← Ch.062 | Ch.064 → |
Lập tức sắc mặt mọi người đều thay đổi, "Không thể, đây là tấm bản đồ cấp ba, làm gì có nhiều như vậy. Hơn nữa không có yêu thú cao cấp, nham thú sẽ không tụ tập đến số lượng này", Cote cũng ý thức được mọi chuyện không thích hợp.
Patrice tiếp nhận bản đồ, đồng tử co lại, điều kì lạ là bản đồ trong tay hắn vậy mà chậm rãi xảy ra thay đổi.
Đây là thuật xem xét (scan), kỹ năng ưng tộc am hiểu nhất, mắt ưng có khả năng nhất định đối với bài trừ ngụy trang.
" Hoa hồng màu máu" biến thành "Nham thú gào thét", bản đồ cấp năm.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bản đồ cấp năm là bản đồ đội ngũ cấp đồng thau mới có thể sử dụng. Tuyệt đối vượt qua phạm vi năng lực của bọn họ, đây là bẫy, có người nhằm vào Avril, mà những người khác thì chỉ là bị vạ lây.
" Chuyện gì, tấm bản đồ này từ đâu đến?"
Cote cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, bản đồ quả nhiên chỉ đúng một nửa, đối phương tương đối âm hiểm. Con đường tiến vào thì đúng nhưng sau khi bài trừ ngụy trang đường đi tiếp theo lại biến mất. Mấu chốt nhất là bọn họ đã chọc giận nham thú, nham thú đã sinh ra thù hận đối với đội ngũ này, chỉ cần cảm thấy sự tồn tại của bọn họ, chúng sẽ một đường đuổi giết.
" Bây giờ không phải lúc thảo luận vấn đề này, trước hết phải lui lại đã", Trâu Lượng nói.
" Không kịp rồi, chuẩn bị chiến đấu thôi", Gina tỉnh táo nói. Lần này khó khăn rồi, cơ hội thắng hầu như là 0, kỳ thực nàng cũng đấu tranh tư tưởng một chút, tốc độ của sát thủ là nhanh nhất, cũng linh hoạt nhất, nếu như bây giờ lập tức chạy thì nàng và Randy có hi vọng sống sót nhất. Nhưng cuối cùng nàng vẫn quyết định ở lại, sự kiêu ngạo của người thú làm cho nàng không cách nào làm lính đào ngũ.
" Tốt nhất mọi người lập tức chạy, thạy thoát người nào tốt người đấy, không có bất cứ cơ hội thắng nào!" Patrice không hề khách khí nói, trong miệng gã này tựa hồ chỉ có lời nói thật.
Thực luyện không phải trò chơi, hàng năm số người thú tuổi trẻ chết trong khi thực luyện nhiều vô số kể. Họ không phải những người đầu tiên, cũng không phải những người cuối cùng.
" Hơn năm mươi con à? Con số cụ thể là bao nhiêu?" Trong lúc mọi người do dự có nên chạy trốn hay không thì Trâu Lượng đột nhiên hỏi.
" Lúc nào rồi còn hỏi cái này, đi nhanh đi!"
Olivia đã cảm thấy mặt đất chấn động, trong tầm mắt xuất hiện một mảnh nham thú, khu vực này căn bản không có rừng rậm để bọn họ ẩn nấp, chỉ có nham thạch nhấp nhô.
" 57 con!" Lúc này Patrice đã có thể xác định chính xác số lượng.
" Mọi người bịt tai lại, khống chế tốt tâm trạng, có thể sẽ có một chút ảnh hưởng", Trâu Lượng hít sâu lấy hơi, đồng thời bắt đầu hắng giọng.
" Đại ca, anh cùng mọi người đi đi, để em chống đỡ!" Ernest dứt khoát nói.
" Cản cái đầu em ấy! Em chống đỡ được sao? Tránh ra một bên, bịt chặt tai vào, mọi người còn ngẩn ra làm gì, nhanh lên một chút".
Trâu Lượng quát, đám người Avril đưa mắt nhìn nhau, lúc này chạy cũng không kịp rồi, chỉ có thể trông chờ may mắn.
Mà bây giờ Trâu bạn học tương đối hưng phấn, có một bài hát chôn sâu ở trong lòng hắn đã rất lâu. Đối với một người thích karaoke như hắn vậy mà chưa từng chính thức hát bài nà. Chủ yếu là do quá ảnh hưởng đến hình tượng, giờ ở chỗ này hắn bắt đầu chính thức cất tiếng hát vang bài này lần đầu tiên.
Ca khúc tên gọi - Bồn chồn.
(Ca khúc Bồn chồn của Đỗ Vấn Trạch)
A a
A a hey
Lốc cốc lộc cộc
A a hey lốc cốc lộc cộc
A a hey hey lộc cộc lộc cộc...
Thú linh toàn bộ đổ vào, âm thanh trầm thấp vang lên, , đàn nham thú không hề bị quấy nhiễu gì vẫn tiếp tục xung kích như cũ...
Mà Trâu bạn học đã hoàn toàn tiến vào trạng thái phấn khởi, đàn nham thú điên cuồng xông tới, ngược lại làm cho hắn càng hưng phấn, một mình đối mặt đàn quái vật này quả thật có loại cảm giác thác loạn biến thái.
A a
A a hey
Lốc cốc lộc cộc
A a hey lốc cốc lộc cộc
A a hey hey lộc cộc lộc cộc
A
A
A
A
Cùng với âm điệu cất cao, biến tấu siêu cấp cộng thêm vai trò thúc giục của thú linh tựa hồ đàn nham thú bắt đầu có chuyện. Lúc này, Trâu Lượng đâu có thời gian quan tâm, vừa nhớ tới giọng hát của Đỗ Vấn Trạch vừa điều chỉnh lại âm thanh càng thêm điên cuồng.
Bài hát này đã nghẹn trong lòng hắn thật lâu.
A A ha ha lốc cốc lộc cộc...
Đàn nham thú chỉ còn cách mọi người không đến ba mươi mét nhưng đột nhiên đàn nham thú sụp đổ. Giống như phát điên bắt đầu va đập lẫn nhau, lăn lộn tại chỗ, hoàn toàn điên cuồng...
Chẳng những nham thú có loại cảm giác này, ngay cả sắc mặt những người bên người Trâu Lượng đều có chút trắng xanh, hiển nhiên Trâu bạn học hơi hưng phấn quá độ.
Sau khi âm thanh cao vút "ai da"... của Trâu Lượng chấm dứt, đám nham thú trên mặt đất đều sùi bọt mép. Con nào còn sống cũng chỉ có thể thở dốc, còn có một con nằm trên mặt đất giãy dụa muốn liều mạng rời xa Trâu Lượng.
Mà lúc này trong lòng Trâu Lượng chỉ có một chữ - sướng, như thế này mới kêu ca hát, cho dù tố chất của người nghe kém một chút.
Yên tĩnh... Bầu không khí hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc Trâu Lượng toàn thân sảng khoái quay đầu lại, hắn thấy một đám nhóc con trợn mắt há mồm, "Tốt rồi, giải quyết rồi, Avril, có thể thu lấy thú linh rồi, đừng lãng phí".
"A? A!" Avril cũng chưa phản ứng lại.
"Mẹ, đây là chiến ca gì, thật mẹ nó lợi hại!"
Randy cấu bắp đùi mình, đầu óc có chút mơ hồ.
"Hỗn loạn - chiến ca bồn chồn, có được không??"
Trâu Lượng cười cười, không thể không nói tế bào âm nhạc của thú tộc thật sự là nằm ở xã hội nguyên thuỷ. Thứ Thomas dạy cũng tính là chiến ca sao, uy lực của chiến ca một mặt đến từ thú linh, một mặt đến từ vần luật. Lúc này nếu dùng chiêu của sư phụ nhặt thì đã bị giẫm thành bánh thịt từ lâu rồi.
"Đến cùng anh là tế ti linh hồn hay là tế ti chiến ca?" Gina thì thào hỏi.
"Hê hê, sư phụ tôi Đại chủ tế Thomas vừa là tế ti linh hồn vừa là tế ti chiến ca, tôi làm đồ đệ làm sao có thể làm mất mặt ngài chứ".
Trâu bạn học không hề khách khí đem trách nhiệm đẩy lên trên người Thomas, thật thuận tiện, trực tiếp giải quyết sự truy hỏi của những người khác, còn oan ức hả? Đại chủ tế bị oan mãi khắc quen thôi.
"Đại chủ tế Thomas..." Trong lòng Gina cũng hồ nghi, tựa hồ trong tỉnh Thần Diệu Thomas không hề thật sự nổi danh".
"Ha ha, đại ca, vẫn là anh lợi hại, phút chốc đã thắng được nhiều như vậy", trong số những người sùng bái Arthur thì Ernest luôn đứng đầu, cũng là fan số một của Arthur.
"Arthur đáng chết, vậy mà dám giấu diếm chiến ca lợi hại như vậy! Đại chủ tế thật bất công, trở về tớ phải vặt trụi râu ông ấy mới được".
Olivia tức giận nói.
Bên kia Avril thu thập thú linh cũng rất sướng, bình tụ linh đã đầy hết, nhiệm vụ hoàn thành sớm.
Nghe Olivia nói như vậy, trong lòng Gina cũng cơ bản xác định được vấn đề, tám chín phần mười là bị tên Bear thành thật trước mắt này lừa rồi. Chẳng lẽ sự xinh đẹp của mình không đủ để làm cho hắn chiến đấu vì mình sao?
← Ch. 062 | Ch. 064 → |