← Ch.520 | Ch.522 → |
Công chúa Louise nhãn thần mê say, si ngốc nhìn Hussein giống như 2 người đã yêu nhau từ lâu. Hussein thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói:
- Sau khi quay lại đế đô, ta sẽ hộ tống muội trở về hoàng cung.
- ...
Vừa nghe những lời này, sắc mặt công chúa lập tức trầm xuống, ánh mắt lại trở nên thấp thỏm, vội vàng hạ thấp giọng:
- Nhưng... Nhưng...
Nàng lại lo lắng một việc.
Nàng rất yêu Hussein, điểm này nàng hoàn toàn hiểu rõ. Nàng cũng biết Hussein yêu mình, mặc dù nam nhân này chưa biểu lộ ra bao giờ.
Sau khi biết được Hussein rốt cục đã thoát khỏi lệnh truy nã kia, nàng vô cùng vui sướng cho y.
Nhưng hiện tại, càng ngày càng đến gần đế đô, trong lòng nàng lại bắt lo lắng một việc khác
- Muội... Chúng ta làm thế nào bây giờ?
Louise hiểu được mình là một công chúa! Một công chúa thuộc hoàng thất. Vì vậy nàng được định sẵn phải gả cho một đại nhân vật, một vị quý tộc thanh danh hiển hách, trở thành một công cụ liên kết giữa hoàng thất và đám quý tộc. Chỉ sợ lúc đó Nhiếp Chính vương ca ca cho dù thương yêu nàng đến mấy thì có lẽ y cũng chỉ dễ dàng tha thứ khi nàng lựa chọn trượng phu trong phạm vi cho phép mà thôi.
Nhưng...Hussein thì không được!
Mặc dù không còn lệnh truy nã nữa, nhưng hắn đã từng phạm phải luật "Tử nhân"! Coi như đã thay đổi hoàn toàn thân phận của hắn...Địa vị của hắn đã thấp lại càng thấp! Người trong hoàng thất tất nhiên sẽ không dễ dàng gả một vị công chúa cho một người không có thân phận như vậy.
Đôi lứa yêu nhau thì tâm trí vô cùng tương thông. Nhìn thấy sắc mặt Louise tối xầm, Hussein nhanh chóng hiểu được điều nàng đang trăn trở.
Tuy vậy, vị thánh kỵ sỹ này không dùng lời ngon tiếng ngọt để an ủi, mà sử dụng cách đơn giản, trực tiếp nhất để biểu lộ tấm lòng của mình.
- Louise, nàng không cần phải quá lo lắng!
Hussein trầm giọng:
- Không một ai có thể ngăn cản được chúng ta! Ta cam đoan là như vậy!
Không ai có thể hoài nghi ý chí của Hussein! Nếu như đám hoàng thất thật sự muốn ngăn trở, y nhất định sẽ xuất ra trường kiếm, quyết đoạt lấy công chúa từ trong hoàng cung, sau đó mang theo nàng đi khắp bốn phương.
Trong lúc đôi tình lữ này đang diễn cảnh "khổ tình hý địa" (thề non hẹn biển) với nhau thì một thanh âm uể oải phá vỡ khung cảnh từ con đường phía trước vọng đến.
- Buổi sáng tốt lành, ta đại diện cho kỵ sĩ của gia tộc hoa Tulip xin chào. Hôm nay khí trời quả thật rất tốt!
Hussein khẽ giật mình, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đang đứng giữa đại lộ. :
Đỗ Duy tay cầm cương ngựa, quần áo cả người trắng toát. Trên người khoác chiếc áo choàng lớn, bộ dáng lười biếng, mắt híp lại dường như đang hưởng thụ ánh nắng mặt trời ấm áp.
Đám kỵ sĩ phía trước nhìn thấy bộ dáng vị công tước đại nhân như vậy, lập tức dừng ngựa lại. Một mệnh lệnh vang lên, toàn bộ kỵ sĩ phi thân xuống ngựa chỉnh tề đứng nghiêm xếp thành hàng.
Đỗ Duy khẽ gật đầu, buông lỏng dây cương, đưa cho một tên thuộc hạ dẫn ngựa đi. Hắn đi đủng đỉnh đi xuyên qua đội kỵ mã, đi tới bên cạnh xe ngựa của công chúa, nhìn lên gương mặt đang hết sức phấn chấn của Hussein.
Đỗ Duy cười, một nụ cười rất chân thành.
Hắn nhận ra sự thay đổi của Hussein, tên này rốt cuộc cũng không còn cái bộ dáng lãnh khốc, mặt mũi thâm trầm như trước nữa.
Bây giờ toàn thân Hussein dường như tràn ngập sức sống và ý chí chiến đấu mãnh liệt.
Lúc này nhìn y mới giống một nam tử hơn ba mươi tuổi chứ không phải bộ dạng thâm trầm như lão già ngày trước.
Hơn nữa, hắn còn nhìn ra được một tia hạnh phúc ẩn dấu trong nhãn thần của y. Thân là bằng hữu của Hussein, hắn cảm thấy một niềm cao hứng xuất phát từ tận đáy lòng.
- Trời ạ, Hussein!
Đỗ Duy cười lớn một tiếng:
- Nhìn ngươi bây giờ quả thật quá là đẹp trai mà...cứ như này thì các cô nương nhất định sẽ bị ngươi làm điên đảo mất thôi! Ngươi hiện tại mới thực sự đúng là một vị kỵ sĩ đầy kiêu hãnh. Ông trời, đáng lẽ ra ta nên để ngươi mặc trang phục như vậy từ sớm mới phải.
Vừa nói, Đỗ Duy vừa cố ý bước đến gần, trợn mắt thấp giọng khẽ hỏi:
- Mùi vị tình yêu như thế nào hả?
Hussein nhắm chặt mắt không thèm trả lời. Trái lại công chúa bên trong xe ngựa nghe thấy vậy thì xấu hổ đỏ bừng mặt.
- Ồ, xin ra mặt công chúa điện hạ!
Đỗ Duy tùy tiện hướng về phía công chúa khẽ gật đầu một cái, coi như là hành lễ.
Sau đó, hắn vẫn quan sát Hussein, cẩn thận đánh giá một lúc lâu. Từ trong nhãn thần của Đỗ Duy toát lên một niềm vui sướng chân thành. Hắn bước lại gần, dùng sức ôm chặt Hussein.
Hắn ôm rất mạnh mẽ, cho dù Hussein toàn thân mặc khải giáp cứng rắn nhưng cũng cảm thấy có chút đau đớn, nhưng hắn cũng không thèm để ý.
- Bằng hữu của ta, ta rất thích nhìn thấy hình dáng ngươi bây giờ, là một vị anh hùng tỏa sáng như ánh nắng mặt trời!
Đỗ Duy nắm lấy vai Hussein cười nói.
Hussein trầm mặc một hồi, rồi cũng dùng sức ôm chặt lấy Đỗ Duy. Thiên ngôn vạn ngữ (trăm ngàn lời nói) cũng chỉ gói gọn trong một câu.
- Cảm ơn!
Y nói ra câu này, thanh âm vô cùng chân thành.
- Xin lỗi, bằng hữu của ta!
Đỗ Duy kéo Hussein sang một bên, thấp giọng nói:
- Ta từ sáng sớm đã chạy đến đây để đón các ngươi, kỳ thật là muốn làm phiền ngươi giúp ta một việc.
Hussein không nói gì, chỉ lẳng lặng nghe hắn nói.
- Hiện tại ngươi không thể vào thành...à...không...không phải là có chuyện gì ngoài ý muốn.
Đỗ Duy thở dài:
- Ngươi yên tâm, chỉ là có một việc, phải có người đi làm, nhưng bây giờ ta lại không đi được. Người bên cạnh ta, sợ rằng chỉ có ngươi mới có thể làm tốt việc này.
- Nói đi!
Hussein tay nắm chặt chuôi kiếm, trầm giọng.
Đỗ Duy lập tức nói ra một người:
- Khoảng hơn bốn mươi tuổi, thống lĩnh quân phòng thủ Tử Diệp thành phía Nam. Thực lực cường đại ước chừng ngũ hoặc lục cấp, tuy vậy điều này không quan trọng, đối với ngươi mà nói đều như nhau...Tên này nhất định phải chết.
Hussein không xen vào, bình thản chờ Đỗ Duy nói xong.
*****
- Cái ta cần là tốc độ. Ta muốn ngươi đi giúp ta một chuyến, giết tên kia, mang đầu của hắn đến đế đô gặp ta. Hơn nữa, sự tình phải nhanh, nhưng cũng phải kín đáo...ý tứ kín đáo ngươi hiểu chứ.
Đỗ Duy vừa dứt lời, từ trong ngực lấy ra một kiện áo choàng phi thiên ma pháp, đưa cho Hussein:
- Thời gian rất gấp, kỵ mã quá chậm, cho nên đồ này cấp cho ngươi, nếu như ngươi có thể trong vòng vài ngày trở về là tốt nhất.
- Yên tâm, không ai có thể biết hắn chết như thế nào.
Hussein tiếp nhận kiện áo choàng:
- Ta bây giờ phải đi. Ngươi...hãy hộ tống Louise quay về hoàng cung.
- Cực thân ngươi rồi, bằng hữu của ta.
Đỗ Duy cười cười:
- Nhưng chờ ngươi trở về, ta sẽ cấp cho ngươi một việc đại kinh hỉ.
Hussein không quá để ý đến câu nói sau cùng của Đỗ Duy, lập tức dắt ngựa rời đi. Y là một nam nhân thô kệch, thậm chí cũng không tới bên xe ngựa để cáo biệt Louise.
Y chỉ biết là Đỗ Duy đang rất sốt ruột, nếu không cũng sẽ không chạy ra ngoài thành để đón mình, nhờ y nhanh chóng giải quyết việc này.
- Chờ một chút!
Đỗ Duy nhìn thấy Hussein xoay người dắt ngựa, đột nhiên có chút cổ quái:
- Hussein, ngươi không có vấn đề gì hỏi ta sao?
- Hỏi cái gì?
Đỗ Đuy lắc đầu cười khổ:
- Ta là muốn nhờ ngươi đi giết người, hơn nữa lại là ám sát. Lão huynh ơi... chẳng lẽ ngươi không hỏi xem tên kia có phải là người xấu hay không? Hắn có đáng chết hay không sao?
Hussein chợt cười một tiếng, nhìn thẳng Đỗ Duy:
- Ta tin ngươi!
Nói xong, hắn dắt ngựa đi đến bên người Đỗ Duy, chợt dừng lại một chút rồi khẽ nói, thanh âm bình thản nhưng vô cùng chân thành.
- Đỗ Duy, cảm ơn ngươi đã mang ta... trở lại dưới ánh sáng mặt trời!
Nhìn Hussein phóng ngựa như bay rời đi, Đỗ Duy thở dài. Hắn vừa rồi trong lòng có chút cảm động, tên nam nhân cứng như đá này...đột nhiên lại có xúc cảm như vậy, quả thật làm cho người ta giật mình.
Xoay người lại, Đỗ Duy đi tới bên cạnh xe ngựa, công chúa Louise đang dõi theo thân ảnh ngày càng xa của Hussein.
- Rất xin lỗi điện hạ!
Đỗ Duy cười khổ nói:
- Bởi vì có chút việc gấp, nên hắn ngay cả cáo biệt nàng mà cũng...
- Không sao đâu!
Công chúa khẽ gật đầu. Giây phút này, nhãn thần của nàng hết sức ôn nhu, giống như một thê tử nhìn trượng phu đi xa, khẽ cười một tiếng:
- Chuyện của nam nhân... ta có thể hiểu được mà!
Nói xong, nàng nhìn Đỗ Duy cười hỏi:
- Công tước đại nhân, ngài có thể lên xe ngựa ngồi cùng ta được không? Ta đang có một số chuyện muốn hỏi ngài một chút trên đường đi.
Đỗ Duy cười tươi, làm sao có thể cự tuyệt yêu cầu này được.
Vừa lên ngựa, đội ngũ tiếp tục đi tới, công chúa Louise lập tức đóng cửa sổ xe lại, sau đó quay đầu nhìn Đỗ Duy, thanh âm nghiêm túc, chậm rãi nói:
- Công tước đại nhân, ta bây giờ có một nan đề, hơn nữa, ta cảm giác được, nan đề này phải do ngài giúp ra giải quyết. Vả lại, chuyện này vốn dĩ là thuộc trách nhiệm của ngài mà.
- .... Cái gì?
Đỗ Duy híp mắt, cười giả lả hỏi lại.
Louise hít một hơi thật sâu để lấy dũng khí, gương mặt chợt đỏ ửng lên, có vẻ ngượng ngùng, lúng túng một lúc rồi thấp giọng nói:
- Ta phải gả cho Hussein!
Nàng nói xong những lời này, trong lòng hết sức kích động, nhưng lại nhìn thấy bộ dáng không có chút phản ứng của Đỗ Duy, nàng hết sức tức giận.
- Nói gì đi chứ, công tước đại nhân!
Louise nghiến răng, gằn giọng nói:
- Đây chẳng phải là kết quả mà ngài vẫn hy vọng sao?
Đỗ Duy vẫn giả bộ ngu ngơ hỏi lại:
- Ta không biết nàng muốn nói cái gì cả.
- Ngài...!
Công chúa Louise nổi giận, quát lên:
- Ta mặc dù không có tâm cơ thâm sâu gì, nhưng ta cũng không phải là đứa ngốc! Ta tôn kính công tước đại nhân! Đừng cho là ta không nhìn ra, bắt đầu từ thành Syria...ngài đã ra sức tác hợp cho ta và Hussein...
Nói đến đây, gương mặt nàng đỏ ửng, tuy vậy vẫn dũng cảm nói tiếp, hung hăng trừng mặt bức bách Đỗ Duy:
- Mặc dù ta không biết tại sao ngài lại làm như vậy, nhưng ta cũng không quan tâm nữa. Vấn đề bây giờ là ngài cố ý tác hợp cho hai người chúng ta, kết quả là ta thực sự đã yêu hắn...Ta thương chàng! Không sai, ta tin tưởng chàng cũng yêu ta! Chỉ là công tước đại nhân, hẳn là ngài cũng biết, thân phận của ta đối với chuyện này là một trở ngại rất lớn.
Đỗ Duy cười hắc hắc, ngắm nghía khuôn mặt đầy lo lắng của Louise.
- Những điều này là do ngài cố ý an bài, vậy thì vấn đề hiện tại cũng phải do ngài giải quyết!
Louise oán hận nhìn Đỗ Duy.
- Được rồi!
Đỗ Duy giơ hai tay lên hỏi:
- Nàng muốn gả cho hắn sao?
- Phải...Đúng vậy!
Louise lấy hết dũng khí đáp, chỉ là tiếp đó có chút bất an hỏi lại:
- Nhưng ngài cũng biết ca ca của ta, Nhiếp Chính vương điện hạ, huynh ấy vốn tính toán gả ta cho ngài. Cho dù không gả cho ngài, huynh ấy cũng nhất định gả ta cho một trong thập đại quý tộc (mười quý tộc lớn nhất), thậm chí ta còn lo huynh ấy còn an bài gả ta cho tên Alpay kia. Nghe nói tên này thời gian gần đây rất được sủng ái.
- Yên tâm, chuyện mà nàng nói đến tuyệt đối sẽ không phát sinh.
Đỗ Duy vỗ ngực lớn tiếng cam đoan:
- Ta sẽ nghĩ biện pháp giúp các ngươi hoàn thành nguyện vọng. Cứ tin ta, Hussein chắc chắn sẽ cưới nàng. :
- Vậy tốt nhất là ngài phải an bài sớm đi.
Louise cắn răng:
- Ngài biết đấy, ta cũng đã 18 tuổi rồi. Ở độ tuổi này, với địa vị công chúa như ta thì phải sớm định ra hôn sự. Ta không có cách nào để kéo dài thời gian nữa, ta còn lo lần này trở lại đế đô, ca ca sẽ lập tức an bài hôn nhân cho ta ngay.
- Lo lắng của nàng...sẽ không bao giờ xảy ra.
Đỗ Duy ra vẻ cao thâm mặc trắc (bí hiểm) cười đáp lại.
Hắn rất yên tâm.
Hiện tại, tâm tư của Nhiếp Chính vương toàn bộ đều tập trung cách ứng phó sau cái chết bất đắc kỳ tử của lão hoàng đế. Cuộc chiến kế thừa ngôi vị hoàng đế, mà thời gian gần đây Đỗ Duy đang ra sức mưu đồ giúp cho tiểu hoàng tử Charlie tranh quyền kế thừa hoàng vị, chắc chắn sẽ nổ ra.
Tình thế như vậy, Nhiếp Chính vương làm sao còn tâm tư nghĩ đến hôn sự của muội muội hắn.
Cái khác không nói, nhưng kéo dài thêm vài tháng hẳn là không thành vấn đề. Đặc biệt là khi tin tức lão hoàng đế băng hà được công bố ra ngoài, theo tập tục, khi lão hoàng đế vừa mất, nhi nữ của y chắc chắn sẽ không được tổ chức hôn lễ ngay sau đó.
Chỉ cần thành công kéo dài thêm vài tháng hoặc hơn một năm, đến khi chiến tranh nổ ra, sự tình này có thể còn xoay chuyển được.
Xe ngựa một mạch tiến thẳng vào thành, chở công chúa Louise đến tận hoàng cung.
Trước khi rời đi, Louise nhìn thật sâu vào mắt Đỗ Đuy nói:
- Mong ngài nhớ kỹ lời hứa của mình!
"Ta sẽ giúp nàng được như nguyện." Đỗ Duy nghiêm chỉnh đáp lại:"Hussein là bằng hữu của ta, ta cũng rất hy vọng hắn được hạnh phúc."
Dõi theo công chúa Louise với vẻ mặt chưa hết sầu lo bước đi, Đỗ Duy khẽ thở dài.
...Mai mối quả không phải là công việc dễ dàng!
Đỗ Duy vẫn còn rất nhiều việc cần làm.
Luận võ đại hội chỉ là ngụy trang để che mắt mọi người, vấn đề chính quan trọng là phải sắp xếp thế nào để tận dụng thật tốt cơ hội của việc kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Trời vừa tối, hắn lập tức chạy đến La Lan đại lục Ma Pháp công hội ở thành Đông của đế quốc.
Đối với Đỗ Duy mà nói, đến thời điểm này củi khô đã được chuẩn bị đầy đủ, hiện tại chỉ cần thêm một mồi lửa vào nữa là bùng cháy.
← Ch. 520 | Ch. 522 → |