← Ch.270 | Ch.272 → |
Nháy mắt đã hết mùa hè, gió tây dần dần nổi lên, là lúc tháng mười, ngày mùa cũng đã kết thúc. Trong vài thành trấn là nơi giao giới của hành tỉnh Desa và Norin đều có treo bảng thông cáo trưng binh. Trên thông cáo viết công tước Hoa Tulip - lãnh chúa của hành tinh Desa cùng tổng đốc Bohan của hành tinh Norin cùng liên danh ký tên ra lệnh trưng binh.
Công tước Hoa Tulip được phép của bộ thống soái quân đội Đế Quốc vượt biên giới để trưng binh, kế hoạch lần này là sẽ chiêu mộ ở hành tinh Norin chừng hai sư đoàn bộ binh dự bị cùng với một sư đoàn kỵ binh dự bị, tổng cộng sáu vạn người. :
Lệnh trưng binh quy mô lớn như vậy khiến cho cả dải Tây Bắc phải xôn xao.
Khiến mọi người kinh ngạc chính là theo như trong thông cáo của công tước Hoa Tulip thì đãi ngộ về quân hưởng, trang bị của binh sĩ riêng thuộc gia tộc Hoa Tulip so với quan quân còn cao hơn một chút. Dưới tình huống này, thế cuộc vùng Tây Bắc vốn đã dần dần ổn định, nay lại bắt đầu trở nên náo nhiệt.
Trưng binh quy mô lớn như vậy, bao nhiêu năm nay mới là lần đầu. Một lần trưng dụng tới sáu vạn người, cho dù nhân khẩu của hành tinh Norin hơn gấp đôi so với hành tinh Desa... nhưng cũng là gánh nặng lớn.
Nhưng khiến bên ngoài ngạc nhiên nhất chính là dường như tổng đốc Bohan của hành tinh Norin đối với chuyện này khá là ủng hộ, thậm chí không tiếc việc hao tổn nhân khẩu, ngay cả chính vụ trước mùa đông cũng bỏ qua, xuất ra một số lượng lớn các quan viên cơ sở cùng một số quân phòng vệ để đến các địa điểm trưng binh duy trì trật tự.
Còn ở chỗ Đỗ Duy phái tới phụ trách trưng binh chính là cái tên Gada có biệt danh là "tiểu gà mờ". Tên gia hỏa này mặt dù có chút thô lỗ, nhưng lại là một hảo thủ về chỉ huy kỵ binh. Chịu trách nhiệm phụ tá cho Gada chính là kỵ sĩ Robert, thống lãnh sư đoàn bộ binh của gia tộc Hoa Tulip.
Dựa theo giao dịch ngầm giữa Đỗ Duy cùng với tổng đốc Bohan thì lần này chiêu mộ hai sư đoàn bộ binh, mỗi bên một sư đoàn. Còn một sư đoàn kỵ binh thì chia đều mỗi bên một nửa.
Ở gần nơi giao nhau của hai tỉnh, trong khu vực do Đỗ Duy chiếm lĩnh, đã lập nên một toà doanh trại. Một năm sau, tòa doanh trại này sẽ được thi công mở rộng hơn một bước, tạo thành một cứ điểm quân sự cố định, đủ để làm một đồn binh cho mười vạn đại quân trú đóng. Xem theo vị trí thì cứ điểm quân sự này đối với quân Tây Bắc cũng có được một tác dụng kềm chế nhất định.
Công tác trưng binh vô cùng bận rộn, hơn nữa lại khá phức tạp. Đỗ Duy đã hạ lệnh phải hoàn toàn dựa theo trình tự mà tiến hành, tránh tối đa để người của thế lực đối địch thâm nhập vào trong quân đội của mình. Có sự phối hợp của tổng đốc Bohan, mỗi binh sĩ chiêu mộ được, đều sẽ cẩn thận điều tra quê quán cùng hoàn cảnh của họ.
Cũng may là Bohan đã có kinh nghiệm quản lý nhiều năm tại hành tinh Norin nên về mặt này cũng nắm chắc.
Ngoài ra Đỗ Duy còn đón nhận thêm một tin tốt.
Lão bằng hữu của Đỗ Duy, đoàn trưởng Bein Ulrich của binh đoàn đánh thuê Bắc Phương Tuyết Lang, vào một tháng trước cũng đã tự mình mang theo một lượng hàng hóa lớn tới thăm hỏi Đỗ Duy, đồng thời cũng bày tỏ một ý nguyện của bản thân:
- Hiện có rất nhiều lính đánh thuê già, sau khi mạo hiểm cả đời thì giải ngũ rút lui khỏi kiếp sống mạo hiểm. Đám hán tử đã từng xông pha giữa những lưỡi đao tẩm máu này, thường thì khi về già cuộc sống lại khá tẻ nhạt. Mặc dù có một số người cũng đã gom góp được số vốn, nhưng cũng có nhiều người không giỏi quản lý tiền bạc, hay là vì trong sinh hoạt mạo hiểm, đã quen thói bài bạc vân vân, lúc nào cũng vung tay quá trán nên sinh hoạt dần trở nên khó khăn.
Đám người này dù sao cũng là những người đã chinh chiến cả đời. Mặc dù đám lính đánh thuê này phần lớn giải ngũ vì thân thể già yếu, thậm chí còn có cả tàn tật, nhưng dù sao cũng là những con người dày dặn kinh nghiệm, để họ tự sinh tự diệt cũng thật là đáng tiếc.
Đỗ Duy nghe được Bein Ulrich nói vậy lập tức vỗ tay ước định:
- Sau này đám lão binh của binh đoàn đánh thuê Tuyết Lang, Đỗ Duy hắn sẽ tiếp thu toàn bộ.
Đám người này dù sao cả đời mạo hiểm, mặc dù già yếu hoặc tàn tật, nhưng vũ kỹ vẫn còn, cho dù không thể dùng làm lính, vẫn có thể đưa vào trại lính, đảm nhiệm chức giáo quan, huấn luyện võ nghệ cho đám tân binh, vậy thì tuyệt đối thích hợp rồi.
Bein Ulrich đối với tính cách khẳng khái của Đỗ Duy vô cùng cảm kích. Sau đó liền lập tức kết hợp với vài binh đoàn đánh thuê cỡ nhỏ và vừa mà mình quen thuộc, đưa tới một số lão huynh đệ đã giải ngũ.
Lần này chính là đã một tên trúng hai đích, Đỗ Duy vừa cho đối phương một tấm nhân tình, trên thực tế lại cũng giải quyết được vấn đề nhân thủ không đủ của chính bản thân.
Công tác trưng binh của tổng đốc Bohan khí thế bừng bừng, còn nơi của Đỗ Duy cũng không phải là nhàn nhã gì.
Căn cứ theo mệnh lệnh từ bộ chỉ huy của quân đội Đế Quốc, hai vạn kỵ binh đóng trên thảo nguyên cuối cùng cũng mở được thành Lâu Lan, ở bên ngoài thành dựng trại trú quân.
Đỗ Duy đem chuyện này giao cho tướng quân gà mờ Ron Patton. Theo hiệp nghị ngầm giữa Đỗ Duy và Thần Hoàng Tử thì Đỗ Duy có thể giữ lại sáu ngàn kỵ binh.
Đỗ Duy rất kỳ vọng vào sáu ngàn kỵ binh này! Dù sao đám người này chẳng phải là tân binh, ai nấy đều là thiết kỵ tinh nhuệ có kinh nghiệm huấn luyện phong phú. Hơn nữa trong đó không ít là binh lính năm xưa của Ron Patton. Sau khi thu vào dưới trướng, chỉ trong thời gian ngắn là đã có thể tác chiến.
Trong chuyện này, Đỗ Duy không hề khách khí với Thần Hoàng Tử. Hắn khiến Ron Patton mang theo quân lệnh đến bên ngoài doanh trại. Cho hai vạn kỵ binh kia phân thành từng đội, sau đó để cho Ron Patton chọn lựa từng đội một, giữ lại hết tất cả trai tráng khỏe mạnh nhất trong mỗi đội, rồi lọc hết tinh nhuệ trong đám tinh nhuệ này. Từ hai vạn thiết kỵ, chọn lựa ra sáu ngàn người, tuyệt đối là một đội thiết kỵ tinh nhuệ bậc nhất.
Cuối cùng Đỗ Duy lại hạ lệnh, từ trong danh sách binh lính, đem tất cả những ai đã từng là thuộc hạ cũ của Ron Patton, toàn bộ giữ lại hết. Cho nên, mặc dù trả lại cho Thần Hoàng Tử một vạn bốn ngàn người, nhưng lực chiến đấu mạnh nhất đã giữ lại làm thủ hạ cho Đỗ Duy.
Chiến mã bồi thường của người thảo nguyên, phần được phát cho Đỗ Duy, toàn bộ đều cấp cho Ron Patton bổ sung vào kỵ binh.
Còn về phần một vạn tấm da bò... Đỗ Duy phái người mang hết đến thành Gileat.
Chưa tới năm ngày sau khi một vạn tấm da bò được đưa tới thành Gileat, trên bầu trời thành Gileat, chiếc khinh khí cầu đầu tiên chính thức được phóng lên.
Cái thứ khinh khí cầu này, Đỗ Duy đã từng làm qua khi còn ở quê nhà tại bình nguyên Rowling. Nhưng khi đó, cái gọi là khinh khí cầu vẫn còn quá đơn giản, chỉ có thể dùng để truyền tải một số thư tín hoặc vật phẩm quan trọng mà thôi.
Chủ yếu là nhiên liệu dùng để đốt ra khinh khí, cách pha chế vẫn còn chưa được tối ưu. Trải qua nghiên cứu của vài ma pháp sư trong thành Gileat, cộng thêm một số phương pháp pha chế do chính Đỗ Duy cung cấp, cuối cùng cũng chọn ra được một phương pháp điều chế tối ưu nhất! Lợi dụng dung dịch thuốc do mười sáu loại thuốc ma pháp luyện chế ra, trải qua quá trình làm loãng phân lượng đặc thù, trở thành nhiên liệu được chế tạo hàng loạt.
Khí nóng do mớ nhiên liệu này xuất ra sau khi bị thiêu đốt, về mặt lực nâng cùng tính ổn định thì đều đạt được hiệu quả tốt nhất hiện tại.
Phương pháp pha chế nhiên liệu này cũng được Đỗ Duy hạ lệnh trở thành một việc cơ mật được bảo vệ nghiêm mật. Ngay cả trình tự luyện chế cũng đã phân chia thành vài quá trình, giữa những quá trình này đều không hề có liên hệ lẫn nhau.
Đỗ Duy biết, kỹ thuật loại này vị tất đã có thể độc quyền được lâu dài, nhưng có thể lũng đoạn thêm được một ngày, thì coi như chính mình chiếm được ưu thế thêm một ngày.
Một vạn tấm da bò đã được khẩn cấp chế tạo thành khinh khí cầu. Theo kế hoạch trước đó, đem mớ phi thuyền này chế tạo phương tiện vận chuyển. Dựa theo trọng lượng thì có thể vận tải được chừng gần bốn tấn.
Mấy thứ này Đỗ Duy rất là rõ ràng. Phi thuyền khinh khí cầu bất kể là tốc độ hay phòng ngự đều rất là lạc hậu và yếu ớt, không thể làm lực lượng chiến đấu tại tiền tuyến, chỉ có thể làm phương tiện vận chuyển ở hậu cần mà thôi.
Nhưng dù sao mình cũng đã có thêm một lực lượng trên không, cũng coi như là một cách bổ sung cho ý tưởng hình thành lực lượng "không quân" cho chính bản thân.
Mấy phong thư do Đỗ Duy gởi đi thì rất nhanh chóng tới nơi. Ở bình nguyên Rowling, khi Đỗ Duy thành lập "Federal Express" thì liền lập thêm một chi nhánh tại Tây Bắc. Chi nhánh thứ nhất được thiết lập tại thành Lâu Lan.
Sau đó, phi thuyền khinh khí cầu tân tiến này đã bắt đầu trở thành đề tài bàn tán lôi cuốn nhất của người Tây Bắc.
Đáng tiếc, Đỗ Duy đối với động cơ hơi nước thì lại không biết chút gì, nếu không hắn thật sự sẽ tạo ra một cuộc cách mạng công nghiệp.
Nhưng cho dù không có bước đi thần kỳ như vậy, thống kê cuối cùng của Đỗ Duy về lực lượng trong tay, sau khi trưng binh, tổng số binh lực trong tay đạt được sáu vạn người, trong đó bao gồm một sư đoàn kỵ binh, hơn nữa khả năng chiến đấu lại không phải là yếu nhược.
Ngoài ra còn có một lực lượng trên không duy nhất tại đại lục – là không quân duy nhất từ trước đến giờ, thậm chí còn là một lực lương không có đối thủ.
Hơn nữa nhìn lại đám thủ hạ của bản thân, có thể coi như là cao thủ như mây, hai thánh kỵ sĩ, cộng thêm mấy tay ma pháp sư xuất sắc cường mạnh (bao gồm cả sự tồn tại đáng sợ của Gandalf và Medusa)
Dựa vào thực lực hiện tại thì ở Tây Bắc đã có thể dần dần vững vàng đặt chân rồi. Bất kể là quân Tây Bắc hay người thảo nguyên, chính bản thân mình cũng coi như là có chút vững tin.
Điều duy nhất khiến trong lòng Đỗ Duy có chút lo lắng chính là nữ kỵ sĩ Roline mang theo cả hạm đội đến vùng Nam Dương từ năm ngoái đến giờ vẫn không có tin tức... Chẳng lẽ đã trở mặt với Liên hiệp vương quốc ở Nam Dương rồi sao? Cả hạm đội của mình đều kẹt lại Nam Dương rồi sao? Nhưng khả năng này không phải lớn lắm. Đỗ Duy biết, dựa theo chút thuyền bè tồi tàn của Liên hiệp vương quốc Nam Dương, muốn chặn đường hạm đội của Roline thì cơ hồ là không có khả năng. Theo sự nhạy bén của Roline, cho dù gặp phải nguy hiểm, cũng sẽ không đến nỗi cả một người báo tin cũng không về lại được.
Thời gian ngày ngày trôi qua, đã gần đến cuối năm. Khí hàn theo gió Tây Bắc càng lúc càng lạnh, mọi người cuối cùng cũng ý thức được mùa đông đã sắp đến gần.
Năm nay Đỗ Duy mặc dù không có thi triển ra kỳ tích thu hoạch lương thực khiến người người kinh ngạc kia, nhưng qua sự chuẩn bị cả năm, mùa đông này cũng không phải khó vượt qua. Lương thực dự trữ cho đến giờ vẫn còn rất là sung túc.
Nhưng là Đỗ Duy lại đụng phải một vấn đề mới.
Bá tước Billia cùng tên mập Dransa đều phái người cố ý tìm Đỗ Duy dò xét. Bọn họ đều rất lấy làm hứng thú với phi thuyền khinh khí cầu do hắn chế tạo ra.
Thứ đồ phi thuyền khinh khí cầu này, mức kỹ thuật không phải là quá cao, mấu chốt nhất chính là nhiên liệu! Không phải tùy tiện đốt cái gì cũng đều có thể sản sinh ra lượng khí nóng để khí cầu có thể bay lên được.
Hắn chưa hề nghĩ tới hiện tại sẽ chia sẻ những thứ này với người khác. Mặc dù bá tước Billia cùng với Dransa coi như có quan hệ không tệ với mình, hơn nữa chính mình cũng đã từng có được không ít điều lợi từ hai người này. Nhưng... bầu trời...
Tạm thời Đỗ Duy vẫn còn ý định muốn độc chiếm cả vùng bầu trời này của đại lục Roland.
Đối với người do bá tước Billia và Dransa phái tới đều cự tuyệt thẳng thừng, kiếm cớ để kéo dài thời gian.
Năm 961 của Đế Quốc đã chóng qua, theo mệnh lệnh của Thần Hoàng Tử, Đỗ Duy sẽ khởi hành tới đế đô một chuyến, tham gia khánh điển tân niên của đế đô. Nhưng là Đỗ Duy biết rất rõ lần này trở về sẽ có những gì chợ đợi hắn... Thần Hoàng Tử muốn kết thông gia, chuyện này lúc nào cũng gây áp lực trong lòng hắn.
Cuối cùng thì trước khi trở về đế đô, Đỗ Duy cũng phải tìm đến đám thuộc hạ của mình.
Hắn quyết định sẽ chính thức bàn luận rõ ràng chuyện này.
*****
Sau khi công bố chuyện Thần Hoàng Tử muốn đề thân, phản ứng của đám thuộc hạ không giống nhau. Ron Patton thì vẫn giữ vẻ thờ ơ, rõ ràng có ý là: Mắc mớ rắm chó gì tới lão tử chứ!
Dardanelle thì có chút cao hứng xen lẫn tiếc nuối. Cái tên gia hỏa này cao hứng là vì Đỗ Duy có thể nhân cơ hội này để tiến nhập vào hoàng thất. Nhưng lại ngấm ngầm tiếc nuối vì hy vọng ban đầu của hắn với việc Đỗ Duy có thể kết thân với gia tộc Listeria lại càng xa vời.
Còn đám tướng lĩnh khác, đều chỉ đơn thuần chúc mừng cho Đỗ Duy.
Duy nhất có một người giữ vẻ trầm mặc chính là Phillip.
Cho đến khi tất cả mọi người lên tiếng xong, thì người phụ tá số một dưới trướng Đỗ Duy mới mở miệng cuối cùng.
- Công tước đại nhân. - Phillip thở dài:
- Mặc dù mấy lời này nói ra có chút... Ài, có chút đại nghịch bất đạo. Nhưng hiện giờ ở đây đều là những đồng liêu, những người tín nhiệm nhất của công tước đại nhân cho nên ta cũng nói thẳng.
Hắn ngưng một chút, ánh mắt nhìn quanh mọi người, sau đó trầm giọng nói từng chữ một:
- Chuyện này, tuyệt không phải là chuyện may mắn. Ngược lại, theo ta thấy, sợ rằng sẽ mang lại cho đại nhân vô số phiền phức.
Phần đông võ tướng đều có chút kinh ngạc. Ánh mắt Đỗ Duy sáng lên nhìn Phillip:
- Nói tiếp đi!
- Đại nhân. - Phillip lại nói tiếp:
- Lần đó khi ngài tới đế đô, Thần điện hạ vẫn chưa có lộ ra bất kỳ ý định nào là muốn kết thân với ngài! Cho nên ta nhận định rằng, chuyện này nhất định là ý niệm mà Nhiếp chính vương mới nghĩ ra gần đây! Vậy thì mọi người cứ thử đoán xem, rốt cuộc là vì cái gì? Thần điện hạ có thể coi như là một vị hoàng đế kiệt xuất hiếm có của Đế Quốc... Ài, mặc dù người hiện giờ vẫn còn chưa có chính thức đăng cơ, nhưng từ các hành động của người so với Augustine VI thì không chỉ cao minh hơn một chút mà thôi! Lúc này lại định kết thông gia, vậy thì... Ha ha! Đương nhiên rồi, đại nhân chúng ta lại càng nhận thêm nhiều ân sủng của Nhiếp chính vương. Điểm này ai nấy đều biết. Nhưng sớm không tới, muộn không tới, lại ngay lúc đại nhân đến Tây Bắc được một năm, vừa mới dần dần ổn định được thế cục thì lại đề xuất ra ý này. Thực lực do đại nhân nắm trong tay đã dần dần trở nên hùng hậu. Hơn nữa ở vùng Tây Bắc, phía Đông thì chống quân Tây Bắc, phía Tây thì phòng người thảo nhân. Vừa được một năm thì lại phát sinh mấy chuyện này. Đại nhân lại không đủ nghị lực khiến người hiểu rõ tài năng cùng thực lực của mình! Trong nội tâm của Thần Hoàng Tử, sự đánh giá đối với ngài đương nhiên sẽ tăng lên một bậc! Đề thân lúc này, là lôi kéo nhưng cũng là dò xét! Lôi kéo đại nhân tiến nhập vào trong hệ tộc của hoàng thất, củng cố hạch tâm của người. Còn về phần dò xét... Ha ha, không cần ta phải nói nhiều mọi người cũng hiểu! Điểm vi diệu nhất chính là đại nhân. Còn về phần chuyện của ngài với gia tộc Listeria. Ý hiện giờ của hầu tước nhu nhân với người, sợ rằng ngay cả du khách quán rượu lề đường cũng còn biết! Chẳng lẽ Thần hoàng tử của đế đô lại không biết? Vậy thì người rõ ràng đã biết gia tộc Listeria có ý muốn liên kết với ngài mà vẫn còn muốn đem muội muội của mình để kết thông gia. Dụng ý này thật đáng cho ngài suy nghĩ thêm! Ít nhất có thể xác định một điều là: Thần Hoàng Tử không nguyện ý nhìn thấy ngài kết thông gia với gia tộc Listeria.
Đỗ Duy gật gật đầu rồi hỏi lại:
- Nếu như ta trực tiếp cự tuyệt ý tốt của Nhiếp chính vương thì thế nào?
- Vậy thì... - Phillip thở dài:
- Vậy thì sợ rằng trong lòng Nhiếp chính vương sẽ sinh ra chút khoảng cách với ngài, thậm chí sẽ trở thành sự nghi kỵ. Dù sao ngài hiện tại đang nắm giữ mấy vạn binh quyền, lại đang ở vùng thế cuộc phức tạp phía Tây Bắc. Trọng yếu nhất chính là khả năng kềm chế của Đế Quốc đối với ngài quá là ít ỏi! Chẳng lẽ mọi người không có phát hiện sao? Đế đô đối với chúng ta cơ hồ không có bao nhiêu thủ đoạn quản chế! Có thể nói, nếu như đại nhân hiện giờ sinh ra ý phản nghịch... Ha ha, cho dù không phải là thật sự phản nghịch, chỉ cần đại nhân đồng ý, học theo kiểu Ruga của quân Tây Bắc, từ hôm nay bắt đầu mặc kệ không để ý tới mệnh lệnh của đế đô, đóng cửa làm hoàng đế một cõi thì Thần Hoàng Tử đối với chúng ta sẽ có biện pháp gì?
Câu cuối cùng vừa nói ra khiến mọi người đột nhiên cảm thấy rùng mình.
Nghĩ kỹ một hồi thì dường như đế đô đối với hành tinh Desa thật sự không có bao nhiêu thủ đoạn quản chế! Hết thảy mọi thứ tại hành tinh Desa đều là tự lập, không hề có chút dựa dẫm vào sự trợ giúp của đế đô. Tài chính, quân chính, đều theo hệ thống tự lo liệu. Nếu như Đỗ Duy muốn thì hắn bất cứu lúc nào cũng có thể trở thành quân Tây Bắc thứ hai.
Nhìn thấy mọi người không nói gì, Phillip mới thở dài:
- Đại nhân, theo ta thấy thì thấy Thần Hoàng Tử cho dù thưởng quý trọng ngài bao nhiêu, nhưng thân là Đế vương, thủ hạ trong tay lại có một người không chịu sự quản chế của thế lực trung ương như ngài, vô luận là vị Đế vương này có rộng lượng thế nào đi nữa, trong lòng đều sẽ có ý nghi kỵ!
Vẻ mặt Đỗ Duy cũng rất nghiêm túc:
- Phillip! Nói như vậy, ngươi có cho rằng ta nên đáp ứng theo lời đề thân của Thần Hoàng Tử để cho người an tâm không?
- Không! - Phillip đột nhiên lớn tiếng phủ quyết vấn đề của Đỗ Duy, sau đó thẳng thắn nói:
- Đại nhân, vô luận là từ bất kỳ góc độ nào mà suy đoán, ta kiên quyết phản đối ngài kết thân với hoàng thất!
Tâm tư Đỗ Duy đột nhiên chấn động, cả mấy tên võ tướng bên cạnh cũng kinh ngạc nhìn Phillip. Dardanelle là người đầu tiên lên tiếng hỏi:
- Phillip tiên sinh, nhưng theo ngươi vừa nói, nếu như không kết thân, sợ rằng đế đô sẽ nảy sinh sự nghi ngờ với công tước đại nhân...
- Cần phải loại trừ nghi kỵ, nhưng không nhất định phải kết thân! - Phillip cười cười, sau đó vẻ mặt trở nên lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Đại nhân, chúng ta ở Tây Bắc, đã có thể tự do tự tại, chính là vì cách xa với sự hỗn loạn của đế đô. Ở nơi này, cuộc diện chính trị tương đối đơn giản một chút. Mặc dù áp lực của quân Tây Bắc cùng với người thảo nguyên rất lớn, nhưng dù sao cũng vẫn ở chỗ sáng. Chỉ khi nào vấn đề liên quan đến hoàng thất thì mới trở nên phiền toái! Đại nhân, ngài hẳn nhiên hiểu rõ, Nhiếp chính vương mặc dù hiện giờ nắm đại quyền, nhưng dù sao người cũng có rất nhiều nan đề không thể giải quyết. Đầu tiên là không thể giải quyết cuộc diện tranh đấu cả mấy trăm năm nay giữa Hoàng quyền và Thần quyền! Trong cuộc chính biến lần trước, trong thời khắc quan trọng nhất, Thần điện đã ra tay bắt giữ Thần điện hạ, nên hai bên cho dù có giao dịch gì đi nữa, thì bất kể chuyện gì một khi liên quan tới việc tranh đoạt giữa Hoàng quyền và Thần quyền thì sẽ trở nên rất phức tạp! Đại nhân, ngài hiện giờ ở Tây Bắc tiêu dao tự tại như vậy, nhưng khi tiến vào mối quan hệ với hoàng thất, thì ngài sẽ trở thành một nhân vật mang trong mình quyền lực trọng yếu của hoàng thất! Đến khi đó, không biết vì sao sẽ trở thành một nhân vật trọng yếu trong danh sách đối thủ của Thần điện... Vậy thì có hay? Còn điểm thứ hai, nhìn về lâu về dài mà nói... Đại nhân, ta có một câu bất kính! Nếu như ngài cưới muội muội của Nhiếp chính vương, cưới vị tiểu công chúa kia mà trong lòng ngài không quên tình cũ lại cưới luôn cả pháp sư Vivian... Ài, vậy cho dù ngài đối xử với hai vị thê tử như nhau, không phân biệt trên dưới... nhưng tương lai thì sao? Tương lai một khi thê tử của ngài sinh hạ hài tử, chiếu theo thân phận của tiểu công chúa, cho dù ngài có sủng ái pháp sư Vivian thế nào đi nữa, từ bất kỳ góc độ nào, cũng sẽ áp lực tới ngài, phải lập nhi tử do công chúa sinh hạ làm người kế thừa!
Đỗ Duy gật đầu tán thành.
Phillip mỉm cười:
- Cứ như vậy thì.... công tước đại nhân, một vài năm sau, khi ngài và kể cả các vị có mặt chết đi, vậy thì gia tộc Hoa Tulip còn có thể tiếp tục hay sao? Nếu như công tước đại nhân cùng công chúa sinh hạ hài tử, kế thừa tất cả gia nghiệp của công tước đại nhân... Ha ha, theo huyết thống thì lại gần với hoàng thất một bước! Vậy sau này, chỉ cần hoàng thất xử lý khéo léo một chút, tiếp tục thông gia đời sau... sợ rằng không tới hai đời, gia tộc Hoa Tulip sẽ bị sát nhập vào hoàng thất rồi!
Nói đến đây, Phillip nhỏ giọng:
- Đây tuyệt không phải những lời đe dọa. Theo lịch sử mà nhìn thì đây là thủ đoạn hoàng thất hay dùng. Đối diện với một thế lực gia tộc cường đại không cùng một hệ, lại không thể diệt trừ, mà vẫn phải phòng bị, thì quá nửa là sẽ sử dụng kiểu "thủ đoạn mềm dẻo" từ từ mà nghiền nát này! Ba chục năm không được thì năm chục năm! Năm chục năm không được thì một trăm năm! Cuối cùng thì sẽ nuốt lấy cả gia tộc của đối phương! Trong lịch sử Đế Quốc chúng ta chuyện này không phải là không có! Đây chính là sách lược đế vương!
Đột nhiên Phillip nhìn vào mắt Đỗ Duy, loé lên một tia cổ quái, rồi do dự một chút thấp giọng nói:
- Không cần nói ví dụ đâu xa, chỉ nói gần đây! Công tước đại nhân, gia tộc Rowling ban đầu của ngài, chính là một ví dụ tiêu biểu!
Đỗ Duy sửng sốt:
- Gia tộc Rowling? Gia tộc Rowling làm sao?
Phillip cười khổ nói:
- Việc này... đại nhân, chính ngài vẫn không biết sao?
Lúc này vẻ mặt của hắn tựa hồ có chút khó khăn, dường như từ sâu thẳm trong đáy lòng hắn hối hận đã nói sai lời này.
Đỗ Duy hít một hơi thật sâu rồi ánh mắt chớp động:
- Phillip, ngươi trực tiếp nói ra đi. Nếu ta đã triệu tập mọi người để thương lượng công chuyện, thì không có vấn đề gì phải kiêng kỵ cả! Mau nói đi!
Phillip thở dài, hai cánh tay hắn giấu trong ống tay áo, khẽ nắm lấy, lui ra sau nửa bước, hơi khom người rồi dùng âm thanh ôn hòa tỉ mỉ nói:
- Vậy, xin thứ cho ta nói bừa!
Hắn đứng thẳng người rồi từ từ nói:
- Gia tộc Rowling huy hoàng, bắt đầu từ thời kỳ mở đầu của vương triều Augustine. Công tước đại nhân, tổ tiên của ngài một đời anh hùng, nam chinh bắc chiến, gánh lấy trọng trách của Đế Quốc, đã làm tới nguyên soái! Hơn nữa lại được hoàng đế bệ hạ phong tặng cả một dải bình nguyên Rowling! Năm đó chuyện tổ tiên gia tộc Rowling được thụ phong, không phải ta nói quá, nhưng thử nghĩ xem, quân hàm nguyên soái Đế Quốc thì oai phong huy hoàng cỡ nào cơ chứ? Khi đó gia tộc Rowling cơ hồ có thể được xưng là đệ nhất hào môn tại Đế Quốc! Nhưng sau đó, mãi đến giờ... mặc dù gia chủ đời trước là bá tước Raymond cũng nằm trong bộ thống soái của quân đội, nhưng nhìn theo thanh thế thì còn lâu mới được như năm đó... Chuyện này cũng chính là kết quả do hoàng thất cố tình gây ra!
- Công tước đại nhân, ta biết ngài tinh thông học thuật về huân huy chương cùng văn chương. Vậy cái huy chương trên mũ miện gia tộc Rowling, ngài hẳn biết là ý gì phải không?"
- Đương nhiên! - Đỗ Duy trả lời:
- Đó là một ký hiệu của hoàng thất. Năm đó nguyên soái Rowling tổ tiên của ta lập được đại công, hoàng đế gả một vị công chúa cho người... Vì cuộc thành hôn này mà gia tộc Rowling được thu vào thành một chi hệ của hoàng thất, trở thành hoàng thân.
Phillip mỉm cười, sau đó thản nhiên nói:
- Xem ra... so với tình huống ngày hôm nay thì cũng tương tự!
Đỗ Duy nhíu mày, có chút không hiểu lời nói của Phillip.
Phillip tiếp tục nói:
- Đây là chiêu hạ thủ thứ nhất của hoàng thất đối với gia tộc Rowling! Trước tiên là kết thân để liên minh. Dù sao lòng tận trung của nguyên soái Rowling đối với hoàng thất thì người người đều biết. Hoàng thất cũng không lo lắng là ông ta sẽ có tâm làm phản gì, nên chỉ dùng loại thủ đoạn mềm dẻo lâu dài này đối với tộc Rowling... Bởi vì hoàng thất tuyệt đối sẽ không khoan dung cho bất kỳ một thế lực gia tộc nào khác quá cường đại. Công chúa thứ nhất gả vào tộc Rowling, khiến cho gia tộc Rowling trên danh nghĩa thì có quan hệ với hoàng thất. Đời sau của nguyên soái Rowling, ai nấy đều có huyết thống hoàng thất... Từ góc độ này mà nói, công tước đại nhân, kỳ thật chính ngài cũng có huyết thống hoàng thất.
- Nói tiếp đi! - Đỗ Duy ngấm ngầm suy nghĩ, dường như đoán ra được điều gì đó.
- Từ góc độ huyết thống mà nói, dựa theo tiêu chuẩn được chấp nhận hiện giờ, thì chính là tam đại! Cũng có thể nói là, nguyên soái Rowling năm đó cùng với công chúa sinh hạ hài tử, trở thành tộc trưởng kế nhiệm của gia tộc Rowling. Nhưng vị tộc trưởng kia, theo huyết thống mà nói thì có một nửa là huyết thống hoàng thất! Vậy dựa theo kế hoạch của hoàng thất, nếu như để vị bá tước Rowling thứ nhì này kết thân với hoàng thất nữa thì vị bá tước thứ ba coi như có ba phần tư huyết thống hoàng thất! Đại nhân... một con người, nếu như huyết dịch trong người có ba phần tư là của hoàng thất, còn một phần tư là của Rowling.... Vậy, mời các vị trong này nói xem, người đó rốt cuộc có tính là người của hoàng thất hay không? Hay vẫn tính là người của Rowling?
- Được, nếu thế này vẫn còn chưa đủ... vậy thì đến đời sau, hoàng thất lại tiếp tục kết thân với người đó thì thế nào? Vậy các đời sau này, trên người còn được bao nhiêu máu huyết của gia tộc Rowling?
Vấn đề này khiến tất cả mọi người đều lạnh mình!
Cuối cùng Phillip mỉm cười nói:
- Chỉ cần liên tục cùng với hoàng thất kết thân ba đời, đến cuối cùng, gia tộc này tự nhiên là sẽ bị hoàng thất thôn tính mất rồi!
Sắc mặt Đỗ Duy đã dần dần trở nên âm trầm trở lại. Hắn chợt nhớ tới một chuyện!
Đúng vậy!
Sắc mặt của Phillip cũng biến đổi, hạ giọng nói:
- Năm đó, nếu như ta đoán không sai, công trạng gia tộc Rowling quá lớn, thế lực trong quân đội cũng khiến người khác phải lo lắng. Hoàng thất dùng thủ đoạn mềm dẻo này đối phó với gia tộc Rowling, từ từ mà chặt, cùng lắm là ba đời thì gia tộc Rowling sẽ bị hoàng thất thôn tính. Nhưng... không ngờ về sau lại xuất hiện một cái vấn đề khiến kế hoạch lâu dài này của hoàng thất bị rối loạn.
Nói tới đây, Phillip ngẩng đầu đưa mắt nhìn Đỗ Duy rồi cười nói:
- Công tước đại nhân, ta đã đọc qua lịch sử, biết rằng tổ tiên của ngài có một vị bá tước đại nhân. Năm đó lẽ ra phải kết thân với hoàng thất. Kết quả vì một người tình, ông ta bất kể sự phản đối của gia tộc cùng với người ngoài, đem lòng thương yêu một vị nữ chiêm tinh thuật sư cực kỳ trứ danh đương thờ! Cuối cùng còn cưới luôn vị nữ chiêm tinh thuật sư đó làm thê tử... Có đúng không? Hành động như vậy, khiến cho hoàng thất rất là bất mãn. Sau đó, vị bá tước đại nhân kia... đã chết ngay khi còn tráng niên. Tuổi của người kế thừa ông ta không lớn lắm, kết quả lại khiến cho gia tộc Rowling to lớn như vậy, lại bị sa sút một đoạn thời gian. Mãi cho đến khi trong gia tộc xuất hiện một vài nhân vật kiệt xuất, mới có thể chấn hưng trở lại.
Yêu nữ chiêm tinh thuật sư? Cưới nữ chiêm tinh thuật sư làm thê tử à?
Đỗ Duy đương nhiên biết người Phillip nói tới là ai!
Nhưng hiện giờ Phillip nói đến chuyện này thì hình như lại có thâm ý khác.
Chết lúc tráng niên? Chẳng lẽ... trong đó lại có âm mưu gì sao?
Đầu óc hắn ta trở nên rối loạn. Câu nói sau của Phillip, Đỗ Duy không hề nghe rõ, chỉ nghe thoáng được Phillip nói:
-... Lần đó cự tuyệt kết thân, khiến cho hoàng thất vô cùng bất mãn. Nghe nói về sau gia tộc Rowling bị suy sụp mười mấy năm, đều là kết quả đàn áp từ mọi phía. Mãi tới khi thế lực của gia tộc Rowling không còn khiến cho hoàng thất lo lắng, mới có thể có cơ hội chấn hưng trở lại. Đời sau của gia tộc Rowling, mặc dù vẫn hiệu xưng là thế gia danh vọng trong giới quân sự, nhưng so với thời đại thịnh thế năm xưa của nguyên soái Rowling thì đã cách biệt quá xa rồi...
Sắc mặt Đỗ Duy khựng lại, đột nhiên nghe được trong đầu có một tiếng thở dài yếu ớt vang lên!
... Semel!
← Ch. 270 | Ch. 272 → |