← Ch.376 | Ch.378 → |
Tại thời điểm bộ binh quân Tây Bắc gần như hoàn toàn bị tiêu diệt, Đỗ Duy từ sớm đã quyết định không tham gia trận chiến, chỉ phái ra mấy ngàn kỵ binh đến các khu vực xung quanh dò xét để phòng ngừa một ít binh lính bỏ chạy khỏi chiến trường.
Mà Mose vốn "được" Đỗ Duy sắp xếp theo một tiểu đội kỵ binh như thế, để tống cổ hắn ra xa một chút, miễn gây phiền toái.
Hơn nữa, Mose thân phận đặc biêt, mặc dù Đỗ Duy dẫn hắn tới chiến trường nhưng thế nào có thể thực sự cho hắn ra trận tiền? Giao cho hắn nhiệm vụ như vậy đồng thời cũng là để bảo đảm an toàn. Mấy ngàn tên kỵ binh phân tán khắp xung quanh để tuần tra, tùy ý cho Mose đảm nhiệm một cái thập kỵ trưởng chỉ huy mười tên kỵ binh tuần tra một khu vực nhất định, đương nhiên khu vực này đã được Đỗ Duy cố ý sắp xếp ở xa chiến trường một chút.
Mose được an bài một cái nhiệm vụ nhàm chán xui xẻo như vậy trong lòng dĩ nhiên không phục. Chỉ là đỗ Duy chính là thống soái, quân lệnh ép xuống hắn không thể không ngheo theo, hơn nữa hắn đã sớm bị Đỗ Duy sửa trị mà sợ, nào dám đi tìm Đỗ Duy kháng nghị?
Hắn tâm tình buồn bực cuối cùng cũng đành phải mang theo mười tên kỵ binh đi theo hướng đông bắc chiến trường mà dò xét, suốt hai ngày vẫn không phát hiện được gì. Khi trận chiến tới hồi kết thúc, hắn đã ở cách chiến trường hơn ba mươi dặm.
Buối tối ngày hôm trước, Mose tâm tro ý lạnh cùng với binh lính dưới quyền nghỉ ngơi tại một mảnh rừng phía đông bắc chiến trường. Hắn nhàm chán đem ngựa cột ở dưới gốc cây, chính mình dựa vào thân cây ngồi nghỉ, miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó. Mose trong lòng mắng chửi Đỗ Duy trù dập, mà thương cảm bản thân chỉ có thể cam chịu. Khó khăn lắm mới có được một trận chiến lớn như vậy, chỉ hy vọng có thể thể hiện tài hoa một lần, kết cục lại bị "phân phối" đi tới một nơi như thế này...
Chỉ sợ đây là ý trời, không thể chống lại được.
Mose mặc dù trong lòng tức giận, bất quá đối với mười tên kỵ binh dưới quyền vẫn làm ra bộ dáng đội trưởng, hạ lệnh nghỉ ngơi dưỡng sức ngựa, chia người ra tiến vào rừng rậm tìm tòi một hồi...
Thề có quang minh nữ thần, lúc ra lệnh Mose cũng không có hy vọng viễn vông thu hoạch được cái gì trong rừng. Chiến tranh từ hai ngày trước đã kết thúc, mà chính mình dọc đường chạy tới địa phương này ngay cả bóng người cũng không thấy, nói gì tới quân Tây Bắc bỏ trốn.
Nhưng khi tiến vào rừng, có hai tên kỵ binh kinh nghiệm phong phú đột nhiên báo cáo phía trước phát hiện dấu vết móng ngựa!
Tin tức lập tức làm cho Mose hưng phấn nhảy dựng lên. Chẳng lẽ là quân Tây Bắc? Nói gì thì nói, mặc dù mình vốn không thích cái nhiệm vụ chết tiệt này, nhưng mà tốt xấu gì cũng phải có điểm thu hoạch mang về mới có mặt mũi. Nếu không, lần này lãnh binh ra chiến trường mà tay trắng trở về chỉ sợ gã công tước Tulip ghê tởm kia lại đem mình ra đùa cợt!
Hắn lập tức phấn khởi tinh thần, mang người nhanh chóng đuổi theo.
Đi tới cuối mảnh rừng thì phát hiện một dòng suối nhỏ. Ở nơi như vùng Tây Bắc này, khu vực nào có nước cũng đều rất đáng giá. Một tên kỵ binh dày dặn kinh nghiệm sau khi cẩn thận xem xét thì xác định đã có người băng qua bên kia suối. Hơn nữa từ dấu vết móng ngựa mà nói, ngựa của đối phương đã kiệt sức, không thể đi xa!
Lúc này Mose dường như có them một cái tâm nhãn, lập tức hạ lệnh phân ra năm người nhanh chóng đi qua hướng khác tiến về phía trước tìm kiếm. Còn chính mình dẫn năm người còn lại cận thận dò theo dấu vết.
Rốt cục trời không phụ lòng người, đến tối Mose đã đuổi theo kịp mục tiêu.
Kỵ binh dưới quyền hắn đã trải qua huấn luyện do thám, cẩn thận âm thầm tới gần mục tiêu, xác định vị trí chính xác của đối phương.
Xem ra bọn họ đã hết sức mệt mỏi uể oải. Mose cùng binh lính ẩn núp tại một vị trí cao quan sát xuống nhóm người đang ngồi nghỉ cạnh dòng suối nhỏ. Mà ngựa của bọn họ sớm đã không dùng được nữa.
Cạnh dòng suối có hai người, trong đó một người nằm trên mặt đất bộ dạng như bị thương. Một người còn lại cởi bỏ đầu khôi, dung nó múc nước tại suối sau đó quay về quỳ gối bên cạnh người đang nằm để cho hắn uống nước.
Mà áo giáp hai người này mặc chính là của quân Tây Bắc. Xác định được thân phận của đối phương, Mose tâm tình đột ngột nóng lên.
Hắn đang muốn rút kiếm nhảy ra thì lại được một tên kỵ binh lặng lẽ cản lại. Đã từng kinh nghiệm qua nhiệm vụ trinh sát do thám, tên kỵ binh này nhìn vào khải giáp hai người nọ mang trên người mà xác định được bọn họ cấp bậc chỉ sợ là rất cao
Người đang quỳ trên mặt đất, tay cầm đầu khôi kia mang khải giáp dành cho đội trưởng thân vệ hoặc cao đẳng thân vệ của một vài cao tầng tướng lãnh. Mà người bộ dáng bị thương nằm trên mặt đất, khải giáp chắc chắn là của quan quân cao cấp.
-Thấp nhất cũng phải là một tên thống lĩnh. Nếu sai ta nguyện ý tự chặt đầu.
Tên kỵ binh trinh sát tin tưởng mười phần nói với Mose.
Mose lập tức trầm mặc.
Hắn mặc dù nôn nóng lập công nhưng cũng không phải là loại người lỗ mãng. Tính toán một chút lực lượng hai bên, hắn lập tức tìm ra đáp án: địch mạnh ta yếu!
Có thể đảm nhiệm vị trí cao đẳng thị vệ hoặc đội trưởng thân vệ, bình thường mà nói cũng phải có thực lực khoảng ba, bốn cấp võ sĩ. Mà tên cao cấp quan quân kia nếu cấp bậc là thống lĩnh hoặc càng cao hơn, chỉ sợ thực lực lại càng mạnh. Mose có thể miễn cưỡng nhìn thấy kỵ sĩ huy chương trên ngực người nằm dưới đất kia, mặc dù không rõ cấp bậc nhưng khẳng định không thấp!
Một kỵ sĩ ba, bốn cấp, cộng thêm một kỵ sĩ ít nhất trung cấp, cho dù đã bị thương. Mà Mose trong lòng biết rõ thực lực của hắn miễn cưỡng cũng chỉ là ba cấp, còn mấy tên kỵ binh dưới quyền thực lực cũng hết sức bình thường. Nếu thực sự chiến đấu, mình cùng năm tên lính lao lên chỉ sợ bắt người không thành mà còn bị đối phương giết chết!
Quay lại tìm viện binh? Hiện tại đã không kịp.
Đang lúc suy nghĩ, Mose chợt nhìn qua thấy dòng suối, trong lòng lập tức có kế hoạch.
Trời dần dần tối đi, Mose móc trong người ra hai cái bình nhỏ, phân phó hai tên kỵ binh đi ngược lên trên dòng nước một đoạn đem hai cái bình trút hết xuống suối.
Moses lúc này khẩn trương lo lắng nhìn mục tiêu dưới hạ du, trong lòng cầu khẩn.
Có lẽ hắn cầu nguyện thật sự rất hiệu quả. Tên quan quân tây Bắc đang nằm trên mặt đất dường như mở miệng nói gì đó, tựa hồ hắn còn muốn uống nước. Tên thân vệ lập tức quay lại dòng suối dùng đầu khôi múc thêm nước.
Không thể phủ nhận là Mose vận khí rất tốt. Thứ mà hắn đổ vào trong nước chính là một loại ma pháp dược tề có tác dụng trị thương – vốn là Listeria phu nhân cho hắn cầm theo. Loại dược tề này nếu dùng số lượng ít sẽ có tác dụng giảm đau, nhưng dùng quá nhiều sẽ làm ngươi mất cảm giác thân thể, thậm chí ngất đi.
Mà hai bình dược tề này đổ xuống nước thời gian cũng vừa khớp. Nếu tên kia muốn uống nước sớm một chút thì thuốc chưa kịp chảy theo dòng nước xuống tời, mà chậm một chút thì dược vật đã bị trôi đi hết.
Xem ra, chỉ có thể nói là do Quattro Bajeena số mệnh không tốt.
Hắn lúc trước vốn đã bị Đỗ Duy chọc tức đến hộc máu, ra chiến trường lại bị thêm vài vết thương. Sau khi bị mấy tên thân vệ trung thành đánh hôn mê mang lên ngựa bỏ chạy, hắn lại càng tuyệt vọng. Chạy trốn tới đây, thương thế trên người đã phát tác ra. Quattro Bajeena đáng thương sau khi uống hết một đầu khôi đầy nước, đột nhiên cảm giác được thân thể càng lúc càng chết lặng đi. Hắn vừa muốn nói cái gì nhưng đầu lưỡi cũng đã tê rần rồi té ngửa ra sau.
Tên thân vệ hỏang sợ đang muốn đỡ lấy Quattro Bajeena thì nghe thấy từ trong rừng truyền đến tiếng hét:
-Bắt lấy bọn chúng.
Sau đó nhanh chóng đã có vài bóng người xuất hiện, trang phục chính là kỵ binh của gia tộc Tulip. Tên thân vệ trong lòng trầm xuống, cầm lấy kiếm chuẩn bị tử chiến.
Hắn trong lòng quyết tâm liều chết bảo vệ Quattro Bajeena, từng chiêu từng chiêu đều là liều mạng. Kết quả là Mose cùng với năm người nhất thời không thể hạ được đối phương, mà còn bị hắn chém gục hai người, may mắn là chỉ bị thương chứ không chết.
Mose thiếu chút nữa cũng bị trúng một kiếm, đột nhiên hắn nhìn thấy Quattro Bajeena đang nằm dưới đất, liền lui ra sau hai bước quát lớn:
-Mặc kệ tên này! Trước hết đem tên kia đang nằm dưới đất chém chết!
Nói xong lập tức xuống tay, một kiếm đâm tới Quattro Bajeena trên mặt đất. Tên thân vệ làm sao có thể để cho chủ nhân bị giết, dĩ nhiên là phải liều mạng ngăn cản Mose.
Chỉ là hắn đang phải đánh với vài tên kỵ binh, vừa muốn bảo vệ chính mình vừa muốn bảo vệ chủ nhân, dĩ nhiên là không thể hoàn hảo. Còn Mose đi theo Đỗ Duy một thời gian ở Tây Bắc cũng đã học được tính giảo hoạt, thừa lúc tên thân vệ phải phân tâm bảo vệ Quattro Bajeena mà chờ cơ hội đâm trúng hắn vài kiếm. Rốt cục, tên thân vệ không cam lòng rống to một tiếng mà ngã xuống.
Mose trong lòng thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng ra lệnh đem dây tới trói hai tên tù binh này lại. Mà lúc hắn nhìn kĩ hai người này, trong lòng không khỏi giật mình.
Mặc dù Quattro Bajeena toàn thân tê dại, miệng cũng không thể nói chuyện, nhưng trang phục trên người hắn chính là của tướng lãnh cao cấp quân Tây Bắc! Mose lại trực tiếp lục soát trên người, tìm ra một vật trên mặt có ghi tên hắn: Quattro Bajeena.
Mose chống nạnh cười to:
-Ha ha ha ha, Đỗ Duy ơi Đỗ Duy, ngươi trước giờ vẫn xem thường ta! Lần này ta lập được đại công cho ngươi xem!
Mà Quattro Bajeena ngay lúc bị bắt trói đã sớm giận tới mức bất tỉnh. Cũng không biết qua bao lâu, khi hắn tỉnh lại thì phát hiện mình đang ở trong một căn hầm, chung quanh đều là vách tường rất dày, hoàn toàn không thể nhìn thấy bầu trời bên ngoài. Hai tay hắn mở rộng ra, cổ tay bị cột lại treo trên tường, dưới chân cũng có xích sắt, đầu óc thì vẫn còn một chút mê man. Cũng may là căn hầm đó ở chính giữa còn có một lò sưởi nên không quá mức lạnh lẽo.
Quattro Bajeena thử cử động đầu lưỡi một chút thì thấy trong miệng tê dại. Hắn biết đối phương sợ mình cắn lưỡi tự sát nên đã động tay chân trên miệng mình. Hắn lại hít thật sâu một hơi, phát hiện đấu khí toàn thân một chút cũng không thể sử dụng, mà cả người một chút sức lực cũng không có, trong lòng thở dài, dứt khoát không cố gắng thử làm chuyện gì nữa. Dù sao với hắn chết cũng không phải chuyện gì ghê gớm, bản thân đã chiến bại, có chết thì chết thôi.
Bỗng phía ngoài truyền đến tiếng mở khóa cửa, Quattro Bajeena mở to mắt nhìn ra, rồi nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng đi vào. Một người chậm rãi bước tới, sau đó cánh cửa phía sau nhanh chóng đóng lại.
-Truyền lệnh của ta, bất kì kẻ nào tiến lại gần căn phòng này trong vòng mười thước, giết!
Đỗ Duy chậm rãi đi tới phía trước Quattro Bajeena, khe khẽ thở dài, sau đó mỉm cười nói:
- Tướng quân Quattro Bajeena tôn kính, lâu ngày không gặp.
Quattro Bajeena hừ một tiếng, không thèm nhìn Đỗ Duy. Đỗ Duy lại vươn tay lấy vật chặn trong miệng Quattro Bajeena ra, sau đó vỗ nhẹ lên vai hắn rồi lấy ra một cái chìa khóa, đem toàn bộ gông cùm trên người hắn mở ra.
Quattro Bajeena từ trên vách tường đứng xuống mặt đất, lảo đảo hoạt động tay chân một chút, lập tức cảnh giác nhìn Đỗ Duy:
- Ngươi có ý đồ gì! Ngươi dám mở khóa cho ta, chẳng lẽ không sợ ta liều mạng với ngươi?
Đỗ Duy bình thản trả lời:
- Ngươi không cần lãng phí sức lực. Ta đã cho ngươi uống một cái ma pháp dược tề đặc biệt do chính ta điều chế. Ngươi một chút đấu khí cũng đừng hòng sử dụng. Mặc dù ngươi là võ sĩ, nhưng nếu không có vũ khí cùng đấu khí, cho dù ta chấp ngươi một tay một chân ngươi cũng không thể đánh thắng được ta.
Sau đó Đỗ Duy lại chỉ tay vào một cái bàn bên cạnh:
- Bây giờ chúng ta có thể ngồi xuống, chậm rãi trò chuyện được không, tướng quân Quattro Bajeena?
Quattro Bajeena trong lòng trầm xuống:
-Ngươi, rốt cục là muốn gì? Hừ, nghĩ muốn chiêu hàng ta sao? Muốn cho ta phục vụ ngươi? Tuyệt đối không bao giờ!
Đỗ Duy giang hai tay, thản nhiên nói:
-Ta cũng không có ý định đó! Thành thật mà nói, trước khi ta vào trong này đã đem «ngươi» ra xử tử trước đám đông. Ta âm thầm tìm một cái xác chết ngoài chiến trường, đem khải giáp của ngươi mặc vào sau đó lấy máu bôi lên mặt để giả trang, rồi trước mắt rất nhiều người tuyên phán ngươi tử hình, quăng thẳng vào giàn hỏa thiêu. Nói cách khác, tướng quân Quattro Bajeena thân mến, bây giờ ngươi chính là một người đã chết. Tất cả mọi người đều cho rằng ngươi đã chết.
Thân thể Quattro Bajeena run lên, khó hiểu nhìn chằm chằm Đỗ Duy, hỏi:
-Ngươi... vì sao ngươi làm như vậy?
-Đương nhiên là để cứu ngươi một mạng.
Đỗ Duy cười lạnh:
-Ta cũng không nghĩ tới việc giao nộp ngươi ra. Mạng của ngươi có giá trị hơn ngươi tưởng nhiều lắm.
Nhìn vẻ mặt Quattro Bajeena vẫn còn nghi hoặc, Đỗ Duy bộ dáng vẫn tươi cười:
-Tốt lắm, ngồi xuống đây nói chuyện. Tướng quân, bây giờ chiến tranh cũng đã kết thúc, chúng ta cũng không phải là quân địch nữa. Ta sẽ không giết ngươi mà ngược lại sẽ cố gắng hết thảy để bảo vệ ngươi. Thậm chí sẽ không có ai biết được ngươi vẫn còn sống.
Quattro Bajeena tâm lý trầm trọng, ngồi xuống gắt gao nhìn chằm chằm Đỗ Duy:
- Bất kể ngươi có ý đồ gì với ta, ta tuyệt đối cũng sẽ không đầu hàng ngươi.
Đỗ duy vuốt vuốt cằm, cười hắc hắc vài tiếng, đột nhiên hỏi một câu:
- Tướng quân Quattro Bajeena, sau lưng ngươi, phía dưới eo có một dấu hiệu màu tím hình tròn đúng không? Còn nữa, chân của ngươi, ngón cái chân phải cũng không còn, đúng không? Lúc ngươi còn trẻ gặp phải phiền toái, kết quả là ngón cái chân phải bị chém đứt, đúng hay không?
Quattro Bajeena nghe đến đó, giật mình nhìn Đỗ Duy rồi cúi đầu nhìn quần áo trên mình.
- Đừng hiểu nhầm, ta cũng không có nhân lúc ngươi hôn mê cởi quần áo ngươi xem...
Đỗ Duy haha cười:
- Ngươi cũng không phải đàn bà, ta không có hứng thú nhìn thân thể ngươi. Những chuyện ta nói, ta vốn không cần kiểm tra, ta chỉ biết như vậy.
Quattro Bajeena thanh âm trở nên run rẩy:
-Ngươi... làm sao ngươi lại biết được!"
-Ta tự nhiên có biện pháp.
Đỗ Duy chỉ nhẹ nhàng đáp lời, rồi lại nhìn chằm chằm vào hai mắt của Quattro Bajeena:
-Mắt ngươi so với người bình thường thì có chút khác biệt. Còn mũi ngươi cũng thấp hơn một chút. Mặc dù có một vết sẹo trên mũi làm người khác không chú ý tới điểm này, bất quá nếu cẩn thận quan sát vẫn có thể thấy mũi của ngươi so với người Roland vẫn thấp hơn. Đây là đặc điểm của hỗn huyết nhân! Ngươi có huyết thống của người thảo nguyên!
Quattro Bajeena trong đầu có chút bối rối, nhưng vẫn nói cứng:
-Hừ! Cho dù thế thì đã sao! Dù sao ta cũng đã bại trận, không còn gì để mất. Ngươi biết ta có huyết thống người thảo nguyên thì có thể uy hiếp được gì ta sao!
Đỗ Duy không đế ý gì tới hắn, mà chậm rãi nói tiếp:
-Quattro Bajeena, ngươi năm nay bốn mươi mốt tuổi, sinh vào mùa đông năm chín tram hai mươi hai theo lịch đế quốc tại phương bắc. Năm ngươi năm tuổi thì theo mẹ đi tới Tây Bắc.. À, chỉ sợ những chuyện ở phương bắc lúc đó ngươi còn bé cũng không nhớ được gì. Không sao, ta đã giúp ngươi điều tra rõ ràng. Mẹ ngươi là một người thảo nguyên, vốn là nữ nô của một gia đình quý tộc, sau lại được ban cho một người hầu của gia đình quý tôc nọ. Người hầu kia chính là cha của ngươi... chính xác mà nói, là cha nuôi của ngươi. Bởi vì ngươi không phải là con ruột của hắn. Lúc ngươi được năm tuổi, bởi vì cha nuôi ngươi lập được công lao cho gia đình quý tộc kia, đã giúp mẫu thân ngươi thoát được thân phận nô lệ, đồng thời thoát ly đi Tây Bắc định cư. Tai đó cha nuôi ngươi hợp tác cùng người khác buôn bán vận chuyển ngựa, cuộc sống cũng coi như là tốt đẹp. Nhưng năm ngươi mười một tuổi, gia đình ngươi lại gặp một hồi tai nạn thê thảm.
Cha nuôi ngươi bởi vì xung đột cùng người khác, nghe nói là do cạnh tranh trong khi làm ăn, bị người khác hạ độc chết. Mà tối hôm sau khi cha ngươi chết, nhà ngươi lại bị người khác bao vây ý đồ muốn giết sạch để trừ hậu hoạn. Ngươi chính là tại lúc đó bị kiếm chém đứt ngón chân cái bên phải, mà mẹ ngươi cũng là bị những người đó giết chết. Ngươi vốn là đã phải chết, nhưng may mắn có một đội quân Tây Bắc đi tuần tra cứu ngươi một mạng.
Ngươi thoát được tai nạn lần đó, lại vừa gặp lúc quân Tây Bắc đang chiêu mộ người, bất quá ngươi tuổi còn quá nhỏ, không thể tòng quân. May mắn có một tên thống lĩnh quân Tây Bắc xem trúng ngươi, nhận làm thủ hạ bên người hắn, lại dạy ngươi võ kĩ. Ngươi thiên phú cũng không tệ, đến năm mười lăm tuổi đã thuận lợi chính thức gia nhập quân Tây Bắc.
Sau đó, năm ngươi mười bảy tuổi lại tham gia một hồi chiến tranh giữa đế quốc cùng người thảo nguyên, lập được công lao được phá cách đề bạt. Năm ngươi mười chín tuổi đã là thống lĩnh! Ngươi cầm quân có tài, được Ruga tán thưởng, từng bước từng bước thăng tiến trong quân, rốt cục trở thành tâm phúc của Ruga.
Năm ngươi ba mươi mốt tuổi đã được thăng chức thành tướng quân. Mà ngay trong năm đó, ngươi đã dẫn theo binh lính tới gia đình kẻ thù khi xưa độc chết dưỡng phụ ngươi, đem toàn bộ ba mươi ba người giết sạch. Lần đó vốn gây ra huyên náo khá lớn, cho dù ngươi là tướng quân cũng không thể đứng trên pháp luật. Bất quá, Ruga vốn xem trọng ngươi đã ra tay che chở, nên cuối cùng không ai dám truy cứu chuyện này. Cũng bởi vì chuyện này mà ngươi cảm kích Ruga, đồi với hắn trung thành hết mực cho đến hôm nay.
Đỗ Duy nói xong một hồi, cười cười nhìn Quattro Bajeena:
-Ta nói có điểm gì sai hay không?
Quattro Bajeena chỉ trừng mắt, gắt gao nhìn Đỗ Duy, một chữ cũng không thể nói được.
-Ta còn biết một ít tình tiết đặc biệt, ví dụ như là... lúc ngươi đi báo thù, sau khi giết sạch cả nhà kẻ thù, đã bắt hắn lại tra khảo. Nhưng tên kia đến chết vẫn không chịu nói ra buổi tối hôm đó kẻ truy sát ngươi cùng mẹ ngươi là ai. Hơn nữa hắn cũng phủ nhận là hắn ra lệnh giết người bịt miệng. Ngươi đối với chuyện này vẫn cảm thấy đau lòng, đúng không?
Quattro Bajeena hai nắm tay lúc này đã xiết chặt lại, các ngón tay vì dụng sức đã chuyển thành trắng bệch:
-Ngươi... chẳng lẽ ngươi biết? Ngươi làm sao có thể biết được nhiều chuyện như vậy!
Đỗ Duy thản nhiên nói:
-Ta biết
Hắn vỗ vai Quattro Bajeena:
-Ngươi thực sự cũng là một kẻ đáng thương. Nói thật, vốn trong mắt ta ngươi cũng chỉ là một tên tướng quân bại trận, một kẻ không đáng quan tâm, giống như một con kiến, tùy tiện ta có thể bóp chết ngươi. Chẳng qua, sau khi biết được những chuyện trước kia của ngươi, ta mới hiểu thân phận của ngươi thực sự không đơn giản!
Hắn nhìn chằm chằm vào mắt Quattro Bajeena:
-Chúng ta nói vào chính sự! Ta đã âm thầm cứu ngươi một mạng, dĩ nhiên là phải có chỗ lợi dụng ngươi, điểm này ngươi chắc chắn đã rõ ràng. Ta cũng biết không thể thu phục ngươi, ngươi đối với Ruga là trung thành đến chết... Nhưng, nếu ta có thể nói cho ngươi biết năm đó phái người đuổi giết gia đình ngươi, giết chết mẹ ngươi là kẻ nào... Ngươi thấy điều kiện này thế nào?
Mắt thấy Quattro Bajeena thân thể không thể kiềm chế được run lên, Đỗ Duy lại chậm rãi nói ra một cái điều kiện khác.
-Chết không phải là chuyện lớn. Tuy nhiên là người đàn ông nếu đã biết kẻ thù sát hại cha mẹ là ai mà không thể báo, chỉ sợ ngươi chết cũng không cam tâm. Ta cũng không muốn ngươi làm chuyện gì, chỉ cần ngươi yên ổn ở lại đây, không tự sát, ăn uống nghỉ ngơi sống qua ngày. Đợi đến thời cơ ta sẽ cho ngươi xuất hiện. Ta cam đoan, cho dù không thể để cho ngươi ra tay giết chết kẻ thù nhưng ít nhất ta có thể cho ngươi chứng kiến hắn chết. Hiểu không?
-Ngươi... rốt cục là biết bí mật gì!
Quattro Bajeena thanh âm run rẩy hỏi:
-Kẻ thù của ta, rốt cuộc là ai?
-Cha ruột của ngươi
Những lời này giống như một thanh búa tạ nện thẳng vào tim Quattro Bajeena.
Cha ruột?
Mẹ của hắn vốn là một nữ nô trong một gia đình quý tộc, bởi vì trẻ tuổi xinh đẹp nên không thể thoát được vận mệnh trở thành vật chơi đùa của người khác.
Về phần Quattro Bajeena, cha ruột hắn là ai chính hắn cũng không biết. Khi còn nhỏ hắn đã hỏi qua mẹ hắn, nhưng mà bà ta cũng không trả lời. Hắn cũng hiểu được những chuyện này đối với mẹ là một loại kí ức bi thả nên cũng không nhắc lại, tránh cho mẹ hắn đau lòng.
Nhưng hôm nay Đỗ Duy nói ra lại làm cho Quattro Bajeena nổi điên!
- Cha ruột của ngươi là một người có thân phận địa vị. Đáng tiếc, bởi vì thân phận của hắn nên tuyệt đối không thể để lộ chuyện có con tư sinh bên ngoài, nếu không tiền đồ hắn sẽ bị hủy diệt. Cho nên... năm ngươi mười một tuổi, cha ngươi lúc đó gặp được một hội cơ hội phát triển lớn lao, vì để giữ bí mật đã phái người đi Tây Bắc giết ngươi! Kết quả là tạo thành vận mệnh bi thảm của ngươi.
-Hắn... hắn rốt cuộc là kẻ nảo... kẻ nào??? Kẻ nào???
Quattro Bajeena rống lớn, một gã tướng quân hơn bốn mươi tuổi, nhưng đã chảy nước mắt.
-Ngươi nhất định đã nghe qua cái tên này. Hắn bây giờ tại đại lục vô cùng nổi danh. Chỉ là bây giờ ta không thể nói cho ngươi biết. Quattro Bajeena, chỉ cần ngươi hợp tác cùng ta, yên ổn ở lại đây, chắc chắn có một ngày ta cam đoan ngươi sẽ có cơ hội báo thù, hay ít nhất ngươi có thể chứng kiến hắn chết. Thế nào? Ta cũng không cần ngươi thuần phục, cũng không yêu cầu ngươi cầm binh đánh trận cho ta, chỉ cần ngươi ở lại đây sinh sống là được.
-Được, sống sót...
Quattro Bajeena xiết chặt nắm tay, làm móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, máu chảy đầm đìa...
← Ch. 376 | Ch. 378 → |