Hiệp Hội kỵ sĩ lại là một người như vậy... đây có lẽ là ý trời.
Đỗ Duy không nói được lên lời, đem cây thương Ronkinus cầm lên, cần thận bỏ vào giới chỉ của mình rồi mới cùng Deron đi vào bên trong đại sảnh.
Nhưng Đỗ Duy lại không biết, đúng lúc hắn xoay người lấy cây thương Ronkinus thì Deron ở phía sau lại nhìn hắn, trong ánh mắt hiện lên một tia tiếu ý.
***
Lúc Dofe mang đồ ăn mua được về - lão già này đã biến Đỗ Duy thành kẻ ngốc.
Đỗ Duy cho hắn khoảng mười kim tệ, tại tửu điếm sang trọng của đế đô cũng có thể ăn một bàn đầy cao lương mỹ thực. Nhưng lão già này cầm mười kim tệ đi, sau gần nửa ngày trời lại mang về vài thứ... Rất rõ ràng là đã bị bớt xén. Đỗ Duy nhìn lão Dofe mang đồ ăn về chỉ tối đa là ba, bốn kim tệ là cùng.
Tham ô trắng trợn như vậy, ngay cả Deron cũng nhìn ra. Hắn vỗ bàn, trợn mắt quát:
- Dofe! Ngươi làm gì vậy? Tiền thừa đâu?
Lão già này không sợ hãi chút nào, trợn con ngươi nhìn lại, vỗ vỗ vào người mình:
- Ngươi đừng quên rằng ngươi vẫn còn nợ ta.
- Tiền công! Tổng cộng là ba kim tệ. Ngoài ra nửa năm trước ngươi còn mượn của ta bốn kim tệ. Bây giờ ngươi có tiền, không muốn đưa cho ta lại nghĩ đến ăn uống trước tiên. Ta nếu như không lấy của ngươi... thì thằng nhãi ngươi có nhớ đến chăng?
Cổ họng của lão gia hỏa này ghê gớm thật. Đỗ Duy ở bên cạnh quả thật khóc, cười không được.
Dù sao thì Deron cũng đuối lý, sau một hai câu thì không thể làm gì khác là mang vẻ mặt xấu hổ mà ngồi xuống.
Đỗ Duy cũng chỉ có thể đi đến bên cạnh, an ủi nói:
- Deron đại nhân, xem ra ngươi đã thực sự quá kham khổ a. Như vậy đi, ngày mai ta sẽ phái người mang một vài vật dụng hàng ngày đến. Ngoài ra, sau này vấn đề kinh phí cũng không cần ngươi quan tâm.
Lúc này lão Dofe mới xoay người đi ra bên ngoài. Lúc ra đến ngoài vẫn còn hét to một tiếng:
- Ta nói này thằng nhãi Deron. Sao ngươi lại đem buộc ngựa ở đây? Một lúc nữa nó ị ra, chẳng lẽ ngươi muốn lão gia ta dọn sao?
Đỗ Duy há hốc miệng: Trên thế giới này sao lại có loại người hầu thế này? Quả thực hơn cả bố người ta a!
Mặc dù lão Doge rất thối miệng nhưng tính tình cũng táo bạo. Bất quá ngay cả Đỗ Duy cũng không thể không thừa nhận tay nghề nấu ăn của lão già này.
Một lúc sau mùi súp nấm từ trong phòng bếp truyền ra ngào ngạt hương thơm. Thậm chí Đỗ Duy ở trong đại sảnh cũng có thể ngửi thấy.
Lúc này Đỗ Duy đang hỏi Deron một vài tình huống của Hiệp hội kị sĩ.
Deron các hạ, trước đây ta nghe ngài nói tổng bộ Hiệp Hội kỵ sĩ có sáu người. Hiện tại đã không còn sớm nhưng... những người khác đâu? Sao không thấy xuất hiện.
Sắc mặt Deron có chút xấu hổ:
- A! Không sai. Ngoài ra còn có bốn kỵ sĩ, gần đây bọn họ đều ở nhà nghỉ ngơi...
Đỗ Duy nhíu mày:
- Tại sao?
- Bởi vì họ bị... thương.
Deron thở dài.
- Bị thương?
Đỗ Duy lập tức thấy có vấn đề. Trên đại lục hiện nay không có chiến tranh, trong đế đô cũng không có sự việc gì, sao những kỵ sĩ này lại bị thương.
- Chẳng lẽ họ đi quyết đấu?
Đỗ Duy nghĩ, kỵ sĩ bị thương cũng có thể là do luận võ, quyết đấu.
- Quyết đấu? Ha ha...!
Sau khi Deron cười khan vài tiếng liền nói ra.
Hóa ra họ mang danh kỵ sĩ nhưng không có bao nhiêu vũ kỹ, chỉ là trên danh nghĩa đối với mọi người mà thôi. Cũng chỉ vì Hiệp Hội dưới tình huống hiện nay cũng không có tiền chiêu mộ người có bản lĩnh. Bốn tên ở tổng bộ tại đế đô có thân thủ so với người thường cũng chỉ mạnh hơn một chút mà thôi. Họ đều là võ giả cấp thấp, ở chốn này kiếm miếng cơm mà thôi, còn hơn là chạy đến chợ nô lệ để bán sức.
Trước đây vài ngày, Deron muốn đem mảnh đất trống trong tổng bộ cho thuê làm kho hàng, hơn nữa giá tiền cho thuê còn thấp hơn ba thành so với bên ngoài. Lần này mặc dù mang lại sinh ý cho Hiệp Hội nhưng lại ngăn cản sinh ý của kẻ khác.
Kết quả là mấy ông chủ cho thuê kho hàng khác đem người tới gây gổ.
Nghe đến đó, Đỗ Duy cùng bọn người Raoen phái sau đều ngây người.
Chạy đến tổng bộ Hiệp Hội kỵ sĩ để gây hấn.
Chuyện hoang đường như thế, đã xảy ra?
Đáng thương chính là mấy tên tép riu ở đây lại không phải là đối thủ của chúng nên mấy kỵ sĩ đáng thương kia đều bị đả thương. Cuối cùng lão què Dofe chuồn tới chỗ binh lính của sở trị an cầu cứu mới giải tán được những tay anh chị đánh thuê này.
Đỗ Duy cố gắng nuốt nước bọt, lảng qua chuyện tình đáng xấu hổ như vậy, vội vàng nói sang chuyện khác:
- Được rồi, Deron các hạ. Ta rất muốn biết một chút về kỵ sĩ đoàn "Thanh kiếm Roland"
- Thanh kiếm Roland?
Deron cười cười, chỉ vào tòa nhà hình tháp được tường bao quanh, lớn tiếng nói:
- Tổng bộ Hiệp Hội kỵ sĩ tại đế đô, tại thời điểm huy hoàng luôn có năm trăm kỵ sĩ đóng quân – đó chính là "Thanh kiếm Roland" kỵ sĩ đoàn. Thực ra kỵ sĩ đoàn này ở đây thủ hộ cây thương Ronkinus. Đáng tiếc là sau khi thanh tàn thương này bị mất, thời đại của kỵ sĩ đã xuống dốc, cho đến bây giờ, kỵ sĩ đoàn "thanh kiếm Roland" đã không tồn tại. Đã trải qua rất nhiều năm thì chỉ còn lại có mình ta. Ngươi xem, thực ra kỵ sĩ đoàn ở tại phía tây lâu đài. Nơi đây có thể chứa được năm trăm người, phía ngoài là chuồng ngựa... Phía trước là luyện võ đường. Nhưng tiếc là ngay cả lão sư của ta cũng chưa từng gặp qua cái quang cảnh hùng tráng như vậy.
Đỗ Duy do dự một lát:
- Nếu chúng ta quyết định gây dựng lại Hiệp hội kỵ sĩ. Như vậy cần kỵ sĩ đoàn "Thanh kiếm Roland" làm lực lượng chính, nên phải gây dựng lại.
Đỗ Duy ngừng một cái, cười nói:
- Ngươi xem, Giáo hội có Thần Thánh kỵ sĩ đoàn, Ma Pháp công hội có Ma Pháp sư Chấp Pháp đội, như vậy Hiệp Hội kỵ sĩ của chúng ta cũng không thể không có cái gì.
- Có thể! Chỉ cần có tiền, ta cái gì cũng không ý kiến.
Deron nói một câu giảo hoạt
Rất nhanh, mấy người khách mà Đỗ Duy hẹn đã đến.
*****
Matheus Dransa, bá tước Villa, còn cả quân vụ phó đại thần Carmi Ciro cùng nhau ngồi xe ngựa đi tới tổng bộ Hiệp Hội kỵ sĩ. Ba vị khách quý này vừa tới nơi cũng lập tức bị khung cảnh nơi này làm cho kinh ngạc. Chỉ có Carmi Ciro là bình tĩnh, dường như trước đây đã từng tới.
Nhưng sau khi đến, thấy ba quý tộc lão gia tiến vào cửa vẻ nhiệt tình trên khuôn mặt Deron xuống tới mức thấp nhất, lão què Dofe cũng từ trong phòng bếp hé đầu ra, vuốt vuốt cái mũi ửng hồng do uống rượu, bất mãn nhỏ giọng lầu bầu rủa một câu:
- Hừ, lại thêm ba kẻ ăn chực tới...
Những vị khách quý này đều đã quen thói xa xỉ hàng ngày nên bữa tối với thức ăn nghèo nàn thế này đâu thể nào lọt vào mắt bọn họ? Bá tước Villa chỉ uống một ngụm rượu rồi lập tức buông chén còn Matheus Dransa, tên mập này thậm chí từ đầu đến cuối không cầm dao nĩa lên, Carmi Ciro dẫu sao cũng từng trong quân đội, còn ăn vài miếng.
Trái lại Deron lại không hề cố kỵ hình tượng mà phóng tay ăn rõ nhiều, trong miệng đầy ú, hai má phùng lên như hai quả cầu, miệng vẫn nhiệt tình mời:
- Các vị, ngàn vạn lần đừng khách khí! Đừng khách khí!
Đỗ Duy biết ba tên gia hỏa này dều đang chờ mình giải thích vì sao đột nhiên lại muốn xây dựng lại Hiệp Hội kỵ sĩ. :
Bất quá Đỗ Duy cũng không giải thích nỗi băn khoăn này cho ba người, mà mặt không đổi sắc tiết lộ một tin tức: làm tốt chuyện này là khiến Nhiếp Chính vương vui vẻ mà thôi!
Trong quan trường đầy rẫy chuyện hạ cấp xu nịnh thượng cấp, huống chi còn là người đứng đầu đế quốc?
Hiển nhiên nếu có thể khiến Nhiếp Chính vương vui vẻ mấy người ở đây cũng sẽ chẳng quan tâm tới bí mật trong chuyện này nữa - nhiều lúc không cần phải hỏi tới cùng! Đạo lý như vậy những kẻ lăn lộn trong quan trường nhiều năm như họ tất nhiên đều hiểu, ngay cả Carmi Ciro vốn ít kinh nghiệm nhưng dẫu sao cũng ở rể gia tộc lão tể tướng, được lão tể tướng rèn luyện qua.
Matheus Dransa lúc này vỗ vỗ ngực biểu lộ khi gây dựng lại Hiệp Hội kỵ sĩ cần trang bị vũ khí một mình gia tộc hắn sẽ đảm nhiệm, cung cấp miễn phí - Lời hứa này trị giá ít nhất mười vạn kim tệ!
Trong tương lai sau khi gây dựng lại Hiệp Hội kỵ sĩ, số lượng môn hạ ít nhất cũng phải tới một ngàn, trang bị tất nhiên cũng không thể như kỵ sĩ phổ thông được! Hơn một trang bị kỵ sĩ giá trị tuyệt đối hơn mười vạn kim tệ!
Mặc dù Đỗ Duy không thiếu mười vạn kim tệ nhưng hắn lôi kéo bọn Dransa nhập bọn tất nhiên là có tính toán khác!
Bá tước Villa suy nghĩ một lát rồi cũng cười nói:
- Gia tộc ta không buôn bán vũ khí mấy nhưng thương hội ở các nơi trên đại lục cũng có không ít. Như vậy đi, nếu phân hội của hiệp hội ở các nơi muốn tu sửa lại ta sẽ để cho thương hội của gia tộc ở những nơi đó giúp đỡ nhiều hơn một chút, cả xuất tiền xuất sức đều không cần bàn.
Còn Carmi Ciro thì cười cười, tuổi hắn gần tuổi Đỗ Duy nhất nên khi nói chuyện cũng tùy ý hơn:
- Các vị đừng nhìn ta! Mặc dù bây giờ ta là quân vụ phó đại thần nhưng của cải của ta kém xa các vị! Tiền tài của ta chẳng có bao nhiêu đâu, bất quá những phương diện khác nếu Đỗ Duy ngài cần gì ta đều sẽ gắng hết sức trợ giúp.
Lời hắn nói là thật, Carmi Ciro mới nổi lên được có ba năm, của cải của hắn thực sự không thể so sánh được với hai lão gia hỏa kia, cho dù là kết thân với gia tộc lão tể tướng thì thời gian cũng vẫn rất ngắn, trong tay cũng chẳng có bao nhiêu tiền.
Đỗ Duy cười nói:
- Đương nhiên không thiếu phần trợ giúp của ngươi rồi! Carmi Ciro đại nhân... Ừm, ta cần một lời cho phép của quân đội, còn có một số chuyện nữa. Ngài phải dùng danh nghĩa quân đội thông báo tới khắp nơi... Ta không dám làm phiền mấy tên gia hỏa ở bộ chính trị, hiệu suất của đám đó quá kém, nếu giao cho chúng chỉ sợ sang năm vẫn chưa xong!
Ba người cùng nhìn Đỗ Duy:
- Rốt cuộc ngươi tính làm thế nào?
Ánh mắt Đỗ Duy lóe lên, mỉm cười nói:
- Muốn xây dựng lại Hiệp Hội kỵ sĩ đầu tiên phải gây dựng lại uy danh của nó đã! Không có danh không thể lập! Không có uy càng không thể lập! Có uy tín rồi mới có thể làm những việc khác được! Các vị, ta nói thật, về mặt tiền bạc ta không hề lo lắng. Nhưng nếu muốn lấp đầy cái động không đáy này không thể để một mình chúng ta bỏ tiền túi ra nuôi sống Hiệp Hội kỵ sĩ dược? Muốn Hiệp Hội kỵ sĩ khởi tử hồi sinh đầu tiên phải nâng uy tín của nó lên lại mới được!
- Ngươi cứ nói thẳng ra đi. Đỗ Duy, ngươi tính làm thế nào?
Khuôn mặt ba người đều đầy vẻ tín nhiệm. Họ đã hợp tác với Đỗ Duy vài lần, cả ba đều hiểu rõ hắn có rất nhiều tư tưởng kỳ diệu, hợp tác với hắn cả ba đều nhận được không ít chỗ tốt. Lần trước sản xuất khinh khí cầu cho quân đội đế quốc cả ba nhà đều kiếm được không ít rồi.
Đỗ Duy cười ha hả, vươn tay chấm vào trong chén rượu rồi viết vài chứ lên bàn.
Ba người cúi xuống nhìn, đều không khỏi ngây dại.
Còn Deron tay nắm dao nĩa, miệng còn cắn một miếng thịt trâu khi nhìn mấy chữ đó cũng ngây ngẩn cả người.
Chỉ thấy trên mặt bàn có vài chữ như rồng bay phượng múa, rõ ràng là: Đại hội tỷ võ đệ nhất thiên hạ!
Đám người bàn chuyện Hiệp Hội kỵ sĩ cả buổi tối, nửa đêm mới ngừng lại trở về.
Sau khi Đỗ Duy uống say được đám hộ vệ đưa về, lão Deron vốn đã ngủ gục trên bàn đột nhiên ngồi phắt dậy, ánh mắt sáng ngời, đâu còn chút vẻ xay xỉn?
Lão què Dofe khập khiễng đi tới đóng cửa lại, xoay người nhìn Deron trong phòng, lớn tiếng nói:
- Lão gia của ta ơi, nếu ngươi uống đủ rồi thi đi nghỉ đi. Ta còn phải dọn dẹp nữa chứ, giờ đã nửa đêm rồi, các ngươi không sao chứ bộ xương gì của ta thì buồn ngủ lắm rồi!
Deron cười ha hả đứng dậy nói:
- Dofe, ngươi nói xem lần này có thể thành công không?
Lão Dofe liếc ngang sang hắn:
- Mũi thương kỵ sĩ đó sao ngươi lại đưa cho tên công tước Tulip kia? Nó là thánh vật của hiệp hội đấy!
Deron bĩu môi:
- Chính vì nói là thánh vật cho nên ta mới đưa cho hắn... Ngươi nghĩ xem, chỗ này của chúng ta chỉ có hai ba người, một món đồ quý giá như vậy nếu để ở đây chúng ta lấy đâu ra sức bảo quản? Đưa cho hắn ta vẫn thấy thoải mái hơn nhiều.
Dừng một lát, hắn đột nhiên cười:
- Tên Đỗ Duy này đúng là một kẻ thú vị!
- Hừ! Ngươi động tâm rồi sao?
Dofe thản nhiên nói:
- Ở chỗ rách nát này nhiều năm như vậy, bộ xương của ngươi cũng phát ngứa rồi à?
- Coi như thế đi.
Deron lắc đầu, duỗi lưng nói:
- Ta đã như vậy bao nhiêu năm rồi, thực sự không muốn hoạt động lại nữa! Cứ ngồi ăn chờ chết như bây giờ cũng không tồi.
Vừa nói hắn vừa ngửa mặt lên trời cười ha hả, lảo đảo đi về phía phòng ngủ của mình. Trước khi đi hắn vẫn nhìn thoáng qua dòng chữ "Đại hội tỷ võ đệ nhất thiên hạ" do Đỗ Duy dùng rượu viết lên bàn...
Rượu đã khô đi nhưng vết rượu đỏ tươi vẫn còn dính trên bàn, chữ viết màu đỏ tươi...
Deron sửng sốt một hồi, khóe miệng nở nụ cười, đột nhiên vươn tay ra...
Lòng bàn tay của hắn tỏa sáng, khẽ phủi lên bàn một cái, trong nháy mắt dòng chữ đó đã biến mất, không còn chút dấu vết!
Hắn xoay người lại, khoát tay áo cười ha hả:
- Mau ngủ đi, Dofe thân ái, ngày mai sẽ nhiều việc đấy! Ngày mai người của các gia tộc sẽ tới lấy hết đồ trong kho đi... Việc này tốn sức lắm đấy.
Lão Dofe đưa mắt nhìn Deron đi về phía cửa, lại nhìn sắc trời bên ngoài một chút, đột nhiên nhỏ giọng than một câu:
- Đại hội tỷ võ đệ nhất thiên hạ... Hừ, thú vị!
Buổi sáng hôm sau, quân đội đế quốc dùng phương thức báo cáo khẩn cấp của quân đội, vô số kỵ binh cưỡi khoái mã ra khỏi đế đô, đi khắp bốn phương tám hướng!
Nhiệm vụ của bọn họ đều là gửi một thông báo tới các nơi sau đó lại từ nơi đóng quân của quân đội dùng khoái mã gửi tới các địa phương!
Nội dung của thông báo này là:
- Để xây dựng lại cơn gió thượng võ trên khắp đế quốc! Quyết định ba tháng sau cũng là ngày thứ hai sau năm mới, đế đô sẽ mở "đại hội tỷ võ đệ nhất thiên hạ" để phát huy làn gió thượng võ mạnh mẽ trên Roland đại lục! Phàm là võ giả tự tin với bản thân mình đều có thẻ tới tổng bộ Hiệp Hội kỵ sĩ đại lục tại đế đô sớm mười ngày để đăng ký!
Lần đại hội này, người chiến thắng sẽ được Nhiếp Chính vương điện hạ tự mình ban cho danh hiệu dũng sĩ đệ nhất đại lục, ban cho chức đoàn trưởng kỵ sĩ đoàn thanh kiếm Roland! Ban cho một bộ áo giáp vàng kỵ sĩ, mười vạn kim tệ!
Đồng thời năm mươi người đứng đầu đều có thể trúng cử vào hàng ngũ của kỵ sĩ đoàn thanh kiếm Roland! Mỗi người được ban một bộ giáp bạc kỵ sĩ, một vạn kim tệ!
Những người khác đều có cơ hội lựa chọn gia nhập quân đoàn chủ chiến của đế quốc!
Những người được họn vào kỵ sĩ đoàn thanh kiếm Roland phải tuyên thệ thuần phục Hiệp Hội kỵ sĩ, trở thành người thủ hộ cho cây thương Ronkinus!
Thông báo này nhanh chóng truyền khắp đại lục.
Có thể tưởng tượng được tin tức kia truyền nhanh tới mức nào, nó như một cơn gió quét khắp Roland đại lục tạo nên một đợt thủy triều!
← Ch. 486 | Ch. 488 → |