Vay nóng Tima

Truyện:Ác Ma Pháp Tắc - Chương 625

Ác Ma Pháp Tắc
Trọn bộ 662 chương
Chương 625: Tây hành
0.00
(0 votes)


Chương (1-662)

Siêu sale Shopee


Muse thật là xui xẻo.

Thân là muội muội của tiểu thư Listeria, bởi vì từ nhỏ đã được nuôi dưỡng như một tiểu hài tử ---- bởi vì gia tộc Liszt không có con trai kế thừa, để phòng ngừa những người có tâm địa đen tối, cho nên bất đắc dĩ. Muse từ nhỏ đã được ngụy trang thành nam hài. Vì bảo vệ bí mật này, nàng đương nhiên không có cơ hội để học bơi ...

Học bơi, dĩ nhiên phải cởi quần áo, một cô gái cởi quần áo thì làm sao mà cải trang được nữa?!

Thế nên, Muse ...Khả năng bơi của cô rất tệ, nói thẳng ra là không biết bơi. Chỉ là một con vịt cạn mà thôi.

Sau này. Khi gia tộc Listeria đầu nhập gia tộc hoa Tulip, có được sự bảo hộ của gia tộc hoa Tulip, gia tộc mới không bắt Muse cải nam trang nữa, để Muse trở lại làm một tiểu nữ hài, cũng được thử học bơi, nhưng thủy tính của nàng thật quá kém. Hiện thời tuy có chút tiến bộ. Nhưng cũng chỉ biết bơi chó mà thôi. Ném xuống nước, chỉ có thể miễn cưỡng không bị chìm mà thôi.

Trong lúc chạy trốn không có nghĩ tới vấn đề này, nhưng khi tới bờ sông, khi nhìn xuống nước trong tâm Muse có chút trầm xuống.

Những người khác đều là dong binh lão thành, sống giữa núi rừng cả đời. Cho dù là Ron Barton bơi cũng không giỏi, tuy nhiên mập mạp tốt xấu gì cũng mà một chiến binh lão luyện, chỉ có kỹ thuật bơi lội thì quá tệ. Nhưng mà đấu khí của hắn thì rất mạnh, khả năng trợ giúp rất lớn.

Muse lại không như vậy.

Mà càng xui xẻo hơn, chỗ nàng nhảy xuống sông. Giữa dòng nước cạn bỗng xuất hiện một tảng đá ----Hiện thời đâng là mùa thu, dòng sông chưa bước vào mùa cạn, tuy vậy mực nước đã thấp hơn mùa hè.

Muse nhảy thẳng xuống sông, chẳng biết sống chết, đầu va vào đá lập tức ngất đi.

May là đang lúc nước cạn, sau khi Muse ngất đi, thân thể không bị chìm xuống. Tại nơi nước cạn, một nửa thân người vẫn nổi được trên mặt nước, nhưng lại bị nước cuốn xuôi dòng về hạ du.

Trong lúc đó bọn người Ron Barton lại đang luống cuống vượt sông. Sau khi bị lang kị đuổi giết, nhất thời cũng không ai để ý tới nàng --- chỉ có mập mạp là quan tâm tới Muse. Chỉ tiếc là hắn bơi cũng quá tệ, sau khi xuống nước nhất thời quên mất Muse. Sau một lúc đợi chờ phát hiện lúc này không thấy Muse thì đã trễ.

Âm thanh xung quanh rõ ràng không phải của nhân loại. Muse loáng thoáng nghe được chút thanh âm, bỗng nhiên cảm thấy trong người nặng nề khó chịu --- bởi vì bụng nàng đang căng ra, khẽ động đậy cảm thấy nước từ trong miệng trào ra.

Vào lúc này, bỗng nhiên có ai đi tới, hung hưng đá vào Muse một cái. Sau đó hai cây trường đao vụt qua ---may mắn là đao này không có y muốn chém nàng, mà chỉ là muốn dung lưng đao đem nàng lật qua lật lại, úp mặt xuống.

Muse quả thật không thể chịu nổi nữa, mở miệng nôn thốc nôn tháo.

Cũng không biết nàng trôi trên sông bao lâu. Nước không ngừng trào ra từ miệng nàng, cả thở cũng không kịp.

Thật không dễ gì để tống toàn bộ nước trong bụng ra, Muse lúc này mới thở được. Nhưng lúc này đây, nàng lại cảm thấy ớn lạnh --- không phải do đâu khác, mà bởi nàng đã nhìn rõ tình cảnh lúc này của mình.

Xung quanh là một đám lang kị đang nhìn trừng trừng vào minh. Nhũng cái mõm dài đầy răng nanh, mỗi ánh mắt đều lóe lên tia lục quang trong đó. Tất cả đều cầm chắc đao trong tay, giơ lên phía trước. Xung quanh vang lên tiếng thì thào không rõ.

Tâm trạng Muse tức thì chìm xuống ---- nàng nghĩ là mình chết chắc rồi. Xem tình hình này mình bị đám lang kỵ này bắt rồi. Tại tiền tuyến vài ngày, Muse đã minh bạch: rơi vào tay đám thú nhân, thì không còn đường sống nữa rồi.

Chờ đợi làm cái gì? Bị giết cũng không phải là quá thê thảm, thê thảm là bị đám thú nhân này ăn mất xác! Có lẽ da thịt của bản thân, đối với thú nhân lại là thực phẩm ngon lành.

Nghĩ tới đây. Muse không thể tự chủ, có chút run lên.

Hai lang nhân đi tới gần chỗ Muse dùng lưng đao đập lên lưng Muse hai cái, lớn tiếng kêu gào hai câu không rõ.

Trong tâm Muse chỉ còn một ý nghĩ: Chúng muốn giết mình! Chúng muốn giết mình!

Muse, muốn làm ra vẻ thà chết bất khuất không hàng. Chỉ có điều là nàng không phải là cái loại dũng sĩ đó. Lúc này trong lòng đã hoàn toàn tuyệt vọng, nhưng lại nhịn không được muốn mắng một câu. Vậy mà cổ họng chỉ có thể khàn khàn vài tiếng.

Vận may là gì. Muse không hề biết. Bản thân rơi vào tay lang kị, trong cái rủi có cái may!

Nếu rơi vào tay tộc thú nhân khác sẽ giống như suy nghĩ của Muse. Không chỉ chết, mà thậm chí tám chín phần mười. Da thịt của nàng sẽ trở thành thực phẩm trong bữa tiệc của thú nhân --- tuy Lạc Tuyết đã hạ lệnh không cho phép thú nhân ăn thịt người, nhưng Lạc Tuyết lại ở tận đông bộ xa xôi. Nhưng tại chiến tuyến tây bộ và trung bộ thú nhân vẫn còn ăn thịt người.

Nhưng lang tộc mặc dù là thú nhân, nhưng may mắn, tại nội bộ tội dân lang tộc lại là một loại khác. Từ mối quan hệ lang kỵ là một tộc thân cận với tinh linh tộc. Mà thủ lĩnh lang kỵ Daminess cũng là thân tín của Lạc Tuyết. Thế nên rất nhiều mệnh lệnh của Lạc Tuyết các tộc thú nhân khác ngoài mặt thì gật đầu nhưng không hề làm theo. Còn lang kỵ, lại chấp hành một cách kiên quyết và quán triệt.

Không giết tù binh, cũng không được ăn thịt. Đây là hai mệnh lệnh mà lang tộc tuyệt đối phục tùng.

Những lang nhân này đứng cạnh Muse. Trong ánh mắt tràn đầy lạnh lẽo, dưới lưỡi đao, Muse thấp thỏm chờ đợi vận mệnh của mình kết thúc.

Từng phút từng giây trôi qua, Muse càng lúc càng lo lắng, mấy tên này tựa hồ không có ý định giết mình ngay -- nhưng Muse ngay lập tức cảm thấy bất an, tại tiền tuyến lưu truyền rất nhiều chuyện về thú nhân: có chuyện nói sau khi thú nhân bắt tù binh. Có vài thú nhân sẽ không giết tù binh nhay lập tức, mà lại thích đem người sống ném vào nồi lớn mà nấu!

Muse nhúc nhích, đưa tay về phía đôi ủng, nàng nhớ trong ủng còn giấu một thanh chủy thủ. Nàng không hy vọng dựa vào một thanh chủy thủ mà hạ sát toàn bộ lang nhân ở đây --- nàng chỉ muốn tự sát!

Đáng tiếc, những lang kỵ này đã sớm kiểm tra nàng, tay Muse chỉ chạm vào khoảng không.

Cuối cùng sau một hồi, xung quanh lại có một đám lang kỵ đi qua --- thì ra những lang kỵ này trước đây được phái đi truy đuồi về thượng nguồn và hạ nguồn dòng sông, những lang kỵ này, không thể qua sông, mới quay trở về phục mệnh.

Muse còn đang thấp thỏm bất an. Một lang nhân đã kêu to hai tiếng. Lập tức có một lang nhân khác vác nàng lên.

Muse mặc dù là nữ nhưng thân người cũng tính là cao ráo. Nhưng đám lang nhân đều cường tráng, vác nàng lên, không hề có chút nào khó nhọc.

Muse tùy tiện bị ném lên một con chó sói. Một lang kỵ tru lên như mang theo một chiến lợi phẩm, đám lang kỵ mé sau kêu gào một tiếng, rồi rời đi như một trận gió.

Đám lang nhân cùng cự lang đều nồng nặc mùi xú khí. Chỉ là Muse đang cố để không nghĩ tới.

Đám lang nhân tiến nhanh về cánh rừng phía trước. Lách qua lách lại đã tới đại bản doanh nơi trú đóng quân địa phương.

Đây là nơi trú đóng của vài ngàn lang nhân --- số lượng so với khi thủ hạ của Ron Barton do thám được còn nhiều hơn! Muse nhìn quanh thật nhanh, số lượng gần tới năm ngàn tên!

Nàng không biết, thủ hạ của Ron Barton không nhìn lầm, chỉ có điều không may người đó chỉ nhìn thấy một bộ phận, ngoài ra còn có hai đội lang nhân, theo đường chính mà tới.

Cuối cùng thẳng đường đám người Longbottom mà chạy tới. Cho nên, đám người Longbottom mới bị phát hiện nhanh như vậy.

Muse bị mang tới nơi trú đóng của lang kỵ, bị ném xuống trước đống lửa lớn. Nàng té xuống đau đớn toàn thân, lại nghe tiếng hoan hô của đám lang nhân xung quanh chợt vang lên.

Nàng nghiêng đầu nhìn. Chỉ thấy những lang nhân vừa đi cùng mình, trường đao trong tay từng cái vung lên ... Đó là người trong đội của nàng! Đầu lâu của những người bị giết! Trên đầu còn đội mũ sắt!

Nhìn vào những gương mặt đã cùng mình chiến đấu, tim của Muse bỗng thắt lại. Không thể nhịn được, nôn mửa kịch liệt.

Bỗng nhiên âm thanh hoan hô trầm xuống, tiếng bước chân trầm ổn vang lên. Một tên gia hỏa chậm rãi tiến về phía Muse, Muse ngẩng lên thấy trước mặt là một đôi ủng dính đầy bùn đất. Quay đầu nhìn lại, một lang nhân đang đứng trước mặt mình. Trong cặp mắt lóe lên sắc xanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào nàng.

Toàn thân của tên lang nhân này phát ra một khí thế đặc thù khác với những kẻ khác. Sau khi tên lang nhân này xuất hiện, đám lang kỵ xung quanh liền đình chỉ huyên náo, tay buông xuống, sùng kính nhìn vào tên gia hỏa vừa mới xuất hiện.

Muse nhìn đại khái xung quanh một cái, trước mặt nàng là một tên lang nhân, màu tóc và màu lông khác với những tên khác ... điển hình là màu lông của lang nhân có màu đen, trong khi tên này lại có màu nâu, nổi lên nhàn nhạt màu ánh kim ---- lang nhân lông vàng?

Khải giáp của nó cũng khác so với các lang nhân khác tinh xảo hơn rất nhiều, phô ra dáng người cao lớn và cường tráng. Trong ánh mắt là khí chất uy nghiêm của một tên thủ lĩnh.

Điều quan trọng là. Trong ánh mắt của lang nhân, không có hiện ra tâm trí khát máu và tàn bạo như các chủng thú nhân khác, mà trong đó hiện lên trí tuệ.

- Tên ngươi, nhân loại.

Một chuỗi ký tự được nói ra từ miệng lang nhân, điều này khiến cho Muse kinh ngạc. Lang nhân, nói ngôn ngữ của con người, thật là bất ngờ a!!

Trong khi nàng còn đang ngây ngốc, lang nhân này không thể kiên nhẫn hơn nữa:

- Tên ngươi. Nhân loại!

Muse thật ra không biết, lang nhân đang đứng trước mặt nàng, chính là một trong tam đại cự đầu của thú nhân, thủ lĩnh lang tộc, Daminess!

Là thân tín của Lạc Tuyết, tộc của Daminess, là tộc duy nhất tuyệt đối trung thành với Lạc Tuyết. Nó là một thú nhân đặc biệt, nhận ra được rằng chỉ có trí tuệ của tinh linh tộc tội dân mới có thể quay lại và giành chiến thắng. Cho nên dưới sự lãnh đạo đó lang tộc thủy chung kiên định đứng về phía tinh linh tộc ---- lý do này khiến cho các tộc thú nhân khác hết sức bất mãn.

Mà bởi vì sự tín nhiệm của Lạc Tuyết. Daminess dưới sự hướng dẫn của Lạc Tuyết. Học tập ngôn ngữ của nhân loại.

Muốn chiến đấu với địch nhân, ngươi phải hiểu rõ địch nhân.

Daminess đối với điều này hoàn toàn hiểu rõ. Mặc dù nói năng còn cứng nhắc, trước mắt chỉ có thể nói một vài từ giao tiếp thông dụng. Nhưng là đã miễn cưỡng biểu đạt được ý tứ của mình.

Daminess nhìn vào gương mặt ngây ngốc của tù binh nhân loại này. Nó có thể nhìn ra. Đây là một nữ nhân.

Một nữ tù binh cá tính ...

Lang tộc thủ lĩnh nhíu mày. Suy nghĩ cẩn thận một chút. Thậm chí là có ý định giết tù nhân này đi.

Tuy nhiên không thể tùy ý giết hại tù binh là mệnh lệnh của Lạc Tuyết. Nhưng mà đoàn người của hắn, mang theo một nửa binh lính tinh nhuệ của lang tộc đến đây, mang theo mật lệnh của Lạc Tuyết!

Nó suy nghĩ một chút muốn tìm một lý do hợp lý để giết Muse, bỗng nhiên từ phía sau. Mấy người mặc trường bào màu đen đi tới.

Thân ảnh mấy người này so với đám lang nhân xung quanh thấp hơn rất nhiều. Trường bào còn khoác thêm áo choàng màu đen. Trên mặt còn đeo mặt nạ.

Mấy người này đi tới gần Daminess. Daminess hữu hảo gật đầu chào nói vài điều gì đó.

Sau đó một tên trong số đó nhẹ nhàng bỏ áo choàng xuống để lộ ra diện mạo vốn có.

- Nhân loại?

Muse buột miệng nói. Nhưng sau đó nàng nhận ra mình đã nhận lầm.

Mặc dù gương mặt so với nhân loại cơ hồ giống nhau. Nhưng gương mặt lại cực kỳ tuấn mỹ, đặc biệt là cặp tai nhọn, rõ ràng là đặc trưng riêng.

Tinh linh!

- Daminess. Tù nhân này không thể giết.

Tinh linh này địa vị vị dĩ nhiên không thấp. Nó dùng âm thanh ôn hòa vui tai chậm rãi nói:

- Ta có một cảm giác kỳ lạ ... Nhân loại này. Có khí tức của Tinh linh tộc

- Cái gì?

Daminess có chút kinh ngạc.

- Thật xin lỗi. Ta cũng không có cách nào nói rõ cảm giác này. Ta cũng rất kinh ngạc. Nhưng khí tức này. Không sai

Tinh linh này chậm rãi nói:

- Không chỉ là ta. Những người phía sau, cũng cảm nhận được khí tức này.

- ... Nàng ta là tinh linh? Nhưng mà nàng ta rõ ràng là nhân loại

Tinh linh sắc mặt có chút ngưng trọng:

- Có lẽ, trong người nàng ta có huyết thống của tinh linh tộc ... Rõ là kỳ quái, một vạn năm sau, tinh linh tộc vẫn có thể lưu lại huyết mạch trên thế gian này ...

Nó nói một cách chận rãi:

- Thế nên. Tù nhân này không thể giết tùy tiện được, nếu nàng ta quả thật có huyết thống tinh linh, ta phải mang nàng ta trở về, để cho tinh linh vương định đoạt.

- Tốt.

Daminess tôn trọng ý kiến của tinh linh:

- Nhưng mà. Nhiệm vụ của chúng ta lần này, không cho phép mang ...

- Nàng ta chỉ là một cá nhân mà thôi.

Tinh tinh mỉm cười

- Hơn nữa. Khí lực của nàng ta cũng không mạnh, chỉ là một kẻ yếu nhược mà thôi, mang nàng theo, cũng không hề phiền phức chút nào.

Daminess suy nghĩ một chút. Gật đầu:

- Ta tôn trọng ý kiến của ngài, sẽ theo như ngài muốn.

Những lời đối thoại của những người này, Muse một chữ cũng không hiểu. Chẳng qua, cuối cùng nàng cũng hiểu ra, đám người này không có ý định giết mình. Tựa hồ đối xử với mình cũng tốt hơn.

Nhóm lang kỵ lại nhanh chóng xuất phát. Nhưng mà lần này. Nàng không bị trói và ném lên lưng sói nữa, mà được cùng mấy lên tinh linh ở chung một chỗ.

Mấy tinh linh này ngồi trên một chiếc xe thú kéo được kéo bởi vài con sói.

Đối phương không trói Muse lại, mà để nàng tùy ý ngồi tại một góc trên xe, đám tinh linh này dường như cũng không để ý đến sự tồn tại của nàng.

Muse cũng không có thử phản kháng. Nàng không ngốc. Nàng cảm nhận được sức mạnh của đám tinh linh này. Bản thân nàng không thể chống lại được.

Hơn nữa, một mình nàng, không có ngựa cưỡi, lại có vài ngàn lang nhân bên cạnh muốn sống sót mà thoát đi ... Có thể sao?

Càng khiến cho Muse rối trí. Một chi quân đội ...

Đầy đủ năm ngàn lang kỵ tinh nhuệ. Thêm sáu trăm tên tinh linh chiến sĩ!

Một đội ngũ cường đại, nhắm hướng tây mà thẳng tiến!

Hành tẩu được sáu ngày. Đám tinh linh không làm khó gì Muse. thậm chí Muse còn có thời gian nghỉ ngơi, xuống xe hoạt động thân thể. Hơn nữa, dựa vào mặt trời để xác định phương hướng. Nàng xác định rõ ràng phương hướng của đội quân này. Chính là hướng tây thẳng tiến!

Buổi chiều ngày thứ sáu. Đội quân đã đi tới chân núi ...

Trước mắt là những dải núi liên miên bất tận. Nhìn phía xa phảng phất như vô số rặng núi đan xen vào nhau dưới ánh mặt trời ...

Muse tức khắc nhận ra. Đây là dãy núi Cirimaro!!

- Vào núi.

Daminess mau chóng ra lệnh.


Đấu Thần Tuyệt Thế

Chương (1-662)