← Ch.256 | Ch.258 → |
Bóng Ma đã giống như một bóng ma thực sự treo tại phụ cận cổ rồng băng, Thú tộc có thể chiến thắng yêu thú nguyên nhân đều nằm ở việc chiến đấu có trí tuệ, đánh chỗ yếu tránh chỗ mạnh, tấn công vào nhược điểm.
Đại Kim chạy trên đỉnh hang băng, từ không trung rơi ngược xuống, vuốt lớn đột nhiên đâm thẳng vào giữa cánh rồng băng, hung bạo xé rách, phát tiết hết tất cả buồn bực trong long. Bị đau, vẩy ngược của rồng băng lại mở ra, lúc này dao găm của Bóng Ma không hề khách khí giết vào.
Tỏa sáng rực rỡ!
Đây là nhất kích tất sát của sát thủ thượng đỉnh cấp vàng sáng, trong nháy mắt tấn công bùng nổ đến đỉnh điểm!
Càng đáng sợ hơn, Bóng Ma tấn công trúng liền thoát đi, sau khi dùng toàn lực, cả người hóa thành một đạo hình ảnh trốn ra xa. Ba người phối hợp quả thật ăn ý, ngay lúc Bóng Ma ra tay, Dư Triết cũng không còn ẩn tàng thân mình nữa, cả người đứng thẳng tắp, trường cung vàng tối trong tay đã căng lên hết cỡ, như một vầng trăng tròn vậy, ánh sáng ngưng tụ lại trên mũi tên.
Trâu Lượng có thể cảm nhận được luồng khí phách kiên quyết ấy, đã từng sử dụng từ kiếp trước, quả thật làm hắn ngây ngốc.
Trong nháy mắt Bóng Ma tấn công trúng, một tên ngưng tụ sức mạnh vàng tối bắn ra, lúc tên bay đi, Bóng Ma lui lại, thân hình vừa rời khỏi trên rồng băng, khi mà rồng băng phát cuồng chuẩn bị vỗ chết Bóng Ma, thì xuyên hồn tiễn cấp bậc vàng tối cũng đến rồi.
Tăng...
Máu rồng tung tóe, một tên này được quán đầy sức mạnh, mạnh mẽ bắn thủng cổ rồng băng.
Rồng băng điên cuồng hét lên, thân thể run rẩy kịch liệt, trong tiếng gầm tựa hồ như vùng vẫy không chịu từ bỏ, nhưng tràn ngập sự tức giận.
Mặc dù chưa từng được chứng kiến tận mắt, nhưng cũng đã từng được nghe qua, nhất là bây giờ hắn biết rõ sức mạnh của chiến ca, lập tức cảm giác thấy tiếng gầm này mang theo một loại rung động sức mạnh đến ngạt thở.
"Nguy hiểm, nằm sấp xuống..."
Trâu Lượng nằm xuống trước tiên, nhưng lời còn chưa nói xong, từ trên người rồng băng đã phát ra sự giận dữ vô biên.
Ma pháp long ngữ hệ băng.
Mặc dù đó chỉ là hồi quang phản chiếu, nhưng lúc sắp chết có thể kích thích xuất ra một chiêu thức trí mạng, những yêu thú cấp lãnh chúa đều có, đừng nói là rồng khổng lồ.
Bóng Ma, Dư Triết, Đại Kim đều là những người thân kinh bách chiến làm nhiệm vụ, chiến đấu cùng lãnh chúa yêu thú cũng không phải một hai lần, những yêu thú này tại thời khắc sống chết thông thường sẽ dùng chiêu đồng quy vu tận, cho nên ngay lúc Trâu Lượng nằm xuống, bọn họ đều nhanh chóng thi triển chiêu thức cứu mạng sở trường của mình.
Đại Kim cuộn người lại thành một quả cầu, Bóng Ma mạnh mẽ chui xuống dưới đất, mà Dư Triết thì biến mất giữa không trung.
Khởi...
Trong hang băng băng phong mãnh liệt nổ tung, mặc dù cách xa nhất, nhưng Trâu thần côn đang bò trên mặt đất cũng chỉ kiên trì được một giây đã bị thổi tung lên, trực tiếp nện vào vách băng phun máu ra thành vòi.
Trâu thần côn khi đó chỉ có một ý nghĩ: "Con bà nó gấu, mình nhẹ cân quá rồi, phải ăn nhiều hơn một chút"
Trâu Lượng lại không ngất đi, sau khi đụng rất mạnh vào vách, hắn bị gió đè lên, treo ở trên tường như hình bích họa, nhưng khí lạnh điên cuồng cũng không có cách nào xuyên phá được sự miễn dịch đóng băng của hắn.
Ma pháp long ngữ này cũng kéo dài hơn bình thường, đã đủ năm phút rồi mà còn không chấm dứt. Lúc này Trâu bạn học đang bị cuồng phong treo trên vách suy nghĩ có lẽ nên sửa sang lại kiểu tóc một chút, dù sao thì gió thổi cũng không làm chết hắn, mà chỉ làm cho tóc hắn bị kết lại như hòn đá cứng.
Rốt cuộc sức mạnh của rồng băng cũng tiêu tán, băng phong gào thét trong nháy mắt biến mất, Trâu Lượng rơi thẳng tắp từ không trung xuống, lúc rơi hắn đã cố gắng điều chỉnh lại tư thế để mông chạm đất trước.
Được...
Vẫn là đau đến nhe răng nhếch miệng, nằm chổng vó trên mặt đất, miệng thở hồng hộc.
Trong nháy mắt rồng băng biến mất, Dư Triết cũng hiện ra giữa không trung, phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch, thân thể lắc lư đứng không vững, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra sự hưng phấn vô cùng. Mặt đất nổ vang, Bóng Ma chui lên, cũng há miệng thở dốc, mà Đại Kim là thảm nhất, cả người bị đóng thành tượng băng, ..., nói chính xác là trừ cái đầu ra.
Hiển nhiên nếu muốn hắn cũng có thể chui xuống dưới đất, nhưng hắn là bỉ mông, không phải tộc chuột, không thể cắm đầu chui xuống như thế.
Bóng Ma và Dư Triết nhìn nhau cười, trải qua rất nhiều lần chiến đấu rồi, nhưng chưa lúc nào lại nguy hiểm như thế, Bóng Ma lấy dao găm không ngừng vạch băng quanh Đại Kim, nhưng lớp băng lại không suy chuyển gì, đành phải đào cả đất lên mang Đại Kim ra ngoài.
Sức sống mạnh mẽ của bỉ mông vàng thực sự được thể hiện hoàn mỹ, vẫn có thể thấy Đại Kim nhếch miệng, chỉ có điều thân dưới nằm trong băng, như thể lão không bị ngã vậy.
Bóng Ma lúc này mới phát hiện một chân cũng bị đông cứng, nhưng lại không có biện pháp làm tan băng.
Đem Đại Kim ra thật không dễ làm Bóng Ma cũng đứng không vững nữa, đặt luôn mông ngồi xuống đất, " Bà ngoại, thực luyện quỷ quái, suýt nữa cái mạng già cũng không còn rồi, nếu không phải tiểu Lượng...A, nhóc con này?" Trên đất Trâu Lượng giơ tay lên, cười khổ nói: "Ta đây, vẫn còn sống."
Ba người đưa mắt nhìn nhau, hiển nhiên không nghĩ tới trong màn băng phong bạo liệt như vậy, trình độ như Trâu Lượng mà có thể còn sống, hơn nữa còn rất nguyên vẹn, trừ một vết lõm trên cái đầu kết băng của hắn.
Mọi người bật cười to một trận, đó là sự vui sướng sau khi thắng lợi, vô cùng thoải mái, chỉ có ở người chiến sĩ.
"Nhóc con tốt lắm, nhờ có ngươi đấy!" Bóng Ma giơ ngón tay cái lên.
Có thể làm cho người mạnh bậc này khen ngợi từ đáy lòng thật không nhiều, bọn họ mang Trâu Lượng đến căn bản không nghĩ tới hắn lại có vai trò mấu chốt như vậy, hắn vậy mà lại hiểu rõ điểm yếu của rồng băng, quả thực thần kỳ, trong trí nhớ của những người mạnh này, yêu thú và loài rồng đều có danh tiếng không có điểm yếu, chỉ có thể dựa vào sức mạnh và chiến thuật mới có thể thắng chúng.
"Lão Ma, Đại Kim, các ngươi bị đóng băng có chuyện gì không?"
Trong mắt ba người cũng toát ra sự ấm áp, tên nhóc này không lo cho bản thân, mà lại quan tâm bọn họ trước, bọn họ đều là người hiểu đời, nhìn là đã biết từ thật lòng nội tâm Trâu Lượng phát ra.
"Không có việc gì, lát nữa rời khỏi nơi này sẽ tự động được giải trừ, đến đây, cùng chúng ta kiểm kê chiến lợi phẩm một chút!" Bóng Ma cười to.
Trâu Lượng sửng sốt, "Chiến lợi phẩm?"
"Ha ha, không sai, là nhóc con ngươi không biết chuyện rồi, chiến đấu tại thế giới ngầm có thể nhận được thú linh của yêu thú, thú hạch, may mắn còn có thêm thuộc tính, tại Thông thiên cảnh, yêu thú chết đi thì không để lại thú linh cùng thú hạch, cũng không có xác, nhưng chúng sẽ để lại sự ban ơn của Thần thú."
Nói rồi lê một chân đi đến chỗ rồng băng vừa biến mất, Dư Triết vỗ bả vai Trâu Lượng, "Ngươi chọn trước đi."
"Thật keo kiệt, một đai lưng không gian chứa vật, hai khối thủy tinh chúc phúc, ... Ha ha, tìm được rồi, chìa khóa thực luyện!"
Nghe Bóng Ma nói, Trâu Lượng kích động suýt hộc máu, nơi này...làm sao giống trò chơi ở kiếp trước thế, nếu không phải xác định đây là thế giới thực, có lẽ Trâu Lượng đã hoài nghi sự tồn tại của mình rồi.
Kỳ thực đi tới đại lục Thần thú Almond, hắn cũng thấy có một đôi chỗ làm cho hắn nghi hoặc, ví dụ như thú tộc tuy hình thái có khác nhau, nhưng cũng đều có dạng người, hơn nữa nghe nói nơi này còn có loài người, còn về ngôn ngữ, tiếng Anh cùng tiếng Trung vậy mà lại là hai loại thần ngữ cổ, rồi rồng băng, điểm yếu của nó, ..., quá nhiều rồi, bây giờ ở Thông thiên cảnh còn nhận được trang bị nữa!
Nhìn dáng vẻ há mồm trợn mắt của Trâu Lượng, ba người cùng cười, "Nhóc con, ngươi biết vì sao mấy lão quái vật bọn ta lại trầm mê ở trong này không, xem dao găm của ta, con dao găm khát máu này không phải do ta điêu khắc ra, mà là nhận được trong một lần thực luyện, ở Thông thiên cảnh đạt được vật phẩm là có thể mang về, hơn nữa là trình độ mà điêu khắc sư không bao giờ với tới được"
"Phá tà xạ nguyệt cung cũng vậy." Dư Triết mơ hồ cười nói, cũng là thừa nhận đối với Trâu Lượng.
Trâu Lượng miệng mở rộng, xoa xoa tay, khó trách những người mạnh lại si mê nơi này đến vậy, cũng khó trách đã mạnh càng mạnh hơn, nếu không được tiến vào nơi này thực sự quá thiệt rồi. Tên Neberro thăng cấp nhanh như vậy, chỉ sợ cũng có liên quan với nơi này.
← Ch. 256 | Ch. 258 → |