← Ch.503 | Ch.505 → |
Austria khi bị chọc giận thanh âm của giọng hét cũng rất lớn, có điều là ngay sau khi hét lên, lập tức tỉnh ngộ, mặt lại đỏ lên.
Câu nói "Ban đầu cùng ngươi đính hôn" thật sự không phải là đề tài thích hợp, dù sao việc một cô gái cùng với hai nam nhân kết hôn ước, hơn nữa hai nam nhân này lại là anh em ruột thịt. Chuyện này thật chẳng vẻ vang gì.
Austria đã lỡ lời rồi, trong lòng rất hối hận, dứt khoát chờ đợi tên công tước hoa Tulip ghê tởm này đùa cợt.
"Hắn sẽ nói gì đây? Hắn nhất định là rất đắc ý. Hắn nhất định sẽ tự nói với chính mình: Hừ, ngươi là cái con đàn bàn không có mắt. Là do ngươi cùng người nhà ngươi ban đầu không nhìn ra ta. Không nghĩ đến ta bây giờ lại một bước lên đến trời."
Đúng vậy, hắn hẳn đắc ý, hắn quả có vốn để đắc ý.
Nhưng Austria đợi hồi lâu mà Đỗ Duy cũng không trêu đùa, nàng ngưng thần nhìn Đỗ Duy một chút, lại phát hiện nụ cười ôn hòa trên gương mặt hắn. Ánh mắt vẫn trong suốt thành khẩn như vậy.
Hắn cười trông bộ dáng rất đẹp mắt. Hai mắt có hơi chút cong lại, khóe miệng mang theo sự vui vẻ. Rất có lực tương tác.
- Ngươi có lẽ rất tức giận... Chuyện này có lẽ đã làm khổ ngươi nhiều rồi.
Âm thanh của Đỗ Duy càng thêm ôn hòa. Thậm chí còn mang theo ý xin lỗi nhẹ nhàng.
- Ngươi...
Austria nói không ra lời.
Đỗ Duy cười cười, đột nhiên đưa một ngón tay ra ngoài lan can. Trong sân ngự hoa viên có một cái ghế dài, còn có mấy cái xích đu.
- Đứng mệt quá. Đến kia ngồi nghỉ đi.
Vừa nói, hắn vừa rất tự nhiên đưa tay, kéo lấy cánh tay của Austria. Trong lúc hồ đồ nàng đã bị tên tiểu tử này lôi kéo vào trong hoa viên.
Phong cảnh của ngự hoa viên của hoàng cung nào có gì đặc sắc. Dù sao thì nơi đây chỉ trồng hoa bụi gai. Mà hoa bụi gai vốn chẳng phải là một thực vật có thể để thường thức.
Nhưng giờ khắc này vào lúc đêm sao trăng sáng, khu vực này cũng có chút không khí an bình.
Sau khi kéo Austria ngồi xuống, Đỗ Duy mới nhìn kỹ cô gái này. Mỉm cười nói:
- Ta mới vừa từ bằng hữu của cô biết được. Cô rất chán gét ta. Thậm chí... càng oán hận, đúng không?
- Tất nhiên!
Austria cố gắng ưỡn ngực:
- Ta rất chán ghét gia tộc các ngươi.
- Ta hiểu rất rõ.
Đỗ Duy thở dài. May là mới vừa rồi trong lúc khiêu vũ Mani đã nói qua với hắn không ít.
Đỗ Duy minh bạch rằng một người sống trong hoàn cảnh như thế - nhất là đối với một thiếu nữ mà nói, đích xác là hơi tàn nhẫn.
- Ta có thể nói xin lỗi. Mặc dù ta cảm thấy rằng đây không phải là lỗi của ta.
Đỗ Duy nhún vai.
Austria không biết nói gì... Nàng không phải là con người ngang ngược không nói đạo lý. Về mặt lý trí, nàng rất rõ ràng là chuyện này không liên quan gì đến Đỗ Duy. Nhưng dù sao cũng bởi vì chuyện này mà nàng mới bị đối xử bất công như vậy. Khiến cho nàng tự nhiên sinh ra ác cảm đối với Đỗ Duy.
Nàng chuẩn bị đứng dây, nhìn Đỗ Duy:
- Ngươi muốn cùng ta nói chuyện này?
- Không.
Đỗ Duy lắc đầu, đưa tay lên đầu vai Austria nhẹ nhàng đè lại:
- Ta chỉ muốn cùng nàng nói chuyện. Austria Syria ... Tôi có thể gọi nàng là Austria?
- Không được!
Austria hừ một cái.
- Vậy tốt lắm. Austria.
Rất hiển nhiên, da mặt Đỗ Duy so với nàng tưởng tượng còn dày hơn nhiều lắm:
- Ngươi biết đó. Em trai của ta còn không tới một năm đã thành niên. Đến lúc đó, ta dự định cho các người thành hôn... Nói cách khác, chúng ta sắp là người một nhà, cho nên ta không hy vọng quan hệ của chúng ta căng thẳng như vậy. Nàng hiểu chứ?
Dừng lại một chút. Đỗ Duy thở dài, giọng rất thành khẩn:
- Ta rất thương Gabri. Hắn là em trai duy nhất của ta. Ta hy vọng, nếu là người cùng một nhà, vậy phải nên tương thân tương ái. Hòa thuận với nhau.
Đầu óc Austria hiển nhiên không kịp thích nghi nổi – Hắn là đang biểu đạt thiện ý với mình sao?
Ngay từ khi Austria hiểu chuyện. Mỗi lần nàng tưởng tượng đến lần đầu tiên gặp mặt công tước đại nhân Tulip này, trong lòng luôn tưởng tượng ra đủ loại tình tiết. Nhưng đều là một cảnh tượng cơ bản: đối phương đùa cợt và làm nhục mình một cách vô tình.
Ai bảo ban đầu gia tộc mình không có mắt muốn hồi hôn.
Những cảnh tượng như vậy ngày càng hiện ra trong đầu nhiều hơn. Cho dù chưa từng gặp qua Đỗ Duy, tiểu thư Austria trong lòng đã thâm căn cố đế đem Đỗ Duy trở thành địch nhân. Cho nên, từ góc độ tâm lý học mà nói, nàng trước mặt Đỗ Duy biểu hiện như một con nhím. Kỳ thực đó là một loại tiềm thức, vì để đề phòng đối phương làm nhục mà sinh ra hành động để bảo vệ bản thân.
Diễn biến tâm lý như thế rất vi diệu. May là, Đỗ Duy có thể hiểu được.
- Chúng ta không phải là địch nhân, trong tương lai sắp tới, chúng ta còn có thể trở thành thân thích. Em trai ta, một thành viên trong gia đình ta, là một chàng trai thông minh. Tình cảm anh em chúng ta rất tốt. Cho nên, ngươi sẽ trở thành thê tử của hắn. Ta hy vọng người trong nhà có thể hòa thuận với nhau.
Đỗ Duy nheo mắt cười nhìn cô gái – hắn có thể nhìn ra được, kỳ thật cô gái này rất đơn thuần:
- Ta nghĩ chúng ta có thể trở thành bằng hữu.
Austria không nói lời nào, Đỗ Duy cũng nở nụ cười quen thuộc nói:
- Nàng không nói gì. Vậy ta coi như nàng đã đáp ứng.
- Công tước đại nhân!
Austria vẫn cố làm mặt lạnh.
- Không, gọi ta là Đỗ Duy. Hoặc là kêu ta là "anh trai".
Đỗ Duy nói với một nụ cười.
Nàng là thành viên của gia đình, vì vậy, nàng có thể gọi ta như thế.
- Anh ư? Không cần.
Nhưng... Austria nhìn gã trai trẻ tuổi ôn hòa trước mặt, trong lòng cũng không khỏi có chút dao động.
Anh ư... Tưởng đến trong nhà mình cũng có mấy người anh em. Từng người từng người đều theo đúng chuẩn ăn chơi trác táng. Bình thường vẫn đối với những bạn khuê phòng của mình miệng mồm ba hoa. Nhưng khi đối diện với muội muội thì cũng ít khi có bộ dáng đứng đắn. Thậm chí còn có mấy biểu huynh, từ nhỏ đã mơ ước biểu muội xinh đẹp là mình...
Từ đó so sánh mà nói, nụ cười của tên trước mặt rất ôn hòa. Hơn nữa, những lời hắn mới vừa nói, ít nhất cũng có vẻ rất giống như của một huynh trưởng.
Hắn có lẽ không xấu như mình đã tưởng.
Không nghi ngờ gì, Đỗ Duy phi thường giỏi trong việc trao đổi với người khác. Thậm chí là cả với những đề tài dạy dỗ, ít nhất là đối với những cô gái nhỏ tâm địa đơn thuần. Tuyệt đối không thể thoát khỏi tay Đỗ Duy.
Tóm lại, Đỗ Duy đã mở đề rất dễ dàng. Đẩy lùi bầu không khí xấu hổ, sau đó liền nhẹ nhàng tìm được đề tài cả hai người đều cảm thấy hứng thú khiến Austria mở miệng nói chuyện.
Austria lúc đầu vẫn còn tỏ vẻ ngoan cố chống lại. Nhưng, rất nhanh nàng liền bất tri bất giác bị Đỗ Duy làm tan rã phòng ngự. Khẩu khí nói chuyện cũng đã nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Trả lời từ hai chữ thành hai câu, ba năm câu, bảy tám câu...
Mặc dù rất chán ghét Đỗ Duy... được rồi, ít nhất hắn quả thật rất khôi hài. Rất giỏi đoán ý nghĩ người khác.
- Ở tòa thành của chúng ta tại Rowling bình nguyên, ở đó có một cái sân rộng. Ta đã ở nơi này chế ra một ít đồ rất thú vị. A! Nhiệt khí cầu chính là từ nơi này phát minh ra. Nàng thích không? Địa phương đó giờ ta đã giao cho Grabri rồi, sau này có thể khiến hắn mang nàng đến đó chơi... Ngươi có thích ngồi trên khí cầu bay lên trời không? Ha ha. Sau này sẽ có cơ hội. Trong thành có vài cái nhiệt khí cầu loại lớn. Ngoài ra còn có pháo hoa...
- Ngươi nói, là pháo hoa của gia tộc Tulip?
Austria động tâm.
Với tính tình của một thiếu niên, có được mấy hài tử không thích phóng pháo hoa?
Trong mắt Đỗ Duy hiện lên một tia vui vẻ:
- Đương nhiên, pháo hoa đầu tiên cũng là tại trong thành làm ra. Hiện ở nơi này còn có một nhóm công tượng (thợ thủ công). Pháo hoa mừng năm mới năm nay đều là được vận chuyển từ bình nguyên Rowling. Bây giờ Grabri đã tiếp nhận một ít chuyện của gia tộc... À, ta vừa nhớ ra một việc.
Đỗ Duy làm bộ đột nhiên nhớ ra điều gì:
- Ta đã quên mất. Năm mới này Gabri đã viết cho ta một phong thư. Hắn cũng đã chuẩn bị một món quà. Để ta chuyển giao cho nàng.
- Cho ta...Quà năm mới à?
Austria đột nhiên trong lòng có chút đắc ý.
Vị hôn phu của mình. Trong năm mới. Từ phương nam xa xôi. Đã gởi đến một phần lễ vật...
Việc này có tính là lãng mạn không?
Nữ hài trẻ tuổi. Trong tâm bao giờ cũng nhồi nhét những tâm tư lãng mạn.
Đỗ Duy nhìn vào mắt nàng. Trong tâm cười trộm:
- Quả nhiên là nữ hài tử, luôn thích những thứ như vậy.
Tuy nhiên, Gabri cũng quá sơ ý. Theo lý thuyết, sang năm hắn sẽ trưởng thành. Hẳn là phải nhân trong những ngày lễ này mà chuẩn bị một ít lễ vật đưa đến đế đô cho vị hôn thê chứ.
Đáng tiếc là mình không ở bên cạnh hắn. Bên cạnh hắn không có anh em để chỉ bảo hắn những chuyện như thế này. Bởi vì cái chết của cha, mẹ vẫn còn rất đau buồn, cho nên rất ít khi nghĩ đến những chuyện nhỏ nhặt này.
- Phải rồi...Quà gì vậy?
Khi Austria nói những lời này, âm thanh có chút nôn nóng.
Đỗ Duy xòe tay ra:
- Xin lỗi, chiều nay ta quên mang đến. Có điều ngày mai ta sẽ phái người mang đến cho nàng. À, được rồi, nàng có hứng thú xem đại hội luận võ không? Nàng có thể đến khán phòng của ta. Ta sẽ kêu người mang lễ vật cho nàng.
"Đại hội luận võ?"
Austria lập tức có chút động tâm.
Đối với trường đấu náo nhiệt nổi tiếng cả đế đô này, nàng thế nào lại không động tâm được? Mặc dù luận võ là chuyện của bọn nam nhân, có điều đối với các tiểu thư quý tộc mà nói, loại trận đấu này không quá tàn nhẫn máu tanh, lại có đủ náo nhiệt. Lại còn có rất nhiều võ sĩ thanh niên anh tuấn dự thi... Xem ra điểm tốt cũng không ít.
Nhưng chính là Austria trong lòng có chút ảo não. Chuyện này cũng phải trách Đỗ Duy. Vé vào xem thật sự quá mắc.
Đương nhiên, đây là nói đến lầu hai, lầu ba của quý tộc.
Khán phòng ở lầu ba mất đến mấy ngàn kim tệ. Tổ phụ của nàng mặc dù là tài chính đại thần của đế quốc, nhưng làm quan cũng rất thanh liêm. Đất đai sản nghiệp của gia tộc cũng không nhiều lắm, đây cũng vì để tránh lời đàm tiếu, cho nên cuộc sống tuy tốt nhưng cũng không xa xỉ. Giống như nàng, một đại tiểu thư như vậy, nhưng, khoản chi tiêu hàng tháng cũng chỉ hơn mười kim tệ mà thôi.
Không nói đến mấy nghìn kim tệ để xem một trận luận võ.
Không nói đến khán phòng VIP ở lầu ba. Cho dù là chỗ ngồi ở lầu hai cũng không phải là giá Austria có thể chịu nổi. Cho dù mấy anh em, ngày thường ăn chơi đàng điếm, trong tay càng không có tiền dư. Tổ phụ và phụ thân trông nom rất nghiêm, không thể để bọn họ tiêu xài bừa bãi.
Ngày thường, vẫn hay cùng các tiểu tỉ muội khác nói chuyện về trận đấu. Đặc biệt là con gái của hầu tước kia. Gia tộc có một khán phòng ở lầu ba. Mặc dù vị trí hơi lệch nhưng cũng đủ để chứng tỏ thực lực của nàng.
Đỗ Duy là lão cáo già xảo quyệt như thế nào cơ chứ. Lập tức từ vẻ mặt của cô bé nhìn ra tâm tư nàng. Cười nói:
- Như vậy đi. Trận đấu vào xế chiều ngày mai, ta sẽ phái người đi đón nàng. Nàng có thể tại khán phòng của ta mà xem trận đấu. Hơn nữa, ngày mai ta cũng sẽ vào sân đấu.
"Hừ! Nhìn ngươi bị đánh thành cái đầu heo là tốt nhất."
Austria trong lòng ác ý nghĩ. Nhìn đến gương mặt tươi cười ôn hòa, nàng đột nhiên cảm giác như vậy có chút ngượng ngùng.
Lúc này, rốt cuộc Đỗ Duy đứng lên...
Có âm thanh của thứ gì đó bị đánh hay rơi xuống đất.
Từ trên trời truyền đến một tiếng nổ.
Lập tức có thể nhìn thấy một đóa pháo hoa nở rộ rực rỡ. Theo sau đó là vô số pháo hoa phóng lên trời cao. Nhất thời khiến bầu trời đêm đen biến thành một mảng màu sang sặc sỡ lạ lùng.
- Pháo hoa mừng năm mới...
Đỗ Duy cười một tiếng:
- Đã qua nửa đêm rồi sao?
Austria lại ngẩng đầu, cố gắng ngưỡng cổ nhìn. Nhìn đến mức ngây dại.
- Thôi được rồi. Chúng ta về thôi. Nơi này rất lạnh. Nếu nàng bị cảm lạnh, ngày mai có thể không có cách nào ra ngoài được đâu.
Đỗ Duy vừa nói vừa lôi Austria trở về.
*****
Austria tựa như đã buông bỏ địch ý với Đỗ Duy. Nhưng vừa đi được hai bước. Bỗng nhiên chợt nghe xoẹt một tiếng. Austria nhất thời hốt hoảng kêu một tiếng. Mặt dài ra:
- Váy của ta.
Chỉ thấy cái quần màu hoa hồng, làn váy bị bụi hoa kinh cức móc vào, cái gai đã kéo chiếc váy thật mạnh tạo thành một lỗ hổng. Austria sắc mặc cực kỳ ảo não. Còn có chút thất thố:
- Váy của ta... Nguy rồi, phải làm sao bây giờ hả.
Đỗ Duy mỉm cười. Nhìn chiếc váy của cô gái bị xé rách đã làm lộ từ bắp chân đến trên đầu gối. Đỗ Duy mỉm cười lấy từ cái bao da bên trong giới chỉ một cái áo choàng.
Nhìn cổ tay Đỗ Duy nhẹ nhàng run lên, vụt biến thành một cái áo choàng. Khiến cho Austria có chút ngoài ý muốn.
- Đem mặc vào đi. Váy bị rách thì có chút không tiện lắm.
Đỗ Duy cười nói.
Nhưng Austria vẻ mặt vẫn bất đắc dĩ:
- Nhưng chiếc váy bị hư rồi.
- Chỉ một chiếc váy mà thôi.
Đỗ Duy bỉu môi.
- Đây không phải là váy của ta.
Austria đột nhiên có chút bối rối. Nhìn Đỗ Duy vài lần mới thấp giọng nói:
- Cái váy này là ta mượn từ biểu tỉ... Đây là lần đầu tiên ta tham gia yến hội cung đình.
- Ta thích nó lắm. Ta đã phải mỏi miệng mới mượn được. Giờ hỏng mất...
Vừa nói. Nàng vừa đưa ra thỉnh cầu:
- Công tước đại nhân...
- Hãy gọi ta là Đỗ Duy hay anh.
Đỗ Duy mỉm cười.
Austria do dự một chút, cuối cùng cắn răng:
- Đỗ Duy! Ngài có thể giúp ta...
- Có thể. Ta sẽ tặng nàng một cái mới.
Đỗ Duy cười thờ ơ.
- Không. Tôi không muốn ngài cho tôi cái váy mới.
Austria lắc đầu. Khó khăn nói:
- Ngài mới vừa rồi thi triển ma pháp phải không? Vậy ngày có thể dung ma pháp đem chiếc váy này phục hồi như cũ không?
Đỗ Duy cười. Bộ dáng cười của hắn khiến Austria có chút tức giận, cúi đầu nói:
- Nếu không được thì thôi...
- Không. Austria khả ái của ta, em dâu tương lai của ta, ta cần phải uốn nắn một chút kiến thức của nàng. Nàng phải nhớ kỹ: để khiến cho một ma pháp sư thi triển ma pháp, cái giá thật sự vượt xa khi so với một cái váy. Nàng hiểu chưa?
Vừa nói, Đỗ Duy đột nhiên lại ngồi chồm hổm trên mặt đất trước mặt Austria, đưa tay ra kéo góc váy của Austria.
- Á! Ngươi làm gì vậy?
Austria sợ hãi nhảy dựng lên.
- Đừng cử động.
Đỗ Duy mặc kệ nàng, trực tiếp kéo một góc váy của đối phương, sau đó lật lại nhìn vào bên trong mối nối. Sau đó hắn tìm được một mảnh vải nhỏ. Trên mặt có ghi nhiều văn tự.
- Được rồi.
Đỗ Duy buông tay, đứng dậy:
- Cái váy này là một model của cuối năm ngoái. Màu đỏ, cỡ trung. Ta đã ghi nhớ số kiểu của nàng. Nàng yên tâm, sáng mai ta sẽ cho người đưa cho nàng một cái váy đỏ giống như đúc.
- Ngươi...
Austria ngây người. Nàng nhịn không được cũng nhìn vào góc váy mình một chút. Chính nàng cũng không biết những ký tự kỳ quái ghi trên trên của góc váy có ý nghĩa gì. Vậy mà chỉ nhìn Đỗ Duy lại biết là màu gì cùng với số hiệu.
Chẳng lẽ...
Mắt thấy Austria đang trơ mắt nhìn mình, Đỗ Duy mới thừa nhận, cười nói:
- Tất nhiên tất nhiên, tiểu muội muội thông minh. Ngươi đoán đúng rồi. Cái váy này được làm ra trong đất sản nghiệp của gia tộc ta. Có điều vị biểu tỉ kia của nàng rất biết thưởng thức. Đây là thiết kế của mới năm vừa rồi mà lúc này mới vừa năm mới. Xem ra nàng còn không biết. Trên tấm vải kia, là mối nối đặc biệt của sản phẩm do chúng ta làm ra. Đây cũng là đặc trưng của chúng ta.
***
Lúc Austria và Đỗ Duy cùng nhau trở lại yến hội, Mani cùng mấy nữ hài tử khác lập tức chú ý đến việc Austria và Đỗ Duy cùng đi với nhau. Mà trên người Austria còn khoác một chiếc áo choàng.
- Trời ạ, Austria, ngươi đi đâu?
Mani chạy tới. Phía sau còn có mấy nữ hài tử khác – rất hiển nhiên, mấy người này là hướng về phía Đỗ Duy mà tới.
Austria há miệng nhưng không nói gì.
- Ha ha, các nữ sĩ.
Đỗ Duy cười rất tao nhã:
- Ta chỉ cùng vị hôn thê của em trai ta đi thương lượng một vài sự vụ gia đình. Ồ, bao gồm cả việc an bài hôn lễ của Austria với em trai ta trong tương lai nữa. Một ít việc gia đình mà thôi.
Sau đó hắn đột nhiên mở trừng hai mắt với Austria:
- Austria, về trận đấu, ta sẽ phái người đi đón nàng. À, được rồi, dù sao khán phòng cũng rất lớn. Mấy vị bằng hữu của nàng nêu như muốn đều có thể đến được.
- Khán phòng?
- Khán phòng của luận võ đại hội?
Ai chẳng biết những khán phòng ở lầu ba của luận võ đại hội đại biểu cho cái gì! Phàm là có thể đi lên lầu ba đều là những người hiển hách, tôn quý nhất đế quốc. Hơn nữa, khán phòng của Đỗ Duy. Chính là liền kề bên khán phòng của hoàng thất! Là một vị trí tốt nhất!
- A. Austria chúng ta có thể cùng đi chứ?
Mani là người đầu tiên mở miệng cầu khẩn.
Austria thần sắc có chút phức tạp. Liếc mắt nhìn Đỗ Duy, ấp úng một chút mới thấp giọng nói:
- A, có thể, đương nhiên...
Các cô gái bộc phát ra một hồi la hét chói tai. Sau đó Đỗ Duy nháy mắt với Austria cười cười, gật đầu rồi rời đi.
- Trời ạ! Hắn thật mê người!
Mani và bọn con gái nhìn theo bong lưng của Đỗ Duy, sau đó lập tức quay về phía Austria cười nói:
- Austria! Hắn là đại ca ngươi đó! Ngươi nhất định phải giúp chúng ta!
- Nhưng hắn đã kết hôn rồi. Thê tử hắn là một ma pháp sư!
Austria cũng đối với những người biểu lộ bộ dáng say mê đối với Đỗ Duy có chút bất mãn.
- Ai thèm quan tâm!
Một thiếu nữ quý tộc nhìn Đỗ Duy phía xa xa nói:
- Làm nhân tình cũng chẳng sao. Hắn chính là người tâm phúc đệ nhất của đế quốc đó!
Austria cũng nhìn Đỗ Duy ở xa xa với ánh mắt phức tạp... Cảm giác được vây quanh bởi những nữ tử này cũng không tệ. Nàng vẫn ít khi được hưởng thụ qua cái cảm giác này. Mặc dù, tất cả điều này đều là bởi vì cái tên Đỗ Duy kia.
Có điều...
Con người hắn cũng không tệ. Là một huynh trưởng tốt đó.
- Giải quyết xong mâu thuẫn gia đình rồi à?
Nhìn Đỗ Duy quay về chỗ ngồi, Thần hoàng tử trên ngai vàng bĩu môi:
- Ngươi đi ước chừng nửa canh giờ...
- Ta rất xem trọng sự hòa thuận gia đình.
Đỗ Duy tươi cười. Sau đó cầm ly lên hướng Thần hoàng tử ý chào mừng. Nhiếp Chính vương cũng cầm lấy chén rượu đáp lại. Hai người cùng đối ẩm một hớp. Đỗ Duy đột nhiên nhìn Thần hoàng tử cười nói:
- Điện hạ, ngay cả mâu thuẫn gia đình của ta, ngài cũng biết? Ta thật sự không nghĩ ra trên thế giới này có chuyện gì mà ngài không biết.
Cũng chỉ có Đỗ Duy mới dám trước mặt Thần hoàng tử nói những lời như thế. Thần hoàng tử lơ đễnh:
- Ngươi biết đó, thân là quân chủ, những chuyện cần phải nắm trong tay thì nhiều lắm. Ta không có lựa chọn nào khác. .
Hai người tuổi trẻ nắm giữ quyền lực lớn nhất đế quốc nhìn nhau cười một tiếng.
Ngày thứ hai. Ngày thứ hai của năm mới. Luận võ đại hội rốt cục tiếp tục tiến hành, nhưng vì chiếu cố đến một đêm cuồng hoan mừng năm mới trước địa tân niên. Trận đấu trong ngày được an bài đến xế chiều mới bắt đầu tiến hành.
Mà ngày tiến hành là đợt thi đấu loại thứ hai.
Đợt thi đấu thứ hai, gần bốn trăm tuyển thủ. Vẫn thông qua rút thăm. Nhưng, lần này là bốn người một tổ và giống như vòng thứ nhất. Trong mỗi tổ nhò chỉ có một người thắng duy nhất được qua vòng kế tiếp.
Sau khi rút thăm chấm dứt, lập tức phát ra một loạt tiếng thở dài.
Ba võ sĩ trong cùng một nhóm với Đỗ Duy đã lộ ra vẻ bi phẫn cùng với thái độ bất đắc dĩ...
Đối với Austria mà nói, đây là ngày đẹp tuyệt vời! Cùng với sinh hoạt của nàng trước kia hoàn toàn bất đồng.
Đến nổi có thể nói là đã mở ra một trang mới.
Buổi sáng, gia tộc Tulip liền phái người vội đưa đến Austria một phần đại lễ.
Đấy là một cái hộp gỗ quý, bên trong là một nắm nhỏ trân châu Nam Dương– Bảo vật này hiện giờ quá đắt tiền, ít nhất phải hơn năm mươi vạn kim tệ.
Đương nhiên, Đỗ Duy gởi dưới tên của Gabri.
Theo sau phần lễ vật này là một cái váy mặc lễ chiều màu đỏ mới tinh, giống hệt cái mà Austria tiểu thư mặc tối hôm qua. Ngoài ra còn có vài món nữ trang và quần áo của nữ sĩ mới nhất trong năm nay, còn có một bộ quần áo đi săn nữ nhìn rất anh khí.
- Đại nhân nói, có thể trong vài ngày tới sẽ mời Austria tiểu thư cùng đi săn thú. Nhớ ra Austria tiểu thư có thể không có trang phục đi săn, cho nên đưa đến những thứ này...
Đây là do tiểu Zach tự thân mang đến. Mồm miệng hắn rất lanh lợi.
Mặc dù là tài chính đại thần nhưng vì để tránh miệng lưỡi người đời, cuộc sống cũng rất đơn giản. Có điều vì là sui gia tương lai gởi tặng nên cũng nhận.
Mà sau đó, Austria liền trở thành nhân vật tiêu điểm trong đám tỉ muội trong nhà – rất hiển nhiên, là với thiếu nữ mười mấy tuổi, việc thích thú cái cảm giác này cũng là thường tình.
Đến lúc xế chiều, chuyện vui mừng còn lớn hơn nữa.
Đỗ Duy phái một xe ngựa đón Austria tiểu thư cùng các bằng hữu của nàng đi xem trận đấu. Mà cỗ xe ngựa chính là cỗ xe mà chính Tulip công tước đại nhân hay dùng.
Xe ngựa của Đỗ Duy, trong giới quý tộc đế đô, nổi danh là hoa lệ, xa xỉ. Hết sức phong cách.
Vật liệu gỗ mỗi cây đều là loại tốt nhất, mà ngay cả ngựa kéo xe cũng đều là giống tuấn mã thượng đẳng từ thảo nguyên! Ngựa tốt như vậy, đến cả trong quân đội, cũng chỉ có quan quân cấp tướng quân mới có tư cách để cởi. Vậy mà ở đây Đỗ Duy ... chỉ dùng để kéo xe.
Thùng xe rộng rãi gấp đôi so với xe ngựa bình thường của quý tộc. Mà bánh xe dưới tác dụng của ma pháp trận phát động, khiến cho xe ngựa chạy nhẹ nhàng mà không hề cảm thấy xóc.
Trong xe, trang bị hoa lệ gần như xa xỉ cũng khiến người ta trợn mắt há mồm.
Chuyện xa xỉ này là do Đỗ Duy. Hắn cư nhiên trong xe dùng ma pháp bảo thạch để làm vật chiếu sáng.
Còn tấm đệm nhung phía bên dưới, Austria nhớ kỹ là trong nhà một vị biểu tỉ của mình cũng có một khối như vậy, dùng để trải giường. Hơn nữa, ngày thường cũng không lấy ra. Chỉ có trong những ngày lễ hội quan trọng mới lấy ra sử dụng.
Mà ở đây, Đỗ Duy lại đặt trong xe ngựa, mà lại trải trên nền xe...
Mấy kị sỹ gia tộc Tulip đang cỡi chiến mã đi theo hai bên xe để hộ vệ.
Austria có chút bất an.. Nàng cảm giác được mình không nên nhận quá nhiều hảo ý từ Đỗ Duy.
Nhưng Zach, vị tiểu quản gia, nói với nàng một câu:
- Đại nhân nói, người không cần khách khí, dù sao người cũng là thê tử của nhị thiếu gia, có thể nói, người cũng là nữ chủ nhân tương lai của gia tộc. Người có tư cách thụ hưởng tất cả.
Mặc dù trong lòng vẫn còn có chút bất an, nhưng những ánh mắt ngưỡng mộ của bọn nữ hài tử khiến cho trong lòng Austria không khỏi có chút lâng lâng.
Khi tới đấu trường...
Trước xe ngựa của gia tộc Tulip, thậm chí còn có binh lính của sở trị an từ bên đường chạy ra, từ trong đám người chật chội mở ra một con đường cho nhóm của nàng đi vào. Lại từ thông đạo dành cho khách quý của hiệp hội kỵ sĩ mà trực tiếp vào lầu ba.
Mà khi đến khán phòng của gia tộc Tulip, mấy thiếu nữ mới trợn mắt há mồm nhìn những khán phòng xunq quanh...
Ông trời ạ!
Ngay bên cạnh chính là vị chúa tể của đế quốc. Nhiếp Chính vương đại nhân cùng với hoàng tử Charles đang ngồi cạnh nhau trong khán phòng. Bên phải là khán phòng của gia tộc Tể Tướng đại nhân. Có điều, Tể Tướng chưa đến. Đến là Camille Ciro đại nhân cùng thê tử hắn. Còn mặt sau chính là Villa gia tộc, từng cái từng cái đều là của những gia tộc hiển hách. Đây mới là những đại nhân vật nắm giữ quyền lực đế quốc.
Đến khi nhìn thấy vị tổng quản thương vụ gia tộc Tulip nổi tiếng đế đô, tiểu Zach, tự thân kéo cửa khán phòng, dùng tư thế tao nhã mời mấy nữ sĩ vào, cả nhóm nữ hài cũng có chút mất tự nhiên.
Bởi vì tiểu Zach mặc dù không phải là quý tộc, nhưng trong thực tế, mỗi người đều biết hắn ở trong gia tộc Tulip nằm trong nhóm năm nhân vật hạch tâm! Tại đế đô, thân phận của tiểu Zach thậm chí so với rất nhiều quý tộc còn cao hơn rất nhiều! Rất nhiều đại nhân vật khi đối diện với hắn cũng đều khách khách khí khí.
Vậy mà trong khán phòng này, tiểu Zach lại đứng một bên, ôn hòa thật giống như một quản gia:
- Các tôn quý nữ sĩ, các người ở đây, có bất cứ nhu cầu gì, nhất định xin phân phó ta.
Phân phó?
Trong đế đô, có mấy người dám phân phó việc cho tiểu Zach?
Vừa khi tiểu Zach ra khỏi khán phòng, Mani ở bên cạnh, đột nhiên dùng sức lắc lắc đầu của Austria có chút thất thần.
- Austria! Austria!
Mani vẻ mặt khích động:
- Chúng ta lại ở chỗ này ngồi! Ngươi tin được không? Ta quả thật cảm thấy như đang nằm mộng! Trời ạ, công tước đại nhân đối với ngươi thật tốt! Sau này ngươi vào Rowling gia tộc, có thể chính thức thành một thành viên trong đó.
- Đúng vậy! Công tước đại nhân đối với người nhà thật tốt.. Ồ, Austria, phải chi ban đầu người tiếp tục cùng công tước đại nhân kết hôn thì tốt rồi.
Không biết có ai đột nhiên nói một câu như vậy.
Sắc mặt Austria nhất thời biến hóa...
Mani phát hiện thần sắc bạn mình biến hóa, đang muốn khuyên gì đó, chợt thấy phía dưới một hồi ồn ào và cùng với tiếng hoan hô.
- Nhìn kìa, công tước đại nhân lên vũ đài.
Đỗ Duy ngẩng đầu, ưỡn ngực làm người đầu tiên lên vũ đài.
Hắn đối với trận đấu hôm nay rất tự tin, hơn nữa... hắn hy vọng trận đấu hôm nay không có trò chiến đấu khôi hài như trận đấu sỉ nhục ở vòng loại. Khiến cho mọi người có thể thấy thực lực của mình mà không bị người chê cười.
Dù sao Đỗ Duy vẫn còn có chút tính khí. Hắn những ngày này khổ luyện vũ kỹ. Giờ phút này tâm tư của hắn thật giống như một hài tử vừa chiếm được món đồ chơi thú vị, lúc nào cũng muốn thể hiện trước mặt người khác. Trận đấu mấy ngày trước hôm đấu loại, thật sự khiến hắn giận muốn thổ huyết.
Nhưng, hôm nay nhất định sẽ không.
Bởi vì hôm nay, ba đối thủ trong tiểu tổ đối thủ của Đỗ Duy, đều cùng mặc trang phục của thần thánh kỵ sĩ.
Thần thánh kỵ sĩ của thần điện vốn sẽ không có chuyện tự đánh mình chứ. Hừ.
Hôm nay, hãy để Đỗ Duy ta biểu diễn vũ kỹ của mình.
Tiếng hoan hô như sấm dậy.
← Ch. 503 | Ch. 505 → |