Vay nóng Tima

Truyện:Hùng Bá Thiên Hạ - Chương 073

Hùng Bá Thiên Hạ
Trọn bộ 597 chương
Chương 073: Bear biết diễn trò
0.00
(0 votes)


Chương (1-597)

Siêu sale Shopee


"Ha ha, tế ti Arthur, Công hội nhà mạo hiểm trải rộng khắp đế quốc Mông Gia, dính dáng đến các phương diện của cuộc sống..."

" Ha ha, hội trưởng Montana, ngài nói thẳng vào trọng điểm đi, thứ này có chỗ tốt gì?" Trâu Lượng lắn lắc huân chương nhà mạo hiểm cấp năm trong tay.

Montana không nghĩ tới tế ti này thực dụng như vậy, đầu tiên là sửng sốt liền sau đó trong lòng chợt vui vẻ, tốt, tốt, hắn còn sợ gặp phải một tế ti ngang bướng, nếu đối phương là người thực dụng thì sau này sẽ có không ít cơ hội hợp tác.

" Ha ha, huân chương nhà mạo hiểm cấp năm chỉ trao cho thú tộc vĩ đại có cống hiến đặc biệt, ngài là người đạt được huân chương nhà mạo hiểm cấp năm trẻ nhất trong lịch sử".

"Chờ đã, tên Neberro kia có không?" Trâu Lượng vừa xuất hiện đã chú ý gã đẹp trai có bề ngoài rực rỡ như ánh mặt trời này, hết sức tao nhã lịch sự, xem ra tuổi cũng không lớn đã là chiến sĩ bạc trắng rồi, có vẻ như tên này còn rất quen thuộc Olivia, điều này làm cho Trâu bạn học vốn thích phân chia địa bàn bắt đầu cảnh giác.

" Ngài nói đội trưởng Neberro sao, anh ấy là nhà mạo hiểm cấp ba, là nhân vật chỉ thấp hơn ngài".

Trâu Lượng vui rồi, đàn ông đôi khi rất cần thể diện, điều này làm cho hắn phi thường sảng khoái, giọng nói của hắn đã tốt hơn rất nhiều, dù là không có hữu ích gì hắn cũng phải nhận, dù sao mấy lão cáo già này cũng khó đối phó.

Montana là nhân vật nào, lập tức cười nói, "Huân chương của ngài lần này là do Tổng hội trưởng O'Donna của chúng ta tự mình phê duyệt!"

" Nữ?"

" Khụ khụ, tên nhóc này, hội trưởng O'Donna cùng mẹ của Olivia là tuyệt đại song kiều được cả đế quốc Mông Gia thừa nhận, anh hùng má phấn, nhất định phải tôn kính", Thomas vội vàng điều hòa một chút nếu không thật không biết trong miệng tên nhóc này có thể xuất hiện tiếp câu hỏi kinh hãi người đời nào nữa.

"Chuyện của hai mươi năm trước hả?"

Nói vậy rồi Trâu Lượng nghĩ bụng, Olivia đã lớn như vậy rồi, có lẽ hai vị này cũng lên đến cấp bậc tuyệt đại sồn sồn rồi.

" Ha ha, tế ti Arthur thật hài hước".

" Tên nhóc này vẫn là tế ti kiến tập, không thể nuông chiều".

" Ha ha, với năng lực của tế ti Arthur thì trở thành tế ti chỉ là vấn đề thời gian, trở lại chuyện chính, tin tức và đãi ngộ của nhà mạo hiểm phụ thuộc trực tiếp vào cấp bậc, có huân chương cấp năm nên ngài có thể tùy ý sử dụng các khách sạn, quán rượu, trạm dịch thuộc Công hội nhà mạo hiểm tại đế quốc Mông Gia, hơn nữa được hưởng quyền ưu tiên, một vài chi phí liên quan cũng có thể giảm giá 50%".

Vừa nghe có lợi Trâu bạn học đã vui rồi, "Hội trưởng Montana, đúng là cảm ơn ngài, cảm ơn ngài đã chăm sóc cho thế hệ trẻ, ngài yên tâm, tôi sẽ cố gắng".

Montana và Thomas đưa mắt nhìn nhau, tên nhóc này... Còn đúng là thực dụng, khó trách mọi người đều nói Bear thành thật, như vậy cũng tốt, so với tiểu nhân tốt hơn nhiều, xem người ta thẳng thắn thành khẩn biết bao!

Đưa chân Montana, Trâu Lượng uể oải ngồi xuống, Thomas không ngạc nhiên trừng mắt nhìn hắn, "Cấp bậc của nhà mạo hiểm càng cao lợi ích đạt được càng lớn, con cứ chậm rãi mà nhận thức, đừng có chỉ xem trọng chút lợi nhỏ đó".

"Hê hê, sư phụ, con cũng chỉ lòe vị hội trưởng kia thôi, con dám cam đoan chắc chắn gã này cảm thấy con dễ đối phó".

Trâu Lượng cười nói.

Thomas dở khóc dở cười, tên nhóc này thuần túy chính là một Fox trong lớp da Bear, ngay cả hắn cũng bị đùa.

Tiếng gõ cửa vang lên, "Arthur".

Là Olivia, Thomas phất phất tay, Trâu Lượng lập tức chạy ra ngoài, chuyện gặp phải trong không gian yêu thú hắn đã giải thích rồi, nửa thật nửa giả, mọi người chỉ có thể kêu kỳ lạ và cũng phục hắn to gan, dám hát chiến ca gần lãnh chúa yêu thú, có điều cũng may mắn, nếu như không có hiệu quả phóng đại của thiên nhiên thì với chút sức mạnh đó của hắn có hát tám đời cũng không ảnh hưởng được đến những yêu thú này, cuối cùng để hắn ngư ông đắc lợi.

"Olivia, mấy ngày này có nhớ anh hay không?" Trâu Lượng cười tủm tỉm dang tay, còn chưa có cơ hội tử tế tâm sự cùng Olivia, gần một tháng xa cách Trâu Lượng cũng hào hiệp hơn rất nhiều, không còn che đậy tình cảm đối với Olivia.

"Em... phải đi rồi", Olivia cúi đầu, tay cầm góc áo, không biết nên nói gì.

"Đi? Đi đâu? "

"Về nhà", Olivia lí nhí, nàng cũng không có lý do gì để ở lại nữa, nghe nói mẫu thân đại nhân nổi bão rồi, nàng vẫn phải suy nghĩ cho Arthur, đế quốc Mông Gia xem như tự do nhưng cấp bậc môn hộ vẫn nghiêm ngặt như cũ, mà nàng lại là chủng tộc cao quý nhất, sự kiêu ngạo của tộc thiên nga Swan ai ai cũng biết, có thể tưởng tượng nếu như giữa nàng và Arthur phát sinh chuyện gì thì tuyệt đối sẽ mang đến tai nạn cho Arthur.

Đây không chỉ là chuyện của một mình nàng hoặc một gia tộc, điều này thậm chí sẽ khiến cho cả chủng tộc Swan phản đối, đây chính là sức mạnh của tập tục.

Nếu là trước kia chắc chắn hắn sẽ vẫy tay chào nhau, đàn ông phải có tự tôn, đây là người ta ám chỉ rõ phải chấm dứt, hắn cũng sẽ không dây dưa, nhưng bây giờ hắn có thể hiểu đau đớn trong lòng Olivia, nhớ lúc mình vừa xuất hiện bé con này lao đến trong lòng hắn đầu tiên, việc này còn chân thực hơn bất cứ ngôn ngữ gì.

Nhẹ nhàng vuốt gương mặt mềm mại của Olivia, "Em thích anh không?"

Olivia nào đã từng gặp phải câu hỏi trực tiếp như vậy, nhưng lại bị sự tự tin của Trâu Lượng làm cho mơ hồ, vô thức gật đầu.

Trâu Lượng cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mang hương thơm dịu dàng của nàng, tán gái nhất định phải lịch thiệp... Đó chỉ là đánh rắm, kết quả của lịch thiệp chính là độc thân, chân ngôn bảy chữ tán gái của hắn - gan lớn, tinh tế, da mặt dày!

Olivia thật sự kinh ngạc đến ngây người rồi, tộc thiên nga Swan là chủng tộc trong sạch nhất, suốt đời suốt kiếp đều chỉ chung thủy với bạn tình của mình, mà trước hôn nhân thậm chí họ còn không hề tiếp xúc với nhau, bất cứ sự tiếp xúc quá thân mật nào đều là vi phạm tập tục, nhưng hiển nhiên điều này không có gì trói buộc Trâu bạn học, tập tục chim chó má gì, thích nhau là nhất định phải cùng nhau!

Đây mới là đàn ông!

Olivia mới bao lớn, nàng hoàn toàn mơ hồ rồi, kỳ thực nàng cũng không hiểu đây là cảm giác gì, lâng lâng tê tê, cảm thấy thân thể như muốn bay lên.

Trâu Lượng cứ như vậy cướp đi nụ hôn đầu tiên của Olivia.

Lúc này thời gian đã mất đi ý nghĩa, cuối cùng Olivia hoàn toàn yếu đuối ở trong lòng Trâu Lượng, dịu dàng như một bé cưng.

"Người xấu, làm sao tộc gấu lại xuất hiện người xấu như anh chứ!"

Trâu Lượng đã thầm hiểu một câu cổ ngữ, đánh là hôn mắng là yêu, thật là thoải mái, ôm Olivia mềm mại, dường như thế giới đều ở trong lòng.

Về mặt này tộc Bear luôn luôn rất vụng về, ở trên trái đất có lẽ Trâu Lượng chỉ là tay mơ, nhưng tại đại lục thần thú Almond nếu như không phải đỉnh cấp cũng là nhất lưu rồi.

Cảm tình của hai người đến thời điểm mấu chốt nhất, tình cảm khi đã chín muồi mà không có đột phá sẽ lại nhạt dần đi, tích lũy về lượng phải dẫn đến chuyển biến về chất, Mác bảo thế, nếu không cùng với thời gian, cộng thêm sói nhiều thịt ít, rất nhiều chuyện sẽ không thể khống chế được nữa, mà bây giờ quan hệ giữa hai người tiến thêm một bước, đối với tộc thiên nga mà nói, Olivia chẳng khác nào đã làm chuyện sau hôn nhân mới được làm.

Đương nhiên Trâu Lượng lại không biết chuyện này, nếu biết trước thì trời mới biết tên nhóc này có thể làm làm ra chuyện gì.

Đột phá này đồng nghĩa với việc giải quyết một vấn đề mấu chốt trong tình cảm, ngọt ngào vô hạn, đừng nghĩ bất cứ điều gì, chỉ ở bên nhau như vậy đã rất hạnh phúc.

Trong ngày hôm đó Trâu Lượng đã chiếm đoạt nụ hôn thứ hai, thứ ba... của Olivia, đến lúc ăn tối môi Olivia đã có chút sưng vù.


Cửu Mộng Tiên Vực

Chương (1-597)