← Ch.324 | Ch.326 → |
Mẹ nó chứ, một tin tức truyền từ Nam đến Bắc thì lợn cũng có thể bay trên trời rồi. Loại chuyện này nghe cho vui còn được chứ sao tin nổi. Sư tử lam Perseus nhìn Soros khoát tay áo.
Có điều hắn lại không có ý cười nhạo Soros. Sau khi vị truyền nhân của gia tộc Moore này đến phía bắc bái chiến sĩ cấp vàng sáng, chiến tướng Odyssey làm sư phụ và bắt đầu tu luyện thì có thể nói là cả người đã nhảy vọt về chất. Bây giờ có lẽ cũng đã là đồng thau thượng đỉnh rồi.
Hơn nữa tính cách của hắn tương đối chín chắn, các loại chiến kỹ cũng phi thường không tồi. Trong lần thi đấu tuyển chọn này hắn biểu hiện tương đối chói mắt, dễ dàng tiến vào danh sách mười người.
Đám người Perseus không tin thì Soros cũng không nhiều lời. Trên thực tế đối với loại tin tức này chính hắn cũng bán tín bán nghi. Dù sao thì việc một tế ti chiến ca triệt tiêu sát chiêu của lãnh chúa yêu thú cấp bốn mươi lăm, hơn nữa là sát chiêu sóng âm coi thường phòng ngự căn bản là không thể xảy ra. Chưa từng nghe nói có người nào làm được việc này.
Lần này Bắc bộ có nhiều cao thủ như vậy mà đụng tới lãnh chúa yêu thú cấp bốn mươi bốn cũng đã tối tăm mặt mũi, tổn thương thảm trọng. Nam bộ có lẽ là nhờ có sức mạnh mạnh mẽ của Murphy và vài người khác cho nên mới có thể nhẹ nhàng như vậy.
Không có ai coi trọng một tế ti chiến ca nho nhỏ, cho dù là tâm tính hắn đã được trải qua sự tẩy luyện của Tu La thì hắn vẫn không thể thoát khỏi việc tư duy theo quán tính.
"Nam bộ lần này còn có đối thủ nào đáng chú ý?"
Mọi người đang tán gẫu đột nhiên một âm thanh rung động như sấm rền vang lên trong đại sảnh. Đây không phải vấn đề âm lượng, âm thanh này thực ra rất thấp, đây là bản thân âm sắc có một loại sức mạnh và ma lực.
Khi âm thanh này vang lên thì tất cả mọi âm thanh trong đại sảnh đều dừng lại. Thậm chí ngay cả sư tử lam Perseus kiêu ngạo và gã sát thủ vắt vẻo trên lưng ghế tựa như con khỉ kia cũng yên lặng cùng nhìn về một phương hướng.
Trên một chiếc ghế bên bàn tròn, một chiến sĩ nãy giờ vẫn yên lặng đưa lưng về phía mọi người, tay cầm một vò rượu chừng hai mươi cân ngẩng đầu đổ vào miệng.
"Ực, ực, ực..."
Dòng rượu trong vắt đổ vào miệng, tràn xuống cổ, xuống ngực hắn. Bắp thịt cuồn cuồn, mỗi một phần cơ thể hắn đều rắn chắc hoàn mỹ như một bức tượng chiến thần.
Trên tấm lưng để trần rộng rãi có vô số vết thương nhìn thấy mà giật mình, nhưng khi nhìn thấy những vết thương này tất cả mọi người lại chỉ cảm thấy kính trọng!
Đó là chứng minh của sức mạnh và vinh quang.
***
Đế đô.
Một buổi tiệc rượu long trọng và xa hoa, đây là bữa tiệc các gia tộc cùng tổ chức cho những cao thủ trẻ tuổi nhà mình trúng tuyển vào danh sách đặc huấn.
Vừa là sự trao đổi cần thiết của thế lực thượng tầng đế đô, vừa để mừng công, đồng thời cũng để thể hiện sức mạnh của mỗi nhà.
"Này, có nghe nói không? Lần này mấy gã Bắc bộ tương đối chật vật..."
Gregg nâng li rượu nhìn một báo nữ mặc lễ phục dạ hội hoa lệ với mái tóc màu đỏ vấn cao bên người hạ giọng nói, "Lolita, đêm nay em trang điểm tương đối quyến rũ đấy".
"Cảm ơn, nếu như anh khen ngợi sức mạnh của em thì em sẽ vui hơn".
Ngón tay báo nữ gọi là Lolita này vạch nhẹ bên li rượu của Gregg, không một tiếng động, phần đế li rượu mang theo một nữa cái chân rơi xuống đất. Gregg bất đắc dĩ nhún vai. Cô nàng này cũng là một trong mười đại cao thủ, dáng người thật là nóng bỏng, có điều hoa hồng có gai mới hấp dẫn.
Hắn nheo cặp mắt màu tím không hề khách khí nhìn bóng lưng báo nữ chằm chằm. Dáng người nàng yểu điệu mà mạnh mẽ, đặc biệt là cặp mông rất tròn rất mẩy được lễ phục dạ hội bó sát cứ rung động theo từng bước chân, một luồng dục vọng dần hiện lên trong đáy mắt Gregg.
"Anh trai thân ái của em, động lòng không bằng động thủ, thân là thành viên của gia tộc Nicola, làm sao có thể chỉ nghĩ mà không làm chứ?"
Không biết từ lúc nào Michiwa đã xuất hiện bên người Gregg, nàng nhìn cái li với hình thù "kì lạ" Gregg cầm trên tay che miệng cười khẽ. Trong cặp mắt màu tím lộ ra tà khí mê người. Phụ nữ tộc Thiên Mị luôn có thể mê hoặc người khác kể cả khi không cố ý.
"Khụ khụ, Mimi, anh với em không có tiếng nói chung. Lần này nghe nói Nam bộ rất nhiều người mạnh, đáng để chúng ta chú ý một chút, " Gregg tiện tay ném cái li thiếu chân trong tay xuống, đưa tay cầm lấy một cái li khác trên khay rượu của người phục vụ đi qua. Ngoại giới đều nói người của gia tộc Nicola tương đối yêu dị, vậy thì Michiwa chính là yêu dị trong yêu dị.
Ma nữ Michiwa này dường như trời sinh đã có thể nhìn thấu nội tâm người khác. Khóe miệng mang nụ cười nguy hiểm, Michiwa áp sát vào anh trai mình, "Gregg, anh đang che giấu thứ gì đó? Hay là bởi vì trong danh sách trúng cử của Nam bộ có tên của gã tế ti kia. Anh đang lo lắng cái gì?"
"Ha ha, em gái thân ái của anh, em nghĩ nhiều quá rồi. Một con kiến nhỏ như vậy, anh Gregg của em chỉ dùng một tay là có thể giết chết rồi".
Gregg ung dung nhấm nháp một ngụm rượu, "Hơn nữa hắn có thể đến đế đô thì càng tốt, trong lúc Nam bộ, Bắc bộ đối kháng với đế đô chúng ta thì sẽ có rất nhiều cơ hội chơi đùa".
Vệt sáng sắc bén trong đáy mắt hắn chợt lóe rồi biến mất, "A, Michiwa, em cũng rất quan tâm đến tin tức của nó đấy nhỉ. Sao thế? Có phải em thích rồi không? Nếu em thích thì anh tặng cho em".
Michiwa mặc một bộ váy lễ hội màu trắng như tuyết xem lẫn hoa văn trang trí màu tím, hai bờ vai để trần xinh xắn lộ ra vẻ đẹp quyến rũ dường như mang theo vầng sáng màu bạc mơ hồ dưới ánh trăng. Những người đàn ông xung quanh và thậm chí cả những cao thủ trẻ tuổi còn lại trong danh sách đều há mồm trợn mắt nhìn. Ả yêu tinh này quả thực là báu vật trời sinh.
Michiwa cũng không hề che giấu, nàng ném một cái nhìn lả lơi về phía những người đàn ông đang hồn xiêu phách lạc này làm bọn họ sôi trào máu thú.
Ánh mắt quét qua rồi thu hồi.
"Gregg đáng ghét, người ta làm sao có thể quan tâm đến một tiểu tế ti. Người thật sự quan tâm phải là người kia cơ..."
Nàng khẽ cắn cánh môi đỏ tươi liếc về phía sau Gregg.
Theo ánh mắt của nàng, Gregg nhìn thấy một thiếu nữ xinh đẹp động lòng người khác trong mười người trúng cử đặc huấn lần này.
Olivia!
Tiểu công chúa tộc Swan vẫn lãnh đạm như vậy, hoàn toàn không ăn ý với khung cảnh ầm ĩ xung quanh. Nàng yên tĩnh như một đóa thủy tiên không vương vấn khói lửa nhân gian.
Đêm nay nàng mặc một bộ váy dài đơn giản trắng như tuyết để lộ ra vẻ thanh tú và thuần khiết của một thiếu nữ. Nước da trắng như ngà voi trên đôi vai để trần không tỏ ra mê hoặc như Michiwa mà lộ ra một loại vẻ đẹp tươi mát và tinh khiết. Trên đầu vai bên phải của nàng là thú nuôi Cầu Cầu luôn theo nàng như hình với bóng.
Với năng lực của Olivia và thính lực của tộc Swan nên âm thanh không tận lực áp chế của Gregg và Michiwa tự nhiên có thể lọt vào tai nàng.
Khi nghe tới vị tế ti Nam bộ kia thì sóng mắt thiếu nữ này khẽ động một chút. Có điều nàng vẫn tỏ ra bình tĩnh như cũ. Bất luận Gregg và Michiwa thăm dò và khiêu khích như thế nào lòng nàng vẫn lặng yên như nước.
"Mẹ kiếp, một con bé con thật đẹp, đáng tiếc lại là một người đẹp lạnh lùng".
Phía bên kia tiệc rượu, một trong sáu sư tử cũng dễ dàng trúng tuyển lần này là Roux đang khẽ há miệng chậm rãi đổ rượu vào dạ dày. Cảm giác nóng rát đó làm cho hắn có chút kích động.
Có điều suy nghĩ đương nhiên cũng chỉ là suy nghĩ, với thế lực sau lưng của tiểu công chúa Swan thì tốt nhất vẫn là không nên trêu chọc vào.
Lolita, Michiwa và cả Olivia, tất cả đều là hoa hồng có gai, không dễ chọc.
Gã sư tử trẻ tuổi hơi nheo mắt lại bắt đầu suy nghĩ đến mấy tuyển thủ nam bộ Gregg vừa mới nhắc tới.
Bóng dáng hùng tráng của sư tử vàng Murphy lập tức xuất hiện trong đầu hắn, đúng là làm mọi người hướng tới.
***
"Được rồi, sư phụ, con đi chuẩn bị đây".
Trò chuyện với Thomas xong, đã nắm được thêm một số thông tin nên trong lòng Trâu Lượng cũng có nắm chắc hơn.
"Mạnh tay mà làm, bất kể làm thế nào cũng phải nhớ an toàn là trên hết. Chỉ cần con trở về là được, mọi sự có ta", Thomas gật đầu tùy ý nói.
Mặc dù chỉ là một câu rất nhưng Trâu Lượng lại có thể cảm nhận được sự quan tâm mơ hồ trong lời nói của sư phụ.
Trâu Lượng mỉm cười, trong lòng cũng hơi cảm động, "Sư phụ yên tâm, con biết phải làm thế nào. Ngài lo việc ở Jerusamer bên này cũng rất khổ cực, phải chú ý giữ gìn thân thể, còn nữa, sư phụ phải quan tâm đến sư mẫu nhiều hơn".
"Tên nhóc này... Thôi đi đi", Thomas dở khóc dở cười phất phất tay.
Đúng lúc Arthur chuẩn bị rời khỏi thì Emily bất ngờ đẩy cửa vào.
"Arthur, con lại phải đi rồi à? Ôi, con còn chưa ăn cơm mà, chờ chút sư mẫu nấu cơm cho con ăn đã", Emily hơi lưu luyến. Đứa nhỏ này thật là khổ cực, vừa từ Daros vội vã trở về còn chưa kịp ăn miếng cơm đã lại phải đi rồi.
Vừa nói chuyện bà vừa nhìn về phía Thomas hơi oán giận, "Ông già kia ông không biết thương đệ tử gì hết".
Thomas không nói gì.
"Sư mẫu, đừng trách sư phụ. Thanh niên phải chịu khó rèn luyện, con chịu được mà".
Arthur mạnh mẽ vỗ vỗ ngực cho thấy mình rất khỏe mạnh rồi dặn dò sư mẫu phải chú ý thân thể, sau đó lập tức chạy mất.
"Đứa nhỏ này thật là hiểu chuyện", Emily khe khẽ thở dài.
Đi ra khỏi chỗ Thomas, Trâu Lượng nhìn sắc trời, trời đã gần tối rồi.
Không có thời gian nghỉ ngơi, hắn đến chỗ đoàn tế ti chiến ca kêu một tiếng kéo hết đám đội viên đang mừng rỡ như điên đến quán rượu. Vừa hay Avril cũng đang ở đây, mọi người cùng nhau tụ tập.
Mấy chục người bao trọn một phòng rộng trong quán rượu. Tất cả mọi người đều nhìn Trâu Lượng, trong mắt hiện rõ sự vui vẻ và tôn trọng từ nội tâm.
"Nào, các anh em, cạn ly!"
Trâu thần côn cũng không nói nhiều, một đám đàn ông nhiệt huyết còn cần nói thêm cái gì?
Mỗi người bưng lên một bát rượu, ngay cả Avril cũng bưng một bát rượu đầy.
"Cạn!"
Tất cả mọi người đều uống cạn. Bầu không khí trở nên sôi động.
"Lần này có cơ hội, ta phải đến thành Doran tỉnh Thần Ân làm chút việc, có thể hơi nguy hiểm", ánh mắt sắc bén của Trâu Lượng nhìn qua tất cả mọi người, "Có sẵn sàng cùng bố đi đánh một quả lớn hay không?"
"Đội trưởng!" Gã Bear Ruman này rất nóng tính, không chịu nổi kích thích, thoáng cái hắn đã nhảy dựng lên hô lớn, "Đội trưởng, ngài nói một câu, núi đao biển lửa ta cũng theo. Tóm lại Ruman ta nhất định sẽ theo ngài!"
Nói xong hắn quay lại trừng mắt mắng mấy đội viên dưới tay, "Có thằng hèn nào sợ nguy hiểm thì cút sớm đi, Ruman ta không có anh em sợ chết!"
"Đội trưởng! Đội trưởng!!"
Những người trong đoàn chiến ca đều lần lượt đỏ mắt, rượu vừa uống xong còn đang như một ngọn lửa thiêu đốt trong lòng, hơn nữa rất nhiều người được nghe nói về biểu hiện xuất sắc của đội trưởng tại Daros, đều khao khát có thể đi theo đội trưởng, dùng chiến đấu và thắng lợi để giành lấy vinh quang.
"Chúng ta không sợ. Theo đội trưởng thì chỗ nào chúng ta cũng dám đi!"
"Đúng vậy!" Gã Fox Kalou cũng đứng lên hung hăng uống một bát lớn, sắc mặt đỏ bừng, "Đội trưởng Arthur, chúng ta đều không sợ, đời này nhất định đi theo đội trưởng!"
"Tốt!" Trâu Lượng cười ha ha, đám nhóc con này đã luyện thành can đảm rồi, hết sức tâm huyết.
Hắn giơ tay lên vẫy, "Uống rượu đi! Ngày mai theo ta cùng đi!"
"Tốt!" Tiếng hô đồng thanh suýt nữa làm nóc nhà bật tung.
Mọi người uống rượu vừa đủ rồi tan cuộc. Sáng mai còn phải đến thành Doran, thời gian rất gấp.
Avril dìu Arthur đi ra, "Đại ca, anh không sao chứ? Vừa rồi anh uống nhiều quá!"
"Ha ha, ngồi với các anh em vui quá mà", Trâu Lượng cười, có điều cũng phải nói bụng rỗng uống rượu mà không chịu ăn một chút lót dạ nên bây giờ thật sự hơi xỉn. Đặc biệt là khi gặp gió đêm đầu óc lại càng choáng váng.
"Đúng rồi, đại ca, vừa rồi nghe nói lần này anh đến thành Doran. Tình thế bên kia không ổn lắm. Hay là liên lạc đám Ernest và Randy một chút?"
Nghe nói mấy ngày hôm trước mấy anh em đó vừa thực luyện từ thế giới ngầm trở về, có điều bởi vì làm ăn bên Avril cần chút nhân thủ, gần đây thương lộ phía bắc không bình yên lắm nên mấy người này đều theo thương đội nhà Avril ra ngoài rồi.
"Ờ, cũng được. Các anh em cùng nhau lịch lãm một chút", Trâu Lượng gật đầu, có mạng lưới thông tin nhà Avril nên việc liên lạc rất thuận tiện.
"Đúng rồi đại ca, em cũng cùng đi với bọn anh", Avril tiếp tục nói, trong mắt lộ ra vẻ ân cần mơ hồ.
Trâu Lượng hơi suy nghĩ rồi lắc đầu nói: "Vi Vi, lần này em đừng đi. Em phải chăm sóc công việc làm ăn, trọng trách rất nặng. Ở đây không thể thiếu em được".
"Ôi..." Thiếu nữ tộc Rabbit khẽ thở dài một cái. Không thể cùng tiến lùi với đại ca và mọi người quả thật hơi đáng tiếc.
Dừng lại một hồi, Avril chợt nhớ ra, "À, đại ca, em có một tin tốt phải nói với anh".
"Tin tốt gì?"
"Ờ, thời gian này làm ăn của chúng ta phát triển rất nhanh, ngày hôm trước, vừa tính toán. Đại ca, vốn lưu động trong tay anh bây giờ đã có bốn mươi vạn đồng tiền vàng rồi!"
"Ha!" Cho dù Trâu thần côn là người tâm chí kiên cường nhưng vui mừng lần này quá lớn nên cũng làm cho hắn hơi choáng.
Bốn mươi vạn đồng tiền vàng?
Lúc này mới được bao lâu mà đã được nhiều tiền thế? Avril quả nhiên là thiên tài thương nghiệp!
Ca cũng là người có tiền rồi!!
***
Thông thiên cảnh.
Một cánh cửa mở ra, tổ hợp ba người Dư Triết, Đại Kim và Bóng Ma nhảy ra có chút chật vật, người nào cũng có vết thương trên người, xem ra đã trải qua một phen chiến đấu khổ cực.
"Mẹ kiếp, gần đây đám quái vật này càng ngày càng khó đánh".
"Bóng Ma lau vết máu trên mặt nói có chút bất mãn: "Tên nhóc Lượng đó đã bảo phải cùng nhau hành động mà gần đây không biết chạy đi đâu rồi".
Bóng Ma vừa nói vậy Đại Kim và Dư Triết đều gật đầu đồng cảm. Không so sánh thì không để ý, so sánh mới cảm thấy cùng tên Lượng biết hát chiến ca kia xông quan thoải mái nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Hơn nữa chất lượng những thứ rơi ra cũng cao hơn một cấp bậc. Nói đơn giản thì tên kia chính là một phúc tướng.
Gần đây tên nhóc này không xuất hiện, mọi người khổ cực đánh mấy trận nhưng cũng không mò được lợi ích gì mấy.
"Được rồi, trở về thôi. Vài ngày sau quay lại xem tên nhóc đó có xuất hiện không".
Bóng Ma nhếch miệng nói rồi thoáng cái biến mất. Hai người Đại Kim và Dư Triết cũng lần lượt rời khỏi.
Không lâu bọn họ đi, lão Tà xuất hiện cùng bước chân lảo đảo nhìn thoáng qua bóng lưng ba người bọn họ rồi dùng âm thanh chỉ có chính mình mới có thể nghe thấy lẩm bẩm, "Tham Lang sắp hành động, Mông Gia sắp xảy ra chuyện rồi".
***
Mặc dù hơi chấn động một chút nhưng tinh thần của Trâu Lượng cũng không phải như người bình thường nên khôi phục lại rất nhanh. Hắn lắc đầu có vẻ lơ đãng, "Avril, em đúng là dọa anh giật nảy. Sau này ai lấy được em thì thật là hạnh phúc".
"Đại ca!" Ánh sáng chớp động trong cặp mắt to của Avril, nàng khẽ kêu một tiếng có chút oán trách.
"Tốt tốt, không nói nữa, không nói nữa", Lần đầu cảm thấy mình trở thành người có tiền nên tâm tình Trâu bạn học tương đối không tồi.
"Đại ca, số tiền này anh định sử dụng thế nào? Dành dụm hay là..."
"Không cần dành dụm", Trâu Lượng lắc đầu, "Tiền để dành thì không có bất cứ giá trị gì. Vi Vi, số tiền này anh đều giao cho em xử lý, dùng thế nào tùy em. Muốn đầu tư cũng được, mở rộng làm ăn cũng được, mạnh dạn mà làm".
Trâu thần côn tự nhận tấm mắt không tồi. Với năng lực của Avril, có khoản tiền đầu tư này thì làm ăn sẽ càng ngày càng phát triển. Đây là chuyện tốt. Đối với phụ nữ có năng lực thì nên cho họ cơ hội mạnh tay làm việc. Trâu Lượng không hề cho rằng phụ nữ thì nhất định phải bị đàn ông giấu ở nhà. Chỉ cần có năng lực thì đều có thể tìm được khoảng trời thuộc về chính mình.
Sự tín nhiệm và khuyến khích này làm Avril cũng có chút cảm động. Cũng chỉ có đại ca chứ nếu là ai khác thì đều không thể bình tĩnh được như vậy. Đó là bốn mươi vạn đồng tiền vàng, ý nghĩa của nó không chỉ là con số mà còn thay mặt cho một khoản tài nguyên tương đối lớn.
"Vi Vi, em cố gắng cho tốt, tương lai khi em lập gia đình thì đại ca nhất định sẽ tặng em một phần của hồi môn thật lớn", Trâu Lượng liếc nhìn thấy Avril như đang suy nghĩ gì đó nên bật cười trêu đùa.
"Anh lại trêu người ta rồi!" Trên gương mặt trắng muốt của Avril hiện lên một tháng đỏ hồng, nàng nghiếng đầu không thèm nhìn Arthur. Có điều nhìn kỹ thì thấy trong cặp mắt to trong suốt như mắt mèo của nàng có thêm một thứ gì đó khác thường.
"Thẹn thùng rồi à?" Trâu Lượng lại nói một câu, kết quả là lập tức bị Avril cấu véo một trận.
Sau khi giải thích đơn giản cho Avril và đặc biệt là dỗ cho em gái tộc Rabbit này trở nên vui vẻ, Trâu Lượng biết mình không thể ở lâu mà còn phải đến một nơi khác nữa.
Quan cầm quyền Sarah lần đầu tiên đón Arthur tới thăm nhà chính thức.
"Quan cầm quyền Sarah, thứ lỗi cho sự mạo muội của ta, giữa đêm còn tới thăm ngài"
Về phương diện lễ phép thì Trâu Lượng vẫn không thể bị bắt bẻ, hắn lấy tư cách một hậu bối để nhắn nhủ Sarah một số tin tức.
Trên thực tế mục đích hắn đến chính là để chính thức thừa nhận quan hệ cùng Emma với Sarah. Trong lòng hai bên đều đã biết, có một số việc không cần phải nói quá rõ.
"Ha ha, tế ti Arthur tuổi trẻ đa tài chịu đến thăm phủ ta, đúng là mong mà không được", Sarah hơi nheo mắt, tâm tình có vẻ không tồi.
Sau khi mời Arthur ngồi xuống, Sarah lại dặn hạ nhân mang hồng trà tốt nhất lên, hai người bắt đầu trò chuyện rất thoải mái.
"Arthur, ta cũng đã nghe nói về chuyện cậu tham gia tuyển chọn tại Daros lần này. Cậu thể hiện tương đối xuất sắc, làm vẻ vang cho Jerusamer chúng ta", Sarah mỉm cười, "Ta xem trọng cậu, sau này đến đế đô nhất định tiền đồ không thể hạn chế".
"Đều nhờ sự dìu dắt của sư phụ và mọi người. Thời gian tới ta đến thành Doran, sau khi trở về còn phải đến đế đô đặc huấn, chuyện ở Jerusamer còn phải nhờ Quan cầm quyền Sarah giúp đỡ".
"Chuyện ở Jerusamer cậu cứ yên tâm, ta sẽ phối hợp tử tế với Hồng y đại chủ tế", ánh mắt Sarah chớp động rồi nói như vô tình, "Với quan hệ của chúng ta thì không cần khách khí như vậy. Sau này cậu cứ thường xuyên tới chơi".
"Ha ha, nhất định rồi, sau này cháu sẽ thường xuyên tới", được dằng chân lân đằng đâu luôn là thói quen của Trâu bạn học.
Hiển nhiên Sarah cũng rất hài lòng. Đây chính là một loại thái độ ám chỉ bóng gió.
"Đúng rồi, đại nhân Sarah, lần này cháu phải đến thành Doran có một chút việc, có điều ngài biết đấy, cháu chỉ là người có xuất thân bình thường, không quá quen thuộc một số lễ nghi quý tộc. Vì vậy cháu muốn mời tiểu thư Emma làm trợ thủ cho cháu, trong một số trường hợp cô ấy có thể giúp đỡ cháu".
Ý tứ này chính là hắn đang lấy cớ mang Emma theo người. Bất kể là lừa gạt Tổng đốc tỉnh bên trên Sarah hay là cho người khác xem thì vẫn phải tìm một lý do chấp nhận được.
Tên nhóc này... Trong mắt Sarah lộ ra một tia tán thưởng. Lời nói của Arthur giọt nước không lọt, giao thiệp với người thông minh quả thật rất thoải mái. Có nhiều chỗ chỉ cần ngầm hiểu mà không nói.
"Có thể giúp đỡ cậu là may mắn của Emma, coi như ta giao nó cho cậu rồi", Sarah nói, ánh mắt nghiêm túc nhìn Arthur, "Nghe nói bên kia gần đây không yên ổn, cậu nhất định cần che chở cho nó, ta chỉ có một đứa con là nó".
Bất kể Sarah là một người có thủ đoạn đến đâu thì hắn vẫn là một người cha, làm sao có thể không thương con. Thành thật mà nói hắn thật sự có cảm giác mất mát khi phải giao con gái mình cho Arthur.
Có điều chuyện của người tuổi trẻ thì phải để họ tự đi làm. Với ánh mắt của mình, Sarah đương nhiên có thể thấy Arthur cũng có tình cảm với con gái mình.
"Quan cầm quyền đại nhân cứ yên tâm", Trâu Lượng vỗ ngực bảo đảm rất dứt khoát, "Chỉ cần có cháu ở bên thì ai cũng không thể làm thương tổn một sợi tóc của Emma".
"Ta tin cậu", Sarah buông lỏng cười cười, từ giờ khắc này xem như hắn đã chuyển trách nhiệm đối với Emma của mình sang cho người tuổi trẻ này. Tin rằng hắn sẽ không để Emma chịu khổ.
"Đúng rồi, Emma đang ở đằng sau. Cậu vào gặp nó đi".
Sarah lắc đầu có chút cảm khái. Gái lớn theo chồng, gần đây con gái thường xuyên mong nhớ Arthur, người làm cha như hắn cũng thấy hơi mất mát.
Hai người cười ha ha đứng lên, Sarah chủ động dang hai tay ra cùng Arthur ôm một chút.
Một quan hệ mới được hình thành, Jerusamer sẽ càng thêm vững chắc.
Trâu Lượng đi vào hậu viện. Trong khuê phòng thiếu nữ vốn tuyệt đối không để người ngoài, đặc biệt là đàn ông đi vào, dưới ánh đèn màu da cam, Emma đang chống tay lên má ngơ ngẩn nhìn ngọn đèn.
Gương mặt nàng đỏ ửng, sương mù lưu động trong mắt như đang chờ mong hay lo lắng gì.
"Emma, anh trở về rồi".
Chống tay vào bên cửa, Trâu Lượng nhìn bóng dáng động lòng người như một người vợ hiền đợi chồng trở về của Emma. Giờ khắc này trong lòng hắn xuất hiện một thoáng bình an.
"A!"
Emma giật mình đứng dậy, sau khi thấy rõ Arthur đang dựa cửa nhìn mình chằm chằm thì chân tay nàng trở nên luống cuống vì vui mừng. Qua ánh mắt của nàng có thể thấy được sự nhớ nhung mãnh liệt của nàng đối với Arthur.
"Anh... về rồi à?" Sau vài giây ngơ ngẩn Emma vội chạy tới. Kết quả là do quá vội nên đầu gối nàng va mạnh vào cạnh bàn làm nàng đau nhăn nhó.
"Hấp ta hấp tấp!"
Trâu Lượng bất đắc dĩ chạy tới bá đạo ôm lấy nàng rồi ngồi lên trên ghế, còn Emma mềm mại vẫn ngồi trong lòng hắn.
"Có đau không?"
"Không đau..."
Emma hơi ngượng ngùng cúi đầu, sự vui sướng dâng tràn trong lòng, nàng cảm thấy hết thảy chờ đợi đều đáng giá. Giờ khắc này nàng mới thật sự cảm nhận được điều mẹ nói với mình năm đó, "Cảm giác yêu một người đàn ông chính là khi hắn không ở nhà thì con sẽ nhớ hắn, giận hắn, nhưng khi hắn về nhà thì con sẽ phát hiện việc chờ đợi này cũng là một loại hạnh phúc!"
Trong khi Emma đang thất thần thì Trâu Lượng lấy ra một chiếc hộp nhỏ được bọc hết sức xinh xắn từ trên người nhét vào trong tay nàng.
"Lần này ra ngoài thấy cái này khá hay nên anh mua cho em. Em xem có thích không".
Nếu nói một người ra ngoài phấn đấu mà không nhớ nhà là không thể. Trừ sư phụ và một đám anh em trong nhà hắn còn nhớ đến người phụ nữ của mình: Emma.
Ngoài nhiệt huyết chiến đấu, một người đàn ông còn luôn có một mặt dịu dàng.
"Đây là... Đây là tặng em?" Emma nhận lấy chiếc hộp, âm thanh vui mừng có chút run rẩy.
Kỳ thực từ trước tới giờ khi đứng trước mặt Arthur nàng vần thấy tự ti và phải kìm nén cá tính của mình. Nàng chưa từng nghĩ tới chuyện Arthur cũng sẽ nhớ mua quà cho nàng.
Như đang nâng thứ báu vật đẹp nhất trên đời này, trong tiếng thúc giục của Arthur, Emma hết sức thận trọng mở hộp quà ra.
Động tác của nàng rất cẩn thận, ngay cả dây gói quà của hộp nàng cũng cố gắng gỡ thật nhẹ để không làm hỏng. Sau khi mở ra, một chuỗi vòng cổ ngọc trai tinh xảo trong hộp xuất hiện trước mắt Emma.
Từng viên ngọc trai to và sáng bóng lấp lánh một vầng sáng mờ mờ, thoạt nhìn phi thường đẹp đẽ.
Là con gái của Quan cầm quyền, Emma đã từng thấy những loại châu báu hoa lệ quý giá hơn nhiều, nhưng giờ khắc này tất cả mọi thứ kia cộng lại cũng không quý giá bằng chuỗi vòng cổ trước mắt này.
Vành mắt Emma hơi đỏ, tựa hồ có thứ gì đó sắp rơi xuống nhưng nàng đã cố gắng kìm lại rồi lộ ra một nụ cười, "Cảm ơn, em thích lắm!"
Trâu Lượng cũng cảm thấy trong lòng xuất hiện một càm giác khó hiểu, rất kỳ diệu. Trước đây hắn vấn đi tìm cảm giác này nhưng mãi vẫn không tìm được, nhưng khi không cố đi tìm nữa, khi mệt mỏi trở về chợt phát hiện có một căn phòng, có một ngọn đèn, có một người phụ nữ đang chờ đợi mình.
Loại cảm giác này là thứ khó có thể nói ra được.
Thỏa mãn!
Cuối cùng Trâu Lượng cũng chú ý tới nụ cười của Emma vẫn không cách nào giấu đi những giọt nước mắt, trong lòng hắn càng áy náy.
"Làm sao vậy Emma..." Đàn ông sợ nhất chính là thứ này, nhất là trong mặt này Trâu Lượng thật sự không có kinh nghiệm gì, chính hắn cũng không rõ thật ra mình mong muốn gì trên mặt tình cảm. Trong những năm tháng ảo trên Thông Thiên chi lộ hắn cũng không nhận được đáp án.
"Không có việc gì, đừng nhìn em như thế".
Emma cố gắng khống chế tâm tình của mình.
Trâu Lượng cũng không có kinh nghiệm, khi thấy phụ nữ khóc hắn thật không biết nên làm thế nào. May mà trong thời khắc khó xử đột nhiên từ trong bụng hắn phát ra tiếng sôi ùng ục.
"Ơ..."
Emma ngẩn ngơ, vội vã lau khô những giọt nước trên khóe mắt, "Arthur, anh còn chưa ăn cơm à?"
"Ờ, vừa về bận quá không kịp ăn", xoa xoa bụng, Trâu Lượng nhớ ra khi ở chỗ sư phụ hắn không kịp ăn cơm, sau đó cùng uống rượu tán gẫu với đám anh em trong tế ti đoàn hắn cũng không ăn cái gì. Bây giờ rốt cục không chịu nổi cảm giác đói này nữa.
"Anh đợi chút, em... Em đi nấu cho anh bát mì".
"Ơ, chân em..." Trâu Lượng chưa kêu xong Emma đã vội vã chạy ra ngoài.
Chỉ một lát sau Emma đã bưng một bát mì nóng hổi đến trước mặt Arthur.
Emma hơi xấu hổ vân vê góc áo, âm thanh lí nhí, "Đầu bếp trong nhà đã nghỉ rồi, đây là tự em nấu, mùi vị có thể..."
Trâu Lượng dùng hai tay bưng bát mì lên rồi ăn từng miếng lớn, rất thỏa mãn.
"Rất ngon..."
Có một loại mùi vị của "nhà".
Hạnh phúc, kỳ thực rất đơn giản.
***
Man Hoang tây bắc.
Trong chiếc lều lớn rộng rãi là một hình ảnh rất bừa bãi.
Đệ nhất dũng sĩ Yoria của tộc Tây Bá tên tuổi lẫy lừng Man Hoang đang nằm giữa mấy người phụ nữ trần truồng, cảnh tượng vô cùng ướt át.
"Đại nhân! Đại nhân Yoria dậy chưa?"
"Ờ?" Yoria hơi động một chút, đẩy cánh tay và cái đùi một thiếu nữ đang gác lên người mình ra rồi ngồi dậy lắc đầu.
Mái tóc vàng của tộc Lion tỏ ra vừa ngang bướng vừa nhiệt huyết, mái tóc xoăn màu vàng kết hợp hoàn mĩ với thân hình khỏe đẹp màu đồng của Yoria. Hắn tùy ý lắc lư mái tóc lộ ra một tư thế mạnh mẽ.
"Là Đông Minh à? Bây giờ là lúc nào?"
"Là ta thưa đại nhân. Các vị đầu lĩnh đều đang ở trong quân trướng chờ ngài triệu kiến".
Yoria đứng lên hất tung màn che cửa lều, thân thể hắn vẫn hoàn toàn trần trụi.
Ánh mặt trời rực rỡ từ bên ngoài chiếu vào phủ một tầng vầng sáng màu vàng lên trên thân thể lõa lồ của hắn. Khung xương và cơ bắp có tỉ lệ hoàn mỹ như chiến thần trong truyền thuyết giáng lâm!!
← Ch. 324 | Ch. 326 → |