← Ch.537 | Ch.539 → |
Đối với những tin tốt từ phía đế quốc truyền đến, thống soái ở tiền tuyến vô phương cự tuyệt, hơn nữa, vô luận là nhân viên thần chức giáo hội hay ma pháp sư của Ma Pháp công hội, thứ tốt đẹp họ mang đến cho binh lính là sĩ khí cùng với sự phấn chấn tinh thần.
Sự trấn an của nhân viên thần chức khiến phần lớn tướng sĩ tiêu trừ sự sợ hãi đối với ám ảnh trở thành món ăn của địch nhân sau khi chết trên chiến trường.
Sau khi nhóm nhân viên thần chức đầu tiên đến, lập tức được phái đến tuyến đầu của phòng tuyến, để lắng nghe những cầu nguyện của binh lính ở đây. Nhân viên thần chức tuyên truyền, tỏ vẻ rằng quân đội đế quốc dưới sự phù hộ của thần linh, cùng với địch nhân tà ác tiến hành chiến đấu thì chẳng sợ chết trận sa trường. Chỉ cần anh dũng chiến đấu, sau khi chết, linh hồn cũng có thể trở về vòng tay của thần. Những lời thuyết pháp như thế cũng có tác dụng rất lớn cho những hoang mang, khủng hoảng của binh lính.
Còn về phần đội ngũ ma pháp sư, các binh sĩ cấp phổ thông đối với ma pháp sư đều có thái độ tuyệt đối hoan nghênh. Tất cả đều cho rằng, có những cường giả thực lực siêu phàm này gia nhập liên minh, chiến tranh hẳn là sẽ trở nên dễ dàng hơn một tí.
Nhưng mà, khác với với binh lính bình thường, những tướng lãnh cấp cao như Rostock thì không cho là như vậy. Những tướng lãnh cao tầng, đối với ma pháp sư gia nhập liên minh, vẫn bảo lưu thái độ hoan nghênh.
Những tướng lãnh này đều đã từng cùng với ma pháp sư giao tiếp, biết được, những tính tình của những ma pháp sư này như thế nào! Bọn họ tính tình cổ quái, cực kỳ kiêu ngạo, không nghe lệnh chỉ huy. Tham gia cũng thuần túy do bởi hứng thú, cao hứng bọn họ sẽ vì ngươi bỏ ra nhiều sức lực, nếu không cao hứng, không làm ngươi thêm phiền cũng là may lắm rồi.
Đáng ghét hơn là bọn họ có đặc quyền giai cấp, quân lệnh cũng vô phương ra lệnh và chỉ huy bọn họ. Cho nên, mặc dù bọn họ cường đại, nhưng mà chính là một nhóm căn bản không nghe chỉ huy, không chút nào hiểu được phối hợp lực lượng, vậy thì có nhiều hơn cũng có tác dụng gì?
Huống chi, nhóm đệ tử đầu tiên của ma pháp học viện cũng đã tốt nghiệp, đó mới thật là do đế quốc bồi dưỡng ra, là một đội ngũ ma pháp sư phục tùng chỉ huy. So sánh với họ, các tướng lãnh cao cấp ở tiền tuyến cho rằng, những ma pháp sư được huấn luyện quân sự này mới đáng được chờ mong.
Còn nói về phần...động viên của Hiệp Hội kỵ sĩ... dưới cái nhìn của các tướng lĩnh như Rostock, quả thực đáng nực cười!
Hiệp Hội kỵ sĩ? Bọn họ có thể làm được chuyện gì? Một tổ chức đang sống dở chết dở, vốn được mang tiếng là "một trong ba tổ chức lớn của đại lục", ngoài cái bảng hiệu ra, Hiệp Hội kỵ sĩ còn được cái gì?
Mà lời hiệu triệu cùng với lệnh thuê lính kia, quả thực đáng chê cười!
Đối với những kẻ xuất thân từ quân chính quy, nhất là các tướng lĩnh của quân đoàn Bạo Phong của Rostock, quân đoàn chủ chiến tinh nhuệ nhất mà nói, bọn họ trong ánh mắt vốn đã xem thường những "lính đánh thuê" này. Nhất là sau khi Hiệp Hội kỵ sĩ hiệu triệu, những dong binh chiêu mộ được tuyệt đại đa số đều là những tay trước kia nằm trong những dong binh đoàn buôn lậu.
Mà quan hệ giữa Bạo Phong quân đoàn cùng với những dong binh đoàn buôn lậu này, nhất là những sĩ quan trấn thủ biên giới phía Bắc chuyên săn lùng các nhóm võ trang buôn lậu, song phương trải qua nhiều năm va chạm không ngừng, đại hận thì không có, nhưng tiểu cừu thì cũng không ít.
Nhưng, chỉ là thầm oán hận trong lòng. Dù sao, đây cũng là lực lượng do ba tổ chức lớn nhất của đế quốc cống hiến, đối với cao tầng của đế quốc mà nói, đây là những tin tức tốt quan trọng đáng giá để tuyên truyền. Cho nên khi giấy tờ chuyển đến từ đế đô lệnh cho tiền tuyến tận lực phối hợp.
Cho nên, đám người Rostock mặc dù bất mãn, nhưng cũng chỉ có thể làm theo. Những nhân viên thần chức có thể làm an lòng binh lính được hoan nghênh, lập tức đưa lên tiền tuyến. Rất nhanh, quân đội ở tiền tuyến đưa đi để an ủi nhân tâm.
Mà những ma pháp sư thân phận cao quý cũng chiếm được đãi ngộ dành cho khách quý, có điều là chỉ nghỉ ngơi ở tuyến sau, Bạo Phong quân đoàn từ trên xuống dưới đối với những ma pháp sư này tuân theo bốn chữ: kính nhi viễn chi.
Còn về phần lính đánh thuê từ do Hiệp Hội kỵ sĩ chiêu mộ... Hừ, đóng quân rất xa phía sau vùng phụ cận của trụ sở không quân ở tuyến hai. Mỹ danh là: quân đội dự bị. Ai bảo trong ba tổ chức, Hiệp Hội kỵ sĩ có địa vị thấp nhất làm chi?
Bằng vào thân phận đoàn trưởng của Băng Phong quân đoàn, hắn phải nể mặt của giáo hội, phải nể mặt của Ma Pháp công hội, nhưng hoàn toàn có thể không cần nể mặt Hiệp Hội kỵ sĩ.
Sau trận chiến đầu tiên, hai vạn quân tiên phong của quân đội thú nhân lui một đoạn cự ly về phía sau. Sau đó, bắt đầu huấn luyện cơ bản.
Do quân đội loài người tại phòng tuyến Kaspersky không có ý ra ngoài thành nghênh chiến, quân đội thú nhân bắt đầu xây dựng quân doanh của họ.
Từng nhóm lớn những vật liệu gỗ được vận chuyển đến, sau mười ngày, lại một đội thú quân quân đội lục tục chạy đến tiền tuyến. Từ trên tường thành nhìn ra, ngoài ra còn có không quân từ không trung khí cầu đưa đến tin tức, bây giờ, tụ họp tại phía Bắc phòng tuyến, trong một địa phương ước chừng ba cây số, có hơn mười vạn thú nhân quân đội. Những thú nhân này tựa như cũng tính toán trường kỳ tác chiến. Bọn họ chặt cây trong rừng, dưới sự lao động của những thú nhân khỏe mạnh, doanh trại được dựng lên từng cái một.
Chẳng đến mấy ngày, từ trên tường thành, dùng ống nhòm, có thể thấy rõ những tường gỗ phía xa xa ngày càng dài. Một vọng đài giản dị bằng gỗ cũng được dựng lên. Mỗi ngày, binh lính đứng trên tường thành, đều rõ ràng nghe thấy trong trận doanh của địch nhân những động tĩnh của khí thế làm việc ngất trời. Âm thanh của nhân công, tiếng la hét ầm ỉ, tiếng chặt cây, đóng cọc.
Căn cứ vào tin tức quan sát được, đại đội thú nhân từ Băng Phong rừng rậm cuồn cuộn không ngừng tuôn ra, hội tụ tại đây. Giống như một dòng suối nhỏ, rốt cuộc hội tụ thành một mảng biển đáng sợ - biển thú!
Mười ngày sau, xuất hiện trước mắt các tướng sĩ phòng tuyến Kaspersky, một tòa doanh trại quy mô lớn ở phía Bắc đã thành hình.
Tuyến đầu là cây gỗ cao ngoài hai thước, còn bố trí thêm cọc gỗ. Trên vọng đài, có thú nhân lưng đeo cung sắt cảnh giới, từng cái từng cái doanh trại được đông đảo dựng lên... Dựa vào tin tức theo dõi của không quân, phiến doanh trại này trên mặt đất cứ một mực kéo dài về phía Bắc. Trải rộng trên diện tích hơn mười dặm dài! Ước chừng có thể dung nạp số lượng địch nhân hơn mười vạn, mà đây chỉ là con số phỏng đoán.
Thú nhân dùng vật liệu gỗ chế tạo thành các loại công cụ, từng đội từng đội xe đẩy, mang những vật tư thu hoạch từ hậu phương đến. Có lương thực, có vật liệu gỗ, có các loại thực vật cỏ khô ... càng nhiều hơn, chính là thi thể các loại ma thú biến thành thịt khô!
Ngoài ra vài đội thú nhân đã nhanh chóng tản ra, lục soát bên trong khu vực phụ cận mấy trăm dặm tìm những thôn trấn mà nhân loại đã rời bỏ, đem sưu tập những vật tư có được trở về: vật liệu đá, công cụ, thậm chí là chỉ một bột bao tải hạt giống.
Thú nhân tịnh không nóng nảy tiến công... Điều này làm cho loài người có chút kinh ngạc. Bọn họ xem ra, những quái vật này hẳn là thuộc loại sinh vật đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, như thế nào lại có biểu hiện kiên nhẫn đến vậy... Rốt cuộc là không biết có thể có còn kiên nhẫn nữa không?
Nhân loại không biết...Trải qua thời gian chờ đợi một vạn năm, tội dân tuyệt đối không thiếu kiên nhẫn! Một vạn năm còn được, chỉ có mấy ngày thì tính là cái gì?
- Những quái vật này đang tìm chết.
Trong một lần hội nghị quân sự, đa số tướng lãnh loài người đưa ra đánh giá như vậy.
Hơn nữa, những quan niệm như vậy chiếm số đông, đa số tướng lãnh quyết đoán đều cho rằng như vậy.
- Những quái vật này quả thật điên rồi, bọn họ không ngờ lại cùng chúng ta đánh trường kỳ cùng tiêu hao chiến... Chẳng lẽ bọn họ không biết hậu quả sao? Phía sau chúng ta có được cả đế quốc làm hậu bị. Còn bọn họ, chỉ có không đến một nghìn cây số vuông. Hơn nữa, đây là biên giới phía Bắc, khí hậu rét lạnh, vô phương gieo trồng nhiều lương thực. Dù phía Băng Phong rừng rậm, mặc dù bọn họ có thể dựa vào săn bắt ma thú để cung cấp một bộ phận lương thực. Nhưng dựa vào săn bắt ma thú, căn bản không có khả năng duy trì mức tiêu hao của một lượng quân đội quy mô như thế! Chúng ta đến giờ cũng không biết hậu phương của họ ở nơi nào. Từ việc bọn họ dường như không biết từ đâu xuất hiện, chính là cơ sở duy nhất để khẳng định là: Hậu phương của bọn họ cách nơi này phi thường phi thường xa xôi! Việc này khiến cho việc cung cấp tiếp việc cho đội quân này, trên con đường tiếp tế dài đăng đẳng như vậy, căn bản không có khả năng hoàn thành. Nếu như bọn người kia thực sự có trí tuệ cao, bọn họ hẳn là phải mau chóng khởi xướng công kích đối với chúng ta. Cố gắng phá tan phòng tuyến này của chúng ta, chạy đến bên trong đại lục đoạt lấy lương thực. Bọn họ ở đây thực hiện tiêu hao, sớm muộn gì cũng toàn bộ chết đói.
Những quan niệm này của sĩ quan chiếm được sự đồng ý của đại bộ phận. Cuối cùng, mọi người còn nhịn không được, cười nói:
- Ta đánh cuộc, bọn họ không qua khỏi mùa đông này. Sẽ sớm bị chết đói ở chỗ này.
- Trừ khi bọn họ chỉ cần ăn tuyết và gió Tây Bắc cũng có thể no, ha ha ha ha...
Nhìn thái độ các tướng lĩnh, Rostock nhíu mày thật sâu:
- Các vị!
Lão tướng quân cao giọng hô lên một tiếng như vậy. Nhất thời, mọi người yên tĩnh trở lại.
- Ta cảm giác được, chúng ta không thể lạc quan một cách mù quáng.
Rostock chậm rãi nói:
Trước mặt chúng ta là một loại chủng tộc mà chúng ta căn bản không biết. Chúng ta thiếu hiểu biết về họ. Nhưng vấn đề là, với tình hình hiện giờ, bọn họ có trí tuệ. Hiểu được công nghệ kỹ thuật, hiểu được chiến thuật... Bọn họ bây giờ cùng với chúng ta triển khai cục diện giằng co. Ta cho rằng, không phải bọn họ vờ ngớ ngẩn, mà là... chỉ sợ có nguyên nhân khác. Chúng ta không được chủ quan.... Hơn nữa, Hoa Tulip công tước từng nói với ta, hắn hoài nghi những dị tộc này có thể có một vài chủng tộc có năng lực phi hành trong không trung.
- Công tước Tulip?
Các tướng lĩnh trầm mặc một lát. Nhưng, đại bộ phận vẫn thể hiện bộ dáng cho là không đúng. Công tước Tulip quả thật là thanh danh vang dội, không người bình dân nào không biết. Nhưng mà đối với những tướng lĩnh cầm binh tinh nhuệ nhất của đế quốc này mà nói – đó nhưng chỉ là một hài tử còn chưa đến hai mươi tuổi mà thôi.
- Ta đã quyết định.
Rostock đột nhiên đứng lên:
- Hai mươi ngày! Sau hai mươi ngày, nếu như bọn họ còn không khởi xướng tấn công, chúng ta lập tức động thủ trước! Không thể trông cậy vào việc đợi đợt rét lạnh mùa đông để cho khí hậu giết chết bọn họ. Vận mệnh đế quốc, hẳn là phải nắm giữ trong tay chúng ta! Sau hai mươi ngày, nếu như bọn người kia còn ở nơi này tưởng rằng có thể an cư ở đây, chính chúng ta sẽ cưỡng chế bắt bọn chúng phải di dời.
Không thể không nói, Rostock lúc này quyết định có chút qua loa. Nhưng, vị đại tướng với tư cách là người cầm binh lâu đời nhất của đế quốc này, trong tim của hắn lại luôn luôn có một cảm giác bất an mơ hồ, tựa hồ như, trên người của những địch nhân xa lạ này luôn luôn bao phủ một tầng sương mù, khiến cho mình như vô phương thấy rõ.
Những lính đánh thuê báo danh ở khắp nơi trên đại lục hưởng ứng lệnh triệu tập đang tập trung đông đúc ở một quân doanh tạm, cách hai mươi cây số về phía Nam của phòng tuyến Kaspersky.
Hiệp Hội kỵ sĩ đưa ra mức thưởng kim tệ rộng rãi theo đầu người khiến cho bọn lính đánh thuê, vốn sinh ý đang tiêu điều, tìm được một đường sống. Hơn nữa, từ tin tức gần nhất xem ra, mặc dù mức thưởng này không cao, nhưng dường như sức chiến đấu của những quái vật này, so với ma thú bình thường còn thấp hơn một chút.
Chúng ta ngay cả ma thúc cũng đều đã giết, giết chết mười quái vật như vậy, lấy tiền phát tài, hẳn không khó.
Đương nhiên, cũng có một số ít kỵ sĩ báo danh, những người này vẫn ôm ấp tín ngưỡng kỵ sĩ, là võ giả đem sức lực vì nước vì dân. Nhưng, những người như thế dù sao cũng là thiểu số.
Cách quân doanh tạm thời này hơn một cây số, chính là trụ sở của đế quốc không quân ở tiền tuyến.
Rostock tựa như đem mớ rác rưởi lính đánh thuê hưởng ứng lệnh triệu tập này ném cho Andrea tướng quân ở tuyến hai. Điều này khiến cho Andrea tướng quân có chút bất mãn, nhưng đối với người từng là thủ trưởng của mình, hắn cũng không có cách nào cự tuyệt.
Tin tức đến từ quân doanh tạm thời của đám lính đánh thuê đại lục cho biết bọn họ không cần đế quốc cung cấp vũ khí và áo giáp, thân là lính đánh thuê và kỵ sĩ, bọn họ đều có trang bị của chính mình. Sau khi đến quân doanh tạm thời, sau khi ghi danh xong, rất nhiều người liền náo động la hét:
- Đi đâu tìm quái vật? Tới chỗ nào có thể tìm được những quái vật kia? Đến lúc nào lên chiến trường?
Không đến thời gian mười ngày, quân doanh tạm thời đã có ba nghìn người. Andrea tướng quân cũng lười trông nom cái đám ô hợp này, chỉ phái ba trăm binh lính đi duy trì trật tự. Phái vài tên thầy ký đi ghi danh, đem những kẻ báo danh biên thành một biên chế cấp bộ binh doanh, rồi sau đó tạm thời mặc kệ họ ở nơi này.
Một lúc sau, bọn lính đánh thuê trong quân doanh tạm thời đã được mấy ngày đã có chút bồn chồn. Rất nhiều người bắt đầu kêu la, mỗi ngày đều đến chỗ ghi danh hỏi. Có kẻ còn không nhịn được thậm chí còn tự mình mang người hướng lên phía Bắc, cố gắng đi lên phương Bắc. Chính là, đều không có ngoại lệ, đều bị phòng tuyến Kaspersky vô địch của đế quốc cản, trở về.
Đến một ngày kia, ngoài quân doanh truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập.
Ngoài cửa doanh có hơn mười thớt ngựa chạy như bay đến, đến tới cửa, tên kỵ sĩ đầu tiên trên lưng ngựa dừng lại, thực hiện động tác ngừng khẩn cấp cực kỳ khó. Sức người khiến chiến mã lập tức hí dài một tiếng. Người cưỡi ngựa nhìn cái quân doanh "Vô cùng náo nhiệt" ở trước mặt này, hai hàng long mày dày lập tức liền châu lại vào nhau, thấp giọng than thở:
- Con mẹ nó, đây cũng gọi là quân doanh sao? Quả thực là cái chợ mới đúng!
*****
Trong quân doanh, những lính đánh thuê trên người mặc các loại áo giáp bất đồng, cầm những loại vũ khí dài ngắn khác nhau lười biếng đi qua đi lại. Có người dứt khoát ngồi trên tảng đá ven đường uống rượu, có người túm năm tụm ba nói chuyện phiếm, nhưng cũng có người cởi hết áo giáp, ở một bên đấu sức. Bên cạnh một đám người quan sát vây quanh trầm trồ khen ngợi, thậm chí còn có người tổ chức đánh cuộc.
Xem ra từ phân bố của lều trại trong quân doanh, cũng chỉ có thể nói là cực kỳ lộn xộn! Không có chút nào là sự chỉnh tề của quân đội đồn trú.
Những dong binh này đến từ trời nam biển bắc, mặc dù đã qua ghi danh, lấy danh phận lính đánh thuê của chính mình, hơn nữa cũng có được thân phận người trong "bộ binh doanh"... nhưng họ căn bản sẽ không dựa sinh hoạt theo tiêu chuẩn của quân đội đế quốc, thông thường phần lớn những người báo danh đến từ một dong binh đoàn sẽ tự động ở cùng một chỗ. Trong khắp doanh trại, vài dong binh đoàn có chút danh tiếng đều tự chiếm lấy một phần doanh trại, mà những võ giả độc lai độc vãng thì rải rác ở xung quanh.
Thậm chí xuất hiện những cục diện thú vị, ví như: trên danh nghĩa thuộc về một tiểu đội hơn mười binh lính, có thể một bộ phận đến từ dong binh đoàn A, một phần đến từ dong binh đoàn B... kết quả là binh lính cùng tiểu đội lại phân tán ở trong các khu vực khác nhau trong doanh trại.
Tướng quân Andrea phái tới ba trăm binh lính cùng vài tên thầy ký căn bản không trông coi được những người này, chỉ có thể duy trì một trật tự đơn giản như không đánh nhau, không gây mâu thuẫn... cũng tạm chấp nhận được.
Nhìn doanh trại hỗn độn, ầm ỹ trước mặt, một người đang trên ngựa ở trước cửa doanh lập tức thở dài, lẩm bẩm:
- Ta bây giờ bắt đầu thực sự cảm thấy đau đầu, ông chủ giao cho ta nhiệm vụ này, quả là muốn lấy mạng ta! Trừng phạt cũng không có nghiêm khắc như thế chứ...
Người này nhảy xuống ngựa, thân thể hắn gã béo cường tráng, giống như một tòa núi lớn, sau đó bước đi. Áo giáp trên người cùng loan đao giắt bên hông va chạm phát ra âm thanh đinh đang, mặc dù áo giáp là loại lớn nhất, nhưng mà trên thân thể gã béo của hắn, vẫn như cũ có chút buồn cười.
Hắn tới vị trí cột cờ ở cửa lớn doanh trại, sau đó đột nhiên rút ra loan đao bên hông mình, giơ tay lên.
- Xoát!
Một đạo đao quang sáng như tuyết, hung hăng chém lên cột cờ to như miệng bát kia! Cột cờ vang lên một tiếng vỡ vụn, ầm ầm sụp đổ xuống!
Động tĩnh lớn này lập tức làm mọi người xung quanh kinh động. Kể cả những kẻ đang uống rượu, tán phét, tản bộ, đấu sức hay những kẻ đang vây xem đánh bạc... tất cả đều hướng mắt lại đây.
- Thằng mập này đang chém quân kỳ của chúng ta!
Không biết kẻ nào nói câu này làm mọi người từ trong kinh ngạc tỉnh lại.
Mặc dù tất cả mọi người không phải quân nhân chân chính nhưng ít nhất đều biết, trong quân đội, nếu bị chém quân kỳ phe mình thì đúng là một việc vô cùng nhục nhã.
Ầm một tiếng, tất cả lính đánh thuê trên mặt đều lộ vẻ tức giận, không ít người cũng rút ra binh khí. Đây đều là những kẻ nửa đời bán mạng làm lính đánh thuê, có kẻ nào mà chưa từng gặp qua bọn tàn ác? cam tâm nhẫn nhục?
Những người này nhao nhao dâng lên. Không ít ánh mắt đầy ác ý nhìn về phía gã mập.
- Chém quân kỳ của chúng ta! Các huynh đệ, chém con lợn béo này!
Mắt thấy gã béo sắp bị mọi người loạn đao phanh thây, chợt một tiếng hét to vang lên làm mọi người phía trước nảy lên...
- Ai dám!!!
Mí mắt gã béo giật giật, trong mắt xuất ra tinh mang, quát lên một tiếng nhưng sấm rền.
Phía sau hắn có tới hơn mười người kỵ binh, tiến ngựa về phía trước vài bước. Động tác ngựa cực kỳ đồng đều giống như lấy thước mà đo. Hơn mười kỵ binh lập tức giơ trường mâu lên. Hơn mười trường mâu, tuy số lượng không nhiều lắm, nhưng phảng phất mang theo sát khí ngập trời. Lưỡi mâu lóe sáng sắc bén lạ thường, tất cả xếp hàng chỉnh tề một loạt trước mặt đám dong binh:
- Lui ngay ra phía sau mười bước! Nếu không chết ngay lập tức!
Mặc dù trước mặt là mấy trăm gã lính đánh thuê dữ tợn, nhưng hơn mười kỵ binh này lại tuyệt nhiên không sợ hãi. Ngồi trên lưng ngựa, cánh tay nắm chắc lấy trường mâu, vững như bàn thạch, từng bước từng bước, trên khuôn mặt tràn ngập lạnh lùng, lạnh lẽo nhìn đám dong binh, trong ánh mắt tràn đầy một vẻ khinh thường và miệt thị!
- Hừ... Một đám ô hợp. Đám kị sĩ không hề đặt những người này ở trong lòng, bọn họ dù sao cũng chính là những kị sỹ tinh nhuệ nhất!
Cái đám ô hợp này, căn bản ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn. Mặc dù đối phương nhiều người, có lẽ cũng có không ít kẻ có vũ kỹ cao cường, nhưng những kỵ binh này tin tưởng. Chỉ cần đội ngũ mười mấy người mình không bị rối loạn, tấn công là có thể đem những người này đánh tan!
Mấy gã dong binh hoàn toàn bị chấn động. những tên gia hỏa này đêu đã vào nam ra bắc, đều là rất có mắt nhìn người. Vừa nhìn thấy tình thế này lập tức nhận ra. Đối phương chỉ sợ có lai lịch lớn! Mười mấy kỵ binh trên ngựa cầm trường mâu. Động tác đều nhịp nhàng, toàn thân tràn đầy sát khí lạnh thấu xương. Tuyệt đối đều phải là chân chánh lăn lộn từ trong núi xương biển máu mà ra, tuyệt đối là tinh nhuệ trong tinh nhuệ.
Đám dong binh hàng đầu bắt đầu có người không tự chủ mà lui ra phía sau.
- Xoát!
Lúc này, cái gã béo vừa chém cột cờ kia, từ trong ngực lấy ra một tờ quân lệnh mở ra, sau đó lớn tiếng tuyên bố:
Lệnh của Thống soái bộ Đế quốc! Các ngươi dốc sức vì đế quốc, trung dũng đáng khen! Lần này hưởng ứng lệnh triệu tập dong binh, thành lập đoàn bộ đội đặc chủng phương Bắc. Quân lương tương đương một quân đoàn! Công tước Tulip đề cử, đế quốc thất cấp kỵ sĩ, thống lĩnh tiền nhiệm Tulip kỵ binh quân đoàn, Ron Patton tướng quân. Tạm giữ chức đoàn trưởng bộ đội đặc chủng.
Sau khi đọc xong, gã mập đưa tay cuộn tờ quân lệnh lại, nhét vào trong lòng, sau đó hốt nhiên liền nhảy lên bên cạnh tảng đá bên cạnh, trơ mắt nhìn mấy trăm dong binh trước mặt, quát lên hung tợn:
Nghe đây! Mấy thằng nhóc này. Kể từ giờ, lão tử là thủ lĩnh của các ngươi, là đoàn trưởng của các ngươi. Toàn quyền điều khiển các ngươi! Lão tử tên gọi Ron Patton. Các ngươi hãy nhớ cho kĩ cho ta! Nhớ cho kĩ!! Bởi vì bắt đầu từ bây giờ. Lão tử nói mỗi một chữ, đều là mệnh lệnh! Phải hoàn thành tất cả các mệnh lệnh của lão tử! Ai dám bất tuân, trực tiếp đem ra quân doanh, chặt chân.
Sĩ quan? Cái tên béo này cư nhiên lại được phái tới chỉ huy đám binh ư? Một số tên gia hỏa có ánh mắt nhạy bén đã nhìn ra kiểu dáng áo giáp trên người Ron Bahrton cùng hơn mười bộ hạ phía sau hắn dường như có chút đặc thù, mà một số ít lính đánh thuê đã từng đi qua Tây Bắc ngay lập tức liền nhận ra bộ áo giáp đó.
Đây chính là kiểu dáng độc nhất vô nhị của gia tộc Hoa Tulip a!
Tại hành tỉnh Desa của gia tộc Hoa Tulip phía Tây Bắc, không ai là không biết đến cái tên tướng quân "hai trăm năm mưoi" Ron Barton này.
Không ít người liền lập tức ngậm miệng lại, dè dặt lủi ra phía sau.
Tuy nhiên vẫn có một số tên chưa từng đi qua Tây Bắc mà không biết sống chết gào lớn:
- Sĩ quan ư? Lão tử không tin ngươi là sĩ quan, dựa vài cái gì mà lại định quản chúng ta. Lão tử đây chỉ nghe lời đoàn trưởng của dong binh đoàn chúng ta mà thôi. Ngươi, một tên mập như vậy thì là cái rắm gì để mà chúng lão tử phải nghe theo!
- Dựa vào cái gì hả?
Ron Barton lộ ra một nụ cười dữ tợn rồi rống lớn:
- Nghe cho rõ. Chỉ dựa vào việc ông nội đây giết các ngươi là đủ.
- Giết người? Chúng ta ở đây có ai là chưa từng thấy máu, giết người đâu.
Một tên ở hàng đầu kêu lên, liền sau đó là không ít tiếng cười kéo theo.
Ron Barton chợt nhảy từ trên tảng đá xuống, bước tới trước mặt cái tên vừa kêu lên mà không nói một lời, rồi đột nhiên tung ra một cước đá trúng vào bụng hắn.
Người nọ thảm thiết kêu lên một tiếng, thân thể cong lên như một con tôm rồi trực tiếp văng ra ngoài, lăn tròn trên mặt đất một đoạn xa, ngay cả đứng dậy cũng không nổi mà phải nằm đó co quắp thành một thể.
Tất cả mọi người nhìn thấy rõ rang, tên mập này chỉ một cước đã đem phần áo giáp cứng rắn che trước ngực của đối phương chấn nứt.
- Bố láo - hỗn trướng!
Tên mập lạnh lùng mắng:
- Cùng lão tử nói chuyện phải kêu là thượng quan, thằng nhãi con một chút quy củ cũng không có.
Lời vừa nói xong hắn lình đảo ánh mắt qua một vòng. Tất cả những kẻ ở đây vốn đều là những tên vong mệnh. Vậy mà trước ánh mắt của hắn đều cảm thấy bồn chồn khó chịu lui lại phía sau, ánh mắt của tên mập này cũng thật sự quá lợi hại. Phảng phất như là một đầu ma thú.
- Các ngươi đã giết người chưa, bọn khốn này?
Ron Barton hung hăng vừa phun nước miếng vừa quát:
lão tử ở tây bắc thảo nguyên đã từng chem. Giết qua... bọn dị tộc man rợn chết dưới tay lão tử không 1 vạn cũng 800. Chiến dịch BÌnh định tây bắc quân phản nghịch lão tử cắt đầu 3 tên tướng quân, sáu tên thống lĩnh! Các ngươi có thằng nào giết hơn lão tử đứng lên cho ta nhìn.
- Ta... Hắc!!!
Cái tên này Là một ma vương giết người ko chớp mắt a.
Mọi người nhất thời không có ai dám lên tiếng. Mấy kẻ mới vừa rồi còn cậy mình mạnh mẽ nhất thời đều cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.
Tên mập này mới không tốn sức giảng đạo lý với bọn người này. Mấy tên lưu manh này bản tính của gã mập đã quá rõ ràng. Với loại người này chỉ có những kẻ so với chúng còn ngoan độc hơn thì mới có thể khiến chúng nghe lệnh ngươi.
Giảng đạo lý? Hừ, đối với loại người phần lớn đến tên mình còn không biết viết như thế nào thì nói chuyện đạo lý với chúng hữu dụng sao? Chỉ cần ai nắm tay cứng hơn, ai tàn nhẫn hơn, thì chúng sẽ cúi đầu hô lão đại.
Gã béo xoay người hướng thân binh khoái tay, hơn mười kỵ binh liền buống xuống trường mâu đồng thời gỡ những túi da năngj nề trên mình ngựa xuống tạo ra nhưng âm thanh mĩ lệ chấn động lòng người.
Cùng với mười mấy kị binh đồng thời mở nút túi ra, nhất thời làm cho những kẻ vây quanh con mắt như muốn lồi ra.
Mười mấy túi da này toàn bộ đều là kim tệ.
Màu vàng rự rỡ của kim tệ từ trong túi da nghiêng trào ra... rắc rắc... mấy tiếng, kim tệ trải dài ra khắp mặt đất. Mười mấy tui da này chỉ sợ không dưới vài trăm kim tệ. .
Những tên dong binh này dù đều là những kẻ vào nam ra bắc. Nhưng đại bộ phận đều không quá giàu có. Những kẻ săn bắn ma thú đều bị những tên thương nhân bóc lột. Một tên dong binh tài sản có được mười mấy kim tệ cũng là hiếm thấy.
Mấy ngàn kim tệ đổ ra trước mặt, nhất thời khiến cho vẻ mặt của mọi người đều rạng rõ, có những kẻ dù vẻ mặt tỏ ra khinh thường nhưng trong mắt không dấu được biểu tình tham lam liều lĩnh.
- Tất cả nghe rõ cho lão tử, vừa rồi ta chém đại kỳ của các ngươi! Bởi vì ta coi bộ dáng các ngươi làm ta tức giận. Chỉ là một đám ô hợp, bằng vào các ngươi mà cũng xứng là quân doanh? Chỉ là mấy tên nông dân cầm vũ khí mà thôi, trước mặt lão tử đừng có khoe khoang cái... tư cách nhàm chán của lính đánh thuê của các ngươi. Giết ma thú giỏi lắm sao? Chỉ là mấy tên thợ săn, không phải là quân nhân. Các ngươi mà cũng xứng có quân kỳ sao? lão tử liền chém đổ!
Ron Barton giơ lên một nắm kim tệ rồi cố tình buông tay ra... để cho những đồng kim tệ xuyên qua kẽ tay chảy ào xuống mặt đất, hắn hung hăng nói:
- Bây giờ nghe cho rõ. Hôm nay là ngày đầu tiên nên ta không đưa ra nhiều mệnh lệnh, các ngươi từng người một, mặc kệ nguyện ý tới đây giết giặc hay là vì tiền thưởng mà đến. Chỉ cần nghe mệnh lệnh lão tử thì sẽ đủ tư cách là một quân nhân. Ta mặc kệ các ngươi trước kia là lão đại dong binh đoàn nào hay là cái gì đó. Ở chỗ này của ta các ngươi là lính. Nguyện ý ở lại thì mỗi người lại đây nhận 2 cái kim tệ, xem như lão tử cho các ngươi tiền thưởng đầu tiên, còn nếu như muốn chạy...
Gã béo nói tới đây liền chỉ vào đại môn doanh trại nói:
- Đại môn ở kia, các ngươi muốn làm thợ săn thì tự kiếm đường về nhà. Lão tử muốn là binh chứ không phải thợ săn.
Nói xong Ron Barton tiện tay chỉ vào mấy người đứng trước mặt mình đang có vẻ mặt sợ hãi ngoắc ngoắc ngón tay:
- Ngươi! Ngươi! Các ngươi mấy người lại đây phụ trách đống kim tệ này! Từng người lên lĩnh một, có kẻ nào ỷ vào vũ lực muốn chiếm đoạt, lão tử chém kẻ đó. Kim tệ chỉ được lấy đủ... kẻ nào muốn chiếm của ngươi khác. Không cần khách khí, trực tiếp chém, chém Chết người lão tử chịu trách nghiệm.
Mười mấy thân binh theo sau gã béo không thèm nhìn đến đống kim tệ, đều hướng doanh trại trước mặt mà đi. Không đợi hắn đến gần, đám người trước mặt tự động tránh ra hai bên đường.
Một lát sau, từ trong doanh trại truyền tới tiếng la hét của tên gã béo kia. Hóa ra là hắn dẫn thuộc hại tới chỗ tối, vừa khuất gió vừa khô ráo, hơn nữa lại còn là cái lều trại lớn nhất ở đây.
Nhưng cái lều lớn đó đã bị đám dong binh đoàn chiếm cứ gần hết. Tên mập sau khi đi vào, tức giận đòi đem tất cả những tên đó tống cổ ra ngoài.
Con mẹ nó! Ông đây là chủ soái hay các ngươi là chủ soái? Ông đây là đoàn trưởng, phải được sắp xếp trước. Các ngươi là binh lính, trong quân ngũ mà ở lều của chủ soái, chẳng lẽ còn muốn cho ông đây... cái này... phải đi chuộc lều sao? Phản rồi! Lều này là của chủ soái, ai cho các ngươi ở đây!
Sau một hồi chửi bới, mấy tên dong binh đoàn ù té chạy đi. Lúc đó tên mập còn quát theo:
- Đem hết đồ của các ngươi đi! Sót lại 1 cọng lông, phạt hai mươi quân côn.
Ron Barton vào lều rồi, lại để người của hắn canh giữ phía ngoài, lúc này mới mang ra 1 túi nước, đổ ào ra rồi lấy xoa xoa khóe miệng, thở dài rồi hắn lầm bầm.
- Mẹ kiếp!!! Không phải chỉ là không theo kịch bản của ông chủ mà làm thôi sao a? Cư nhiên phạt ta tới cái nơi ô hợp thế này. Ông chủ cũng quá độc ác đi! Hừ, ta xem cái... cái cô công chúa õng ẹo kia với Hussein đúng là chấm đúng đối tượng rồi a.
Hai tên cẩu nam nữ các ngươi nhờ ta mới yêu nhau được, ông đây... cái này ... cũng xem như là bà mối chứ, thế mà lại phải tới phương Bắc chịu tội. Ban đầu nếu ông đây hăng hái một chút thì bây giờ hẳn là đã sung sướng ôm công chúa mới đúng a.
← Ch. 537 | Ch. 539 → |